Nửa tiếng sau, Thời Yến bước vào phòng ăn đã đặt trước.
Trong phòng bao hơn bốn mươi mét vuông nhưng chỉ có năm người ngồi, bao gồm Tống Nhạc Lam, Tần hiếu Minh, Tần Thời Nguyệt, quản lý tài chính và trợ lý của Tống Nhạc Lam.
Thấy Thời Yến đến, Tống Nhạc Lam cũng chẳng thèm buông đũa xuống, vừa nhúng lẩu vừa hỏi, “Tiệc sắp tàn rồi em mới đến?”
Làm liveshow luôn tiêu hao thể lực, huống hồ Tống Nhạc Lam cũng không còn trẻ, vì thế cho nên mỗi lần mở liveshow xong thì bà sẽ đặt một bàn thức ăn ngon để ăn cho thỏa thích.
Dù cho buổi biểu diễn kết thúc trễ thế nào, nhất định phải có bữa cơm như thế này thì mới có thể đặt dấu chấm kết thúc buổi liveshow.
Thỉnh thoảng nếu Thời Yến và Tần Hiểu Minh mà rảnh thì sẽ đi cùng bà, coi như là tiệc mừng công.
Tống Nhạc Lam tên thật là Thời Hoài Mạn, lúc mới vào nghề bà đã từng ầm ĩ với gia đình cho nên mới lấy nghệ danh này nhằm bày tỏ quyết tâm mình sẽ không dính líu đến nhà họ Thời.
Sau đó bà kết hôn rồi sinh con trong bí mật, quan hệ với người trong nhà cũng được xoa dịu, nhưng bà vẫn không có ý định công khai gia đình của mình với công chúng, thời gian trôi qua, bí mật này cũng theo đó mà dần dần chìm xuống.
Nhưng thời đại bây giờ công nghệ thông tin phát triển rất nhanh, đâu đâu cũng có tai mắt, Tống Nhạc Lam làm việc cẩn thận, lịch trình cũng kín cho nên thời gian mọi người có thể cùng nhau ăn cơm lại càng rất ít.
Thời Yến kéo ghế ngồi xuống, nhưng không có ý động đũa.
“Em có chút chuyện.”
Người trong nhà không phải ai cũng như Tần Thời Nguyệt, có chuyện gấp cần phải xử lí là chuyện bình thường, Tống Nhạc Lam không hỏi nhiều.
Ngược lại, hôm nay Tần Thời Nguyệt lại rất vui vẻ, một phần là do hôm nay ông ngoại Thời Văn Quang không có mặt, một phần là do sự phấn khích sau khi xem xong buổi liveshow kéo dài đến bây giờ, cái miệng liếng thoắng không ngừng nghỉ, Thời Yến nghe mà thấy bực.
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn sang Tần Thời Nguyệt.
Tròng kính khẽ lóe sáng, trông ánh mắt anh thật đáng sợ, tuy không nhíu mày nhưng lại khiến cho Tần Thời Nguyệt nửa tiếng sau đó cũng không dám hó hé lấy một tiếng.
Chờ đến khi Tống Nhạc Lam ăn xong, mọi người chuẩn bị đi về.
Tần hiếu Minh đi chậm lại một bước, sóng vai đi cùng Thời Yến.
– – “Muốn anh ngày mai đi ăn tối cùng em (//▽//) ”
Lúc Thời Yến nhìn thấy tin nhắn này, Tần Hiếu Minh đồng thời lên tiếng, “Tối mai có phải có tiệc của nhà họ Trình không? Em đưa Thời Nguyệt đi theo đi.”
Thời Yến nhìn lướt qua bóng lưng đang tung tăng của thời nguyệt, cất giọng đầy lạnh lùng, “Không cần đâu.”
Một hồi sau, anh lại nói, “Không có vé cho nó đâu.”
…
“Năm giờ chiều mai tôi đến đón cô.”
Mười phút sau, lúc nhận được tin nhắn này, Trịnh Thư Ý nằm trêи giường, kéo chăn trùm đầu che miệng cười khẽ.
Tối nay trăng thanh gió mát, Trịnh Thư Ý ngủ rất say.
Sáng hôm sau, cô rời giường từ sớm.
Sau khi kiểm tra mail xong, Trịnh Thư Ý gấp máy tính lại, hiên ngang đi đến trước tủ quần áo.
