“Em sẽ gọi bác sĩ gia đình ngay lập tức, anh ở yên đó chờ em nhé.”
Mễ Mị vừa cúp điện thoại liền lập tức thu thập vài thứ, tùy tiện tìm một bộ quần áo bình thường giản dị mặc vào, cầm theo một chiếc ba lô nhỏ thường dùng rời đi.
Cô một mạch lái xe đến chung cư của Kinh Hoằng Hiên, giữa đường lại liên hệ với bác sĩ gia đình quen thuộc.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi màu trắng bạc đột nhiên dừng dưới tòa nhà số tám của khu chung cư cao cấp Lâm Giang, Mễ Mị đóng sầm cửa xe, chạy vào chung cư của Kinh Hoằng Hiên.
Cô dựa theo mật mã Kinh Hoằng Hiên cho cô để mở cửa.
Đập vào mặt là luồng khí lạnh lẽo khiến cô không khỏi rùng mình, hoàn toàn trái ngược với ánh mặt trời bên ngoài, tấm rèm cửa sổ nặng nề cản hết ánh sáng mặt trời, đưa mắt nhìn qua, toàn bộ bên trong căn hộ đều được bao phủ bởi một màu xanh xám.
Nội thất theo phong cách Bắc Âu đơn giản, lãnh đạm nhưng bên trong lại ẩn chứa một phần sắc bén.
Phía chính diện của cô là bàn uống nước của phòng khách, Kinh Hoằng Hiên đứng dựa lưng ở nơi đó, trong tay cầm ấm nước thủy tinh.
Anh nghe thấy tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên liền đối diện với Mễ Mị ở cửa, Mễ Mị không nhìn rõ được vẻ mặt của anh trong bóng tối mờ mịt, nhưng chỉ nhìn dáng đứng mỏi mệt của anh cảm giác quả thật giống như bị bệnh.
“Anh có ổn không?”
Mễ Mị nhanh chóng thay xong giày rồi chạy đến bên người anh.
Kinh Hoằng Hiên mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh xám, yếu ớt dựa vào bàn ăn, tóc tai hỗn loạn mí mắt nặng nề, gò má ửng hồng, môi vì khô khốc mà nhăn nheo lại, lồng ngực hô hấp phập phồng ầm ầm.
Mễ Mị kiễng mũi chân đưa tay sờ trán anh, cảm thấy lòng bàn tay nóng ran.
“Anh sốt cao như vậy!” Mễ Mị kinh hô, nhiệt độ trên trán Kinh Hoằng Hiên cao đến kinh người, cổ tay đặt gần mũi anh cảm giác được hơi thở tựa như máy tản nhiệt.
Mới một đêm không gặp thôi đã bị bệnh thành như này!
Cô lập tức đỡ lấy cánh tay của Kinh Hoằng Hiên đưa anh vào phòng ngủ: “Mau trở về nằm cho tốt, em đi rót nước cho anh.”
Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn để Mễ Mị đưa anh vào phòng ngủ, bước chân nặng trĩu, cơn buồn ngủ làm cho anh đi được vài bước ngắn ngủi mà cứ như lung lay sắp đổ.
Mễ Mị thấy như vậy đành đem cánh tay anh quàng lên cổ, ôm chặt lấy toàn bộ cơ thể Kinh Hoằng Hiên, lấy hết sức lực để di chuyển người đàn ông trưởng thành hơn cô cả chiều cao và cân nặng vào phòng ngủ.
“Cẩn thận một chút.” Cô kéo Kinh Hoằng Hiên lên giường, đặt một chồng gối màu xám nhạt sau lưng anh.
Sau đó kéo chăn lên cho anh.
“Em đi rót nước cho anh.” Nói xong xoay người lại đi vào phòng khách rót nước ấm.
Cô nhanh chóng trở lại phòng ngủ đỡ cổ Kinh Hoằng Hiên muốn cho anh uống.
Kinh Hoằng Hiên bị thái độ chăm sóc người bệnh của cô chọc cho cười, vươn cánh tay đau nhức ra nhận lấy cốc nước: “Anh vẫn có thể uống nước.
Sáng sớm đã bị như này rồi, đừng lo, em cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong anh đưa tay vuốt ve gò má Mễ Mị một chút, ngửa đầu uống một ngụm trong cốc nước.
Làn nước mát lạnh làm ấm cổ họng khô khốc một chút, Kinh Hoằng Hiên nháy mắt cảm thấy ý thức rõ ràng hơn không ít, lồng ngực phát ra tiếng thở thoải mái.
Cơn đau đầu đêm qua khiến anh ngất xỉu đến tận sáng, dù chiếc điện thoại ở đầu giường rung mấy lần cũng không đánh thức được anh.
Trong cơn mê man đau khát tột cùng đó, truyền tới cảm giác dường như giây tiếp theo anh sẽ bốc hơi trong thống khổ, anh mới có thể yếu ớt tự mình tỉnh dậy.
