Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 92



CHƯƠNG 92

Diệp Thừa lớn giọng thiếu chút nữa dọa Lạc Khâu Bạch, lại càng không nói đến Kỳ Phong toàn thân lửa nóng.

“Lăn.” Kỳ Phong chỉ nói một chữ, sắc mặt dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng đen thêm một tầng, đè nặng Lạc Khâu Bạch tiếp tục chuyện mới vừa rồi chưa làm xong, lạnh như băng lầu bầu một tiếng, “Đừng động.”

Y cúi đầu ngậm môi Lạc Khâu Bạch, tiếp tục thoát quần của hắn. Lạc Khâu Bạch xấu hổ mặt đều nhanh tạc, gắt gao ngăn trở, “Con mẹ nó anh đừng làm rộn, nhanh chóng ngừng, Diệp Thừa đều nhìn thấy!”

Kỳ Phong ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng động tác, lập tức nắm nam căn phía dưới của Lạc Khâu Bạch, hừ lạnh một tiếng, “Nhìn thấy mới tốt, tốt nhất nên nhớ kỹ không nên loạn phòng bà xã người khác.”

“Ách a…” Bộ vị trọng điểm bị bắt lấy, Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng thoát ra một cỗ điện lưu, dở khóc dở cười đá y, “Anh không biết xấu hổ. Anh đứng lên, em kêu Diệp Thừa chờ một lát… Bộ dạng này không cách nào gặp người… A!”

Câu nói kế tiếp bị động tác liếm sau thắt lưng đột nhiên cất cao thay đổi, Lạc Khâu Bạch xấu hổ và giận dữ không thôi, đúng lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh âm những người khác:

“Vừa rồi thanh âm kia là xảy ra chuyện gì, có phải Khâu Bạch không?”

“Đúng vậy Diệp Thừa, xảy ra chuyện gì, sau khi cậu đi vào lại ngăn tất cả chúng ta ở bên ngoài là sao, có phải Khâu Bạch không thoải mái không?”

Mồm năm miệng mười vang lên, Diệp Thừa đang ngăn chặn ngoài cửa đều nhanh khóc, mình tạo nghiệt gì, lại pha3itro6ng cửa cho đôi cẩu nam nam bên trong chứ, rõ như ban ngày liền như vậy ân ái, quả thực… Tôi đều thay các người đỏ mặt!

Diệp Thừa ở trong lòng phun tào, nhưng trên mặt còn phải làm bộ cái gì cũng không biết ha ha cười, hướng về phía bên trong nói, “Khâu Bạch a, cậu kéo xong chưa? Chúng tôi mọi người đều không kịp đợi, cậu nhanh kéo quần lên đi!”

Trong phòng Lạc Khâu Bạch run run khóe miệng, thiếu chút nữa sặc máu, mẹ nó, Diệp Thừa vương bát đản, không cần bại hoại hình tượng tôi!

Lạc Khâu Bạch mặt tái rồi lại hồng, vốn đang nghĩ dù sao Diệp Thừa là người duy nhất biết quan hệ của hắn cùng Kỳ Phong, bị anh ta bắt gặp cũng không phải cái gì quan trọng, nhưng hiện tại bên ngoài tất cả đều là người, hắn cùng Kỳ Phong bị người thấy, cái này nói cái gì cũng không thể không mở cửa.

Hắn luống cuống tay chân đẩy ra Kỳ Phong, một bên chỉnh lý quần áo, một bên đem Kỳ Phong hướng trong phòng rửa tay, “Anh… Cái kia đi vào WC giải quyết một chút, em, em đi mở cửa.”

Kỳ Phong giờ phút này sắc mặt đã không thể dùng không xong để hình dung, Lạc Khâu Bạch tự động hiến thân hôn y vài cái, mới đem đại điểu quái nhét vào toilet.

Cửa phòng mở ra, Diệp Thừa vẻ mặt cổ quái tiêu sái tiến vào, trong lòng run sợ nơi nơi nhìn, mặt sau đi theo Sâm Xuyên, Lý Khác cùng vài bạn tốt, cầm hoa quả cùng hoa tươi.

