Cục Cưng Của Tổng Giám Đốc

Chương 10



Tả Ti Phong xuất hiện hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống yên bình của Nhược Phù, mặc dù cô vẫn yêu hắn, mặc dù cô còn là nghĩ tới hắn liền đau lòng, nhưng là, cô đã ép chính mình từ từ tập quen qua cuộc sống không có hắn rồi, đang ở cô cho là mình có thể làm được thì thế nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện, còn luôn miệng nhắc lại đối cô yêu sâu đậm, khiến cho cô lần nữa cảm thấy không biết làm sao, mờ mịt bàng hoàng.

Cô thật sợ sẽ lại một lần nữa trải qua loại cảm giác đau đến không muốn sống kia, cô đã yếu ớt đến không chịu nổi bất kỳ hành hạ cùng thương tổn nào nữa.

Chân mẹ ở gõ cửa sau tiến vào phòng cô.

“Nhược Phù, con khỏe hơn chút không?” Chân mẹ ngồi ở mép giường sờ sờ trán con gái.

“Con. . . . . . Con đỡ hơn rồi, mẹ, mẹ không cần lo lắng.”

Cô không có đi làm, công việc ở khách sạn cũng xin nghỉ, nhưng vì không để cho người nhà lo lắng, cô chỉ nói là thân thể không thoải mái mới muốn xin nghỉ, không hề nói cho người nhà chuyện Tả Ti Phong đột nhiên xuất hiện.

“Mới vừa người của khách sạn gọi điện thoại tới hỏi con buổi tối có thể hay không không cần xin nghỉ? Ông ấy nói, bọn họ tạm thời không tìm được người thay thế con.” Chân mẹ cau mày nói.

Nhắc tới khách sạn, Nhược Phù lòng không khỏi lại loạn thành một đoàn, trong đầu cũng không hề báo động trước chợt hiện lên bóng dáng của Tả Ti Phong. “Con không thể đi làm.” cô hốt hoảng lắc đầu một cái.

“Được rồi! Vậy mẹ nói cho bọn họ biết con vẫn không thể đi làm, kêu bọn họ nghĩ biện pháp tìm người khác.” Chân mẹ đứng dậy chuẩn bị goi điện thoại lại.

Nhược Phù một lòng chỉ muốn tránh ra cơ hội bất kỳ cùng Tả Ti Phong tiếp xúc, bởi vì cô vừa thấy hắn, cả người liền hỗn loạn không dứt, càng khả năng sẽ nhất thời váng đầu lần nữa mặc cho hắn định đoạt, cô tuyệt không thể để cho hắn ta cần ta cứ lấy rồi.

Thế nhưng như vậy vẫn trốn tránh hắn có thể tránh bao lâu? Cô có thể vĩnh viễn không ra cửa, không đi làm cùng tùy ý nghỉ việc ở khách sạn sao?

Nghĩ đến đây, Nhược Phù liền vội vàng đứng lên gọi lại mẹ. “Mẹ, mẹ nói cho người khách sạn, con sẽ đúng giờ đi đánh đàn.”

Cô quyết định dũng cảm đối mặt Tả Ti Phong, cô không thể nào cả đời tránh né! Coi như tạm thời trốn thành công, hắn còn là sẽ tìm tới cửa.

Cô nên phải dũng cảm đối mặt này phần tình cảm, nếu như hắn lại xuất hiện, cô muốn hung ác quyết tâm kiên định nói với hắn giữa bọn họ đã kết thúc, rõ ràng quyết đoán chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, cô không cần lại chịu phần tình cảm này hành hạ rồi.

Vì vậy, cô ở trước khi đi khách sạn đi làm, trước tới Từ gia sát vách tiến hành kế hoạch của cô. . . . . .

Kéo cánh tay Từ Tử Trác hàng xóm, Nhược Phù cố ý giống như thân mật tựa vào trên bả vai của anh ta.

“Anh chịu giúp việc này, tôi thật sự là không biết nên như thế nào cám ơn anh mới phải.” cô cảm kích ngó anh ta một cái.

Nếu như Tả Ti Phong thấy cô đã cùng người đnà ông khác ở chung một chỗ thì sẽ chết tâm đi! Đây chính là kế hoạch của cô, cô muốn Từ Tử Trác giả bộ thành người yêu của cô khiến Tả Ti Phong biết khó mà lui, cho ràng cô đã vui vẻ với người mới, không bao giờ có thể cùng hắn hợp lại nữa.

Từ Tử Trác ôm eo nhỏ của cô cười nói: “Tôi rất vui mừng có thể giúp em một tay, huống chi, có thể làm người yêu của em là vinh hạnh của tôi, tôi sao có thể vẫn làm bộ.”

Nhược Phù vội vàng lắc đầu một cái, “Tôi cũng không muốn để cho bạn gái của anh hiểu lầm, anh tối nay có thể giúp tôi, tôi đã vô cùng cảm tạ anh.”

Cô tâm thần thấp thỏm nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tả Ti Phong, mặc dù muốn cô triệt để cùng Tả Ti Phong chặt đứt tất cả liên hệ làm cho cô vừa do dự tâm loạn vừa khổ sở, nhưng cô lại không thể không ép buộc chính mình dũng cảm đối mặt.

Nhưng mãi cho đến cô đánh đàn được mười mấy bài, Tả Ti Phong vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, Từ Tử Trác thân thiết bưng một cốc nước thả vào trên đàn Piano. “Cái người đàn ông dây dưa đó của em ở nơi nào? Chúng ta có muốn hay không lại hôn tiếp một chút để cho hắn nhìn thấy em đã có anh đây người bạn trai?” anh ta cúi người tựa vào bên người cô đề nghị.