Đã bước vào tháng mười hai, trời rét đậm nhưng Trịnh Thư Ý ít khi nào mặc áo lông, vào mùa đông cô toàn mặc váy kèm theo áo khoác ngoài. Thế nên trong tủ đồ bây giờ của cô chỉ toàn là váy đầm giành cho mùa đông.
Cô chọn vài mẫu, thử từng cái một, nhưng vẫn không thấy cái nào vừa ý.
Phân vân một hồi lâu, Trịnh Thư Ý chợt nảy ra một ý nghĩ, cô chụp lại hết mấy cái váy này, sau đó gửi sang cho Thời Yến.
– – Em mặc bộ nào thì hợp?
Gõ xong tin nhắn, Trịnh Thư Ý thấy không được, lại xóa rồi gõ lại.
Loading…
Trịnh Thư Ý: Em mặc bộ nào thì đẹp?
Thời Yến: Màu đỏ.
“Hả?”
Trịnh Thư Ý nhìn mấy chiếc váy vừa được lấy ra, tất cả đều là màu nhạt, đâu có cái nào màu đỏ đâu.
Ma xui quỷ khiến cô mở ngăn tủ ra, kiểm tra từng bộ một, vẫn không thấy màu đỏ.
Tốt nghiệp hơn ba năm, quần áo của cô đã dần thay đổi, đã không còn dấu vết của thời sinh viên từ lâu rồi.
Thế sao Thời Yến lại trả lời là màu đỏ?
Là do anh hời hợt hay là do anh bị mù màu?
Trịnh Thư Ý ngồi bên mép giường một hồi, mở TV lên, trêи TV đúng lúc đang chiếu cảnh nữ chính của bộ phim nước ngoài nào đó đang cưỡi ngựa băng qua bãi cỏ.
Trí nhớ cô bắt đầu ùa về, Trịnh Thư Ý bỗng nhiên nhớ ra, là lúc ở trại nuôi ngựa của Quan Hướng Thành, cô đã mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ.
…
Trung tâm thương mại vào ngày cuối tuần đông hơn bình thường, hơn nữa gần đến Giáng sinh, khắp nơi đều được trang trí bởi màu xanh xanh đỏ đỏ, ngay lối vào còn trưng bày một cây thông Noel khổng lồ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy ngập tràn sắc màu, kϊƈɦ thích ham muốn mua sắm.
Còn không phải ư, Trịnh Thư Ý mới vào đấy có một tiếng mà trêи tay đã cầm ba túi mua hàng của ba cửa hàng.
Nhưng đến giờ cô vẫn chưa chọn được chiếc váy màu đỏ nào ưng ý cả. Thế là cô xách váy đi lên tầng trêи, bước vào một cửa hàng vừa khai trương.
Cửa hàng này có phong cách khá đa dạng, màu sắc phong phú, có đến vài chiếc váy màu đỏ.
Vì thói quen nghề nghiệp trong mấy năm nay, Trịnh Thư Ý chọn một chiếc váy trễ vai màu đỏ đơn giản, sau đó đi vào phòng thử đồ.
Vừa thay váy xong đang định đi ra ngoài, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
– – “Anh thấy váy này thế nào?”
– – “Cũng được.”
Người đàn ông trả lời hời hợt, nhưng cái giọng nói này, Trịnh Thư Ý không thể nào quen hơn.
Cô nhìn xuyên qua khe hở của màn cửa trong phòng thay đồ, quả nhiên là Nhạc Tinh Châu và Tần Nhạc Chi.
Tâm trạng đang vui vẻ của Trịnh Thư Ý trong chớp mắt biến mất sạch.
Cô không muốn gặp hai người này vào lúc này, cũng không muốn rời khỏi đây, dù sao thì trong cửa hàng vẫn còn rát nhiều đồ cô chưa được thử, thế là cô dứt khoát ngồi trong phòng thử đồ, chờ đến lúc bọn họ rời khỏi.
Ngay lúc này, Tần Thời Nguyệt bỗng nhiên gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Ý:
Chị Thư Ý, nay cuối tuần chị làm gì thế? Em đang chán muốn chết đây.
Trịnh Thư Ý hít một hơi thật sâu, im lặng gõ chữ:
Thôi đừng nhắc nữa, chị đi mua đồ nhưng lại gặp đôi cẩu nam nữ kia.
Tần Thời Nguyệt: Thật á??? Chị đang ở đâu thế???
Trịnh Thư Ý: Quốc Kim.
Tần Thời Nguyệt: Em đang ở gần đấy!!! Em đến ngay!
Trịnh Thư Ý: Em đến làm gì?
Tần Thời Nguyệt: Đến cổ vũ chị chứ làm gì!!!