Vài người mồm năm miệng mười hỏi tình hình gần đây của Lạc Khâu Bạch, bên cạnh trên giường nhỏ Đoàn Đoàn nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người, điềm điềm gọi, “Chào chú dì.”

Một đám người đã sớm nghe truyền thông nói Lạc Khâu Bạch có một nhi tử, nhưng không có thấy tận mắt, lúc này vừa thấy được tiểu tử kia cười giống tiểu phật Di Lặc, tâm can lập tức mềm nhũn, không cùng Lạc Khâu Bạch tán gẫu nữa, tất cả đều vây quanh Đoàn Đoàn, tất cả đều la hét muốn ôm một cái.

Diệp Thừa phát hiện Kỳ Phong đã không ở nơi này, cho rằng yđã trốn từ cửa sổ, trong lòng buông lỏng, hắc hắc cười tiến đến bên tai Lạc Khâu Bạch, đụng bờ vai hắn chậc chậc hai tiếng, “Hai người đủ gấp, Đoàn Đoàn có mặt liền làm, nghe một chút tiếng kêu của cậu, anh ta nơi đó có phải rất lớn hay không?”

Lạc Khâu Bạch kéo khóe miệng, sắc mặt lúc này không nhịn được, hung hăng đạpanh ta một cước, “Lớn cái đầu mẹ cậu, nhìn cậu như vậy, tôi thật hẳn nên phát lên trên mạng, để bọn họ nhìn xem Diệp nam thần bản chất kỳ thật là một nam nhân rình coi đáng khinh.”

“Ai nha, cậu còn thẹn thùng, hai người chuẩn bị khi nào công khai? Ai, biết bí mật quá nhiều chỉ thêm sầu, cậu xem tôi ngay cả Đoàn Đoàn là cậu sinh đều… Ngô ngô!”

Lạc Khâu Bạch một phen che miệng người nào đó, liếc toilet liếc mắt một cái, “Diệp ảnh đế, cậu không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu.”

Hai người không mặn không nhạt ma chủy bì tử, bên kia một đám người cầm một đống đồ ăn đùa Đoàn Đoàn, tie61ngt hi hi ha ha từ bên ngoài tiến vào toilet, mà lúc này trong phòng rửa tay lại tràn ngập tiếng thở dốc.

Động tác trên tay Kỳ Phong nhanh hơn, trong óc tất cả đều là hình ảnh Lạc Khâu Bạch nằm ở trên giường không mặc quần áo, mỗi tiếng nói mỗi cử động, thanh âm vi ách mềm dẻo, thân thể bóng loáng, còn có mỗi lần đến điên phong đều cắn bờ vai của y…

Điên phong tiến đến, bạch quang chợt lóe, khuôn ngực tinh tráng kịch liệt phập phồng, nhìn dịch lỏng trong tay, bên tai tất cả đều là tiếng thê tử cùng người khác nói giỡn.

Chết tiệt, y tuyệt không muốn thừa nhận mình muốn tìm bất mãn, đều do những người chướng mắt bên ngoài, nhất là cái kia Diệp Thừa, bộ dạng đức hạnh thiếu tấu.

Lúc này bên ngoài tán gẫu đến khí thế ngất trời, cửa phòng rửa tay đột nhiên mở ra, Kỳ Phong mặt không đổi sắc tiêu sái đi ra, trong nháy mắt thanh âm trong phòng im bặt, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn nam nhân trước mắt, không nghĩ tới y lại xuất hiện ở chỗ này.

Lạc Khâu Bạch bị sặc nước miếng, đại điểu quái sao anhlại đi ra?!

Trong phòng toàn bộ đều há hốc mồm, Sâm Xuyên trước hết kịp phản ứng, cười nói, “Nguyên lai Kỳ tiên sinh cũng ở nơi này, ngài cũng đến thăm Khâu Bạch?”

