Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 8



CHƯƠNG 8

” Lúc trước anh nói muốn kết hôn, bây giờ còn kịp không?”

Kỳ Phong dừng lại xe, mày nhíu lại, “Em cảm thấy tôi đang nói giỡn?”

Cho là y nói giỡn, giống tiểu bằng hữu thật không đáng tin.

Dù sao người bình thường cũng sẽ không tùy tiện cầu hôn một “Người xa lạ”biết chưa được ba ngày.

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng lảm nhảm một câu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, người này nói chuyện luôn luôn không nói vào trọng điểm.

“Anh hiểu lầm rồi, tôi không có hoài nghi thành ý của anh, chỉ là… Hỏi một chút ngày hôm qua chuyện anh nói cho tới hôm nay còn có hiệu lực hay không.”

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Y cảm thấy Lạc Khâu Bạch thật sự có điểm ngốc, vì cái gì mình nói với hắn như thế sẽ có ý tứ gì khác sao, chẳng lẽ y giống người thay đổi thất thường sao?

Người này tại sao lại không nói, y rốt cuộc tức giận cái gì?

Lạc Khâu Bạch không thể hiểu tính tình cổ quái của y, cho rằng y đã hối hận , phi thường thức thời nói, “OK, tôi hiểu được Kỳ tiên sinh, hôm nay là tôi đường đột, không nên chủ động hỏi vấn đề này, ngày hôm qua những lời anh nói tôisẽ quên hết, về sau sẽ không nhắc lại chuyện kết hôn, bí mật của anh tôi cũng sẽ không nói với ai, xin yên tâm.”

Nói xong hắn mở ra hộp lấy ra một thanh sôcôla đưa qua, “Tôi chọc anh sinh khí… Lấy cái này giải thích đi, sự tình hôm nay đa tạ anh, nếu không có việc, tôi đi trước.”

Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình giống như chiếc bóng cao su bị đá qua đá lại, ai cũng ghét bỏ, bất quá cho dù là thê thảm, vừa rồi đầu nhất định có vấn đề nên mới có thể hỏi ra vấn đề không biết xấu hổ như vậy.

Bất quá chính là bị Mạnh Lương Thần kích thích một phen, có cái gì phải cam chịu , một giây trước hắn thật sự liều lĩnh đem hết thảy cho Kỳ Phong tính .

Hắn bị ý tưởng điên cuồng của mình dọa đến, giờ phút này ở một mình với Kỳ Phong trong xe càng xấu hổ hơn, luống cuống tay chân mở cửa xe đi xuống, lại bị Kỳ Phong bắt được .

“Nhẫn.”

“… Cái gì?” Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, giống như bị cho một cái bạt tai, từ trong túi lấy ra hộp nhẫn, xin lỗi nói, “Xin lỗi, tôi quên đem đồ vật quý giá như vậy trả lại cho anh, anh mở ra nhìn một chút đi, tuyệt đối hoàn hảo không tổn hao gì.”

Thanh âm của hắn thực nhỏ, giống như đem bàn chải xoa bóp cho xương cốt của Kỳ Phong, y hít sâu một hơi nhu nhu mày, không phân trần đem Lạc Khâu Bạch ngồi lại trong xe, đeo dây an toàn cho hắn, trong lòng mặc niệm:

Lúc vị hôn thê phát cáu, vị hôn phu phải khiêm nhượng và thông cảm.

“Đeo lên.”

“Ân?” Lạc Khâu Bạch bị y khiến cho chân tay luống cuống, “Kỳ tiên sinh, anh… Này rốt cuộc là có ý gì?”

“Bảo em đeo nhẫn, vì cái gì ngày hôm qua cho em, tới hôm nay em lại không đeo lên?” Kỳ Phong mím môi, có chút không cao hứng.

Nhìn bộ dáng không kịp phản ứng của Lạc Khâu Bạch, y mở ra hộp lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của hắn, lỗ tai lại có điểm đỏ lên.

Lạc Khâu Bạch lúc này rốt cục kịp phản ứng, không dám tin nhìn ngón tay của mình.

