“Nhất định là muội chê ta tuổi già sắc suy đúng không?” A Trản ôm mặt lã chã rơi nước mắt.
Thương Kính cúi đầu xuống nhịn cười.
Lý Chiêu nhìn dung nhan còn đẹp hơn hoa của A Trản lẩm bẩm: Con mắt nào của ngươi nhìn ra tuổi già sắc suy? Tuổi già sắc suy mà được như vậy thì ta cũng muốn nha!
“Đừng nói nhảm có được không, hai ta thành thân khi nào? Cần gì phải ép ta tiết lộ những chuyện này này kia kia của tỷ chứ?” Nhạc Chức nghe mà còn tự cảm thấy nghi ngờ bản thân mình thật sự có gì đó với A Trản. Nàng nhìn tiểu hoàng đế, thần sắc tin tưởng nàng vô điều kiện cũng bắt đầu dao động rồi. Thật không trách được tiểu hoàng đế, trên người nàng quả thực luôn có hương hoa của A Trản, ngay cả chuyện trước ngực nàng từng có vết cắn mà A Trản cũng biết, vết cắn kia hết lần này tới lần khác đều do chính miệng tiểu hoàng đế cắn.
A Trản chảy nước mắt nói: “Đúng. Là ta nói nhảm!”
Nhạc Chức thở phào, nhìn tiểu hoàng đế cười ra hiệu nói: Lần này nàng có thể yên tâm a!
Bên tai bỗng truyền đến tiếng khóc lóc kể lể vạn phần bi thống của A Trản: “Muội muốn dựa vào chúng ta không có tam thư lục lễ, nói không nhận liền không nhận chứ gì. Đúng, ta là yêu, người thân không có, bằng hữu lưa thưa, hai ta lại đều là thân nữ nhi, chỉ có thể bên nhau không danh không phận. Nhưng ta lại chẳng quan tâm, dù rằng việc nhà đều do ta lo, con cái cũng do ta trông, ngay cả làm ăn sinh sống cũng do ta một tay quản lý, nhưng ta đều không để ý, chỉ cần muội toàn tâm toàn ý làm bạn với ta là được. Kết quả thì sao? Muội vì chuyện Bắc Sơn tiến cung rồi muốn trèo lên cành cao, muốn làm Hoàng hậu thật sao? Ta đâu có mù mà không thấy muội cùng Hoàng đế mắt đi mày lại kia chứ.”
Nhạc Chức đau lòng, A Trản khóc đến quá chân thật, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy A Trản thương tâm đến vậy. Người lúc trước nhân tình vừa chết cũng mặt không thay đổi, chỉ vì muốn nàng rời khỏi tiểu hoàng đế mà thật dụng tâm. Nàng có chút buồn bực luống cuống nhưng không tức giận chút nào. Đổi lại nàng là A Trản, A Trản là nàng, phản ứng của nàng đoán chừng cũng sẽ giống như A Trản.
“A Trản, tỷ đến đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Nhạc Chức bế Tiểu Bảo đi ra ngoài.
A Trản nước mắt đầm đìa đi theo, dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Được. Chỉ cần muội đừng bỏ ta và con, như thế nào cũng được hết.”
Nhạc Chức quay lại trợn nhìn A Trản một cái. A Trản chết tiệt, diễn cũng nhập tâm quá rồi đó, những năm qua quen biết tỷ đã bao giờ thấy tỷ dịu dàng ngoan ngoãn đâu?
Trong lúc khiếp sợ Lý Chiêu còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Nàng không tin, dù là A Trản khóc đến đứt ruột đứt gan, nói đến chân thành tha thiết, nàng vẫn không tin. Nhạc Chức đối đãi với nàng không thể là giả, muốn bỏ mạng cứu nàng cũng không phải giả, nếu Nhạc Chức thật sự là đạo sĩ phong lưu gì đó, lời tâm tình lãng mạn nhất định há mồm là thốt ra, nhưng tiên sư nhà nàng ngay cả câu thích cũng không dám nói ra khỏi miệng. Đó là dáng vẻ của người đã thành thân nuôi con sao?
Lý Chiêu nhìn về phía Thương Kính vẫn luôn đứng một bên xem kịch nói: “Ngươi là bằng hữu của hai nàng, hẳn phải biết là chuyện gì xảy ra a? Có thể nào nói cho ta biết giữa A Trản và Nhạc Chức là quan hệ thế nào không? Nhờ ngươi.” Thanh âm yếu đuối lại ủy khuất, giọng mơ hồ mang theo nghẹn ngào.