“Không, tôi đến đi vệ sinh” Kỳ Phong lạnh như băng lược hạ lời này, hoàn toàn không quản một phòng kinh tủng, bỏ tay vào túi, cuối cùng lại như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn Diệp Thừa liếc mắt một cái nói, “Diệp tiên sinh, tôi nghe nói gần đây cậu có một bộ phim yêu cầu Lưu Bạch đầu tư, bất quá tôi nghĩ vẫn là thôi đi, nguy cơ tài chính, tha thứ nhé.”

Nói xong y nhìn đều không nhìn Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái, ôm lấy Đoàn Đoàn đi ra phòng bệnh.

Chờ đến một phòng kịp phản ứng mới ý thức được vấn đề quan trọng, vì sao Kỳ tiên sinh ôm hài tử thuần thục như vậy, giống như đứa bé kia là con mình? Mà Diệp Thừa lúc này lại nhanh khóc, nhìn Lạc Khâu Bạch đáng thương hề hề nhỏ giọng nói, “Cầu cậu thổi thổi chẩm biên phong, tôi không phải chỉ nhìn thoáng qua thôi sao, đây trả đũa thâm quá!”

Lạc Khâu Bạch lược hạ “Xứng đáng”, nhìn Kỳ Phong, chậc chậc hai tiếng, đại điểu quái nhà hắn xem ra lần này là thật sự sinh khí nha, kia cần phải hảo hảo dỗ dành.

***

Màn đêm buông xuống, trong phòng Lạc Khâu Bạch vẫn kín người hết chỗ, từ khi hắn bị thương tới nay, mỗi ngày đều có rất nhiều người thăm hắn, Kỳ Phong thật vất vả bắt lấy cơ hội, còn bị Diệp Thừa cùng mấy người kia phá hỏng, cho nên đêm nay đã định trước lại là khó ngủ.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch tin nhắn hắn cũng không đáp, y hừ lạnh một tiếng đem di động ném sang một bên, bịt kín chăn chuẩn bị đi ngủ.

Sắp sửa đi ngủ, hộ sĩ nói, nói là trong chốc lát có người đi vào chích, Kỳ Phong ứng phó một tiếng, nằm ở trên giường ngủ.

Dạ thâm nhân tĩnh, trong phòng bệnh an tĩnh cực kỳ.

Lúc này cửa phòng “Răng rắc” một thanh âm vang lên, tiếp một người mặc áo bào trắng đi đến, trở lại khóa cửa, trong tay bưng ống tiêm cùng khay, đi từ từ đến bên giường, nhẹ nhàng chạm vào y, “Tiên sinh? Kỳ tiên sinh, tiêm thuốc.”

Kỳ Phong mơ mơ màng màng có ý thức, nhớ tới vừa rồi hộ sĩ cũng không nói gì, hừ một tiếng xem như đáp ứng.

Lúc này một đôi tay mang theo lạnh ý bắt đầu giải nút thắt, một hạt một hạt, đem bệnh nhân phục xanh lam hoàn toàn cởi bỏ, lộ ra ngực tinh tráng rắn chắc.

Thản nhiên dưới ánh trăng, làn da màu đồng cổ của nam nhân khẩn trí hữu lực, như là bịt kín một tầng khêu gợi sáng bóng, đem cơ bụng tung hoành vẽ bề ngoài vô cùng nhuần nhuyễn, trong ngực có mấy vết thương, xương sườn còn quấn băng vải trắng, một hạt nhũ đầu nâu lộ ở bên ngoài, theo ngực đi xuống đến bụng, hai nhân ngư tuyến rõ ràng bị thu vào quần lót bên cạnh, mang theo hormone cường hãn giống đực.

Bác sĩ kéo quần y xuống, bộ lông nồng đậm kiều diễm hiện ra, dùng tay sờ có chút đau tay, gia hỏa phía dưới còn chưa khởi đã có hình dạng thực khả quan, liếc mắt một cái liền nhịn không được nuốt nước miếng.

“Kỳ tiên sinh, muốn tiêm, có khả năng sẽ đau, cho nên chúng tôi bất đắc dĩ muốn áp dụng chút phương thức.”Thanh âm phi thường nhẹ, trong bóng đêm dày đặc phiêu tán lan tỏa.