Nhược Phù vội vàng mau tránh ra đôi môi anh ta gần như sắp đụng phải lỗ tai mình nói: “Không cần, hắn không có.”

Tả Ti Phong không có như cô mong đợi một loại xuất hiện đối với cô dây dưa không dời, cô nên thở nhẹ một hơi âm thầm may mắn mới phải, nhưng vì sao cô ngược lại cảm thấy tâm nhéo lên, hơn nữa còn có chút mất mác cùng đau nhói?

“Nói không chừng hắn tùy thời cũng sẽ xuất hiện, chúng ta càng nên phải biểu hiện được thân thiết một chút mới có thể làm cho hắn tin.” nói xong, Từ Tử Trác lại sát đến bên tai của cô hôn mà nói.

Nhược Phù đang muốn mở miệng bác bỏ đề nghị của anh ta thì lại liếc thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Tả Ti Phong, hắn không nói lời nào độc chiếm một cái bàn thẳng nhìn chằm chằm đài biểu diễn nhìn.

“Hắn. . . . . . Hắn tới.” Nhược Phù khẽ run lên tiếng nói, cũng hướng trên người Từ Tử Trác tới gần.

Cô nhất định phải ép buộc chính mình diễn tốt vở kịch này, bởi vì đây là biện pháp duy nhất khiến Tả Ti Phong đối với cô chết tâm, cũng là cơ hội tốt nhất cô kết thúc hồi tình cảm hành hạ này!

Từ Tử Trác rất phối hợp vội vàng ôm Nhược Phù, còn đàng hoàng không khách khí thừa cơ hôn xuống má cô.

Khách tối nay cực kỳ ít, cho nên Từ Tử Trác một cái liếc liền ở trong đám người nhìn thấy Tả Ti Phong đặc biệt cao lớn xuất chúng, hắn khí chất nổi bật bất phàm khiến đồng dạng thân là đàn ông Từ Tả Trác không khỏi ghen tỵ liếc hắn một cái sau lại đem Nhược Phù ôm càng chặt hơn.

“Người đàn ông kia nhìn một cái cũng biết là một hoa hoa công tử chuyên tổn thương lừa gạt phụ nữ, em quyết tâm bỏ rơi hắn là đúng, anh nhất định giúp một tay.”

Không đợi Nhược Phù gật đầu đồng ý, Từ Tử Trác đột nhiên nghiêng người muốn đi hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của Nhược Phù.

Nhược Phù còn không kịp có bất kỳ phản ứng, một đạo tiếng hô mềm mại đột nhiên hô lên từ phía sau bọn họ: “Từ Tử Trác, anh lại dám hôn môi phụ nữ!”

Vừa thấy đến cô gái kia khí thế hung hung, Từ Tử Trác liền giống như là chuột thấy mèo một loại nhảy lên, nhảy cách xa xa Nhược Phù.

“Bích Chi, em. . . . . . Em như thế nào tới rồi? Em chớ hiểu lầm. . . . . . Hiểu lầm. . . . . .” Từ Tử Trác tay chân luống cuống liền vội vàng giải thích.

“Còn nói tôi hiểu lầm?” Bích Chi nhảy lên đài biểu diễn tức giận vô cùng tát anh ta một cái, Nhược Phù bị sợ đến không khỏi trợn mắt há mồm.

Không để ý Từ Tử Trác trên gương mặt còn lưu dấu năm ngón tay, Bích Chi lại nhéo tai của anh ta gào ầm: “Anh thật là có can đảm! Lại dám gạt tôi cùng một người phụ nữ khác hẹn hò, anh nhất định phải chết!”

Từ Tử Trác đau đến oa oa gào to lên, vội vàng cầu xin tha thứ: “Em…em hiểu lầm á! Mau buông anh ra. . . . . . Anh làm sao dám đối với em không chung thủy, này tất cả đều là hiểu lầm, em nghe anh giải thích.”

“Bị tôi chính mắt bắt được anh còn muốn giải thích cái gì? Anh hôm nay chết chắc, còn nữa, tôi cũng vậy sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ lại dám quyến rũ anh!” giận đến lông mày nhướng lên Bích Chi tại lửa ghen điên cuồng đốt chính là một cái tát vung về phía gò má mềm mại của Nhược Phù.

Thật may là một cái cánh tay cứng rắn kịp thời duỗi qua ngăn lại cô ấy hung hãn công kích ra, là Tả Ti Phong!

“Đừng đụng tới Nhược Phù của tôi! Ai dám làm tổn thương Nhược Phù của tôi, tôi tuyệt không tha cho người đó!” hắn lạnh lùng cảnh cáo nói.

Bích Chi không khỏi bị sự uy nghiêm của Tả Ti Phong làm cho kinh hãi, thấy không đánh thành Nhược Phù, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại lại đánh Từ Tử Trác.

Cũng không chịu được bạn gái quyền đấm cước đá nữa Từ Tử Trác rốt cuộc nói ra sự thật, “Em hiểu lầm, anh cùng cô ấy thật không có gì, chúng ta chỉ là hàng xóm, anh theo nàng chỉ là muốn diễn xuất đùa giỡn đuổi đi người đàn ông đang dây dưa cô ấy. Anh làm sao dám sau lưng em đi yêu cô gái khác, anh còn muốn sống. . . Ách! Không phải rồi! Trên đời này anh chỉ yêu em một người phụ nữ.”

Không ngờ từ Tử Trác cư nhiên đem sự thật đều nói ra hết, thoáng chốc, Nhược Phù không khỏi sắc mặt tái nhợt, khó chịu xoay người rời đi.

Tả Ti Phong liền vội vàng kéo cô, một tay đem cô ôm vào trong lòng.