Lúc đầu Thương Kính bị A Trản chọc cho vui sướng, nghe thấy tiếng Lý Chiêu ủy khuất năn nỉ trong nháy mắt không cười được nữa. Tim bị ngữ điệu yếu ớt này làm nhói lên một cái, có cảm giác đau đớn một cách hạnh phúc.
“Ngươi đừng lừa ta.” Lý Chiêu nghĩ đến suy nghĩ cố chấp kia của Thương Kính, có chút không yên lòng.
“Ừ. Không lừa nàng.” Thương Kính không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Lý Chiêu, nhưng cũng không muốn bán đứng A Trản, thậm chí ngóng trông Lý Chiêu hiểu lầm, thế là giấu một nửa lộ một nửa mà nói: “Ta biết hai nàng chưa lâu, cụ thể cũng không rõ lắm, chỉ biết là trước kia hai nàng sống chung với nhau trên Bắc Sơn. Sau khi A Chức vào cung cũng thường đi tìm A Trản, nhờ A Trản giặt giúp quần áo gì đó. Nhìn cách hai nàng ở chung, khẳng định không chỉ đơn giản là bằng hữu.”
Lý Chiêu vẫn không tin. Nếu nói nàng không tin Thương Kính, chi bằng nói nàng không muốn tin “sự thật” bày ra trước mắt này. “Ngươi có biết Mạc Điệp không?” Nàng nhớ rõ Mạc Điệp cũng quen biết A Trản, lần trước hình như A Trản gặp phải chuyện rắc rối gì đó, Nhạc Chức phải vội vã xuất cung đi hỗ trợ, chính là Mạc Điệp truyền lời.
“Tiểu đạo cô nhà Lương Bẩm Thiên đó mà! Biết chứ! Sao thế?” Thương Kính nghĩ là Lý Chiêu muốn tìm đạo sĩ đến uy hiếp nàng và A Trản rời đi, cười lắc đầu nói: “Nàng muốn tìm đạo sĩ thu phục ta và A Trản hả? Đừng nói A Chức không đồng ý, đám đạo sĩ thủ hạ của nàng cộng lại cũng không phải là đối thủ của hai ta.” Cũng chỉ có mình Cù Thanh Liên là có thể đánh, nhưng hết lần này tới lần khác họ Cù đều không thể động thủ với A Trản.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Lý Chiêu đi ra ngoài điện, tùy tiện gọi tên thái giám nói: “Lập tức đi Huyền Đô quán, truyền ý chỉ của trẫm gọi Mạc Điệp hồi cung.” Nàng phân phó xong lại nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng Nhạc Chức và A Trản đâu. Không phải thật sự rời đi rồi chứ? Mắt nàng cay cay, bỗng nhiên rất muốn khóc.
*
Nhạc Chức dẫn A Trản đến điện Diên Khánh, cũng là chỗ trước kia Thương Kính dạo qua. Cung điện bỏ trống không có bao nhiêu người canh giữ, chỉ có thưa thớt vài người phụ trách vẩy nước quét nhà, nàng đã quen mặt trong cung, nói cái gì cung nhân cũng đều nghe theo.
“Tỷ cho Tiểu Bảo dùng mê hương phấn sao?” Nhạc Chức cúi đầu xuống ngửi ngửi mùi thơm trên người Tiểu Bảo.
“Ừ. Hài tử rất có thể làm ầm ĩ, dẫn đạo sĩ tới lại phiền phức.” A Trản sớm đã lau khô nước mắt, ngồi vào trước bàn bình tĩnh nói.
Nhạc Chức nhìn thấy A Trản thay đổi biểu hiện trong nháy mắt, không nhịn được chế nhạo: “Sao không khóc nữa đi?”
“Vị kia nhà A Kính không có ở đây, ta khóc cho ai xem a?” A Trản lo lắng nhìn qua Nhạc Chức, ngữ khí nghiêm túc nói: “Hôm nay ta nhất định phải dẫn muội đi. Đừng cho là ta không biết lời dặn của muội là có ý gì, muốn bỏ mình cứu Hoàng đế, bỏ rơi ta đúng không?”