Hắn từ trên giường bệnh tìm được dây trói, trói lại toàn bộ tứ chi Kỳ Phong, sau đó nhẹ nhàng cười cười, cởi giày bò lên giường bệnh.

Đặt ở trên thân nam nhân, vẫn không nhúc nhích theo dõi ngũ quan y.

Không thể không nói, thượng đế thật sự là có chút bất công, cho nam nhân hùng hậu gia thế, trả lại cho yngũ quan xuất sắc. Trong bóng đêm, đường cong trên mặt càng thêm rõ ràng, môi hơi hơi mím lại, mày kiếm mắt sáng hơi hơi rũ xuống, trầm ổn nội liễm, còn mang theo tính trẻ con.

Bác sĩ tâm viên ý mã, cưỡi trên người nam nhân rắn chắc, nhịn không được cúi đầu hôn hôn bờ môi y, dùng đầu lưỡi liếm, từ môi đến hầu kết, từ cổ đến vành tai, hắn nhẹ nhàng a một hơi, thấp giọng nói, “Tiên sinh, anh có người yêu không? Không có tìm tôi được không a?”

Tiếp hắn cảm giác đến người phía dưới hung hăng run lên một chút, mặt đỏ,lôngmi màu đen chỉnh tề run rẩy, hầu kết đều khống chế không được lăn động một cái.

Bác sĩmím môi cười trộm, “Tiên sinh, anh không nói lời nào tôi coi như anh chấp nhận, nếu là người yêu, tôi có thể có một chút phúc lợi?”

Nói xong hắn cúi đầu, dùng nhũ đầu thô ráp lộng nơi không bị băng gạc che, một đường liếm khẩu, cuối cùng dừng ở giữa hai chân.

Lúc này quần bệnh nhân của Kỳ Phong đã cởi một nửa, lộ ra phần đùi rắn chắc hữu lực, trung gian chỉ còn lại một tầng nội khố mỏng manh, bác sĩ cách vải dệt một hơi đi vào, nhẹ nhàng cắn một hơi, tiếp lại ghét bỏ nhổ ra, “Miệng toan … Không thể ăn.”

Hắn nói những lời này liền hướng về phía đại gia hỏa nói, ngoạn ý kia nháy mắt trướng càng lợi hại, cơ hồ giống nhảy dựng lên, nếu không bởi vì bị nội khố trói buộc, trực tiếp muốn đánh trên mặt hắn.

Hô hấp Kỳ Phong đột nhiên ồ ồ, trong cổ họng như là dã thú phát ra vù vù, mãnh liệt giãy dụa hai cái, trói buộc nơi tay chớp lên lan can rầm rầm vang, y lập tức mở to mắt, chống lại một đôi mắt xếch.

“Lạc Khâu Bạch!”Y từ trong hàm răng bài trừ những lời này, ngực kịch liệt phập phồng, trên trán tất cả đều là mồ hôi bị thê tử khiêu khích, chỗ nào còn có một tia buồn ngủ.

“Ai là Lạc Khâu Bạch? Người đóng phim sao, nghe nói qua. Tiên sinh, hiện tại chỉ có tôi cùng anh nói tới hắn làm gì, quái sát phong cảnh.”Bác sĩ làm như có thật gật gật đầu, cười tủm tỉm dùng tay vuốt ve gia khỏa đang trướng lên trong quầnKỳ Phong, dùng vải dệt ma sát vài cái khiến vật kia kịch liệt chảy ra chất lỏng trong suốt.

“Em muốn chết! Buông ra cho anh, mẹ kiếp, mặc thành như vậy thật sự là tao chết em!” Kỳ Phong kịch liệt suyễn, trong ngực khó nhịn, căn bản không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch khuya khoắt chạy đến phòng bệnh, còn mặc thành dạng này.

