Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 31: Tôi nghĩ là cô hiểu lầm



Chủ nhiệm thư ký nói tiếp: “Ngoài những việc chúng tôi đã phân công ra thì những chuyện còn lại sẽ là công việc của cô! Cô nghe rõ chưa?”

Cô gật đầu.

Cô hiểu, chỉ cần những chuyện các cô ấy chưa hoặc không kịp làm xong đều là nhiệm vụ của cô!

“Hiểu là tốt rồi!” Chủ nhiệm liếc cô một cái, đi vào phòng làm việc của mình.

“Đúng rồi, ” Bất chợt cô ta quay lại, “Trừ những cái đó ra, còn một việc rất quan trọng cô phải làm, tối thứ ba và chủ nhật hàng tuần, tổng giám đốc đều có một bữa tối với cô Trịnh, cô phải hẹn trước với cô Trịnh đấy!”

Dừng lại một lúc rồi cô ta nhấn mạnh: “Bất cứ chuyện gì khác cô đều có thể làm sau nhưng việc này là không được!”

Tiếp đó cô ta vô cùng nhìn sắc mặt Cố Bảo Bảo hơi thay đổi rồi mới về phòng mình.

Cô biết là chủ nhiệm cố ý, khi có thư kí mới mà được tổng giám đốc đối đãi đặc biệt, những thư kí còn lại sẽ “hợp công”, chiêu nhỏ này trước đây cô đã từng dùng qua.

Nhưng hiện giờ, cô đã không còn quan tâm nữa.

Cố Bảo Bảo ngồi xuống cái ghế trước kia của mình, hôm nay việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại, hẹn trước Trịnh Tâm Du bữa tối ngày mai với Mục Tư Viễn.

Nhấn số của Trịnh Tâm Du, cô hít sâu, “Xin hỏi có phải cô Trịnh đó không? Tôi là thư kí của Mục tổng giám đốc.”

“Chào cô, tôi là…” Giọng điệu vui vẻ dừng lại, “Cô là… Cố Bảo Bảo phải không?”

Cố Bảo Bảo ngồi thẳng người, “Là tôi. Cô Trịnh, tôi muốn hẹn thời gian cho bữa tối ngày mai của cô.”

“Cố Bảo Bảo,” Trịnh Tâm Du có chút bối rối cắt ngang lời cô, “Cô đừng hiểu lầm, bọn tôi cùng ăn cơm chỉ là thảo luận tình hình giáo dục Hoan Hoan mà thôi, cô hẳn cũng biết… Công việc của tôi là dạy cho trẻ..”

Cố Bảo Bảo cũng cắt ngang lời cô ấy, cố ý lên giọng: “Cô Trịnh, tôi nghĩ người hiểu lầm là cô! Tôi và tổng giám đốc… Cho tới giờ chưa có gì cả. Xin cô đừng hiểu lầm!”

Vừa dứt lời, mấy thư kí kia liền kỳ quái ngẩng đầu lên.

Trịnh Tâm Du sửng sốt, ở bên đầu dây kia thận trọng hỏi: “Cố Bảo Bảo, cô… Thực sự đã kết hôn rồi sao?”

“Đúng vậy! Tôi đã kết hôn!” Cô không chút do dự đáp.

“… Chúc mừng, tôi…” Trịnh Tâm Du không thể làm gì khác hơn là ngưng đề tài, “Làm phiền cô nói với Tư Viễn, mai tôi sẽ tới muộn nửa tiếng.”

“Được. Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, mấy thư kí kia liền rút đầu mình về, âm thầm nhìn nhau bên dưới, đang muốn vụng trộm thảo luận thì lại thấy tổng giám đốc thân ái của các cô đang đứng ở cửa.

Trong phòng làm việc tức khắc lặng như tờ, Cố Bảo Bảo kỳ quái ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào tầm mắt Mục Tư Viễn.

Hô hấp của cô như ngừng lại, giả vờ trấn định cúi đầu, tưởng là hắn sẽ nói gì hay làm gì đó nhưng hắn chỉ dặn: “Linda, pha tôi ly cà phê!”

Sau đó liền ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.