Cô thân thể mềm mại đẫy đà ngọt ngào lập tức dẫn đốt nhiệt tình hừng hực của hắn,

Hắn ngừng thở thật chặt ôm lấy cô, vội vàng khát vọng muốn đem cô khảm vào trong thân thể của hắn.

“Phù, em đừng nghĩ muốn đi nữa.” Tả Ti Phong thanh âm khàn khàn thì thào nói. “Em hành hạ anh hành hạ đến còn chưa đủ sao? Còn cố ý tìm đàn ông tới chọc giận anh! Anh sẽ không lại làm như thế, anh sẽ không thả em đi.”

Hắn đã sớm lợi dụng thời gian một ngày biết rõ tình hình cuộc sống của Nhược Phù sau khi rời đi hắn, đang tại cô tìm Từ Tử Trác giả bộ là người yêu của cô sau, nhanh chóng tìm đến bạn gái Từ Tử Trác tới phá hư kế hoạch của cô.

Tả Ti Phong trên người truyền đến mùi xạ hương đậm đặc là mùi hương mà cô nửa đêm trong giấc mơ cũng nhớ tới, cô tâm thần có chút bị rung động, không nhịn được xụi lơ ở trong ngực hắn, chợt nhớ tới quyết tâm của mình, cảnh giác đến chính mình như thế nào ngốc đến lần nữa bị hắn hấp dẫn, vội vàng tức giận đẩy hắn ra.

“Buông tôi ra! Chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi, đừng đến trêu chọc tôi nữa. . . . . .”

Tả Ti Phong cúi người chiếm lấy môi của cô, ngăn cản cô là như thế nói lời quyết tuyệt.

Hắn tham khát lưỡi nhanh chóng xâm nhập miệng của cô, chiếm lĩnh mỗi một chỗ thơm trong miệng cô.

“Anh cầu xin em đừng lại hành hạ anh, mất đi em đã mau đem anh bức cho điên rồi, em còn muốn cự tuyệt anh đẩy anh xuống vực sâu vạn trượng sao?” Tả Ti Phong con ngươi cháy sáng hừng hực lửa tình thiết tha nhìn chằm chằm cô.

Nghe vậy, lòng của cô lần nữa khẽ chấn động, đáy lòng đè nén yêu say đắm cũng mất khống chế đột nhiên dữ dội lên. Cô là cỡ nào yêu người đàn ông này a! Tính mạng của cô chỉ vì mong mỏi người đàn ông này cho cô làm dịu.

Nhưng duy nhất lý trí lại lập tức áp chế xuống yêu say đắm của cô. Cô là điên rồi sao? Tại sao có thể lần nữa vì hắn nhảy vào trong cạm bẫy ái tình sau đó rơi vào số mạng chết không có chỗ chôn!

Kích động đẩy ra lồng ngực như tường đồng vách sắt một loại của hắn, Nhược Phù tức giận nói: “Anh buông tôi ra! Tôi lại cũng không muốn với anh có bất luận cái gì liên quan. Anh là một tên lường gạt! Ích kỷ lãnh khốc lại vô tình! Tôi lại cũng sẽ không bị anh lừa gạt. . . . . .”

Tả Ti Phong lại lấy nụ hôn nóng bỏng chận lại mắng chửi của cô, cho đến thoả mãn sau mới thở gấp nói: “Đúng, anh thừa nhận anh là một tên lường gạt, anh không nên giấu giếm chuyện anh đã kết hôn, nhưng đó là bởi vì anhsợ sẽ mất đi em, anh quá quan tâm em cũng quá yêu em rồi, anh không muốn làm cho em lo lắng, cũng không muốn để cho em vì hôn nhân của anh mà phải chịu đựng áp lực. Vì vậy anh quyết định âm thầm đem chuyện li hôn làm xong, đợi đến có tư cách cho em danh phận sau đó mới nói.”

Nhược Phù thẳng nhìn chằm chằm hắn. Cô có thể tin tưởng hắn sao? Ánh mắt của hắn kích động cuồng nhiệt mà thành khẩn chân thành tha thiết, nhưng hắn từng nặng nề tổn thương qua cô cũng là sự thật.

“Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói dối nào từ anh, anh nói cái gì cũng không thể thay đổi sự thật anh lừa gạt tổn thương qua tôi.” nói xong, cô lần nữa nghĩ muốn đẩy hắn ra.

Tả Ti Phong bắt được hai cổ tay mảnh khảnh của cô ngăn lại cô giãy giụa, thấy cô không chút nào tin tưởng lời hắn nói, hắn không khỏi càng thêm vội vàng kích động nói to: “Phù, em là người anh yêu mến nhất, quý trọng nhất, anh thế nào đành lòng tổn thương em? Anh chưa bao giờ từng như vậy quan tâm qua một người, em là bảo bối quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, Phù, tin tưởng anh.”

“Tôi. . . . . . Tôi không muốn tin tưởng, anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi không muốn lại bị anh bị thương tích đầy mình rồi. . . . . .” Nhược Phù bàng hoàng bất lực liều mạng lắc đầu, lưỡng lự ở giữa tin hay không, mắt thấy hai loại tâm tình sắp đem lấy cô cả người cho xé rách thành hai nửa.

Thật chặt ôm chặt cô, Tả Ti Phong thật sâu hôn môi khẽ run của cô, “Tin tưởng anh, em là người anh thích nhất, anh muốn để cho em danh chánh ngôn thuận hoàn toàn thuộc về anh, em đừng nghĩ muốn thoát đi ôm ấp của anh!”

Hắn phất tay ý bảo thủ hạ đem này đôi tình nhân đang tranh cãi ầm ĩ không ngời tới phòng khách sạn đã vì bọn họ chuẩn bị từ trước, mọi người càng tại ám hiệu của hắn liền lặng lẽ không tiếng động thối lui khỏi phòng ăn.