Hắn cùng Mạnh Lương Thần yêu nhau một năm, tín vật đính ước đều không có, chỉ trong ba ngày, một nam nhân khác liền đeo nhẫn kết hôn cho hắn, chuyện này thật sự có chút huyền huyễn.

“Coi như emđã hiểu được, chủ động tới tìm tôi.” Kỳ Phong một phen nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch, ánh mắt lãnh đạm rốt cục cóhơi ấm, có chút trẻ con nói.

Lạc Khâu Bạch không nói chuyện, lòng bàn tay lại hơi nóng lên, loại cảm giác này thực kỳ diệu, giống như là được người cứu ra từ trong băng tuyếtmang vào ổ chăn ấm áp vậy.

Khóe miệng gợi lên, hắn cảm thấy kỳ thật nam nhân này cũng không giống trước đáng ghét như vậy.

Hắn mỉm cười, mắt xếch cong lên, cả người có vẻ dị thường ôn hòa, vừa thấy cảm thấy cả người đều thực thoải mái.

Kỳ Phong hô hấp cứng lại, quay đầu qua một bên, “Không cho cười, xấu chết.”

Nói xong lời này, y từ trong túi áo âu phục lấy ra một tờ giấy nhét vào trong tay Lạc Khâu Bạch, một câu cũng không nói, trực tiếp nhấn chân ga.

Xe lần thứ hai chạy đi, tốc độ nhanh hơn không ít.

“Kỳ Phong, nam, hai mươi tám tuổi, nhóm máu B, nặng 75 kg, cao 1m 89…”

Lạc Khâu Bạch nhìn tờ giấy trong tay, không cẩn thận nói ra, chờ đến khi ý thức được, hắn rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.

“Này xem như tìm hiểu trước khi kết hôn sao?”

Nghĩ vậy nam nhân vẻ mặt nghiêm túc mà cầm bút trên giấy viết xuống, Lạc Khâu Bạch tâm tình tốt lên nhiều, cảm thấy hắn thật sự gặp qua quý nhân tốt.

“Em hảo hảo nhìn là được rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì.” Kỳ Phong lãnh đạm nói những lời này, nhưng vành tai hơi hơi đỏ lên lại bại lộ nội tâm của y.

Lạc Khâu Bạch nhịn không được lại nở nụ cười, trong óc đột nhiên bật ra một ý nghĩ.

Dù sao nam nhân này cũng ngạnh không đứng dậy nổi, mình không phải với ai cũng cứng được, theo y có thể được nổi tiếng, kỳ thật cũng không tồi , hà tất phải giống như trước vất vả khổ nhọc?

Mạnh Lương Thần hôm nay cho hắn một đá cuối cùng, hắn đã có thể buông tay rồi.

Chân tâm chỉ đáng giá mấy đồng tiền, hắn hà tất vì một người không yêu mình, thủ thân như ngọc làm gì.

Huống chi, trong toàn bộ giới giải trí, có mấy người so sánh được với Kỳ Phong chứ, bao dưỡng mình còn không cần bồi y trên giường, loại chuyện tốt này hắn có thể gặp được, hắn còn do dự cái gì?

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch thoải mái, hừ cười nhỏ ăn socola.

Đúng là người có tiền có khác, kẹo cưới là sôcôlanhập khẩu từ Pháp, vỏ kẹo viết gì một chữ hắn cũng không biết, mình thật quê mùa.

Lúc Kỳ Phong quay đầu sang, vừa lúc thấy hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của mình, thanh sôcôla màu nâu bị đầu lưỡi đỏ hồng liếm, trên đầu ngón tay còn ươn ướt.

Chiếc Bentley đột nhiên lệch sang một bên, Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng.

Tên đáng chết này, quyến rũ như vậy, cố ý câu dẫn y!

***

Lạc Khâu Bạch vốn tưởng rằng chuyện “Kết hôn”sẽ cho hắn nghỉ ngơi một thời gian, không nghĩ tới buổi tối, Kỳ Phong lại lái xe đưa hắn tới Kỳ gia, hắn hoàn toàn trở tay không kịp.

