Đông Bác Hải lái ô-tô đưa con trai đi đổi một bộ âu phục xinh đẹp,
cậu nhóc mặc bộ âu phục nhỏ màu đen, đẹp muốn chết, Đông Bác Hải cũng
đẹp trai ngây người, hai cha con giơ tay nhấc chân, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, đôi cha con này quả thật chính là vật phẩm trân quý
hiếm có! Thay quần áo xong rồi ngồi lên xe thể thao, anh hỏi cậu nhóc:
“Con trai, mẹ con thích ăn gì?”
“Mẹ thích ăn thức ăn con làm.” Cậu bé không chút nghĩ ngợi mà trả lời, cậu cũng đã từng hỏi mẹ thích ăn gì nhất, nhận được
đáp án chính là mỗi một món ăn cậu làm.
“Đồ ăn Pháp thì thế nào?”
“Ai nha nha, cha, cha thật ngốc nha.” Cậu bé khinh bỉ rồi nhìn anh. Đông Bác Hải nhíu lông mày:
“Cha ngốc thế nào hả?”
“Tán gái cũng không biết, như thế mà còn không gọi là ngốc sao?” Khinh bỉ, khinh bỉ, siêu cấp khinh bỉ. Mặt của Đông Bác Hải đen thui, ôm cậu bé từ chỗ ngồi
lên trên chân mình, lông mày nhíu lại, hừ nói:
“Cha của con chính là cao thủ tình trường, nhóc con, dám xem nhẹ cha!” Thôi đi, thôi đi, Đông tam thiếu ngài còn chưa từng
hẹn hò, còn dám tự xưng là cao thủ tình trường, coi chừng người ta nhìn
thấy sẽ phun nứơc miếng vào ngài đó. Hai bàn tay nhỏ mập mạp của cậu nhóc, nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh xem xét, nói:
“Không nhìn ra!”
“Muốn ăn đòn!” Đông Bác Hải rốt cuộc hiểu tâm tình
của Vô Song mỗi lần muốn đánh con trai rồi, a! Kỹ thuật tổn hại người
của tiểu Q Tử cao siêu lắm!
“Ai nha nha, cha à, cha xem cha đi, bị đâm đau thì
kích động liền, một chút phong độ đàn ông nam tử hán cũng không có!” Cậu bé lấy giọng điệu của một người đàn ông dạy bảo nói. Đông Bác Hải, lặng yên…… Nếu tiếp tục dây dưa với con trai, thì anh cũng không dám bảo đảm mình có thể không nhịn được mà ra tay, đánh cái mông của
con hay không. Lúc anh đang chuẩn bị ôm cậu bé trở về vị trí ban đầu thì, Q Tử lại mở miệng:
“Ăn gì cũng đều không hơn ăn bữa tối dưới nến
lãng mạn!”
“Hử?” Tay cứng đờ, anh hứng thú với lời của con.
“Tối hôm nay, con đến nhà mẹ nuôi ngủ, hắc hắc!” Cậu
bé cười rất hồn nhiên, nhưng trong ánh mắt lấp lánh lóe lên ánh sáng
cũng không có thuần khiết.
“Con trai, cha yêu con chết mất!” Thì ngược lại, Đông tam thiếu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gặm vài cắn, quả nhiên là
trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, Đông tam thiếu thua. Cạc cạc —— Ở trong lòng cậu bé giải thích: mẹ con tuyệt đối
không có ý bán mẹ đâu, tất cả mọi chuyện con làm đều là vì hạnh phúc của mẹ, vì hạnh phúc gia đình của chúng ta, hắc hắc ~~~ Lúc Đông tam thiếu ôm cậu nhóc trở về chỗ ngồi, thì
mặt cậu bé dính đầy nước miếng, cậu cầm điện thoại lên gọi cho Vô Song,
sau mấy tiếng đô, thì Vô Song bắt máy, cậu nói:
“Mẹ à, tối hôm nay con
đến nhà mẹ nuôi ngủ, được chứ?”
“Ừ!” Vô Song đang sắp xếp tư liệu loay hoay cả ngày muốn bất tỉnh, nên lên tiếng qua loa.
“Sao mẹ dứt khoát như vậy?”
“Có lúc nào mẹ không cho phép con đến nhà mẹ nuôi sao?”
“Không có.”
“Đến đó thì phải ngoan ngoan mà nghe lời của mẹ nuôi, không được phép nghịch ngợm.”
“Dạ, chào mẹ.”
“Ừ ~~~” Bên đầu điện thoại kia thì Vô Song sửng sốt một chút, cảm thấy hôm nay con trai là lạ. Cúp điện thoại rồi Đông Bác Hải hỏi:
“Mẹ nói thế nào.”
“Mẹ đồng ý.” Cậu bé nheo mắt cười. Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Bác Hải nở nụ cười, tim
dâng lên một dòng nước ấm, không nhịn được kích động, lại bẹp một cái
lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, lúc này mới lái xe đi mua đồ chuẩn
bị bữa cơm dứơi ánh nến. ◇ Đảo mắt thì đã đến lúc tan việc, hết bận một đống tài liệu trước mắt, Vô Song duỗi lưng mỏi một cái, thì lúc này, Ngả Mễ vẻ
mặt vui vẻ bước tới……