Nhạc Chức có chút không vui nói: “Tỷ đừng có mở miệng ra là “nhà A Kính” nữa đi. Không phải là tỷ nói với ta sao? Phàm nhân chuyển thế chẳng khác nào biến thành người khác, cho nên xưa nay tỷ đều không cùng ai ước định đời sau. Ta biết tỷ lo lắng cho ta, làm như vậy cũng vì muốn tốt cho ta, nhưng nếu ta mà đi thì tiểu hoàng đế biết làm sao bây giờ? Chẳng qua là hao tổn chút tiên khí mà thôi, không đến nỗi mất mạng.”
“A Kính sẽ cứu nàng.” Trong lời A Trản tràn đầy đau lòng: “A Chức ngốc ơi, muội không thể động tâm với nàng. Khoan nói tới luật trời, sau này nàng chết đi bước vào luân hồi cái gì cũng quên sạch, muội lại phải sống tiếp chịu đựng đau khổ mất đi người yêu. Nếu như nàng là người đầu tiên mà muội động tâm, lại vào lúc đang yêu sâu đậm nhất rời bỏ muội, vậy muội vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được. Muội nghe ta khuyên có được không? Chúng ta rời xa Trường An, tìm ngọn núi nhỏ mà ở, trước lúc muội còn chưa lún sâu hãy quên nàng đi!”
“A Kính làm cách nào cứu được nàng? Dùng yêu khí sao?” Nhạc Chức lắc đầu nói: “Phục Linh đan đã thành tinh, vô ích. Lại nói…” Nàng không nỡ nói tiếp, chỉ mở tay A Trản ra, âm thầm viết vào lòng bàn tay hai chữ: Muộn rồi.
A Trản bị sốc. Quá muộn thật rồi sao? “Nếu như Hoàng đế lại yêu A Kính như kiếp trước thì sao? Muội vẫn không chịu đi à?”
“Đi. Nàng muốn ta đi thì ta sẽ đi.” Nhạc Chức cười bi thương: “Nàng vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Vậy ta thì sao? Ta có thương tâm khổ sở cũng không quan trọng phải không?” Hốc mắt A Trản có chút ướt át, lần này không phải giả vờ.
Nhạc Chức cau mày nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên không phải. Tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ không để chuyện mà tỷ lo lắng xảy ra. Sẽ thủ luật trời, sẽ hảo hảo còn sống, chờ bồi tiểu hoàng đế đi hết đoạn đường này, chúng ta sẽ tìm ngọn núi nhỏ ở lại.”
“Được. Vậy ta vào cung ở chung với muội, muội gặp nàng giúp nàng cứu nàng đều được, nhưng không được ở riêng một mình với nàng. Yêu cầu này không quá phận chứ?” A Trản không cho cự tuyệt nói.
“Sao tỷ lại không tin ta vậy?” Nhạc Chức không muốn bị A Trản nhìn chằm chằm cả ngày, nàng và tiểu hoàng đế có còn ở bên nhau được bao lâu nữa đâu!
A Trản gật đầu thật mạnh: “Muội hứa với ta qua bảy ngày sẽ trở về, kết quả thế nào? Muội hứa sẽ không dùng tiên khí cứu nàng nữa, kết quả ra sao? Không phải là ta chưa từng tin tưởng muội.”
“Hảo hảo hảo. Không quá phận, một chút cũng không quá phận.” Nhạc Chức không cãi nổi. Nàng không dám chọc giận A Trản, tính tình A Trản không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, thật sự chọc giận không chừng còn chiêu ác hơn đang chờ nàng. “Nhưng tỷ phải giải thích rõ ràng quan hệ giữa hai ta cho tiểu hoàng đế biết, ta không muốn nàng buồn.”
“Không thành vấn đề. Chỉ cần muội chịu nghe lời, đừng làm ra chuyện gì hại thân.” A Trản sảng khoái đáp ứng.
Nhạc Chức chỉ vào Tiểu Bảo trong ngực nói: “Tiểu Bảo làm sao bây giờ? Cũng không thể đánh thuốc mê hài tử mãi được a?”
“Dễ thôi. Nhân sâm sẽ ngủ đông, Tiểu Bảo cũng giày vò không được mấy ngày nữa.” A Trản nhìn chung quanh điện Diên Khánh, bùi ngùi mãi mới nói: “Nhớ năm đó ta vào cung còn chưa có Đại Minh cung đâu! Đi, dẫn ta đi dạo đi.”
Nhạc Chức có chút hiếu kỳ: “A Trản, tỷ ở bên nhiều phàm nhân như vậy, chẳng lẽ không có một ai là không bỏ xuống được sao?”
