– Thiên Anh. Công nhận em ngày càng xinh ra đấy..bỏ em cũng tiếc phết nhỉ? – Vương Khang ngồi ở 1 góc tối của bar cười khẩy.
– Đạik. Thằng Vũ bị Hàn Tử Tuyết đánh bất tỉnh trong phòng víp 3 rồi anh – Một tên chạy bán sống bán chết vừa nãy đến cạnh bàn của Vương Khang báo cáo với vẻ hấp tấp và sợ hãi
– Sao lại bị ăn đánh? – Vương Khang đập mạnh bàn tức giận
– Dạ…tại nó chêu cô gái đi cùng cô ta…- Tên báo cáo giọng run cầm cập
– Lại chêu gái. Chúng mày hết chuyện rồi à?
– Dạ…tụi em xin lỗi. Lần sau tụi em ko chêu gái nữa…
– Có gái thì gọi tao. Ai cho phép đến lượt bọn mày. Còn thằng Vũ kệ nó cho nó chết luôn đi – Vương Khang tức giận nói rồi….tiếng chuông điện thoại hắn vang lên
Là Hữu Tuệ gọi
– Anh hai về đi mẹ tỉnh rồi – Hữu Tuệ nói nhanh giọng điệu ko dấu sự vui mừng
– Ừ. 5 phút nữa – Vương Khang nói ngắn gọn rồi cúp máy.
– Mày có biết cô gái bị thằng Vũ chêu tên gì ko? – Vương Khang cất điện thoại đi và quay lại hỏi thằng kia
– Dạ…em nhớ hình như Tử Tuyết gọi cô gái đó là Thiên Anh mới cả cô gái đó còn trẻ lắm tại cổ mặc đồng phục trường Light
– Thiên Anh…trường Light ư? – Vương Khang thốt lên
– Vâng…vâng – Tên kia tưởng Vương Khang lại tức lên cái bệnh run cầm cập lại tái phát
– Lẽ nào…- Vương Khang lẩm bẩm rồi phẩy tay tên kia tránh ra. Hắn uống cạn ly rượu trên bàn rồi đi
……….
– Mẹ sao rồi em – Chạy đến cửa nhà, thấy bóng dáng của Hữu Tuệ đang rót nước. Vương Khang vội hỏi ngay
– Mẹ tỉnh rồi anh. Lên thăm mẹ đi – Hữu Tuệ thở dài rồi uống nước
Vương Khang chạy lên phòng bà Liên ( mẹ hai người đó )
Chả là..hôm bà Liên về nước và ba mẹ con nhà này đi thăm mộ của cha đó. Nhưng khi đến nơi thì mộ bị phá tan tành. Xúc Động quá nên bà Liên lăn ra ngất đến giờ mới tỉnh nè. Còn việc mộ bị phá thì ko biết ai phá nữa. Vụ này Vương Khang đã cho người điều tra nhưg vẫn chưa có kết quả. Hiện tại ngôi mộ đang được tu sửa lại…à đâu xây lại toàn bộ…
Bà Liên tuy cũng là xã hội đen làm mưa làm gió bên Italy nhưng bà rất yêu chồng bà. Việc bà làm xã hội đen cũng vì 1 phần lớn liên quan đến cái chết của chồng. Bà và hai con quyết tâm phải trả thù bằng mọi giá.
– Khang. Con điều tra được bọn nào làm chưa? – Bà Liên
– Hiện tại vẫn chưa? Nhưng con chắc chắn sẽ tìm được cho mẹ. Đến lúc đó mẹ tha hồ tra tấn chúng – Vương Khang nói bằng mồm nhưng biểu cảm bằng ánh mắt toàn lửa ngùn ngụt
– Có khi nào là bọn thằng Kevin? – Bà Liên ngờ vực
– Con cũng đoán vậy. Ngoài bọn hắn ra thì ko ai dám làm như vậy !
– Anh hai. Có người cần gặp anh ở ngoài kìa – Tiếng Hữu Tuệ vọng vào ngắt lại cuộc nói chuyện của hai người
– Ai vậy?
– Thám tử của anh á – Hữu Tuệ nói có vẻ khinh khinh
Nghe hai từ thám tử Vương Khang lập tức chạy ra ngoài. Chắc hắn nghĩ mấy tên thám tử mà hắn thuê điều tra vụ này có tin tức mới
– Thế nào rồi? – Vương Khang hỏi
– Thưa cậu vụ này rất khó có thể tìm ra người đã phá nên chúng tôi xin rút..cậu thông cảm – Tên đó nói thằng lừng mà ko sợ bất kì ánh mắt hay gân xanh nổi đầy mặt của Vương Khang
– Chúng mày muốn chết hết hả? – Vương Khang gầm lên như 1 con thú bị thợ săn bắn trúng nhưng mấy tên thám tử cứ bước đi ko thèm ngoảnh mặt lại nhìn vì Vương Khang đâu biết thám tử hắn thuê lại là đàn em mới gia nhập tổ chức Hắc Long của Khánh Anh. Hẳn nào mấy tên đó chả có chút gì sợ hãi Vương Khang cả
Vương Khang định dùng võ để đánh mấy tên thám tử kia nhưng bất ngờ khựng lại khi trên tay mấy tên đó là súng
– Cậu ko làm gì được chúng tôi đâu. Nhìn kĩ đi đây là súng thật – Một tên đại diện nói
Vương Khang tức tối ko làm được gì. Đám vệ sĩ bên ngoài thì ko hay biết bên trong có chuyện gì nên ko vào làm đạik chúng rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc
– Chào – Mấy tên thám tử bước đi để lại đằng sau một cục tức lớn đang đổ rầm rập vào người Vương Khang
– Anh hai của em chỉ thế thôi sao? – Hữu Tuệ đứng phía sau nãy giờ cũng lên tiếng khinh bỉ. Nhỏ nở nụ cười chế nhạo anh
– Mày câm mồm đi – Vương Khang đang tức giận giờ Hữu Tuệ thêm câu này nữa ko # j đổ dầu vào lửa làm Vương Khang tức càng tức hơn và đi thẳng ra ngoài
– Anh hai… – Hữu Tuệ nhìn theo bóng anh và cau có
– Có chuyện gì vậy? thằng Khang đâu rồi con – Bà Liên bước từ trên gác xuống
– Ko có chuyện j đâu mẹ. Anh hai vừa ra ngoài – Hữu Tuệ cười trừ
– Ừ…có lẽ tuần sau mẹ về Italy đấy – bà Liên bước tới ghế sofa và ngồi xuống
– Mẹ đi sớm vậy. ko ở lại lâu lâu sao mẹ
– Mẹ về đây chỉ để đi thăm mộ ba con thôi mà. Về bên đó còn bao nhiu việc nữa
– À mẹ gửi mấy thằng bên đó về làm vệ sĩ riêng cho con nữa đi. Chứ con có mấy thằng ít quá. Anh hai lấy hết của con rồi
– Biết rồi.