Đại học Tinh Hoa
Lúc này, ở nước Chanel đang là buổi trưa, còn ở Tinh Hoa đã là hoàng hôn.
Một đoàn học sinh rồng rắn kéo nhau ra từ cổng trường Đại học Tinh Hoa, đang sôi nổi bàn tán vấn đề gì đó. Tôi đứng ở cổng trường, nhìn Đông nhìn Tây chờ “người đó” xuất hiện.
– Bạch Tô Cơ! Bạch Tô Cơ!
Phía trước mặt tôi vang lên một tiếng gọi vội vã.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mặc váy dài màu xanh, đang thở hổn hển vẫy tay rồi chạy về phía tôi.
Không lâu sau cô đã chạy tới, hai tay chống đầu gối, thở hắt ra rồi đứng thẳng lên trước mặt tôi, khuôn mặt đỏ hồng vì mệt, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng!
– Cậu là… Ma Thu Thu?
Tôi nhìn vào ánh mắt chân thành của cô gái trước mặt, trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt khác – mấy ngày trước Tô Hựu Tuệ gửi cho tôi một bức ảnh qua QQ, cô gái trong ảnh tết tóc hai bên, mặt rất trẻ con, mặc dù ánh mắt có phần e thẹn nhưng không che giấu được nét đáng yêu và xinh đẹp.
– Ôi! May mà không đến muộn! Nếu việc Hựu Tuệ giao cho tớ mà tớ không hoàn thành thì chết mất! – Ma Thu Thu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tôi. – Tớ đã nghe Hựu Tuệ nói về chuyện của cậu lâu rồi. Cô ấy nói cậu là cô gái rất có sức quyến rũ, còn nói không cần cho tớ xem ảnh cậu, tới lúc đó, người nào nổi bật nhất, xinh đẹp nhất giữa đám đông thì chắc chắn đó là cậu…
Ha ha ha!
Hựu Tuệ đúng là tuyệt thật! Nói tốt cho tôi nhiều quá!
Tôi mừng thầm trong bụng, nhưng nhớ ra Ma Thu Thu vẫn còn đang nhìn tôi, vội điều chỉnh lại sắc mặt, chớp mắt nhìn rồi trịnh trọng kéo tay cô.
– Thu Thu, cảm ơn đã tới đón tớ! Bây giờ cậu đã trở thành người bạn duy nhất của tớ ở Đại học Tinh Hoa rồi đấy! Ha ha ha! Không cần phải khách khí như vậy, sau này cứ gọi tớ là Tô Cơ được rồi.
– Ừ… ừ… – Ma Thu Thu hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên, đáy mắt phát ra tia sáng lấp lánh như thủy tinh, vui mừng nói. – Tô Cơ, cậu tốt quá…
Tôi và Ma Thu Thu nhanh chóng trở thành hai người bạn thân thiết của nhau.
Ma Thu Thu là một cô gái rất hiền lành, khiến người khác có cảm giác cô như một cơn gió mùa thu, dịu dàng và ấm áp. Chả trách cô có tới hai “bạch mã hoàng tử” đi theo.
Nghe nói cô cùng một vị “hoàng tử” trong số đó – Kim Ánh Minh cùng thi đỗ vào Đại học Tinh Hoa, nhưng lúc đó Kim Ánh Minh đang là học sinh trao đổi ở Đại học Hồng Phong.
Còn chàng hoàng tử còn lại của cô tên là Mông Thái Nhất, hiện đang học ở Học viện quân sự Tinh Hoa, tiến hành khóa học khép kín. Nghe nói ở đó, cho dù là người con trai mạnh mẽ nhất, ban đêm cũng phải khóc thầm vì không chịu nổi cực khổ.
Sau một hồi nói chuyện với Thu Thu, tôi âm thầm quan sát kỹ càng khuôn mặt cô, rồi không tự chủ được nói ra nghi vấn của mình:
– Này, Thu Thu, quầng mắt của cậu thâm quá! Có phải tối qua cậu không ngủ được không? Cậu nên biết rằng mất ngủ là kẻ thù tự nhiên của một cô gái đẹp đấy nhé!
– Ồ, là thế này, mấy ngày trước tớ phải làm bài tập, ôn bài, thời gian còn lại thì học tiếng Anh…
Ma Thu Thu hơi xấu hổ lắc lắc đầu, mỉm cười với tôi.
– Làm bài tập? – Câu trả lời của Ma Thu Thu khiến tôi ngạc nhiên, – học đại học cũng phải làm rất nhiều bài tập sao? Học viện Thiên Trạch chúng tớ không như thế. Các giáo viên đều để cho bọn tớ tự do phát huy, chỉ cần sáng tạo ra những thứ có ý nghĩa, có giá trị là được, còn quá trình không phải là quan trọng nhất.
– Không phải, bởi vì ở trường Tinh Hoa, nam sinh nhiều hơn nữ sinh, hơn nữa thành tích của họ đều rất cao, bởi vậy gây áp lực lớn cho các nữ sinh! Hơn nữa, tớ lại không thông minh, bởi vậy ngoài việc ra sức học bài, tớ chẳng còn cách nào khác…
Ma Thu Thu nói xong, bất giác đưa tay lên day nhẹ huyệt Thái Dương.
– Trời ơi! Đó chính là cuộc sống đại học của cậu sao?
Tôi chép miệng, nhìn Ma Thu Thu bằng con mắt kỳ lạ:
– Cuộc sống ở đại học phong phú lắm, cậu nên tham gia vào các hoạt động xã hội!
Quen biết thêm nhiều người bạn mới. Có bạn ở bên cạnh, cuộc sống trong trường mới không còn vô vị nữa.
– Tô Cơ…
Sắc mặt Ma Thu Thu bỗng ửng hồng, thấp giọng nói:
– Ở Tinh Hoa, mỗi người đều có việc riêng của mình, họ đều rất bận. Hơn nữa, muốn kết bạn cũng đâu phải là chuyện đơn giản…
– Ai nói vậy? Kết bạn là công việc vui vẻ, nhẹ nhàng nhất trên đời này. – Tôi vỗ mạnh vào vai Ma Thu Thu, nói tiếp, – Tớ hiểu rồi! Các bạn ở trường Tinh Hoa đều rất hay xấu hổ, đúng không?
…