Trong căn phòng, Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, kỳ dị phát hiện ra trên khuôn mặt bé nhỏ đang say ngủ có nụ cười hiếm thấy.
“Cục cưng,” Cô cũng không nhịn được cười, “Hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?”
Đáng tiếc bé không nói được, giống như trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói với Mục Tư Viễn cũng không cách nào nói ra.
Anh Tư Viễn! Cô khó khắn nhắm mắt lại, nếu em chỉ là sai lầm trong cuộc đời anh, tình yêu cuối cùng mà em dành cho anh chính là — rời khỏi anh.
Đinh…”
Chợt điện thoại báo tin nhắn tới, là của chủ nhiệm thư kí: Cô Cố, sáng sớm mai 5h30 cô tới văn phòng, có công văn khẩn cần phải xử lý.
5h30! Cô thở dài, tắt đèn, đóng cửa trái tim, ôm lấy Nhạc Nhạc ngủ thiếp đi.
************
Cố Bảo Bảo đi vào căn phòng tối om, có văn kiện quan trọng gì mà nhất định cô phải tới công ty lúc sáng sớm thế này để xử lý?
Tối qua cô bị rơi xuống hồ nên có hơi cảm mạo, đầu vẫn còn đang choáng váng.
Chờ một lúc để uống thuốc, cô nghĩ, đưa tay ra chuẩn bị mở đèn!
“Ba!”
Bỗng, có âm thanh trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền ra, cô theo bản năng rụt tay về.
Tập trung lắng nghe, trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại yên tĩnh.
Mục Tư Viễn tới sớm vậy ư? Cô khe khẽ đi vào, lại cảm thấy không giống.
Cô rất rõ thói quen của hắn, chỉ cần có người bên trong, cho dù ngủ thì hắn cũng mở đèn.
Nhưng bây giờ, trong phòng lại tối om.
“Ba!” Càng tới gần, cô lại nghe được âm thanh như nãy, cứ như là tài liệu rơi trên đất vậy.
Chẳng lẽ là trộm?
Phòng làm việc của Mục Tư Viễn quả thực có mấy món đồ cổ có giá trị, cũng là thứ hắn cực kỳ thích…
Cô không có nghĩ nhiều, đưa tay ra tìm chốt cửa.
Nếu thật sự là trộm, sợ sẽ giam mình ở bên trong, ngay cả cửa cũng không khóa!
Cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào, “ba” một tiếng mở đèn lên, hét lớn, “Anh làm cái gì!”
Dưới ánh đèn, một người đàn ông đứng trước két sắt, cửa két sắt đã bị mở ra.
Quả nhiên là trộm!
Cô vội cởi giày ra muốn ném hắn, người nọ lại lao về phía cô.
Cố Bảo Bảo bản năng lui lại mới phát giác là hắn muốn chạy.
“Anh đứng lại!” Cô nhào tới, bắt lấy cánh tay hắn, muốn xem hắn có mang thứ gì chạy theo không!
“Cút!” Người kia âm độc húc đầu xuống, trong tay bỗng xuất hiện một con dao, đâm tới cô.
“Tê…” Tiếng mũi dao xé rách áo, máu lập tức nhuộm đỏ chiếc áo trắng.
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, người nọ liền nhân cơ hội trốn đi!
“A…!”
Bên ngoài là tiếng hét chói tai của chủ nhiệm thư ký, sau đó là tiếng giày cao gót, chủ nhiệm chạy vào, thẳng tới chỗ két sắt!
“Khá tốt!” Cô ấy lấy một văn kiện được gói kín trong két ra, thở phào: “Bản giá sàn không có bị trộm đi!”
“Bản giá sàn?” Cố Bảo Bảo chợt nhớ tới lời Linda đã nói, lẽ nào người vừa rồi là do Cổ Tín Dương phái tới?
Chủ nhiệm quay lại nhìn cô, “Cô… Bị thương?”
Cô ấy kinh ngạc nhìn máu đã nhuộm đỏ cả ống tay cô, vội vàng lấy điện thoại gọi cảnh sát đổi thành gọi cấp cứu. Nghĩ thế nào lại ấn số của Mục Tư Viễn.
“Tôi không sao!” Cố Bảo Bảo lắc đầu, dùng tay kia nắm cánh tay chủ nhiệm, thỉnh cầu: “Chủ nhiệm, chuyện tôi bị thương, không cần phải nói cho tổng giám đốc biết đâu!”