Trịnh Thư Ý vẫn chưa kịp hiểu mạch não của Tần Thời Nguyệt thì đã nghe thấy phòng thử đồ bên cạnh có tiếng động, sau đó bên ngoài lại vang lên giọng của Tần Nhạc Chi.
“Váy này nhạt quá, cứ như mấy bà thím mặc ấy.”
“Không được, quần này làm lộ chân thô.”
“Em không muốn mặc áo len cao cổ, dính kem nền mất.”
Trịnh Thư Ý có thể lờ mờ đoán ra, Tần Nhạc Chi đã thử ít nhất là ba bộ đồ, nhưng vẫn chưa vừa ý bộ nào cả.
Bên ngoài có nhân viên lên tiếng, “Chị ơi, nếu không chị thử váy mới của cửa hàng bọn em nhé, váy này được thiết kế rất đẹp chị ạ.”
Tần Nhạc Chi gật đầu, “Thế cô đi lấy giùm tôi đi.”
Cô ta quay đầu, nhìn thấy Nhạc Tinh Châu đang ngồi trêи sofa nghịch điện thoại.
Trịnh Thư Ý ngồi trong phòng thay đồ bắt đầu bực bội.
Vài phút sau, giọng Tần Nhạc Chi lại vang lên.
“Chiếc váy này có phải thiết kế quá đơn giản hay không? Tôi không thấy có gì nổi bật cả.”
“Dạ không đâu ạ, đơn giản mới là đẹp nhất ấy ạ.” Hai nhân viên cửa hàng vây quanh Tần Nhạc Chi khen hết lời, “Màu đỏ rất hợp với chị, chờ đến Tết mà mặc đồ này đi chúc Tết thì không còn gì hợp hơn.”
Mặc dù nhân viên cửa hàng khen không ngớt lời, nhưng Tần Nhạc Chi vẫn không ưng ý, cô ta cứ cảm thấy phần trễ vai trông kỳ kỳ, làm lộ ra bờ vai và cần cổ không được thon thả, phần eo cũng không đẹp, không thấy tôn dáng gì cả.
“Tinh Châu, anh thấy sao?” Tần Nhạc Chi xoay người hỏi, Nhạc Tinh Châu ngẩng đầu lên nhìn một lát, “Ừm, cũng được đấy, đẹp.”
Tần Nhạc Chi rõ ràng đã nhận ra thái độ hời hợt của Nhạc Tinh Châu, cô ta khó chịu bèn nói, “Em đi xem cái khác.”
Trịnh Thư Ý ở trong phòng thay đồ đã hết chịu đựng nổi.
Tuy là phụ nữ với nhau, nhưng cô chưa từng nhìn thấy người nào mua đồ mà lại khắt khe như thế, cô chỉ hối hận lúc nãy vì sao mình không đi thẳng ra ngoài cho rồi.
Nhưng bây giờ, Trịnh Thư Ý không thể chịu đựng nổi.
Cô đứng dậy, sửa lại váy, dứt khoát vén rèm cửa bước ra ngoài.
Lúc này, nhân viên cửa hàng đang khom người thắt nơ lưng cho Tần Nhạc Chi.
Tần Nhạc Chi không để ý xung qanh, chỉ chăm chú nhìn nhân viên cửa hàng. Nhưng dần dần, cô ta cảm nhận được bầu không khí đã dần thay đổi.
Cách cô ta không xa, hai nhân viên cửa hàng đang vây quanh Trịnh Thư Ý, và hai nhân viên đang đứng nhìn Trịnh Thư Ý, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự kinh ngạc.
“Chị ơi, váy này quá hợp với chị luôn, da chị trắng ngần, chiếc váy đỏ này đúng là được thiết kế dành cho màu da của chị đấy.”
“Em thấy chị mặc còn đẹp hơn cả người mẫu trêи tạp chí của bọn em luôn ấy. Hôm nay chị đến đúng lúc lắm đấy ạ, size này chỉ còn một cái thôi ạ.”
“Thật đấy chị, chị mà thử bộ khác em không vui đâu, chị mặc cái này đi, đẹp thật sự ấy.”
Dù chỉ là bóng lưng nhưng Tần Nhạc Chi vẫn có thể nhận ra, Trịnh Thư Ý đang mặc chiếc váy cùng kiểu với cô ta.