Biệt thự xa hoa của Kỳ gia tựa như thuỷ tinh cung, nơi nơi tường cột chạm trổ, bên trong hoa viên trồng các loại hoa cỏ, chính giữa còn có ao, pho tượng tiểu thiên sứ khoan khoái phun nước.

Quản gia cùng người hầu xếp thành hai hàng, mặc trang phục màu đen chỉnh tề, vừa nhìn thấy Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong từ cửa đi tới, cúi đầu kêu lên, “Thiếu gia!”

Lạc Khâu Bạch bị thái độ này dọa đến , vô tri vô giác bị Kỳ Phong dắt vào trong.

Trong lòng không phục mắng to, nhà tư bản độc ác! Đồ thổ hào!

Hắn chỉ biết Kỳ Phong rất giàu, nhưng không nghĩ tới y giàu như vậy, cho dù là quý tộc Châu Âu cũng không bằng.

“Kia… Kỳ thiếu gia, không phải nói ba ngày sao? Anh hiện tại dẫn tôi tới nhà anh, là muốn bội ước sao?”

Kỳ Phong nhíu mày, nâng lên tay trái Lạc Khâu Bạch, mặt trên có một chiếc nhẫn lóe sáng, “Trước khi kết hôn tôi dẫn vị hôn thê trở về gặp gia trưởng (cha mẹ) có vấn đề gì?”

“Tôikhi nào trở thành vị hôn thê của anh? Tôi là nam nhân.”

Lạc Khâu Bạch cực lực phản bác, Kỳ Phong mặt không đổi sắc mở miệng, “Ai quy định nam nhân không thểgặp gia trưởng? Chẳng lẽ em thẹn thùng?”

“…” Lạc Khâu Bạch đỡ trán, chỉ cảm thấy mình cùng người nam nhânngốc nghếch này vĩnh viễn không cùng suy nghĩ.

Nhưng không thể phủ nhận, những lời này lại đụng đến tâm của hắn.

Dù sao một nam nhân có dũng khí mang một nam nhân khác về nhà, cho dù là bao dưỡng, Kỳ Phong tám phần cũng không có suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng Lạc Khâu Bạch vẫn là cảm thấy có chút cao hứng, cũng không có phản bác.

Đáng tiếc, lúc này thỏa hiệp thật sự có chút tự làm tự chịu.

Lúc này, Lạc Khâu Bạch ngồi ở trên ghế sô pha lớn, bị một ông già tinh thần minh mẫn nhìn da đầu run lên, rất dọa người còn một ông lão mặc đồ đạo sĩ”Cổ trang”, một bên vuốt râu mép một bên cùng Kỳ Phong nhìn tới nhìn lui, cười đến vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Hài tử, con sinh năm nào?”

Lạc Khâu Bạch thành thật trả lời, mình sinh ra vào năm Sao Qủy (một ngôi sao trong nhị thập bát tú), nhỏ hơn Kỳ Phong ba tuổi.

Lão gia lập tức quay đầu lại nhìn đạo sĩ bên cạnh, đạo sĩ tỉ mỉ tính toán, nói “Hảo hảo hảo” .

“Hài tử, trong nhà của cậu còn người thân không?”

“Mẹ của conlúc sinh con ra đã chết, cha con bị ung thư, chống đỡ một năm cũng đã đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ có một mình con.”

Lão gia kêu hắn nói thêm chuyện của mình, Lạc Khâu Bạch nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm êm tai, lão gia càng nghe thanh âm của hắn càng thích, bên cạnh đạo sĩ lật lật một quyển sách chép tay cũ kỹ, miệng hưng phấn không ngừng nhắc tới, “Giao nhân xướng vãn, ngọc thạch bát tranh, không sai được không sai được!”

“Hài tử, hảo hài tử… Con về sau sẽ ở trong nhà của chúng ta, chăm sóc Tiểu Phong, lão nhân cám ơn con …”

Lão gia kích động bắt đầu rơi lệ, kéo tay của Lạc Khâu Bạch như thấy ân nhân cứu mạng.