Hắn tại yêu thương Phù của hắn thì ai cũng không thể quấy nhiễu,

Tả Ti Phong trằn trọc hôn mút môi của cô, bàn tay nóng lại tham luyến đánh úp tới bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô vuốt ve.

Một cỗ nhiệt lưu theo hắn vuốt ve âu yếm vọt qua cô toàn thân cao thấp. Cô tại sao có thể đối với nụ hôn nóng bỏng cùng tiếp xúc của hắn không hề cảm giác? Nhiệt độ của người hắn cùng kích tình an ủi vẫn luôn là tham luyến cô khát khao nhất a!

Nhưng lập tức cô giật mình đến chính mình đang tại nơi đông người, vì vậy cô vừa vội vừa xấu hổ nghĩ muốn đẩy hắn ra.

“Này, dừng tay, anh không thể ở chỗ này hôn tôi!” cô vậy mà đang giờ làm việc lại đem đến như vậy xôn xao. . . . . . Ồ! Kỳ quái, nhân viên khách sạn tại sao không có ra ngoài can thiệp? Nhược Phù vừa giãy giụa vừa nghi ngờ nghĩ. “Anh tại sao không thể hôn em? Em biết anh có bao nhiêu nhớ em sao? Phù, anh thật là nghĩ muốn em. . . . . .” nói xong, Tả Ti Phong bàn tay nóng rực liền cởi ra cúc áo ngực của cô.

Nhược Phù xấu hổ bắt lại bàn tay hắn cấp tiến: “Dừng tay! Có người khác đang nhìn. . . . . .” quay đầu hướng dưới đài nhìn, cô ngạc nhiên phát hiện trong phòng ăn lớn thế nhưng không có tới một người.

“Bọn họ. . . . . .” cô kinh ngạc đến nói không ra lời.

“Tối nay nơi này chỉ có hai chúng ta, ai cũng không thể tới quấy rầy.” Tả Ti Phong cúi người hôn môi cô, “Anh thực muốn em, lâu như vậy không có ôm em, quả là mau khiến cho anh hỏng mất, Phù, anh không muốn nhịn nữa!”

Hắn đã bao hết cả khách sạn, chỉ vì có thể lần nữa có được cô.

Bế cô đặt lên đàn Piano, Tả Ti Phong vội vàng lại dịu dàng cởi ra áo trên người cô. “Để cho anh muốn em, anh không chờ được nữa rồi.”

Lòng của cô cuồng loạn nhìn chòng chọc tròng mắt tà mị cuồng nhiệt của hắn, cô đồng dạng khát vọng hắn, nhưng ở trên đàn Pianotrong phòng ăn khách sạn ân ái thật sự quá quá mức rồi. “Không. . . . . . Không được. . . . . .”

Hôn môi cô chặn lại lời kháng nghị, Tả Ti Phong nhanh chóng cởi xuống nội y của cô, lộ ra nhũ phong rất tròn đầy đặn cao nhọn của cô.

Cô nửa thân trần bộ dáng mê người khiến cho hắn dục vọng đã sớm bộc phát càng thêm không thể vãn hồi, hắn vội vàng ngậm đầu v* thẹn thùng của cô.

“Ông trời! Phù, em sẽ làm cho anh điên mất!” hương thơm mê người trên người cô vẫn là liều thuốc trợ tình khiến cho hắn điên cuồng.

Hắn mút hôn đầu v* nhạy cảm của cô hành động kích thích cô một hồi khẽ run, tất cả yêu say đắm trí nhớ tất cả đều trở lại, cô ở trong ngực hắn một lần lại một lần cực khoái qua, bọn họ cũng một lần lại một lần leo lên đỉnh núi dục vọng.

“Phong. . . . . .” Nhược Phù không kiềm hãm được khẽ hô tên của hắn “Phong, em rất nhớ anh đó. . . . . .” cô ôm chặt lấy đầu của hắn, để cho hắn càng thêm dán chặt vú tuyết trắng của cô.

Kích tình của cô la lên làm Tả Ti Phong nhiệt huyết sôi trào đưa tay đến dưới váy cô thô lỗ kéo xuống quần lót của cô, hắn thở hổn hển chạm lên cánh hoa mềm mại của cô, cô quá khô, nhất thời vẫn không thể cho hắn tiến vào.

Một bên lấy ngón tay dài quyến rũ cánh hoa cùng hoa hạch của cô, một bên hắn mút hôn đầu v* hồng hào của cô, khát khao nghĩ muốn nhanh dẫn ra mật ngọt của cô.

Hắn đã khát vọng cô quá lâu, này những đêm không có cô không biết chính mình là thế nào sống đến được , nhưng hắn thề tuyệt sẽ không để cho cô rời đi.

Nhược Phù ngồi ở trên đàn Piano, tình dục sôi trào mặc cho hắn vuốt ve mút hôn thân thể của mình, đây tất cả là như thế quen thuộc, làm hoa kính của cô bắt đầu tiết ra một đạo lại một đạo mật dịch.

“Phong. . . . . . Em…em muốn anh. . . . . . Em muốn anh. . . . . .” khi hắn ngón tay dài dò vào hoa huy*t chặt khít của cô thì cô nhịn không được rên rỉ một tiếng hết sức nắm chặt bờ vai của hắn.

Tả Ti Phong hôn môi cô, tách ra bắp đùi non mềm của cô vòng chắc hông của hắn, “Ôm chặt lấy anh”

Hắn vật nam tính đã sớm nhô lên hùng vĩ oai phong, xoay mình vọt vào hoa huy*t ấm nóng chặt khít của cô.

