Couple 50

Chương 5



“Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh, xin ổn định chỗ ngồi, đừng gây ảnh hưởng cho các hành khách khác. Xin cảm ơn”. Lúc đó, tiếng nói trẻ trung của một cô tiếp viên hàng không không biết từ chỗ nào phát ra, khiến mọi người lục tục trở về chỗ ngồi.

Trong phút chốc, tất cả đám người mặc áo đen đều về chỗ của mình, biến mất không để lại dấu vết, “hải ly” cũng luyến tiếc trở về chỗ ngồi của gã.

Thằng nhóc này, có phải chán sống rồi không? Dám gây chuyện với “vạn người mê” đã từng hạ gục không biết bao nhiêu người đẹp trai trên thế giới là tôi.

Ha ha ha… Tôi nghiến răng cười nhạt.

Để mặc hắn tác oai tác quái ở đây thì đâu còn là phong cách của Bạch Tô Cơ!

Vậy thì được!

Để cho hắn biết bộ mặt thật của Bạch Tô Cơ tôi, để hắn biết thế nào là con gái đẹp không dễ ăn hiếp!

Nghĩ tới đây, tôi lấy một cái gương từ trong túi xách ra, tô thêm ít son, chải lại mái tóc thẳng, khẽ hít vào một hơi.

Tốt!

Đám đàn ông các ngươi hãy chờ mà nhận sự trừng phạt!

Các người sẽ phải trả giá cho hành vi vô lễ của mình!

Nhân lúc tiếp viên hàng không đang nhanh chóng đi qua “vùng đất thị phi”, “nữ thần báo thù” Bạch Tô Cơ chuẩn bị lên sân khấu.

Tôi tháo vòng tay ra, nắm chặt trong tay mình, sau đó dẫm lên đôi giày cao 6 phân, thình thịch bước tới bên cạnh gã “thiếu gia” vô tri.

Bỗng dưng, tôi nhanh như chớp che kín đôi mắt hắn, cố ý nói với giọng nũng nịu:

– Darling, đoán xem em là ai?

– Thiếu gia.

Hành động bất ngờ của tôi khiến đám vệ sĩ xung quanh trở nên căng thẳng, vội vàng giơ tay lên như một đám chó săn sẵn sàng lao vào cứu chủ bất cứ lúc nào!

– Tránh ra.

Nhưng gã “thiếu gia” không nhìn thấy gì lại nhẹ nhàng phẩy tay, ngăn không cho đám vệ sĩ hành động liều!

Ha ha ha! Xem ra danh hiệu “sát thủ thanh niên” của Bạch Tô Cơ tôi quả là “danh bất hư truyền”.

Chỉ cần ra tay là không có gã đàn ông nào thoát được khỏi tôi.

– Ừm, từ giọng nói nũng nịu này có thể đoán là con gái, về độ tuổi… Có lẽ khoảng 40. – Ai mà ngờ được một giọng nói hiền lành nhưng có phần đắc ý vang ra từ kẽ tay tôi.

Mặt tôi thoáng chuyển sang màu xanh.

Cái gì? 40 tuổi?

Đồ chết tiệt, dám nói tôi là một bà cô đã hơn 40 tuổi, tôi còn là một người con gái trẻ trung, xinh đẹp, vậy mà hắn dám…

– Từ bàn tay thô ráp mà nói thì nghề nghiệp… Có lẽ là rửa bát đũa trong quán ăn!

Thô ráp? Rửa bát?

Trời ơi! Đôi tay ngọc ngà của tôi!

Mặt tôi từ màu xanh chuyển sang màu đen, dường như bỗng dưng rơi vào một căn phòng đóng kín, trước mặt là một màu đen u tối!

Đáng ghét! Không được, tôi không thể để hắn trêu đùa mình như vậy, chắc chắn tôi phải cho hắn biết tay!

– Ha ha ha! Darling, anh thực sự quên em rồi sao? Lần trước chính anh nói với em rằng anh sẽ không bao giờ quên giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em sao?

Nhưng nghe tôi “vu khống” xong, “thiếu gia” vẫn giữ nụ cười ngạo mạn bên khóe miệng, khẽ nghiêng đầu một cái, tay tôi bất giác lỏng ra.

Hắn bèn nhân cơ hội đó quay người lại, đối mặt với tôi, hàng răng đều tăm tắp phát ra tia sáng lấp lánh.

– Xin lỗi, trong đầu tôi chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất về một bà béo nặng gần 100 cân.

Nói xong, hắn quay người đi, ngồi vào chỗ của mình, chỉ còn lại tôi đang đứng há hốc mồm, không nói được gì!

– Thiếu gia! Cô gái này là ai?

– Dám đối với thiếu gia như vậy! Hay là chúng tôi…

– Không cần đâu!

Trước một đống câu hỏi “quan tâm” của đám vệ sĩ, “thiếu gia” tự đắc đeo Ipod lên tai, bắt đầu nhắm mắt “dưỡng thần”:

– Bất quá chỉ là một fan cuồng của tôi mà thôi. Lần trước vì muốn có được chữ ký của tôi còn đâm đầu vào kính, làm vẹo cả xương sống mũi… Ha ha ha…

– Thì ra là như vậy! Chúng tôi hiểu rồi. Con gái bây giờ điên thật.