“Tiểu Lạc a, con có từng yêu ai chưa? A, ta không ý gì đâu, ta chỉ cảm thấy con đã 2526 tuổi, hẳn là đã có bạn gái hoặc… Bạn trai?”

Bên cạnh lão đạo sĩ vuốt râu mép, nhìn Lạc Khâu Bạch.

Lúc này vẫn không yên lòng nhắm mắt lại Kỳ Phong đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm trên người Lạc Khâu Bạch, phía sau lưng hắn có chút lạnh.

Người này có bệnh đi… Vẻ mặt như ăn dấm, nháo như vậy a…

“Ách… Xem như từng có đi.”

“Có lên giường chưa ?”

Một câu của đạo sĩ triệt để làm Lạc Khâu Bạch đỏ mặt, mấy người này đều biến thái, có ai vừa gặp đã hỏi vấn đề này không?

Kỳ Phong ánh mắt càng sắc bén, không biết lại bị cái gì, một phen nắm lấy tay hắn, mím chặt môi.

Lạc Khâu Bạch chịu không nổi ánh mắt của ba người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra một câu, “Không… Không có.”

Đạo sĩ bừng tỉnh đại ngộ, cười càng sáng lạn, “Khó trách, nguyên lai là như vậy.”

“Cái gì chẳng lẽ là như vậy?” Lạc Khâu Bạch nhịn không được hỏi.

Đạo sĩ phất phất tay, “Không có gì không có gì, thật là một hảo hài tử, khó trách thiếu gia thích con.”

Bên cạnh lão gia cũng cười đến dị thường sáng lạn, “Tiểu Lạc, con là người đầu tiên Tiểu Phong mang về nhà đó.”

“Hôm nay đã khuya, con chắc cũng mệt? Ta kêu quản gia mang con lên lầu tắm rửa, hôm nay con ở đây đi, Tiểu Phong trong phòngcó cách âm, các con nháo như thế bên ngoài cũng không nghe thấy đâu.”

“Dạ không, lão gia con cùng Kỳ Phong không phải như ông nghĩ đâu…”

Lạc Khâu Bạch chưa nói xong, Kỳ Phong nhìn ngoài cửa sổ hất cằm lên, “Bên ngoài đang mưa to, em không ở đây còn muốn đi đâu?”

Lạc Khâu Bạch dùng sức nháy mắt với y, con mẹ nó nam nhânanh ngạnh không đứng dậy nổi, còn trông cậy vào lão tử hôm nay lên giường với anh?

Kỳ Phong làm như không thấy, khóe miệng gợi lên, tươi cười lộ ra vài phần trêu tức, “Xe của tôi bị hư, không đưa em về được. Nơi này không gọi taxi được đâu, hơn nữa sau chín giờ cũng không có xe buýt, em muốn đi về như thế nào?”

Vừa rồi chiếc Bentley còn chạy tốt, hiện tại anh nói hư là có ý gì?

Lạc Khâu Bạch không còn lời gì để nói, Kỳ Phong đứng lên, cúi đầu tiến đến bên tai hắn trầm giọng nói, “Chẳng lẽ… Em cảm thấy tôi sẽ làm gì với em, ân?”

Lạc Khâu Bạch lỗ tai đỏ lên, cảm thấy chính mình đặc biệt mất mặt.

Hắn… Bị một nam nhânbất lực đùa giỡn .

Giờ phút này hắn rất muốn khinh thường liếc y một cái, cao quý lãnh diễm hừ cười một tiếng nói, “Là nam nhân phải cứng!”

Đáng tiếc có hai lão nhân gia ở đây, hắn không thể mở miệng, kiên trì đi theo quản gia lên lầu hai.

Khi bóng lưng của hắn biến mất trên cầu thang, Kỳ lão gia tử mặt đầy lệ, Tôn đạo trưởng rốt cuộc áp chế không được, hưng phấn mà vỗ bả vai Kỳ Phong nói, “Không nghĩ tới tôi có thể gặp được danh khí!”

“Phù dung câu lại hiện hữu trên đời!”

Lời của editor: Về nhà chồng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.