Trong thư phòng…
“Bảo Bảo, con nhớ lại chuyện của kiếp trước rồi sao?” Long Phi Tịch nhìn Long Tịch Bảo đang được Long Tịch Bác ôm ngồi trên đùi, nhàn nhạt hỏi… Thật vất vả mới đẩy được hai người phụ nữ kia đi chỗ khác, rốt cuộc có thể hỏi rõ ràng rồi…
Long Tịch Bảo nhìn ông một chút, mở miệng: “Ba Tịch hỏi như thế có phải đại biểu mọi người đã sớm biết chuyện này rồi hay không?”
Long Phi Tịch nhìn cặp sinh đôi lại nhìn Nam Cung Viễn, gật đầu một cái: “Ừ”
Long Tịch Bảo sờ sờ đôi bông tai lóe ra ánh sáng màu đỏ trên lỗ tai mình, cho tới bây giờ… cô mới dám tin, đó không phải là giấc mơ, đó là chuyện thật, không phải một giấc mộng hư vô…
“Bảo Bảo, con làm sao nhớ lại những chuyện quá khứ kia?” Long Phi Tịch hỏi.
“Ba Tịch, người có còn nhớ hai con tiểu hồ ly mà kiếp trước con cứu về không?” Long Tịch Bảo thấp giọng thì thầm, nghĩ đến bọn họ… trong đôi mắt đẹp lại tiếp tục ngấn lệ…
“Nhớ.” Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhẹ nhàng đáp lại, làm sao có thể không nhớ rõ… Lúc đó cặp sinh đôi luôn vì hai con hồ ly này mà tức giận…
“Chính là bọn họ đã giúp người xuyên không đến thời đại này, làm cho chúng ta chuyển kiếp đến cùng một thời đại…” Long Tịch Bảo lau nước mắt, đau lòng nói.
“Bọn họ sao? !” Long Phi Tịch không dám tin nhìn cô…
Long Tịch Bảo gật đầu một cái: “Bọn họ là hồ yêu, đáng lẽ kiếp này con đã được định trước là vẫn phải bởi vì anh Thiên mà chết, là Hồ Hồ giúp con cản nạn kiếp này, nó chết rồi, con còn sống, Ly Ly cũng biến mất… Bọn họ cũng là vì con… đều là vì con…”
Long Tịch Bác ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực đang khóc không thành tiếng, nhìn Long Tịch Hiên một chút, không biết nên nói gì mới phải… Mặc dù bọn họ không có trí nhớ của kiếp trước, nhưng nghe hai người nói chuyện, cũng có thể hiểu được đại khái, vào giờ phút này, bọn họ thật không biết phải an ủi cô thế nào mới tốt… Chỉ biết… ân nhân lớn nhất của bọn họ là hai con hồ ly.
“Bảo Bảo, đừng khóc, chuyện đã như vậy, đau buồn hơn cũng vô dụng, việc con có thể làm chính là thật quý trọng hạnh phúc mà bọn họ đã dùng tính mạng đổi lấy cho con, phần hạnh phúc này không dễ có được, ba nghĩ, bọn họ cũng hi vọng nhìn thấy con vui vẻ, nếu không hẳn sẽ không hao hết tâm tư, vì con làm nhiều chuyện như vậy.” Nam Cung Viễn đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói.
Long Tịch Bảo nhìn về phía ông, gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đều có nhiều người như vậy thương yêu cô, cưng chiều cô… Chỉ là nếu như có thể, cô thà rằng không cần trí nhớ của kiếp trước, cô thà rằng không biết. . . . . .
—– ta là đường phân cách tuyến cưng chiều —–
Trong phòng…
Long Tịch Bảo lẳng lặng ngồi ở trên giường, cau mày uống thuốc bổ Long Tịch Hiên đút tới… Uống đến ngụm cuối cùng, không chịu được đẩy ra cái chén trước mắt, nhỏ giọng nói : “Thật buồn nôn, em ngày mai không muốn uống nữa.”
“Không được, phải uống một tháng.” Long Tịch Bác đang chải mái tóc dài của cô, không chút nghĩ ngợi phủ quyết.
“Vậy em chết cho rồi.” Long Tịch Bảo quay đầu, không vui nói.
Cặp sinh đôi sững sờ, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên sự tức giận.