Cái gì?!

Vì có chữ ký của anh ta mà tôi đâm vẹo cả xương mũi?

Sao anh ta có thể nói dối như thế được?

Nhưng bây giờ không phải là lúc tính toán, tôi còn “nhiệm vụ” khác quan trọng hơn!

Tôi cắn răng, thong thả đưa tay lên vuốt mái tóc dài, ép mình phải giữ nụ cười tươi.

Bỗng dưng, tôi giả vờ đứng không vững, kêu lên một tiếng rồi ngã vào người “thiếu gia”.

“Thiếu gia” vội vã đưa tay ra giữ lấy vai tôi, ra sức đẩy tôi ra.

Lần này, hình như hắn chẳng còn đủ kiên nhẫn để cười nhạo tôi. Chỉ chau mày nói:

– Này, mắt cô có vấn đề gì không, không nhận ra là tôi không có hứng thú với cô hả?

– Hừ! Tôi cũng thế!

Tôi cười lạnh, không nói thêm nửa lời, quay ngoắt người đi.

Ha ha ha!

Không ai biết rằng, chỉ ba giây trước, tôi đã nhét cái vòng tay của mình vào túi áo hắn, rồi giở chiêu

“Càn Khôn đại na di” ra, tráo cái vòng của hắn.

Đồ chết tiệt! Chờ tới lúc cái đầu bò của anh phát hiện ra thì chúng ta đã không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa!

Chỉ tiếc là cái “vòng tay may mắn” của tôi bị rơi vào tay hắn.

Tôi cười thầm trong bụng.

Vừa trở về chỗ ngồi, bỗng dưng từ bên trái có một bàn tay giơ ra, trong năm ngón tay thon dài là một cái che mắt màu xanh.

Tôi ngạc nhiên quay đầu qua, ngay lúc đó có một giọng nói êm như nước chảy rót vào tai tôi.

– Gã “thiếu gia” đó hống hách quá phải không? Thực ra bạn có thể ngủ hoặc ngắm cảnh.

Ngắm cảnh?

Đúng vậy, lúc này trước mặt tôi quả là một phong cảnh đẹp.

Đó là một chàng trai vô cùng anh tuấn, vô cùng đẹp trai, có thể nói là vô cùng hoàn mĩ.

Không bị che khuất bởi cái che mắt, trong ánh mắt màu xám nhạt đang nhìn tôi ngạc nhiên phảng phất như một hồ nước mùa thu mơ hồ nhìn không rõ đáy, chiếu ra những tia sáng mê người!

Tôi ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mắt, còn chàng trai đó hình như cũng nhìn tôi chăm chú một cách khác thường.

Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên ngọt ngào hơn, tim mình hình như ngừng đập, máu huyết khắp người tôi dường như đã đông lại trong phút chốc.

Ôi, quả nhiên là ông trời vẫn chưa từ bỏ Bạch Tô Cơ tôi.

– Bạn này, bạn không sao chứ?

– À, không… không sao!

Tôi vội vã định thần lại, thấp thỏm thu ánh mắt của mình, chân tay lóng ngóng nhấc tách cà phê lên uống một ngụm!

Nếu mà để người khác biết…

“Vạn người mê” nổi tiếng trường Trung học Minh Đức mà lại trở thành một cô gái si tình thì chắc chắn mọi người sẽ cười tôi chết mất.

Tôi cố lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào chàng trai bên cạnh và nở một “nụ cười tiêu chuẩn”:

– Mình ổn!

Nhưng chờ đón tôi không phải là khuôn mặt say mê mà lại là một vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

Chàng trai đó khẽ lắc đầu, lỗ mũi hơi nở ra, giọng nói hơi nhỏ, hình như là tự nói cho mình nghe:

– Bạn không sợ đắng sao?

Đắng?

Lúc này tôi mới phát hiện ra, ly cà phê tôi cầm trên tay là black coffee! Hộp sữa nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh, gói đường cũng chưa hề xé ra.

Vị giác của tôi nhanh chóng hoạt động và đưa ra phản ứng. Mẹ ơi! Đắng quá! Khó uống quá!!!

– Ha ha ha… Mình thích uống cà phê không đường…

Hình tượng! Tôi phải chú ý hình tượng của mình!

Mặc dù kiểu chữa cháy này chỉ có Tô Hựu Tuệ là hay làm nhưng bây giờ tôi cũng đã hơi hiểu cho tâm trạng của cô khi đó!

Mặc dù dạ dày của tôi đang co rút lại nhưng tôi vẫn cô gắng mỉm cười rồi chầm chậm đặt ly cà phê xuống!

– Ồ…

Đôi mắt màu xám nhạt của chàng trai khẽ sáng lên, anh mỉm cười gật đầu với tôi rồi lại đăm chiêu:

– Những cô gái thích uống cà phê không đường không nhiều đâu! Bạn đúng là một cô gái đặc biệt!

– Vậy sao… Có lẽ thế.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi được người con trai mới quen khen là “đặc biệt”, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy người mình như bay lên! Những không vui trong lòng trước đó hình như cũng tan biến hết.

Tôi thoải mái ngả lưng về phía sau, nhét cuốn “Phép thuật tình yêu” trong tay vào túi. Nhưng bỗng dưng máy bay xóc nảy lên.

Phịch…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.