Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 38: Giữa tôi và hắn.em chọn ai



– Khánh Anh. Lâu ngày ko gặp, cậu vẫn khoẻ chứ ? – Một chàng trai đưa bàn tay ra trước mặt 1 người con trai khác tỏ ý muốn bắt tay, K.Anh cũng đưa tay và 1 cách hững hờ

Với sự cuốn hút và toả nắng của hai chàng trai này làm cả quán cafe cạnh công viên thủ đô như náo loạn. lời bàn tán chủ yếu là khen thưởng xen lẫn ngưỡng mộ.

– Khoẻ, Minh Hoàng, tôi ko ngờ cậu xuất hiện vào lúc này ! – K.Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, tay anh vẫn vê van ly cafe trên bàn

– Tôi về Việt Nam khiến cậu khó chịu sao? – Hoàng nói nghiêm giọng nhưng thật ra anh chỉ đùa mà thôi

Thật ra thì K.Anh và Hoàng có quen nhau lâu rồi, nhờ Hoàng thì Thiên Anh(Yun) mới có cơ hội quen với K.Anh đấy chứ. Dù j K.Anh và Hoàng cũng là bạn thân lâu ngày gặp lại

– Chưa hẳn ! – K.Anh hơi cười nửa miệng, nụ cười vừa hé được chưa đầy nửa giây nhưng cũng đủ làm mấy con tim trong quán lẫn ngoài quán phải đập liên hồi

– Nam với Tuyết đâu rồi?

-….-

K.Anh im lặng, gương mặt lạnh lùng của anh bỗng chốc dãn ra, có 1 sự mệt mỏi hiện lên khuôn mặt anh, ko quá đậm nhưng kũng ko quá nhạt để người khác phát hiện ra

Thấy K.Anh ko nói j, Hoàng hỏi

– Sao vậy?

– Chuyện này nói sau – K.Anh ko muốn nhắc đến chuyện ấy bây giờ

– Vậy thì…à…cậu với Thiên Anh dạo này sao rồi

Nghe đến tên Thiên Anh. Bất giác, hình ảnh của T.Anh hiện lên trong tâm trí của anh nhưng anh biết T.Anh mà Hoàng đang nhắc đến là Yun chứ ko phải Vĩnh Thiên Anh

– Chả sao? Nói ra thì em gái của cậu bám cũng dai đấy nhỉ? – K.Anh lạnh lùng nói, trong giọng của anh chứa cả sự khinh bỉ pha chút giễu cợt

– Ồ thế à. Phiền cậu ghê nhỉ?, à mà tôi chuyển sang ở cùng cậu nhé !

– Đồng ý ! – K.Anh gật đầu

– Ngày mai tôi sẽ chuyển luôn, hy vọng được tiếp đón nồng hậu – Hoàng cười

K.Anh cũng hơi nhếch mép

Tối….

Học bài xong, Thiên Anh ném mình trên chiếc giường thân yêu cùng cái laptop bên cạnh.

Một cơn gió rít qua, khung cửa sổ đập mạnh khiến T.Anh giật mình, có tiếng j đó thật lạ, tiếng la hét đến ồn ào, có tiếng leng keng, chắc chắn đó là tiếng của dao kiếm chạm vào nhau.

Cô thấy tò mò nên mở cửa sổ ra, 1 cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra khiến cô ko khỏi rùng mình, trước con đường dẫn vào nhà cô, đám du côn đang đuổi chém nhau , ánh sáng ven đường làm sáng lên những thanh kiếm dài và sắc, nhưng con dao và mã tấu chúng cầm trên tay, ko ngừng xông lên săn nhau như săn 1 con mồi. Càng ngày, chúng càng chạy đến gần nhà cô, cô hoảng loạn khi thấy chúng có vẻ đang muốn xông vào nhà cô, trốn chăng?

T.Anh rất sợ. Cô sợ du côn, trong đêm tối, chỉ mình cô ở nhà nên nỗi sợ hãi càng tăng lên. Nhìn xa xa, cô thấy 1 gương mặt nào đó, quen thuộc, gương mặt cô luôn nhớ nhung, xa nữa là 1 gương mặt mà cô luôn kính trọng và yêu thương

1 là Khánh Anh và 1 là Thiên Kỳ. Hai người họ đang đánh nhau? Cô thắc mắc

T.Anh vội vàng chạy xuống dưới nhà thật nhanh, cô muốn biết đó có phải sự thật ko hay mình đã nhìn nhầm. Nhưng sự thật đã khiến cô bất ngờ đến tím mặt

– DỪNG LẠI ĐI – T.Anh hét lên vội vã, cô chạy thật nhanh ra ngoài trước sự ngạc nhiên của lũ côn đồ. T.Anh chạy đến bên T.Kỳ, anh đang bị thương, phải nói là rất nặng, K.Anh cũng bị thương nhưng ko nặng bằng T.Kỳ