Nhân viên cửa hàng cứ khen không dứt miệng nhưng Tần Nhạc Chi không quan tâm, nhưng đến khi Trịnh Thư Ý quay người lại, Tần Nhạc Chi thấy rất rõ, cùng một kiểu váy nhưng những chỗ không thích hợp của cô ta lại là dệt hoa trêи gấm đối với Trịnh Thư Ý.
Cần cổ thon thả tựa thiên nga, phần trễ vai làm lộ ra đường cong xinh đẹp của xương quai xanh, theo đó mà trượt xuống, phía eo vô cùng cân đối, một chiếc váy mùa đông bình thường nhưng lại tạo ra cảm giác như đang mặc lễ phục.
Trịnh Thư Ý xoay một vòng ngắm nghía, “Cũng được đấy, để tôi chụp một tấm ảnh.”
…
Trong lúc này, Thời Yến đang mở một cuộc họp video.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng báo cáo công việc từ bên phía bên kia.
Điện thoại anh bỗng nhiên rung lên mấy lần liên tiếp, anh tiện tay mở màn hình, bấm vào wechat, mấy tấm ảnh lần lượt hiện ra.
Trịnh Thư Ý: Anh thấy sao?
Trịnh Thư Ý: Cho xin hai chữ trả lời đi nào.
Trêи camera màn hình, cấp dưới thấy Thời Yến tháo mắt kiếng xuống, xoa xoa khung xương chân mày, bọn họ thấy thế thì hoảng hồn, vội vàng dừng lại.
“Thời tổng, có vấn đề gì sao?”
Thời Yến đeo mắt kiếng lên, cảm giác bất lực kia đã biến mất.
“Mọi người tiếp tục đi.”
Hai phút sau, Trịnh Thư Ý nhận được tin nhắn trả lời.
“Tàm tạm.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Đúng hai chữ, thêm một chữ cũng không cho.
Anh khen đẹp thì chết hả?
…
Cùng lúc đó, có hai cô gái cũng đang đi dạo trong cửa hàng này, vừa trông thấy Trịnh Thư Ý thì không dời mắt được, bọn họ vẫy tay gọi nhân viên, “Bọn tôi cũng muốn thử chiếc váy cô gái kia đang mặc! Chị lấy giúp bọn tôi với.”
Nhân viên thu ngân nhìn sang, mỉm cười lắc đầu, “Xin lỗi hai chị, váy này bọn em chỉ có hai cái, một cái chị ấy đang mặc, cái còn lại…”
Nhân viên quay đầu, nhìn Tần Nhạc Chi, nói tiếp, “Chị gái này cũng đang thử. Mấy chị thấy đó, váy này rất đẹp, khách nào thử xong cũng ưng hết.”
Nhân viên ở đây vô cùng chuyên nghiệp, rất giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc, nhưng Tần Nhạc Chi vẫn nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt của cô nhân viên ấy.
Hai cô gái nói muốn thử đồ nhìn theo hướng chỉ của nhân viên, ánh mắt hoàn toàn không che giấu cảm xúc, rõ ràng đang nói “Không nhìn ra được đây là cùng một kiểu.”
“Xấu chết đi được –” Tần Nhạc Chi vốn định chê xấu, nhưng chưa nói xong đã nhìn thấy Nhạc Tinh Châu ngồi thẳng người trêи sofa, nhìn chăm chăm vào Trịnh Thư Ý, ánh mắt đuổi theo bước chân của cô.
Tần Nhạc Chi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Nhạc Tinh Châu, quá kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Mặc dù cô ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không giữ được sự không cam lòng và cả cảm giác hối hận đang trào dâng.
Tần Nhạc Chi nhíu mày, lòng bàn tay nóng hừng hực, cô ta quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Đi một vòng quanh các kệ treo, Tần Nhạc Chi vừa đưa tay cầm một chiếc váy, một cánh tay khác cũng duỗi tới.
Cô ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Trịnh Thư Ý, thấy cô nở nụ cười châm biếm.
“Gu của cô với tôi đúng là giống nhau thật đấy.”
Hai người liếc nhìn nhau, mỗi người cầm một chiếc váy cùng kiểu bước vào phòng thay đồ.
Hai người như đang im lặng tranh đua với nhau, thử năm bộ đồ liên tiếp.
Mỗi lần bước ra, cảnh tượng trước đó lại tái hiện một lần nữa.
Sự cố chấp của Tần Nhạc Chi đã được khơi mào, cô ta không chịu thua, từng bộ từng bộ thảy lên quầy hàng.
Nhưng mỗi một lần như thế, cô ta đều nhìn thấy rõ ánh mắt của mọi người xung quanh, không khác mấy so với những lần trước.