“Không có.” A Trản trả lời không chút do dự: “Cảm giác khắc cốt minh tâm với ta hình như chỉ có một lần, không kể đến việc là phàm hay yêu. Đến nay không bỏ xuống được vẫn là người đầu tiên, những người sau dù có thích đến mấy cũng không bao giờ không buông xuống được.”
“Khoan hãy đi dạo đã! Tỷ ở trong cung còn rất nhiều cơ hội, chúng ta về sớm một chút giải thích rõ ràng với tiểu hoàng đế có được không?” Tiểu Bảo biến trở về nguyên hình, Nhạc Chức dùng vải bố che mặt bé củ cải lại.
“…” A Trản trầm mặc gật đầu, không nói gì. Đúng là muộn rồi, đá ngốc đã lún sâu, không có khả năng chủ động từ bỏ, muốn đoạn chỉ có thể đoạn từ phía Hoàng đế.
*
Có người ở ngoài điện bẩm báo: “Bệ hạ, quốc công không chịu dùng cơm ạ.”
“Vậy cứ để lão đói. Chết đói trẫm nhặt xác cho lão.” Lý Chiêu ngồi sụp trước thư án, tức giận rống lớn đáp. Sau khi trút giận lên người bẩm báo, lại nhìn về phía Thương Kính vẫn luôn ngồi đối diện nhìn mình chăm chăm: “Ngươi đi đi! Ta sẽ không bao giờ thích ngươi.”
“Không sao, có thể ngắm nàng là được.” Thương Kính ngồi đối diện Lý Chiêu vui vẻ nói. Nàng nhìn say mê, Hoàng đế ngay cả tức giận cũng thật đáng yêu a!
“Tùy ngươi!” Thính giác Lý Chiêu linh mẫn, xa xa đã nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Mạc Điệp?” Rõ ràng là người trong dự liệu, nàng vẫn thấy thất vọng.
“Bệ hạ tìm ta ạ?” Mạc Điệp phi tốc hồi cung, vẫn còn thở gấp, bỗng nàng rút kiếm ra vọt tới trước người nữ hoàng bệ hạ giang hai cánh tay, đề phòng nhìn Thương Kính nói: “Có phải là con Thủy yêu này hại ngài?”
Lý Chiêu lãnh đạm liếc nhìn Thương Kính, lắc đầu nói: “Nàng không có ý hại ta, đột nhiên bảo ngươi hồi cung là có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Vâng. Xin bệ hạ cứ hỏi.” Mạc Điệp không dám hoàn toàn yên tâm với Thương Kính. Nàng hơi nghi hoặc một chút, trận cản đạo đã thu lại theo phân phó của bệ hạ nhưng trận cản yêu vẫn còn, vậy thì Thủy yêu vào đây bằng cách nào? Sơn Thần bà bà lại đi đâu rồi?
“Yêu tinh A Trản kia ngươi có biết không? Ngươi thành thật nói cho ta, giữa nàng và Nhạc Chức là quan hệ thế nào? Là bằng hữu bình thường, hay là…” Lý Chiêu nén đau lòng hỏi: “Hay là người yêu.”
“Ngài cũng biết rồi ạ?” Mạc Điệp không rõ trong cung đã xảy ra chuyện gì, nàng lo lắng bệ hạ sẽ thương tổn Hoa yêu nãi nãi nên vội vàng giải thích: “Bệ hạ đừng nóng giận, mặc dù nàng là yêu nhưng tâm địa rất tốt.”
Lý Chiêu vốn không muốn nghe Mạc Điệp khen A Trản: “Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, tâm địa nàng tốt hay không thì liên quan gì tới trẫm!”
“Dạ.” Mạc Điệp không dám nói láo, nơm nớp lo sợ nói: “Là người yêu. Tiên sư và A Trản cô nương tình cảm rất tốt, một bước cũng không muốn rời, tiên sư thường xuyên nhờ ta mang đồ cho A Trản cô nương…” Nàng nghĩ đến Sơn Thần bà bà có ơn với bệ hạ, bệ hạ dù không thích yêu cũng sẽ nể mặt Sơn Thần bà bà mà không làm gì Hoa yêu nãi nãi. Thế là cố ý cường điệu Hoa yêu nãi nãi cùng Sơn Thần bà bà tình sâu như biển, không nỡ chia lìa thế nọ thế kia.