– Thiên Anh – K.Anh bất chợt gọi tên cô

– Phải, em là Thiên Anh, em xin anh đừng đánh anh ấy nữa – T.Anh thấy T.Kỳ thật sự đã kiệt sức vì những cú đánh bạo lực xen lẫn tức giận của K.Anh

Cô ko nghĩ giữa hai người họ lại có mối thù sâu sắc như thế. Cô đau lòng lắm

T.Anh khóc, nước mắt giàn giụa, giọng nói khẩn cầu tha thiết, bất giác K.Anh cảm thấy khó chịu

– Em ra đây là gì? – T.Kỳ nói hơi nhỏ nhưng cũng để K.Anh nghe rõ, đám người của K.Anh và T.Kỳ đều ngừng đánh nhau, lắng nghe cuộc đối thoại của mấy người

– Em ko muốn nhìn người mình yêu thương bị thương, em ko muốn, anh hiểu ko?

Thì ra anh toàn lừa dối em thôi, anh bảo anh ko dây dưa đến giang hồ mà nhiều đàn em thế kia hả? Anh nói đi – T.Anh khóc nấc lên, cô nhìn xung quanh thấy lũ đàn em ko ngừng nhìn T.Kỳ lo lắng, cô đoán ngay đó là đàn em của T.Kỳ

Người mà mình yêu thương . Câu nói đó văng vẳng bên tai K.Anh, Anh đã nghĩ, T.Kỳ là bạn trai của T.Anh, sao cảm giác này vừa căm ghét, vừa bực bội vừa khó chịu thế này. Tâm trí K.Anh đang rất rối bời.

– Anh xin lỗi em nhiều ! – T.Kỳ lau nước mắt cho T.Anh

K.Anh nửa cười nửa không, Anh quay đi, tim anh bỗng đau lắm. T.Anh vội nhìn theo bóng anh bước đi, nỗi nhớ nhung dâng trào khiến cô nghẹn thở. Sao anh ko nói lời nào với cô mà vội bước đi

– Anh….

T.Anh định gọi tên anh nhưng lại thôi, cô lại nhìn vào người anh trai yêu quí, cô thật sự rất đau khổ?

– Anh cùng họ đi đi, em muốn ở 1 mình,vết thương của anh em nghĩ anh lên vào viện khám đi ! – T.Anh nói giọng buồn rồi cô đi về phía cổng. Cô thật sự muốn quan tâm, muốn là người băng bó vết thương lại cho anh hai của mình nhưng cô đang rất giận anh.

– Thiên Anh

Một tiếng gọi khác làm cô quay lại. Cô đã thấy giọng nói này có j đó quen quen, nhưng cô ko tin đó lại là…

Đúng thật,.giọng nói đó là Vương Khang. Sao anh lại đến đây?

Mặt Vương Khang có 1 vết xước to, hình như cũng vừa đi đánh nhau về lên mới bị thế

T.Anh ngỡ ngàng 1 lúc mới lên tiếng

– Em biết hai người quen nhau. Anh đưa anh Kỳ đến viện hộ em – T.Anh nói xong rồi mở cổng bước vào. Cô ko quay lại nhìn họ 1 lần nữa

Cô ko biết mình đang nghĩ j. Cô ko biết K.Anh cũng đang nghĩ j. Nhưng sao càng ngày khoảng cách của cô và anh càng lớn, có 1 sợi dây vô hình nào đó đã để cô biết anh nhưng cũng chính sợi dây vô hình đó lại đứt ra khiến cô như muốn gục ngã

Cô oà khóc nức nở, cô ngồi xuống cạnh hồ bơi. thả hai chân xuống và khóc như con nít, hai chân cô ko ngừng đạp nước 1 cách tức bực

– Khóc đủ chưa?

Một chàng trai khẽ ngồi cạnh cô, anh nhìn thằng lên trời, những vì tinh tú lấp lánh thật đẹp. Cô vẫn cứ khóc mà ko để ý j đến giọng nói bên cạnh cho đến khi anh lên tiếng lần hai

– Nếu ko ngưng khóc thì tôi đi đây – Anh đứng lên, lạnh lùng nói,.Giờ cô mới để ý cái giọng lạnh tanh ko cảm xúc đó của anh, đã lâu cô ko nghe…

Cô chợt nín lại, khoé mắt vẫn đỏ hoe, khuôn mặt vẫn ướt nhèm,, cô quay sang nhìn anh. Điều làm cô ngạc nhiên đến nỗi suýt ngã xuống hồ bơi đó là người vừa lên tiếng lại là người ấy…

– Anh Khánh Anh…sao anh lại…lại vào được đây??? – Cô lúng túng

– Sao tôi ko vào được đây? – K.Anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, với cái giọng điệu lạnh lùng ko thay đổi đó, anh làm cô có chút buồn

– Anh…

Cô ko biết nói j, cô lại im lặng chờ anh nói

– Hắn ta là j của em?

