Phạm Hiểu Hiểu vặn thật chặt cổ áo của Mike, kéo Mike ra cửa. Hoắc Khải
Địch “Phanh” một tiếng ngã tới cửa, khóa kín! Một đôi con ngươi sắc bén
lạnh băng mạo hiểm nhìn chằm chằm hung thần sát khí y hệt như Nữ La Sát, cô gái liều mạng trước mắt này thật hung dữ, nhìn cô đem cổ áo Mikevặn
đến sít sao. Mike cũng không thể tự do hô hấp. Thật ra tự động đưa tới
cửa! Quả thật hay là tìm chết!
Phạm Hiểu Hiểu giống nhau, con ngươi sắc bén lạnh băng phát ra ánh mắt
sắc bén, lạnh lùng, ánh mắt hai người trên không trung gặp nhau, không
phải tuệ tinh đụng Địa cầu, mà là thù hận bát ngát tràn lan xuống sông
Trường Giang…
Phạm Hiểu Hiểu cứ như vậy chống lại con ngươi của Hoắc Khải Địch, trong
nháy mắt cô đột nhiên quên mất hai đứa bé vẫn còn khóc ở bên ngoài, toàn thân cô lúc này, mỗi dây thần kinh đều bị một loại tế bào thù hận mãnh
liệt bao quanh — Hoắc Khải Địch, người này, trừ mấy ngày trước gặp qua anh ta ở trên TV một lần, còn ở bên ngoài hôm nay vẫn là lần đầu tiên
gặp mặt, tại sao, tại sao nhìn thấy anh ta, thời điểm chân chính nhìn
thấy anh ta, cô nghĩ — giết anh ta! Lòng của cô đang nhắc nhở cô —
giết anh ta đi! Giết anh ta đi! Giết anh ta đi!
Phạm Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Hoắc Khải Địch, con ngươi nháy mắt cũng
không nháy mắt, cô lần nữa xác định cảm giác của mình, đúng! Không sai!
Cô chính là muốn giết anh ta!
— —-
Phạm Hiểu Hiểu đột nhiên cũng bị suy nghĩ của mình dọa sợ! Cô chưa bao
giờ nghĩ tới muốn giết Hoắc Khải Địch, cô là nghĩ tới muốn giày vò anh
ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết anh ta. Phạm Hiểu Hiểu nghĩ
tới người muốn giết là Hoắc phu nhân, bởi vì Hoắc Phu nhân đã hành hạ
cô. Khi đó Hoắc Khải Địch nằm ở trong bệnh viện bệnh thời kỳ cuối, Phạm
Hiểu Hiểu là thụ tinh mang thai, chuyện này cùng Hoắc Khải Địch cũng
không có quan hệ quá lớn, cho nên, nội tâm của cô chưa bao giờ nghĩ tới
muốn giết Hoắc Khải Địch.
Giờ phút này cảm giác của cô là thế nào? Tại sao vừa thấy được chân
chính Hoắc Khải Địch, tại sao khi chống lại con ngươi sắc bén như trên
bắn lén kia, cô liền muốn giết anh ta? Trong lúc này Hiểu Hiểu nhất thời thật bối rối.
Cô thật chặt gắt gao vặn chặt cổ áo của Mike, Mike mặc dù có khó thở,
nhưng cũng không dám giãy dụa. Công phu trên cổ tay của Hắc lão đại,
thật là lợi hại!
Con ngươi của Hoắc Khải Địch như tên bắn lén khóa kín ở trên bộ mặt rỗ
tàn nhang của Phạm Hiểu Hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoại lệ xấu xí
vô cùng thì còn có lá lớn nữa, dám chủ động tới khiêu khích.
Ánh mắt Mike hoảng sợ nhìn Hoắc Khải Địch một chút, nhìn lại một chút
hung thần sát khí Hắc lão đại, ánh mắt hai người bọn họ dường như giao
chiến ở trên không trung, hai người này thật đúng là kỳ phùng địch thủ,
sẽ gặp kỳ tài, ánh mắt lạnh băng làm cho trong lòng người ta run sợ!
“Hoắc Khải Địch! Tránh ra!” Phạm Hiểu Hiểu lớn tiếng phẫn nộ quát, tay
vặn chặt cổ áo Mike, tăng thêm sức lực, Mike há to mồm thở hổn hển.
Hoắc Khải Địch cũng không nói chuyện, sắc mặt tái xanh chợt một quyền
hướng đầu Phạm Hiểu Hiểu tập kích, Phạm Hiểu Hiểu vạn vạn không ngờ tới
Hoắc Khải Địch thế nhưng lại có công phu, cô vội vàng tránh ra, làm dáng chuẩn bị đánh trả…
Mike lấy được tự do, trước tiên cầm điện thoại lên báo cảnh sát…
Hoắc Khải Địch đã đóng kín các cửa lại, lúc này Phạm Hiểu Hiểu mới rõ
ràng, lòng như lửa đốt, thật đúng là tự đưa tới cửa! Hỏng bét! Quả thật
quá tệ!
Hoắc Khải Địch đứng ở trước cửa, rõ ràng kéo dài khoảng cách, muốn cùng Hắc lão đại một trận quyết định thắng bại!
Phạm Hiểu Hiểu trong lúc nguy cấp đoán chừng thực lực của Hoắc Khải Địch không tệ! Cho nên, cho nên ba mươi sáu kế… kế chuồn là thượng sách!
Chợt giơ một tay lên, một đoàn sương mù màu trắng xuất hiện tại trước
mắt Hoắc Khải Địch, trường hợp này cùng trong phim truyền hình và tiểu
thuyết, võ hiệp giống như như đúc, thấy vậy Mike há to mồm, sợ ngây
người!
Khiến Mike tăng thêm giật mình là — anh ta cũng không biết Hoắc Khải
Địch có công phu, mà công phu trên người của Hắc lão đại cũng không tệ,
mà Hoắc Khải Địch không có chút nào sợ cô ta, đây rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra?
Lúc Hoắc Khải Địch thoát ra khỏi sương mù màu trắng, thì bộ mặt rỗ tàn
nhang Hắc lão đại đã từ trong phòng làm việc chạy trốn, sương mù màu
trắng là diệu kế thoát thân của cô.