Đã lâu vui sướng làm cho hắn không thể kiềm được mà điên cuồng luật động, tại trong kịch liệt va chạm, hắn rất nhanh đem hai người đẩy lên cao triều đỉnh điểm.

Nhược Phù chỉ cảm thấy toàn thân giống như bốc cháy một loại, nhu cầu của hắn tới quá hung mãnh, thật cuồng liệt, giữa chân truyền tới luật động mạnh mẽ lay người ép cô vừa vui sướng lại có chút khổ sở, thần chí từ từ mê mang hoảng hốt.

“Phong. . . . . . Em yêu anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . .” cô không nhịn được hò hét ra tâm linh chỗ sâu nhất.

“Phù, anh cũng yêu em. . . . . . Anh tuyệt không để cho em đi.” hắn đỡ lấy cái mông trắng nhỏ cùng tấm lưng ngọc của cô, càng kích động, điên cuồng hơn mà đâm sâu vào u kính của cô, cướp đoạt tư vị mất hồn hắn khát vọng đã lâu.

“Phù, cùng anh cùng nhau đến thiên đường.” ở trong lúc dày đặc thở dốc, Tả Ti Phong khàn khàn hô lên.

“Phong. . . . . .” Nhược Phù toàn thân run rẩy rên rỉ, thừa nhận từng cơn sóng vui sương liên tiếp mà đến, vịn chặt eo to của hắn chân dài tuyết trắng đã sớm không tự chủ được như nhũn ra.

“Em không được. . . . . . Cầu xin anh. . . . . .” áp lực cường đại mau đưa thân thể cô phình vỡ khiến cho cô không thể không cầu xin tha thứ.

Tả Ti Phong hôn lên bộ ngực sữa như bạch ngọc của cô, càng thêm mãnh liệt ở trong cơ thể cô rút ra đưa vào.

“Darling, anh yêu em.” đối với cô yêu say đắm sâu đậm làm cho hắn căn bản chậm lại không được.

“Không. . . . . . Không cần. . . . . . Cầu xin anh. . . . . .” Nhược Phù không chịu nổi kêu gào nói.

Đang ở cô toàn thân hư mềm cơ hồ ngất xỉu thì hắn đột nhiên một kích tiến đụng vào cô chỗ sâu nhất, phóng xuất ra tất cả dục triều.

Ở trên giường lớn “phòng cho tổng thống” lộng lẫy thoải mái, lưng ngọc tuyết trắng trần trịu nằm sấp ngủ Nhược Phù không biết qua bao lâu mới từ từ tỉnh lại.

Quá nhiều ham muốn làm cho cô toàn thân mềm nhũn, đầu óc cũng hỗn loạn.

Cô ngẩn người thật lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại, cũng mới ý thức được thanh âm của Tả Ti Phong từ sát vách không ngừng truyền ra, tựa hồ đang nói điện thoại.

Cô đỡ đầu nhỏ giùng giằng ngồi dậy, tối hôm qua phát sinh tất cả nhanh chóng ở trước mắt cô tái diễn lại.

Trên đàn Piano trong phòng ăn điên cuồng ân ái cùng về sau lại đi lên phòng sau càng kích tình nhiệt liệt triền miên khiến cho cô sắc mặt ửng đỏ không thôi, hắn dường như muốn đem hết thảy đoạn thời gian bọn họ tách ra không có triền miên một lần làm đủ, vừa tham lam lại điên cuồng.

Cô vốn tưởng rằng cùng hắn tình cảm kiếp này đã hết, không bao giờ lại có thể ở chung một chỗ, không ngờ chia lìa gần một năm nhưng lại làm cho giữa bọn họ ở tâm ý càng tương thông, thân thể càng phù hợp.

Xem ra cô đời này cũng không thể rời bỏ hắn, người đàn ông khác như thế nào cũng bù không được hắn đối cô lực hút, cô vẫn như cũ vừa đụng phải hắn liền không cách nào tự kềm chế chỉ có thể mặc cho hắn định đoạt, căn bản trốn không thoát lưới tình của hắn.

Cô xấu hổ mà đem gương mặt vùi vào trong chăn, thật lâu cũng không có giống như tối hôm qua điên cuồng như vậy triền miên, hại cô nghĩ tới liền xấu hổ không thôi.

Cô không cần cùng hắn tách ra nữa, trải qua tối hôm qua triền miên, càng làm cho cô hiểu được trong sinh mệnh của cô trừ Tả Ti Phong ra, cô căn bản không cách nào tiếp nhận người đàn ông khác.

Nhưng là, nếu như tả Ti Phong lại không muốn cô thì làm sao đây? Phía trước bọn họ chẳng phải là triền miên tình yêu cuồng nhiệt đến cho rằng không có lẫn nhau ngày liền không qua.

Tiếp xuống sao? Từ hắn đi nước Mỹ sau khi trở lại, còn không phải là nhẫn tâm để cho người đuổi cô đi, còn đặc biệt giao phó cô đừng xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

Thoáng chốc, lòng của cô trong nháy mắt bị băng tuyết bao trùm, sắc mặt cũng từ hồng hào chuyển thành tái nhợt.

Hắn yêu cô khi đó đích thức là cực kỳ điên cuồng, nhưng nhiệt tình một khi chuyển nhạt liền sau lập tức trở nên lạnh lẽo vô tình, cô làm sao sẽ ngu ngốc muốn tin tưởng hắn nữa đây? Hắn lần này hẳn là nhất thời vui mừng mới có thể muốn cô, có lẽ hắn ngày mai sẽ lại đổi ý rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Nhược Phù sắc mặt không khỏi càng thêm trắng bệch. Thực sâu yêu Tả Ti Phong lại bị hắn nhẫn tâm một cước đá văng ra thật là đau, cô không cách nào chịu đựng thêm lần nữa.