Lạc Khâu Bạch trước mắt, mặc áo trắng bác sĩ, mũi còn đeo kính mắt gọng vàng, trên đùi mặc quần màu đen, có vẻ phá lệ ngọc thụ lâm phong, này cùng hắn tại 《 Manh âm 》hoá trang cực kỳ tương tự, cấm dục lại cơ trí, đôi môi yên hồng giờ phút này liếm gia hỏa trong quần y, mắt xếch thượng chọn, ngũ quan không thể nào phát triển trong bóng đêm mang theo hoạt sắc sinh hương.

“Tiên sinh, tuy rằng anh là người bệnh của tôi, nhưng anh cũng phải lễ phép, bác sĩ không phải đều mặc như vậy?” Nói xong hắn có chút không cao hứng ngẩng đầu, “Quên đi, anh không thích vậytôi cởi ra.”

Nói xong hắn bắt đầu giải nút thắt trước mặt Kỳ Phong, nhưng giải không phải áo bào bên ngoài, mà là quần áo bên trong. Một hạt một hạt nút thắt bị giải khai, áo sơmi xám hoàn toàn rộng mở, lộ ra ngực bằng phẳng trơn bóng cùng da thịt bên trong.

“Đủ rồi! Không được cởi!” Kỳ Phong quát lớn một tiếng, hô hấp càng ngày càng không xong, phía dưới thạch phát đau.

Nhưng Lạc Khâu Bạch không nghe, cởi bỏ áo sơmi xong bắt đầu thoát quần, đem quần tây trang màu đen tùy tay ném sang một bên, lộ ra hai chân thon dài rắn chắc ngồi ở trên người y, mặt trên còn cột lấy một đoạn băng vải, lúc này hắn toàn thân cao thấp đều cởi hết, liền dư lại áo bào trắng không thoát.

Kỳ Phong lần thứ hai chịu không nổi, thê tử của ycả nội khố đều không có mặc liền tìm đến y!

“Em quả thực rất không biết mất thể diện! Cho anh… Mặc vào quần áo cho anh!” Kỳ Phong phi thường nóng nảy, nếu không bởi vì bị trói cơ hồ muốn bắn lên, nhưng mặt lại hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm hồng anh trên ngực Lạc Khâu Bạch, dùng khí lực toàn thân cũng dịch không khai tầm mắt, trong cổ họng như là dính hạt cát.

“Kêu cởilà anhkêu mặc cũng là anh, tôichưa gặp qua người bệnh khó hầu hạ như vậy, thành thật nằm, không cần chích ?” Lạc Khâu Bạch trừng y liếc mắt một cái, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, lập tức ấnyxuống, không cho y lộn xộn, quỳ ghé vào ngực y, một bàn tay nhiễu đến mặt sau bắt đầu khuyếch trương cho mình.

Một bàn tay thống đi vào, Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, “Tê… Lâu lắm không huých, duỗi không vào…”

Hắn như là lầm bầm lầu bầu, vừa nói một bên cố gắng duỗi vào bên trong, cảm thấy đau cọ một chút vào gia hỏa phía trước Kỳ Phong, một tay khác không ngừng xoa nam căn phía trước, vốn là nam căn phía trước cũng đã có phản ứng, hiện giờ trước sau đồng thời kích thích, liền càng thêm dâng trào, không đầy một lúc, theo đùi chảy xuống, bí chỗ cũng trở nên thấp tháp tháp một mảnh.

“Ách a… Kỳ Phong… Ân… Ân…” Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng loạn, khó kìm lòng nổi cả người đều dán trên người Kỳ Phong, hô hấp cực nóng cùng thanh tuyến thiên hồi chui vào não Kỳ Phong.

Ánh mắt Kỳ Phong một mảnh đỏ tươi, gân xanh trên cánh tay đều nhảy dựng lên, ai cũng chịu không nổi vừa tỉnh dậy thấy người mình ngày nhớ đêm mong mặc thành bộ dạng này bò lên giường mình, huống chi còn ở trước mặt mình chơi chính mình, tưởng chồngmù sao!?

“Sao em lẳng lơ thành như vậy? Em một ngày không lẳng lơ sẽ chết sao! Bắt tay rút ra, chỗ kia anh cho phép em huých sao?”