– Dạ???

Cô bất ngờ lên hỏi lại nhưng rồi cô sực nhớ đến anh Kỳ, có lẽ hắn ta mà anh đang muốn nhắc đến là anh Kỳ

– À.. là anh hai của em – Cô buồn bã

– Giữa tôi và hắn.em chọn ai? – K.Anh buộc miệng nói ra câu ấy, T.Anh trợ tròn mắt lên nhìn anh, anh cũng ko biết mình đang nói câu ngớ ngẩn ấy ra làm j?

– Em…em…em ko biết. Chắc là anh ấy – T.Anh hơi bối rối, cô rất muốn chọn người con trai ngồi cạnh cô nhưng….

– Ừ – Anh đáp cụt lủn, vì câu trả lời của anh khá gọn nên đã đẩy hai người vào tình trạng im lặng. T.Anh im lặng theo anh, thi thoảng cô ngước lên lặng lẽ theo dõi ánh mắt lạnh của anh.

Anh cứ im lặng, cô hơi khó chịu. T.Anh buộc miệng nói

– Anh hại anh em ra nông nỗi đó anh có thấy thoải mái ko? Hai người ghét nhau như thế chắc sung sướng lắm nhỉ? – Giọng điệu của cô có chút bức xúc pha lẫn mỉa mai

– Tôi hại sao? Là anh em gây chuyện trước – K.Anh trả lời thẳng lừng, mặt anh ko cảm xúc, mùi băng giá cứ quấn quanh người anh ko chịu buông làm T.Anh nhiễm 1 tẹo băng giá đó của anh

– Anh ko phá huỷ gương mặt đó thì anh em cũng chẳng ghét anh như thế này, đó ko phải hại sao? – Cô trách anh, thật sự điều đó làm cô áy náy nhưng cô nhất định phải nói

– Tôi ư? – Anh hỏi lại như ko tin, đúng vậy? anh ko hề làm gương mặt của anh Kỳ thành ra như vậy mà. Có người hại anh, anh biết người đó là ai nhưng anh ko có bằng chứng chứng minh người đó hại anh. Đến khi nào anh tìm ra bằng chứng, tất cả sẽ ko được yên với anh.

– Em nói anh nghe ko rõ sao?

– Nếu em ko biết j, tôi khuyên em ko nên ăn nói linh tinh – Anh đứng dậy bực tức, thái độ này của anh là sao? chưa bao giờ cô thấy anh có thái độ như vậy, anh luôn giữ cho mình vẻ lạnh lùng, dù có chuyện j anh cũng ko nói 1 cách bực tức như này…đặc biệt là với cô

– Anh…

Cô nhìn theo bước chân anh, một lần nữa. Anh lại lạnh lùng bước đi, cô hụt hẫng đến xé lòng…

Cô ko nhìn theo bóng anh nữa, cô ngả người về phía sau, nhìn lên bầu trời cao, cô thầm nghĩ đến 1 nơi xa…rất xa…có lẽ cô muốn đến đó !

Sáng hôm sau, sự xuất hiện của Nhất Nam ở nhà K.Anh khiến mọi người đều ngạc nhiên, mọi người ở đây là chỉ Hải Minh, Đường Vy, Minh Hoàng và cả Yun

Ko thấy T.Anh đâu

– Anh về rồi sao? em tường 3năm cơ mà – Vy

– Ừ anh về, anh muốn gặp người anh yêu – Nam buồn bã

Vy ko biết là Nam đã biết hết mọi chuyện, thấy anh nói giọng buồn bã, cô cũng khó hiểu lắm

– Sao mọi người cái j cũng giấu tôi, chuyện của Tuyết, sao lại giấu tôi, mọi người ghét tôi đến vậy à? Sao lại giấu tôi? Hả??? – Nam hét lên với giọng bức xúc, anh luôn hỏi sao mọi người lại muốn giấu anh

Tất cả đều hiểu Nam đang nói j, ngoại trừ Hoàng, Hoàng là người mới về lên chưa biết chuyện xảy ra trong thời gian qua. Hoàng thắc mắc

– Có chuyện j sao?

Vy và Minh nhìn sang K.Anh rồi nhìn Hoàng với vẻ ái ngại. Yun im lặng ko dám nói j, nhìn gương mặt của Nam bây giờ khiến tất cả đều sợ. Nam như muốn phát điên lên…

Hoàng được Vy và Yun cùng kể cho tất cả mọi chuyện xảy ra, anh cũng bất ngờ và đứng tim ko kém, cái j chứ??? Hoàng ko tin Tử Tuyết ra đi dễ dàng như vậy? Hoàng cũng có nghi ngờ y như K.Anh vậy. Nếu cô chết rồi thì tang lễ đâu??? Hoàng nghĩ giống K.Anh sống phải thấy người, chết phải thấy xác


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.