Hốt hoảng mặc quần áo, Nhược Phù níu chặt nghĩ thầm thoát đi hắn.

Thay vì lại bị hắn khinh tiễn đuổi đi, không bằng cô tự động biến mất, dù sao hắn đã được đến hắn muốn, lại một lần nữa chiếm được thân thể của cô, thỏa mãn cảm giác chinh phục cùng dục vọng, hắn sẽ lại không đối với cô lưu luyến rồi.

Nhược Phù nhịn đau ra khỏi phòng đi tới phòng khách, tay chạm vào tay cầm cửa chuẩn bị kéo ra cửa chính.

“Nhược Phù!”

Bị Tả Ti Phong mặc áo ngủ cuống quít xông lại chặn ngang một phen từ phía sau ôm lấy cô.

“Phù, làm sao em không nói một tiếng lại muốn rời đi? Anh tuyệt không để cho em đi!” hắn gắt gao vòng ôm chắc cô hổn hển hét lên.

“Anh buông tay! Tôi không muốn mặc anh hô tới thì tới, bảo đi thì đi, tôi sẽ tự động biến mất, anh buông tôi ra” cô cũng tức giận vô cùng hét trở lại, cũng ra sức nghĩ muốn tránh ra hắn.

Hắn càng thêm thật chặt ôm chặt cô không để cho cô tránh thoát, “Em là bảo bối anh yêu mến nhất, anh làm sao sẽ đuổi em đi? Em vẫn không rõ lòng của anh sao? Mất đi em sẽ làm anh điên cuồng! Mấy ngày này em hành hạ anh hành hạ đến còn chưa đủ sao? Anh không cách nào chịu được em rời đi anh nữa.”

Xoay người cô lại, hắn nóng vội nói: “Em, em rốt cuộc muốn anh như thế nào mới bằng lòng tha thứ anh? Anh là lừa qua em, nhưng anh một năm này trả giá cao còn chưa đủ lớn sao? Anh mỗi ngày nhớ em nghĩ đến mau điên mất, mất đi em để cho anh cuộc sống chỉ còn lại công việc, anh yêu em, muốn em đến đau khổ em đều không quan tâm sao?”

Nhược Phù ngẩn ngơ nghe hắn nói hết lời, đột nhiên, cô hốc mắt đỏ lên, không kìm chế được nỗi nòng vung ra đôi bàn tay trắng ngần đánh hắn. “Anh thật đáng ghét! Anh mới không có quan tâm tôi! Lời của anh nói đều là giả! Anh nhẫn tâm phái quản gia đuổi đi cả nhà chúng tôi mới là thật! Tôi hận anh! Tôi không muốn tin tưởng anh. . . . . .”

Nghe được cô tố cáo, đổi thành Tả Ti Phong tại sững sờ. Hắn làm sao có thể phái quản gia đuổi đi cả nhà bọn họ?

“Anh muốn tổn thương tôi mấy lần mới đủ? Tôi hận anh! Anh yêu tôi như thế nào lại đuổi tôi đi? Cái người này tên lường gạt. . . . . .”

“Anh không có!” cầm hai quả đấm cô kích động, hắn vội vàng đánh gãy cô lên án, “Anh làm sao có thể đuổi đi người cả nhà em? Loại sự tình này liền là anh điên rồi cũng làm không ra được, mất đi em thì đồng nghĩa với đem sinh mạng anh cũng hủy diệt, cho nên anh không làm loiaj sự tình này.”

“Nhưng anh liền là làm! Tôi vốn cũng không phải là bởi vì tiền tài quyền thế của anh mới yêu anh, nhưng là anh lại nhẫn tâm vô tình đem chúng tôi người một nhà đuổi đi, làm hại chúng tôi thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu đường anh có biết không?” cô lòng đau như cắt kêu gào nói.

Nước mắt của cô khóc đến tim của hắn cũng bể, hắn không thôi ôm thật chặt cô, kích động mổ hôn xuống má phấn, lỗ mũi, cằm cùng cái trán của cô.

“Phù, anh hẳn không như vậy đối với em, anh tình nguyện chính mình gặp tổn thương cũng không nguyện để cho em chịu đựng những thứ này. Phù, thì ra là em bị ủy khuất lớn như vậy.” hắn thương yêu hôn cô.

Lòng của cô không khỏi bị hắn yêu thương khẽ rung chuyển, nhưng từng có tổn thương lại làm cho cô giẫm chân tại chỗ.

“Tôi thật sự rất nghĩ muốn tin tưởng anh là thật sâu yêu tôi, nhưng là tôi không cách nào lại tiếp nhận anh người mà đã từng làm tổn thương tôi lần nữa.” cô bất lực khóc.

Tả Ti Phong nâng lên gương mặt của cô, thận trọng hôn lên nước mắt của cô.

“Darling, anh sẽ không đùa bỡn tổn thương em, anh cũng vậy sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ăn hiếp em, không cần lo lắng sợ hãi nữa, tin tưởng anh được không?” hắn dịu dàng cam kết.

Nhược Phù nhìn hắn thật lâu mới chậm rãi gật đầu.

Cô thật chịu rồi, ai bảo cô muốn yêu người đàn ông này đây?

Từng có sợ hãi cùng lo lắng đều nhất nhất tại khi hắn liên tục dịu dàng bảo đảm cùng đau lòng cam kết đã được tiêu trừ vô tung vô tích.

Cô nguyện ý lấy dũng khí cho hai người thêm một cái cơ hội.

