Cực Hạn Triền Miên

Chương 31



Trở về Trường Sinh Đường, vì hôm nay đoàn người để Thiệu Gia Minh chạy thoát nên bầu không khí trở nên rất căng thẳng, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, có lẽ từ giờ khắc này trở đi, Trường Sinh Đường thật sự sẽ không đội trời chung với Thiệu Gia Minh, chắc chắn Thiệu Gia Minh sẽ tiếp tục công kích sản nghiệp dưới trướng Trường Sinh Đường. Tất nhiên, bọn họ cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, sẽ rình rập tìm cơ hội diệt trừ Thiệu Gia Minh.

Từng người tản đi, ánh mắt Thẩm Trường Kim sâu kín nhìn bóng lưng Thẩm Định Trạch và Mạnh Nhược Dư rời đi, sau đó vỗ lên vai Thẩm Trường Mộc một cái, biểu cảm vừa thắc mắc vừa kinh ngạc, “Trước ngày hôm nay, tôi còn thực tình cho rằng anh Trạch của chúng ta là một người đàn ông không gần phụ nữ, haiz, xem ra tôi chưa bao giờ thật sự hiểu anh ấy!”

Trong lời nói của Thẩm Trường Kim đậm mùi bát quái, Thẩm Trường Mộc hất tay anh ra, “Nói thử xem cậu đã từng hiểu ai?”

Thẩm Trường Kim sờ sờ mũi chỉ biết cười.

Nhưng Thẩm Trường Hỏa lại có mấy phần hứng thú, phối hợp với Thẩm Trường Kim, “Điều gì khiến cậu đột nhiên có được giác ngộ này vậy?”

Thẩm Trường Kim nhìn Thẩm Trường Hỏa một cái với vẻ kì dị, “Không nhận ra hôm nay môi anh ấy đỏ hơn trước sao?”

Thẩm Trường Hỏa cau mày tỏ ý không hiểu, Thẩm Trường Kim vỗ vỗ vai anh rồi lập tức cười lớn. Cho đến khi Diệp Thanh và Thẩm Trường Thủy cùng đi vào, bọn họ mới phục hồi vẻ mặt trước sau như một, bắt đầu nghiêm túc đối đáp, thảo luận xem tiếp theo nên làm thế nào. Bây giờ, chắc chắn Thiệu Gia Minh sẽ làm công tác phòng bị, cho dù như vậy bọn họ cũng phải giải quyết người này, bằng không nếu cứ tiếp tục giữ lại Thiệu Gia Minh thì chỉ là sự bất lợi to lớn đối với Trường Sinh Đường mà thôi.

Còn Mạnh Nhược Dư cùng trở về phòng với Thẩm Định Trạch, lúc Thẩm Định Trạch đi tắm, Mạnh Nhược Dư nhìn thấy đống quần áo của mình do người phụ trách đưa tới, cô nhìn tờ giấy kẹp trong quần áo với vẻ mặt kì lạ, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng xé vụn nó, lấy nước thấm ướt nó thành một cục, sau đó bọc bằng khăn giấy rồi vứt vào thùng rác.

Ánh mắt cô nhìn vô định về hướng phòng tắm, không ngờ gián điệp của Vĩnh Hằng Đường lại dám trực tiếp truyền tin đến chỗ này, đám gián điệp này rốt cuộc là gan quá lớn hay là quá tự tin? Chắc là vế sau, dù sao người có thể làm được hết thảy những chuyện này hẳn là có thế lực nhất định ở Trường Sinh Đường, hơn nữa còn lấy được sự tín nhiệm của mọi người mới dám làm việc lộ liễu trắng trợn như vậy. Trong số những người mà cô có thể tiếp xúc thì chỉ có Thẩm Tĩnh là có năng lực này, là anh ta sao?

Chẳng bao lâu Thẩm Định Trạch đã bước ra, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô xoay vòng không ngừng, cảm thấy rất thú vị, “Đang nghĩ gì đấy?”

“Đang nghĩ xem tôi có thể sống được bao lâu.” Mạnh Nhược Dư cười nhìn anh, ánh mắt quyến rũ như giăng tơ.

“Ồ?” Anh nhướng mày, đi thẳng về phía cô, “Nghĩ ra chưa?”

“Ở cùng anh một ngày đầu tôi toàn treo trên lưỡi dao.” Cô đứng dậy, ôm lấy anh, “Lá gan của anh sao mà lớn vậy hả, ngay cả cục trưởng cũng dám bắt, rốt cuộc tim của anh ăn gì để lớn vậy?”

