Tại quán cafe Keren
– Khánh Anh… Vương Khang đã về nước, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Mày nên cẩn thận – Tử Tuyết vừa uống cafe vừa nói nghiêm giọng
– Ừ…mày cũng vậy…- Khánh Anh nhẹ giọng rồi lại cao giọng – Mày…bị sao kia…chảy máu cam kìa…
– Ờ ờ…tao không sao đâu – Nói xong Tử Tuyết vội chạy vào phòng vệ sinh..và xả nước xối xả để lau đi
Dạo này cô thường thấy hoa mắt chóng mặt và hay bị chảy máu cam bất ngờ như vậy. Thời gian rảnh thì cô ngủ và hầu như cô rất bận việc học cũng như việc trong tổ chức cùng Khánh Anh nên không có thời gian đi khám bác sĩ.
Lau mãi..máu lại tiếp tục chảy không ngừng. Tử Tuyết thấy chóng mặt và mệt lịm người, cô ngất ngay tại chỗ
Biết Tử Tuyết có chuyện nên Khánh Anh đi vào trong xem sao…
Gõ cửa và gọi mãi mà Tử Tuyết không trả lời, Khánh Anh xông thẳng vào trong may mà không có người nào bên trong ngoài Tử Tuyết đang ngất dưới đất. Khánh Anh bế xốc Tử Tuyết lên rồi nhanh chóng đưa cô ra ngoài bằng cửa sau rồi đưa cô đến viện
Trong khi chờ bác sĩ khám thì Khánh Anh gọi điện cho Nhất Nam đến.
Bên trong…
– Bác sĩ..tôi bị sao vậy? dạo này trong người không được khoẻ, thường xuyên chảy máu cam như vậy và ngất..lẽ nào..tôi bị bệnh ung thư máu sao??? – Tử Tuyết nằm trên giường bệnh và nói..
– Đúng vậy. Cô bị bệnh máu trắng
Sau lời nói của bác sĩ. Tử Tuyết không hề có biểu hiện gì là sợ hãi và lo lắng. Cô gật đầu rồi nói
– Vậy giờ tôi có thể về được chứ !
– Được !
Tử Tuyết ra ngoài thì thấy Nhất Nam đang vẽ khuôn mặt của mình bằng một sự lo lắng không hề nhẹ còn Khánh Anh thì vẫn lạnh lùng và im lặng.
– Mày có sao không?? – Nhất Nam kéo tay Tử Tuyết
– Không sao đâu. Mấy hôm mất ngủ thôi. Giờ mình về nhé ! – Tử Tuyết cười tươi để tránh bộ mặt vừa lo lắng vừa hình sự của Nhất Nam
– Ừ về – Nhất Nam gật đầu rồi quay sang nói với Khánh Anh – Về thôi
– Hai người về trước đi, tao ra đây có việc lúc – Khánh Anh nói rồi đợi Tử Tuyết và Nhất Nam đi trước rồi anh mới đứng dậy đi ngược về phía hành lang
Khánh Anh không tin là Tử Tuyết không bị làm sao nên anh đã đi tìm và gặp bác sĩ hỏi một vài thứ
-…..-
– Cô ấy bị bệnh máu trắng. Chiều hướng đang xấu…nếu xấu hơn nữa thì phải ghép tuỷ mới có thể sống được không thì….
-…..-
Khánh Anh gật đầu rồi quay đi. Anh không tỏ vẻ cuống quýt hay lo lắng khi nghe tin đó mà thay vào đó lại là một sự bình tĩnh lạ thường. Chắc chắn anh tin sẽ có cách giải quyết tốt hơn là anh lo lắng.