Tả Ti Phong đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp hắn mày rậm nhíu lại, vẻ mặt chuyển thành xúc động phẫn nộ tức giận, “Anh sẽ không bỏ qua cho người lại dám giả mượn danh nghĩa của anh đuổi đi cả nhà em, anh sẽ tìm hắn tính sổ!”

Hắn không ngờ quản gia lại dám sau lưng hắn làm ra loại chuyện tổn thương Nhược Phù này lại còn lừa hắn, hắn nhất định sẽ muốn ông ta trả giá thật lớn!

Thật chặt đem Nhược Phù ôm vào trong ngực, mất mà được lại vui sướng khiến Tả Ti Phong liền muốn như vậy ôm cô ôm cả đời.

“Em ngày mai liền cùng anh về nhà, anh sẽ đem toàn bộ chuyện tình với em nói rõ ràng.” hắn không kìm hãm được lại hôn lên môi cô.

“Ừm” Nhược Phù nhẹ đáp lại một tiếng, lòng tràn đầy ngọt ngào lại có chút khó có thể tin hạnh phúc lại đáp xuống ở trên người của cô, cô không khỏi đầy cõi lòng cảm tạ dựa vào trên ngực của hắn. “Vậy chúng ta trước phải về nhà cùng ba mẹ em giải thích rõ, còn nữa, bọn họ nhất định rất lo lắng em cả đêm không về.”

“Em trước gọi điện thoại về nhà, sau đó chúng ta buổi tối lại đi nhà em hướng ba mẹ em giải thích.” Tả Ti Phong ôm cô đi tới trước máy điện thoại ngồi xuống, dùng miễn cưỡng cầm ống nghe đè xuống mã số điện thoại của Chân gia.

“Buổi tối mới về nhà em? Bây giờ hiện tại mới buổi trưa a! Chúng ta chờ một chút là có thể trở về.” Nhược Phù không hiểu nói.

“Đừng mơ tưởng,” Tả Ti Phong tròng mắt nhanh chóng thoáng qua một đạo ánh sáng tà mị, đưa tay chiếm lấy nhũ phong đầy đặn của cô. “Nếu như có thể, anh muốn đem em khóa ở trên giường một trăm năm đều không cho em xuống giường.” hắn cúi người đè cô ở trên ghế sofa che ở môi của cô.

Lúc này, đầu bên kia điện thoại cũng truyền tới thanh âm của Chân mẹ, Nhược Phù biết loạn mà vội vã giao phó liền sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Bắt lại bàn tay hắn đã bò vào dưới váy cô, nhịp tim cô như đánh trống một loại vội vàng nói: “Không được! Tối hôm qua đã làm qua nhiều lần như vậy rồi.”

Cô đột nhiên đẩy hắn ra muốn né tránh, nhưng Tả Ti Phong lại thuận thế ôm lấy hông của cô.

“Vậy lần này liền từ phía sau đến đây đi!” hắn lửa dục bộc phát từ phía sau cô một tay chiếm lấy nhũ phong của cô, một tay liền hướng cánh hoa cùng rừng rậm của cô tìm kiếm.

“Đarling, để cho anh muốn em.” hắn cứ vỗ về hoa hạch của cô dẫn dụ.

Hoa hạch mảnh mai cùng cánh hoa của cô còn bởi vì tối hôm qua cuồng liệt hoan ái mà đau nhức, khi hắn ngón tay dài lướt qua cánh hoa của cô thì một loạt khoái cảm kèm theo chút đau đớn làm cô không kiềm hãm được phát ra rên rỉ.

Cắn vành tai nhạy cảm của cô, hắn ngón tay dài dò vào trong hoa kính nóng rực của cô khuấy động, khơi ra từng đạo một mật dịch.

Nhược Phù khó chịu vặn vẹo thân thể, chỉ muốn thoát khỏi hắn cho cô mãnh liệt kích thích.

“Không! Không cần, em rất không thoải mái. . . . . .” một cỗ nóng ran làm cô toàn thân nóng không dứt, cô lo lắng cho mình không thể chịu đựng một lần nữa kịch liệt hoan ái, rồi lại không tự chủ được khát vọng hắn tiến vào.

Bỗng dưng, hắn vật to lớn kiên đĩnh từ phía sau cô dùng sức thẳng tiến, không cách nào ngăn cản sự hấp dẫn từ cái mông bạch ngọc của cô lắc lư mời hắn tiến vào.

Nhược Phù không nhịn được kinh hô một tiếng, mặc dù đã hoan ái nhiều lần, nhưng cô vẫn như cũ vì vật khổng lồ cùng tinh lực dồi dào của hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Tham lam đói khát vuốt ve hai đỉnh nhũ phong của cô, hắn nâng cao cái mông trắng của cô càng thêm tiến lên.

“Darling, anh muốn đền bù chúng ta trước kia chia lìa.” hắn ngang nhiên ở trong cơ thể cô đụng chạm.

“Không. . . . . . Ừ. . . . . .” tại như vậy bá đạo lại mãnh liệt kéo ra đưa vào ở bên trong, Nhược Phù chỉ có thể bị động nũng nịu ngâm kêu. Hắn tà ác hơn dùng ngón tay vê vê nhũ phong nhạy cảm đã sớm đứng thẳng của cô, khiến cho cô toàn thân một hồi rung chuyển phát run.

“Phong . . . . . A. . . . . . Phong. . . . . .”

“Darling, anh yêu em, anh không lại để cho em rời đi.” Tả Ti Phong cường hãn lại kích cuồng một lần lại một lần tiến đụng vào mật động chỗ sâu nhất của cô, cuối cùng cùng nhau đi lên đỉnh núi kích tình.