Thẩm Định Trạch đưa một ngón tay lên chạm vào cánh môi cô, “Cô nói sai rồi, không phải tôi muốn bắt anh ta, mà là muốn anh ta chết.”

Cô trợn mắt nhìn anh mấy giây, há miệng cắn nhẹ ngón tay anh, đầu lưỡi khẽ l!ếm, lúc thấy anh híp mắt lại thì cắn mạnh một phát, sau đó lập tức nhả ra, “Vậy tôi càng muốn biết tim của anh lớn lên bằng cách nào?”

Anh dùng ngón tay bị cô cắn chạm vào mặt cô, quệt thứ chất lỏng trên ngón tay lên mặt cô từng chút từng chút một, cho đến khi anh cảm thấy ngón tay mình sạch sẽ mới chịu dừng lại, anh nắm tay cô đặt lên vị trí trái tim anh, “Nó ở đây, cô muốn xem thế nào? Móc ra?”

Cô nhìn chằm chằm vị trí ngực anh, “Móc ra anh sẽ chết, tôi lại không nỡ để anh chết.”

“Thế thì phải làm sao, như vậy cô sẽ không thể nào xem được.” Vẻ mặt của anh rất tiếc nuối.

Mạnh Nhược Dư mỉm cười, “Nghe nói nếu dao đủ bén, động tác đủ nhanh, thì lúc rạch da người đến cả máu cũng không chảy. Anh nói xem nếu tốc độ nhanh hơn một chút, vậy có khả năng nhanh chóng lấy nội tạng trong cơ thể ra, nhìn xong rồi trả về chỗ cũ, hơn nữa không làm chảy máu không?”

“Muốn biết đến vậy thì cứ thử đi.”

Cô chưa từng thấy ai nói ra những lời khiến người ta cảm thấy nguy hiểm với một vẻ thản nhiên, hời hợt như vậy, cô vùi mặt vào lồng ngực của anh, “Tôi không nỡ lấy anh ra làm vật thí nghiệm, nếu thật sự muốn thử, hay là dùng tôi để thử đi, anh làm một đao phủ, cho dù thất bại nhưng bởi vì là anh, tôi cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn.”

Thẩm Định Trạch bật cười, “Cái miệng nhỏ này thật là ngọt, ăn cái gì rồi?”

Mạnh Nhược Dư ngẩng đầu, cười híp cả mắt, nụ cười vừa ngọt ngào vừa lanh lợi, “Ăn ngón tay của anh đó!”

Thẩm Định Trạch vẫn luôn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, bên trong giống như ánh nắng rọi xuống làn sóng gợn lăn tăn trong hồ nước, phản chiếu ra sắc màu lấp lánh, sáng rực. Tay của anh không ngừng vuốt v3 mặt cô, anh nhìn vào mắt cô, rốt cuộc cũng nhiều thêm hai tia tình nồng thật lòng thật dạ. Anh cúi đầu, khẽ khàng hôn lên mắt cô, tựa như điều tốt đẹp anh từng một mực theo đuổi, cũng chỉ có thời khắc này, trái tim anh mới có được sự bình yên trong chốc lát, giống như mộng cảnh đẹp đẽ mà cô bé bán diêm tạo ra từ một que diêm.

Cơ thể Mạnh Nhược Dư dần dần trở nên cứng đờ, nhưng cô không hề nhúc nhích, mặc cho anh giày vò mắt mình, cô không biết anh đang nhìn cô, hay là đang thông qua cô nhìn thấy người khác. Nhưng trong lòng cô có vài phần muốn cười, thân phận của bọn họ dường như đã được hoán đổi, không phải cô đang dụ dỗ người đàn ông này, mà là người đàn ông này đang mê hoặc cô, bởi vì không ngờ cô lại cảm thấy có chút đau lòng, sự đau lòng khiến người ta buồn cười.

Cuối cùng anh buông tha mắt cô, hôn lên môi cô, sau đó lột quần áo ra, da thịt quấn quýt, cảnh tượng kiều diễm khắp phòng.

___

Chu Tấn Ân nhanh chóng có được tin tức, trước giờ ông ta luôn biết có người truyền tin cho tên tiểu tử Thẩm Định Trạch, nhưng không ngờ người đó lại là Tưởng Tập Sâm. Tên hồ ly này nấp sâu thật, ông ta điều tra lâu như vậy nhưng hoàn toàn không tra ra được, nếu không phải lần này anh ta chủ động nhảy ra thì e rằng đến bây giờ ông ta cũng không biết.

A Tường: “Lão gia, nếu Tưởng Tập Sâm đã chủ động nhảy ra, vậy chúng ta có cần dạy dỗ anh ta một chút không?”