Toàn thân Kỳ Phong mồ hôi như mưa, ngực màu đồng như được thoa một tầng dầu, động tác hung ác lay động toàn bộ giường, trước mắt chính là thân thể cốt nhục, bên tai là phù dung câu vô pháp kháng cự, giống như bị quái bệnh tái phát tình cốc phô thiên cái địa đánh úp lại, phía trước thạch càng đau đớn khó nhịn.

Gân xanh quấn quanh, tử hồng sắc như sắt thép hoàn toàn đứng lên, thoạt nhìn thập phần làm người ta sợ hãi, Lạc Khâu Bạch nhìn thứ này nhiều như vậy vẫn có chút chân nhuyễn, lại nhịn không được muốn cười, oán giận một tiếng, “Rõ ràng là em chích cho anh”, tiếp nâng lên thân mình, đem bí chỗ đã khuếch trương nhắm ngay hỏa chước, chậm rãi ngồi xuống…

Tiến vào trong nháy mắt, hai người đồng thời hô nhỏ một tiếng.

Lạc Khâu Bạch ngưỡng cổ, hô hấp, một tháng chia lìa, thân thể một lần nữa về tới khẩn trí, đột nhiên bị đồ vật lớn như vậy đâm vào, tư vị không tốt lắm, nhưng loại kết hợp này lại thỏa mãn như vậy, hắn nhắm mắt lại, cảm thụ phong phú cùng tô ma phía sau, nhưng không chịu ngồi xuống.

Kỳ Phong cảm giác mình như là bị tinh mịn cực nóng kín kẽ bao lấy, mặc dù quen thuộc, phù dung câu cũng có thể mang đến trăm ngàn loại tư vị bất đồng, giống vô số bàn tay mềm nhẹ chậm rãi nhu lộng, tiếp chợt chặt lại, ướt sũng còn mang theo tiếng nước, lại không để y thống khoái, quả thực muốn mạng của y.

“Ngồi xuống! Nhanh lên! Khâu Bạch… Lạc Khâu Bạch!”Cơ bụng Kỳ Phong cơ bụng toàn bộ vuộc chặt, cơ bắp toàn thân buộc chặt, không ngừng thẳng lưngvề phía trước, ánh mắt hung ác cực nóng, mang theo cốc thiếu vọng cùng chiếm hữu dục.

Lạc Khâu Bạch bị bộ dáng của y đùa nở nụ cười, đưa tay không nặng không nhẹ chụp một bàn tay y, “Anh bệnh nhân không nghe lời, thành thật nằm, không cho phép nhúc nhích.”

Nói xong hắn liền muốn đứng dậy, lại nghe Kỳ Phong mắng một tiếng, “Hôm nay lộng chết em!”

Tiếp không đợi hắn kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, liền lập tức bị Kỳ Phong hiên đảo, cả người bị đặt trên giường bệnh.

Lạc Khâu Bạch mở to hai mắt, nhìn trói buộc bên cạnh rơi xuống, “Này… Này là xảy ra chuyện gì?”

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xích hồng, biểu tình hiếm thấy lại mang theo điểm tà khí, “Em cho là thứ này trói được anh?”

Nói xong y dịch khai chân không bị thương của Lạc Khâu Bạch, cuộn tròn quỳ gối trong chăn, áp chế thắt lưng hắn, dùng tư thế sau lưng, hung hăng đỉnh đi vào.

“… A!” Lạc Khâu Bạch mãnh liệt run lên một chút, một phen nắm lấy sàng đan.

Kỳ Phong đỉnh lộng lại ngoan lại hung không có phương pháp gì, hoàn toàn bằng bản năng giống đực xâm lược, thảo phạt, mỗi một lần đều hung ác, tinh chuẩn trạc đến trong thân thể Lạc Khâu Bạch một chút.

“Không… Không được, nơi đó không được! A a… Nhẹ, điểm nhẹ…” Lạc Khâu Bạch cực lực vươn tay đẩy Kỳ Phong, trước mắt một mảnh đen kịt, nơi mẫn cảm bị hung hăng kích thích, toàn thân hắn như bị điện giật.