Sau khi thử bộ thứ sáu, Tần Nhạc Chi đứng trong phòng thay đồ, nghe ngóng động tĩnh từ phòng bên kia, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, máu nóng bốc lên đầu không thể nào tỉnh táo nổi.
Cô ta cầm bộ đồ cuối cùng, bước ra cùng lúc với Trịnh Thư Ý.
Sau khi ánh mắt lướt qua Trịnh Thư Ý, cô ta nở nụ cười, kéo tay Nhạc Tinh Châu phía đối diện.
“Anh yêu, mấy bộ này bộ nào em cũng thích hết, anh mua cho em nha.”
Trịnh Thư Ý tự nhận mình là một người điệu đà, nhưng khi nghe thấy giọng của Tần Nhạc Chi, toàn thân cô cũng nổi hết da gà.
Tần Nhạc Chi thấy Trịnh Thư Ý nhíu mày, cơn tức cũng đã dịu xuống.
Nhưng cô ta không nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Tinh Châu đã thay đổi.
Cửa hàng này giá không hề rẻ, trang phục mùa đông không có cái nào dưới ba ngàn tệ, không phải quá mắc, nhưng tất cả mấy bộ này cộng lại ít nhất cũng phải mấy chục ngàn.
Anh ta im lặng, không nhúc nhích.
Tần Nhạc Chi lay lay cánh tay anh ta, “Nhanh lên anh, lát nữa chúng ta còn đi ăn cơm nữa.”
Nhưng vì mặt mũi đàn ông nên Nhạc Tinh Châu không thể từ chối yêu cầu của bạn gái trước bàn dân thiên hạ thế này, đành lê bước đến quầy thu ngân.
Nhân viên cửa hàng như muốn mở cờ trong bụng, đồng thời nhìn sang Trịnh Thư Ý.
“Chị ơi, mấy bộ này chị có lấy hết không ạ? Em thấy hợp với chị lắm.”
Nghe thế, Tần Nhạc Chi cũng nhìn sang Trịnh Thư Ý, vẻ đắc ý trong đôi mắt không thể nào che giấu.
Ngay lúc đó, trong cửa hàng bỗng nhiên vang lên tiếng giày cao gót.
Tần Thời Nguyệt cầm chiếc ví đính đá trong tay, kính râm cài trêи đầu, đi thẳng đến chỗ Trịnh Thư Ý.
“Chị ơi, chị chọn xong chưa?”
Trịnh Thư Ý không ngờ cô nhóc này chạy đến tận nơi hóng drama, hoảng hồn không nói nên lời vì hành động này của cô nhóc.
Tần Thời Nguyệt nhìn quanh cửa hàng một vòng, có đôi có cặp thì chỉ có mỗi Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu, lại trao đổi ánh mắt với Trịnh Thư Ý, cô nhóc liền hiểu ra ngay.
“Đừng gấp, để em chọn giúp chị.”
Cô nhóc đi đến chỗ Tần Nhạc Chi, nhìn lướt qua mấy bộ đồ của cô ta, nói với nhân viên cửa hàng, “Bộ này, bộ này, bộ này… đúng, chọn mấy bộ giống cô ta –”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lên giúp đỡ.
Lại thêm một vị khách sộp rồi!
“Lấy hết ạ?”
“Đúng.”
Tần Thời Nguyệt lấy một cái thẻ đập mạnh lên quầy, “Ngoại trừ mấy bộ đó, những kiểu còn lại lấy theo size của chị tôi.”
Trịnh Thư Ý:?
Tần Thời Nguyệt gỡ kính râm xuống, lúc đi ngang Tần Nhạc Chi thì cười nói, “Ánh mắt chị gái này chuẩn ghê, đã giúp tôi chọn ra mấy bộ xấu nhất, đỡ tốn công tôi chọn biết bao nhiêu.”
Tần Nhạc Chi sững sờ, mặt đen lại ngay tức khắc.
Trong cửa hàng lặng ngắt như tờ, mùi thuốc súng nồng nặc hấp dẫn ánh mắt của các khách hàng khác nhìn sang.
Nhân viên cửa hàng không biết phải phản ứng thế nào, không biết nên mừng rỡ hay là nên tự véo tỉnh bản thân.
Chỉ có Trịnh Thư Ý, chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn Tần Thời Nguyệt.
Tần Thời Nguyệt đến cạnh cô, nói nhỏ, “Không sao, em cà thẻ của cậu em, ổng giàu lắm.”