Chu Tấn Ân trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Hồ đồ. Anh ta dám nhảy ra thì đã cho thấy thái độ của anh ta, anh ta sẽ không can dự vào những chuyện xảy ra tiếp theo, anh ta chỉ định đứng ngoài nhìn. Lúc này, chúng ta đi đối phó anh ta thì có thể có được cái gì hả?”

A Tường: “Thế cứ để anh ta tiêu dao tự tại như vậy sao?”

“Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này, thứ chúng ta có để đối phó anh ta chính là thời gian, còn sợ không tìm được cơ hội sao?” Chu Tấn Ân không vội, “Gọi Thành Nghị vào đây.”

“Vâng.”

Chẳng bao lâu Chu Thành Nghị đã đến phòng của cha mình, bây giờ Chu Thành Nghị càng thêm kính trọng Chu Tấn Ân, hắn hiểu rất rõ, hiện tại chỉ có hắn mới có thể chống đỡ Vĩnh Hằng Đường, hắn không hề lo lắng cha còn có người thừa kế khác, vì vậy hắn chỉ cần làm việc một cách trung thực, sớm muộn gì cha cũng sẽ giao tất cả vào tay hắn, việc hắn phải làm là nhẫn nại chờ đợi.

Trước đây, lúc Chu Thành Kiệt còn sống, tuy Chu Thành Nghị muốn vị trí này nhưng không dám làm gì cả, còn bây giờ hết thảy đã khác trước rồi.

Chu Tấn Ân quan sát đứa con trai này của mình, thế mà trước kia không nhận ra Thành Nghị có bản lĩnh như vậy, có lẽ do lúc trước bản thân quá coi trọng Thành Kiệt, nên đứa con trai này buộc phải thu lại tài năng của nó. Nhưng cũng đúng, nếu khi đó biết được đứa con trai này có suy nghĩ như vậy, việc ông ta có thể làm cũng chỉ là chèn ép mà thôi, một núi không thể có hai hổ, cho dù là con trai ruột của ông ta cũng không cho phép xuất hiện hai người thừa kế, nếu không Vĩnh Hằng Đường không đợi người khác tới đánh đã tự động tan rã rồi.

Bây giờ, Chu Tấn Ân bắt đầu dần dần trao quyền cho Chu Thành Nghị, nếu đã quyết định giao Vĩnh Hằng Đường vào tay của nó thì che giấu mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chu Tấn Ân quyết định nắm tay dạy dỗ đứa con trai này.

Hai cha con cùng phân tích chuyện giữa Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh. Trước đó, Thiệu Gia Minh nhằm vào Thẩm Định Trạch như vậy, bọn họ chỉ cần chờ đợi sự phát triển tiếp theo là đủ rồi. Hiện nay, Thẩm Định Trạch lại quyết định giết Thiệu Gia Minh, hai người đó thật sự là kiểu đối đầu như nước với lửa. Chuyện này xảy ra chỉ sẽ khiến tên Thiệu Gia Minh cứng xương cứng cốt kia một mực cắn Thẩm Định Trạch không buông.

Chu Thành Nghị không ngốc, “Cha, con cảm thấy chúng ta không cần phải dồn toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Định Trạch, lúc này, chúng ta nên thừa dịp Thiệu Gia Minh đối phó Trường Sinh Đường mà làm một số việc gì đó, đợi sau này khi Trường Sinh Đường thật sự bị Thiệu Gia Minh giải quyết rồi, thì chúng ta cũng chỉ càng mạnh hơn thôi.”

Chu Tấn Ân mỉm cười nhìn Chu Thành Nghị, nếu là Chu Thành Kiệt, chắc bây giờ sẽ chỉ án binh bất động nhìn sự phát triển của Trường Sinh Đường, bởi vì Chu Thành Kiệt càng thận trọng hơn, chỉ sợ lỡ như Thiệu Gia Minh hoàn toàn không thể đốn ngã được Thẩm Định Trạch. Hiển nhiên, Chu Thành Nghị gan dạ hơn Chu Thành Kiệt, hơn nữa cũng rất quyết đoán, quả thực bây giờ là thời cơ tốt nhất, đợi sau khi Thiệu Gia Minh chuyển sự chú ý về Vĩnh Hằng Đường thì cũng không còn cơ hội nữa.

Hiện tại Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh như chó cắn nhau, đối với bọn họ mà nói là cơ hội thiên thời, địa lợi, nhân hòa tốt nhất.

Chu Tấn Ân không hề giấu giếm, “Con yên tâm đi, luôn có người theo dõi sát sao, không cần chúng ta hao phí sức lực.”