“Hiện tại cũng không phải em quyết định, anh nói hôm nay nhất định phải giết chết em.” Kỳ Phong hung hăng vỗ đùi hắn, trừng phạt hắn vì một đám người không liên mà đuổiy đi, càng muốn trừng phạt hắn mặc thành bộ dáng*** đãng chạy tới câu dẫn y.

Y dùng tư thế này hung hăng đâm vào, đem Lạc Khâu Bạch lập tức ôm đứng lên chuyển vòng, giá khởi hai chân đặt ở trên vai tiếp tục công kích, tư thế thay đổi làm đại gia hỏa lại sâu thêm vài phần, Lạc Khâu Bạch bén nhọn kêu lên một tiếng đau đớn, “Rất… Quá sâu … Cái này tư thế… Xương sườn anh…”

Hắn dùng sức chuyển động thân thể, muốn tránh động tác này, bởi vì Kỳ Phong còn chưa khỏi hẳn, động tác này sẽ một lần nữa xé rách miệng vết thương y.

“Không quan hệ, hiện tại X em tương đối trọng yếu.” Kỳ Phong ồ ồ thở hổn hển một hơi, thậm chí còn cười.

Y dùng lực tách ra chân Lạc Khâu Bạch, một bàn tay vuốt đùi hắn, “Em nhìn em đã ướt như vậy, trước anh bính em còn không nguyện ý, lạt mềm buộc chặt chơi thật khá sao, ân?”

Lạc Khâu Bạch thực chịu không nổi Kỳ Phong ở trên giường tương phản, y có thể dùng khẩu khí nghiêm trang chững chạc nói ra những lời làm người ta xấu hổ giận dữ không thôi, nhưng giờ phút này nghe xong lời này hắn ngược lại run rẩy một chút, toàn thân bất khả tư nghị trào ra một đạo điện lưu, phía trước khống chế không được chảy xuống chất lỏng trong suốt.

Chia lìa một tháng, trải qua nhiều khúc chiết cùng sinh tử, hiện giờ rốt cục một lần nữa cùng người kia hòa hợp nhất thể, tim Lạc Khâu Bạch khống chế không được run rẩy, gắt gao ôm Kỳ Phong, tiến đến bên tai y đứt quãng thấp giọng nói, “Kia… Vậy anh dùng sức một chút X em… A a a ——””

Thanh âm thiên hồi bách chuyển, quấn nhiệt khí ướt sũng, mang theo tình sự biếng nhác cùng hấp dẫn, Kỳ Phong rốt cuộc cầm giữ không trụ, dùng sức ôm thắt lưng hắn, từ dưới đỉnh lộng lên, đem mình càng thêm chôn nhập càng sâu.

Hai người tựa như động vật không biết mệt mỏi, lại như là lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn, không ngừng biến hóa tư thế, giường lớn trong phòng bệnh VIP theo động tác kịch liệt không chịu nổi phát ra âm thanhcọt kẹt, trong đêm khuya yên tĩnh liêu nhân.

Thời gian này hai người đều điên rồi, ngực Kỳ Phong bị thương, băng vải thấm xuất vết máu, Lạc Khâu Bạch kêu y dừng lại không có kết quả, cúi đầu một lần lại một lần hôn môi miệng vết thương y.

“Không… Không được… Kỳ Phong, buông tha em đi…” Lạc Khâu Bạch đã không nhớ được lần thứ mấy, toàn thân giống bánh bích quy nằm ở trên giường, mặc cho Kỳ Phong gây sức ép.

“Thực nhanhsẽ đến, chúng ta đồng thời.” Kỳ Phong cúi đầu hôn bờ môi hắn, gắt gao nghiền nát bí chỗ.

Điên phong đã đến, Lạc Khâu Bạch ngửa cổ, cảm giác thạch khối trong thân thể thấm dịch, cùng mình thân mật khăng khít không có ngăn cách, hắn như là đột nhiên ý thức được cái gì, dùng sức chống đẩy Kỳ Phong, “Đừng… Đừng lộng vào! Ân a… !”