Long Tịch Bảo nhìn nét mặt của bọn họ một chút, ngập ngừng: “Em xin lỗi…”
Long Tịch Bác đặt cái lược xuống, không để ý tới cô nữa.
Long Tịch Bảo tự biết đuối lý kéo nhẹ góc áo của anh, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi, em sẽ không nói lung tung nữa.”
Long Tịch Bác hất tay của nàng ra, lạnh giọng: “Em có biết em hôn mê một tháng, một tháng này mọi người trải qua như thế nào không? Em có biết mỗi ngày trông chờ một đáp án không xác định là cảm giác gì không? Em có biết cái cảm giác kinh hoàng khiếp sợ, cẩn thận dè dặt là giày vò cỡ nào không? Em không biết, cũng không hiểu, em chỉ biết bốc đồng làm chuyện mình muốn làm, quay người đi liền quên chúng tôi ở sau lưng.”
Long Tịch Bảo cắn cắn môi dưới, nước mắt bắt đầu ngưng tụ: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không phải cố ý, em không có quên các anh ở sau lưng, em chỉ là…”
“Em còn dám nói em không có quên tụi anh ở sau lưng, khi em vì hắn băng ngang qua đường, em đã quên tụi anh ở sau lưng, em không phải không biết chuyện kia nguy hiểm cỡ nào, em không phải không biết lượng xe cộ ở New-York chạy nhanh cỡ nào, em đều biết, nhưng em không để ý không quan tâm, em có từng suy nghĩ đến tụi anh sao? Suy nghĩ nếu như em xảy ra chuyện… tụi anh phải làm sao? Em không có, em cho tới bây giờ đều không có, nói cái gì sẽ vì tụi anh mà bảo vệ tốt chính mình, đều là nói nhảm, tất cả đều là nói nhảm!” Long Tịch Bác không cách nào khống chế rống to, anh biết không nên phát tiết cơn giận của mình vào lúc này, thế nhưng sự lo lắng, tức giận bao lâu nay bị một câu nói của cô tất cả đều bộc phát ra ngoài, cảm giác kia tới quá nhanh quá mạnh khiến anh không cách nào khống chế…
Long Tịch Bảo bị anh rống đến nước mắt chảy ròng, cảm giác áy náy trong lòng lập tức lên tới cực điểm, cô biết bọn họ vì cô có thể làm đến mức nào, là cô không tốt, làm cho bọn họ lo lắng…
Long Tịch Hiên thở dài, giúp cô lau nước mắt, không nói gì…
“Em xin lỗi, em biết em sai rồi, về sau em nhất định sẽ không vậy nữa, các anh tha thứ cho em có được không, em bảo đảm không có lần sau.” Long Tịch Bảo nức nở rầu rĩ nói, bộ dạng vừa thấy đã thương của cô khiến cơn tức giận của Long Tịch Bác thoáng cái giảm xuống.
“Ngủ đi, chờ em khỏe hơn sẽ tính sổ với em.” Long Tịch Bác nhìn cô một chút, tự nhiên nằm xuống, quay lưng lại không để ý tới cô.
Long Tịch Bảo chép miệng, giống như cầu cứu nhìn về phía Long Tịch Hiên, Long Tịch Hiên tắt đèn, ôm cô nằm xuống, trong bóng tối, Long Tịch Bảo bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, chặt đến mức cô muốn há miệng to để hít thở cũng rất khó khăn, cô biết… Thật ra thì trong lòng anh cũng rất tức giận, nhưng lại bị anh ẩn nhẫn, mỗi lần đều như vậy, chỉ cần anh Bác nổi giận, anh Hiên cũng chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì… anh yêu thương cô… cô biết… cô vẫn luôn biết…đưa tay nắm tay của anh, mười ngón tay quấn quít, cảm giác ấm áp khiến cô cảm động đến muốn khóc… cô có tài đức gì mà có thể có được tình yêu của bọn họ…
Sau đó không lâu, Long Tịch Bác vốn đưa lưng về phía cô, bỗng xoay người lại, động tác thô lỗ ôm cô, cô biết… anh đang trút ra sự bất mãn cùng cơn giận không có chỗ phát tác của anh… đưa ra một bàn tay khác, ở trong bóng tối, mò tới tay của anh, nắm thật chặt, đời này… không bao giờ buông ra nữa. . . . . .