Mắt Chu Thành Nghị lóe sáng, hắn biết cha nhất định đã cài người vào Trường Sinh Đường, bây giờ lại chịu nói cho hắn biết, lòng hắn vậy mà lại cảm thấy thỏa mãn. Chu Tấn Ân suy nghĩ một lát, vẫn chọn nói một số đường dây truyền tin cho Chu Thành Nghị biết, hai cha con có sự thân mật trước đó chưa từng có, giống như một cặp cha con chân chính, mà không phải là cảnh giác lẫn nhau như trước, cha không giống cha, con không giống con.

___

Ngày hôm sau, Mạnh Nhược Dư muốn ra ngoài một mình, Thẩm Trường Mộc lập tức muốn đi theo, nhưng Thẩm Định Trạch gọi anh lại, “Không có việc gì làm à?”

Cả người Thẩm Trường Mộc chợt cứng đờ, gần như là nhìn Thẩm Định Trạch với vẻ mặt khiếp sợ, câu này có ý gì, sau này không cần theo dõi Mạnh Nhược Dư không rời nữa? Nhưng xuất thân của cô gái này thật sự không sạch sẽ, cứ vậy mà thả cho cô ra ngoài, có ai biết được cô sẽ làm cái gì chứ? Nhưng nếu Thẩm Định Trạch đã nói rõ ràng như vậy, Thẩm Trường Mộc cũng chỉ đành bỏ mặc không quản thôi, có điều trong lòng luôn có chút bất an, bây giờ đang là thời kì đặc biệt của Trường Sinh Đường, không ai biết một chi tiết nhỏ xảy ra vấn đề thì có dẫn đến một phiền phức cực lớn hay không.

Mạnh Nhược Dư đến một căn hộ đắt tiền trước, gặp mặt Mạnh Tuệ Nhiên rồi mới đến một quán bar rất nổi tiếng.

Lúc cô đến, Chu Thành Bân đã uống không ít rượu, trên bàn bày ra một hàng rượu ngay ngắn. Mạnh Nhược Dư đi thẳng về phía anh, ngồi xuống trước mặt anh, “Uống say rồi?”

Mạnh Nhược Dư nhìn Chu Thành Bân mấy lần, Chu Tấn Ân cũng không bỏ mặc đứa con trai này như lời đồn, vẫn đặc biệt phái người truyền tin cho cô, kêu cô đến khiến Chu Thành Bân hoàn toàn từ bỏ ý định với mình.

Chu Thành Bân ôm rượu, nheo mắt nhìn người đối diện, “Mình không uống say, sao lại xuất hiện ảo giác chứ?”

Chu Thành Bân nhìn một hồi lâu, tự mình bật cười, rồi lại ôm chai rượu định uống. Mạnh Nhược Dư bước nhanh về phía trước, ngăn anh lại, còn lấy rượu trong tay anh đi, “Anh không say, cũng không xuất hiện ảo giác, là em, em là Mạnh Nhược Dư.”

“Tiểu Dư?” Chu Thành Bân gọi tên cô, đôi mắt đỏ ngầu, “Anh vô dụng, chẳng có tí tích sự gì cả, anh cầu xin cha, nhưng ông ấy mặc kệ anh quỳ ở đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh một chút. Em lựa chọn rời xa anh là chuyện đúng đắn, bởi vì thằng đàn ông vô dụng như anh sao có thể bảo vệ được em.”

Mạnh Nhược Dư sờ mặt anh, “Anh rất tốt, anh chỉ là không giống bọn họ thôi.”

Cuối cùng Chu Thành Bân bật khóc, “Anh không muốn trải qua cuộc sống như bọn họ, anh đã cố gắng chạy trốn, anh cũng muốn dựa vào sự nỗ lực của mình để sống một cuộc sống khác, anh nỗ lực như thế, tại sao vẫn không thể chứ? Em nói cho anh biết đi, anh muốn sống cuộc đời của chính mình, tại sao lại không được?”

Anh nỗ lực như thế, muốn sống cuộc đời của chính mình, tại sao vẫn không thể chứ? Tại sao lại không được?

Cơ thể Mạnh Nhược Dư run run, nhưng cô chỉ mỉm cười, “Anh có thể sống cuộc đời của mình, chỉ cần anh muốn.”

“Nhưng trong cuộc sống đó không có em, phải không?” Anh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn cô.

Tác giả có lời muốn nói: Nếu hôm nay có ai trốn khỏi nhà, tôi sẽ gọi cảnh sát!

Nói đi, bạn có ở đây không, bạn có ở đó không?

Dollan: Có thì bấm vào chương tiếp theo đê heheee


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.