Bên ngoài cửa Tả gia được khắc hoa văn mỹ lệ, Nhược Dung mang theo ba vị đồng học nhấc tay đè xuống ống nói điện thoại.

“Tề quản gia, tôi theo đồng học tới bơi lội, mời mở cửa.” lớn xinh đẹp được càng thêm xinh đẹp Nhược Dung hướng về phía quản gia mới tới nói.

Quản gia trước bởi vì thất trách phản bội chủ nhân cùng trái với hiệp ước thuê dùng mà bị thôi giữ chức vụ, còn bị bồi thường một số tiền lớn, hơn nghe nói ông ta rơi vào số mạng tuyên cáo phá sản, vừa không có ai đồng ý lại thuê ông ta, kết cục cực kỳ thê thảm! Cho nên mới tới Tề quản gia đối với Tả Ti Phong chính là trung thành và tận tâm vâng lệnh nghe theo.

Anh ta vẻ mặt áy náy nói: “ Nhược Dung tiểu thư, Tả tiên sinh phân phó lúc này ai cũng không thể đến gần vườn hoa cùng hồ bơi này vùng, thứ cho tôi không thể để cho cô đi vào.”

Nhược Dung ngẩn ngơ kinh ngạc một phen, ngay sau đó hỏi “Tại sao? Nếu như chị và anh rể đang bơi lội mà nói, chúng tôi cũng có thể cùng nhau chơi đùa a!”

“Chuyện này. . . . . . Đây là Tả tiên sinh phân phó, tôi chỉ có thể tuân theo chủ nhân mà nói. Thật xin lỗi” lần nữa hướng Nhược Dung xin thứ lỗi sau, Tề quản gia vội vàng kết thúc truyền tin.

Nhược Dung lần nữa ngạc nhiên nói: “Cái gì đây! Anh rể khi nào trở nên dễ giận như vậy rồi hả ?”

Tại trong tiếng hỏi ríu rít của các đồng học khác, cô ấy đột nhiên có chủ ý, “Đúng rồi, từ tầng thượng nhà mình có thể thấy vườn hoa cùng hồ bơi Tả gia, chúng ta phải đi xem một chút anh rể tại sao keo kiệt không cho chúng ta đi vào bơi lội.”

Không bao lâu, họ liền tới đến tầng ba, sau đó cầm ống nhòm Nhược Dung lại theo bậc thang sắt leo đến tháp nước bên cạnh.

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, cầm ống nhòm chuyển hướng phía bên trái vườn hoa vừa nhìn, Hừ! Bọn họ không cho cô ấy đi vào, cô ấy còn không phải là có biện pháp biết bọn họ đang làm gì.

“Dung Dung, cậu thấy được cái gì?”

“Dung Dung, chúng ta có thể hay không đi vào a?”

“Dung Dung, có thấy hay không nhìn thấy chuyện tốt?”

Mọi người ồn ào lộn xộn hỏi.

Đột nhiên, Nhược Dung miệng càng mở càng lớn, má phấn cũng càng lúc càng đỏ.

“Dung Dung, cậu thấy được cái gì?”

“Dung Dung, có phải hay không rất thú vị?”

“Dung Dung, chúng tớ cũng muốn xem sao!”

Ba vị nữ sinh thấy thái độ của cô ấy! Không khỏi bắt đầu hưng phấn nhảy về phía trước.

Nhược Dung lại đột nhiên thu hồi ống nhòm, nhảy xuống bên trên bậc thang sắt vừa đuổi họ đi vừa nói: “Không có gì đẹp mắt, hồ bơi đang rửa sạch á! Cho nên hôm nay không thể bơi lặn, hôm nào chúng ta lại đi.”

Không để ý ba vị nữ sinh không ngừng hỏi tới , Nhược Dung không lưu tình chút nào liền đem họ đuổi ra cửa.

Thân thể dính vào trên ván cửa, Nhược Dung tim cho đến bây giờ lại vẫn thình thình đập mạnh không ngừng.

Oa! Thật là làm cho cô ấy mở rộng tầm mắt, không ngờ ban ngày ban mặt, tả Ti Phong cư nhiên cùng chị cô cứ như vậy không mảnh vải che thân đè lên nhau tại bên cạnh bồn xoa bóp ôn thủy triền miên hoan ái, kích tình trình độ so với a phiến cô trộm ru rú ở nhà đồng học xem chỉ có hơn chớ không kém.

Nhìn chị gái cùng anh rể như vậy ân ái, không khỏi làm cô vừa ước ao vừa đố kỵ, xem ra cô muốn làm dì cũng không cần đợi quá lâu rồi.

Cầm ống nhòm, Nhược Dung do dự hồi lâu, mới cười trộm lần nữa leo đến tầng ba. Mặc dù rình coi người khác hoan ái là không đạo đức, nhưng nếu như không đi quan sát tiếp, lòng hiếu kỳ của cô ấy sẽ đem cô ấy cho no chết.

Mang theo cảm giác tội ác ở trong lòng hướng chị gái, anh rể xin thứ lỗi sau, Nhược Dung liền vui vẻ dùng ống nhòm quan sát học tập như thế nào “ứng xử” rồi.

Nếu như Tả Ti Phong biết hắn vì quyền riêng tư mà mua này tóa nhà nhưng vẫn lại là chịu khổ rình coi, chắc hẳn hắn sẽ giận đến giậm chân đi! Chỉ là, thế nhưng hắn lại không có dư thừa tâm tư đi trông nom bất luận kẻ nào hoặc bất cứ chuyện gì rồi, bởi vì mê người Nhược Phù đã hoàn toàn đoạt đi tất cả tâm tư của hắn, trừ cô, trong mắt của hắn cũng dung không được người khác nữa.

Hết trọn bộ

———-oOo———-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.