Kỳ Phong đè lại tay hắn, không cho hắn nhúc nhích, cuối cùng tiến lên, mồ hôi nóng bỏng trên trán rơi xuống đầu Lạc Khâu Bạch, “Anh muốn tiết.”

Y kiên định bướng bỉnh hướng bên trong đỉnh nhập, Lạc Khâu Bạch bị kích thích hốc mắt chảy xuống nước muối sinh lí, một câu cũng phát không được.

Lúc này nhiệt độ trong thân thể đột nhiên rút ra ngoài, thói quen bị tràn ngập, thân thể cũng còn kém một cước, từ thiên đường đột nhiên xuống địa ngục cảm giác rất không xong, Lạc Khâu Bạch dùng sức lắc đầu, “Không cần… Kỳ Phong! Chớ đi… !”

Kỳ Phong hung hăng hôn môi bờ môi cùng cổ hắn, “Em có biết anh muốn cái gì, Khâu Bạch, nói cho anh nghe.”

Y dùng kiên thạch cọ xát nhập khẩu, nơi đó theo bản năng co rút lại, mỗi một lần cũng giống như muốn hútyvào, Kỳ Phong biết nơi đó có bao nhiêu tuyệt vời, nhưng y vẫn gắt gao nhẫn nhịn, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch.

“… Anh… Anh tiến vào đi, cầu anh…” Lạc Khâu Bạch cuối cùng chống cự không trụ, hỏng mất nức nở một tiếng, cũng không tin mình sẽ nói ra lời không biết thể diện này.

Mặt sau bị Kỳ Phong đột nhiên đỉnh nhập bao phủ, khi điên phong tiến đến, Kỳ Phong gắt gao cô trụ thắt lưng Lạc Khâu Bạch, hai người giống như thiên nga giao cảnh, lúc này chất lỏng ở trong thân thể bộc phát ra, Lạc Khâu Bạch cũng khống chế không được phóng ra…

Hai người thở hổn hển tựa vào nhau, qua thật lâu ý thức mới thu hồi. Giường bệnh hỏng bét, Kỳ Phong lại tái phát thương tích, chân Lạc Khâu Bạch cũng có chút đau, hai người liếc nhau, Kỳ Phong thực đạm nhếch khóe miệng, Lạc Khâu Bạch lại cười nức nở một tiếng, “Anh xong… Ngày mai hộ sĩ nhất định sẽ giết người.”

Kỳ Phong đưa tay vuốt vuốt tóc ngắn trên trán Lạc Khâu Bạch, trầm giọng khàn khàn nói, “Không quan hệ, anh bồi.”

Lạc Khâu Bạch cười cầm tay y, ngón áp út tay trái hiện giờ rỗng tuếch, “Coi như hết, anh vẫn là bồi cho em một chiếc nhẫn đi, anh ném nhẫn kết hôn của chúng ta, thật nhiều tiền.”

“Anh sẽ mua.”Con ngươi Kỳ Phong lóe ra một chút, trong ánh mắt áy náy chợt lóe qua, Lạc Khâu Bạch mệt đến không nguyện ý nhúc nhích, xoay người đặt ở trên người y, “Quên đi, vẫn là em nên tặng cho anh một cái, lần này anhphải giữ chặt, toàn thế giới độc nhất vô nhị.”

Nói xong hắn cúi đầu ngậm ngón áp út Kỳ Phong vào trong miệng, dùng răng nanh hung hăng cắn, cắn chỉnh chỉnh một vòng tròn. Hồng ngân loang lổ, thoạt nhìn rất xấu, nhưng lưu lại dấu vết tiên minh, cùng nhẫn cưới lưu lại cùng một chỗ.

Tim Kỳ Phong bành trướng lợi hại, y rất ít cười, nhưng đêm nay nụ cười của y rất nhiều, y phủng đầu Lạc Khâu Bạch thành kính hôn, “Em ở đây, không ném.”

Chỉ cần em ở đây, nhẫn cưới liền vĩnh viễn sẽ không lộng ném.

Lời của editor: Này thì H!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.