2
Lý Chiêu đầu óc trống rỗng, nửa ngày mới tìm về chút tinh thần. Cho nên? Nhạc Chức thật sự di tình biệt luyến, vẫn luôn xem nàng như món đồ chơi? Nhưng dù là bỏ rơi vợ con hay là bắt cá hai tay thì đều không thể tha thứ. Nàng thế mà lại yêu một người như vậy sao?
“Bệ hạ, nàng vào bằng cách nào thế ạ?” Mạc Điệp chỉ chỉ Thương Kính.
Lý Chiêu không có tâm tình nói chuyện, mỏi mệt giơ tay lên: “Các ngươi đều ra ngoài cả đi! Ta muốn ở một mình.” Nàng lê bước nặng nề về long sàng.
Thương Kính không đi, Mạc Điệp cũng không dám đi.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Mạc Điệp còn đang thắc mắc chuyện này.
Thương Kính không thèm đáp nàng, tất cả tâm tư đều đặt vào Hoàng đế. Nàng nghe thấy phía long sàng loáng thoáng truyền đến tiếng khóc lóc, khóc rồi sao? Nàng chậm rãi quay sang Mạc Điệp, ngả ngớn nói: “Muốn vào thì vào thôi. Nơi này không còn việc của ngươi, bận việc gì thì cứ đi làm tiếp đi!” Hiện giờ chính là lúc để nàng lợi dụng tình thế.
“Để ngươi ở một mình với bệ hạ sao? Ngươi đáng tin chắc!” Mạc Điệp lạnh lùng cười.
“Ta muốn giết nàng thì ngươi nghĩ ngươi ngăn được chắc?” Thương Kính bay qua từng lớp màn lụa dày đặc, chậm rãi đáp xuống trước giường, nhìn Lý Chiêu trốn trong chăn thấp giọng khóc nức nở nói: “Khóc cái gì? Không phải còn có ta sao?” Nàng ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn.
Nàng không rõ tại sao Mạc Điệp lại nói láo, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói chẳng phải là chuyện tốt sao? Nhưng nàng lại không cao hứng nổi, nàng không phải một người dễ dàng nhụt chí, luôn tin chắc rằng chuyện dù lớn đến đâu cũng có cách giải quyết. Nhưng khi nghe thấy người này thút thít, nàng bỗng nhiên không chịu nổi…
“Ngươi đi đi!” Lý Chiêu ngẩng đầu, mang nặng giọng mũi nói.
Mạc Điệp vẫn đứng ngoài trướng không dám tùy tiện đi vào, đang nghĩ xem phải làm thế nào mới dẫn được Thủy yêu đi thì bỗng ngửi thấy hương thơm quen thuộc. “Hoa –” Nàng vừa kêu một tiếng đã sợ hãi vội vàng che miệng.
“Tiểu đạo cô, sao ngươi lại tới đây?” A Trản mừng rỡ chào hỏi.
“Bệ hạ gọi ta tới. Hỏi ta giữa người và Sơn Thần bà bà là quan hệ thế nào?” Mạc Điệp đã nén thanh âm tới cực cực thấp: “Ta không dám khi quân, đã nói chuyện hai người là tình nhân cũ cho bệ hạ biết.”
Nhưng Lý Chiêu vẫn nghe được. Sơn Thần bà bà? Nàng chậm rãi chui đầu ra khỏi chăn.
“Cái gì?” Nhạc Chức đi sau lưng A Trản bỗng nhiên vọt tiến lên: “Ngươi nói với nàng cái gì? Ta và A Trản là tình nhân khi nào?”
“Không phải… Nhị lão ngài không phải luôn…” Mạc Điệp lục lại trong trí nhớ tìm kiếm dấu vết để lại, hình như là cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe Nhị lão nói chuyện yêu đương: “Chẳng lẽ không phải?” Thế sao nàng lại có ấn tượng này?
A Trản lại đang suy nghĩ chuyện khác. Hóa ra tiểu đạo cô vẫn không chịu tỏ tâm ý với nàng là do hiểu lầm quan hệ giữa nàng và A Chức a? “A Chức, hai người mang Tiểu Bảo tránh đi một chút! Ta sẽ giúp muội giải thích rõ ràng với nàng.”
Không cần giải thích. Lý Chiêu đều nghe cả rồi.
Nhạc Chức thật sự là thần tiên, cũng thật sự yêu nàng.