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên uống cạn cốc nước một giây không ngừng, lòng đầy lo lắng: “Em gọi cho anh nhiều cuộc như vậy cũng không bắt máy, nếu mà em không chạy đến, anh sốt tới trưa thì làm sao bây giờ.”
Mễ Mị tiếp nhận cốc nước rỗng của Kinh Hoằng Hiên, đứng dậy bước tới phòng khách chuẩn bị lấy ấm nước sang.
Cô mới vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, chuông cửa cùng lúc vang lên, Mễ Mị nhất thời cảm thấy vui mừng: “Nhất định là bác sĩ gia đình đến.”
Cô chạy ra trước cửa, thông qua màn hình phát hiện quả thật là bác sĩ, vội mở cửa cho bác sĩ.
Vị bác sĩ gia đình mà Mễ Mị liên hệ này là người mà nhà cô thường xuyên liên hệ, đều quen thuộc nhau.
Bác sĩ Trương vừa bước vào cửa, lập tức dừng lại nhíu mày: “Nhiệt độ bên trong này quá thấp rồi, điều hòa bật đến bao nhiêu? Để cả đêm kiểu vậy không bị bệnh cũng lạ.”
Mễ Mị nghe vậy bừng tỉnh, chạy nhanh đến chỗ điều hòa tự động ở phòng khách.
Điều hòa êm ả hoạt động, con số hiện lên rất rõ ràng 230C.
Nhiệt độ này quá thấp rồi đi!
Cô vội vàng tắt điều hòa đi, kéo toàn bộ rèm cửa trong phòng ra, lại mở cửa sổ ra để thông khí.
Không có rèm cửa sổ ngăn cản, những vệt ánh sáng mặt trời chiếu vào, xua đi cái lạnh trong phòng.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô lại chạy về phòng ngủ, nhìn bác sĩ Trương xem bệnh cho Kinh Hoằng Hiên, một tấc cũng không rời.
Bác sĩ Trương đặt hộp y tế xuống trước giường của Kinh Hoằng Hiên, đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ cơ thể và hỏi về triệu chứng, kiểm tra cổ họng và mí mắt, kết luận Kinh Hoằng Hiên là vì bị gió lạnh thổi cả đêm nên bị cảm lạnh.
Bởi vì Kinh Hoằng Hiên bị cảm lạnh tương đối nghiêm trọng, ông đã cho Kinh Hoằng Hiên một đơn thuốc đặc biệt, sau đó để lại một số loại thuốc đặc hiệu để dặn dò chú ý.
Mễ Mị ở bên cạnh nghiêm túc ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, cùng với liều lượng của mỗi loại thuốc và thời gian, sau khi xác định không có gì sai, lòng tràn đầy cảm kích tiễn bác sĩ Trương đến tận cửa.
“Cám ơn ông, bác sĩ Trương, thứ lỗi vì tôi không thể tiễn ông đến dưới lầu.” Mễ Mị ở trước cửa cảm ơn bác sĩ Trương.
“Không có việc gì, tôi tự rời đi là được, nếu có biểu hiện xấu thì nhớ liên hệ kịp thời nhé.” Thái độ của bác sĩ Trương ôn hòa, mỉm cười vẫy tay rời đi.
Mễ Mị nhìn bác sĩ Trương đi đến cửa thang máy, đóng cửa lại trở về phòng ngủ.
Kinh Hoằng Hiên trên giường thoạt nhìn vẫn suy yếu như cũ, ốm yếu nằm yên đó, khuôn mặt đỏ ửng vì sốt cao.
Thấy cô vào cửa còn cong cong môi nở nụ cười mệt mỏi.
Nụ cười này nháy mắt đâm thẳng vào trái tim Mễ Mị, bộ dáng quả quyết sát phạt, lạnh lùng ngạo nghễ quanh thân Kinh Hoằng Hiên ngày xưa trong phút chốc hoàn toàn mờ nhạt đi, điều này làm cho cô có một loại cảm giác, thì ra lúc Kinh Hoằng Hiên bị bệnh cũng có khí chất của một người bình thường, làm cho cô không nhịn được mà muốn chăm sóc anh, ôm anh vào trong ngực.
Không nghĩ tới bệnh tình của Kinh Hoằng Hiên nghiêm trọng như thế, thật là bệnh đến như núi đổ.
Mễ Mị thở dài, vào phòng tắm lấy khăn lông ướt giúp Kinh Hoằng Hiên lau bớt mồ hôi trên trán.
Mí mắt Kinh Hoằng Hiên nặng nề, suy yếu hé mở, không chớp mắt nhìn động tác nhỏ ôn nhu của cô.
Đôi mắt anh tối sầm lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Kinh Hoằng Hiên cảm giác được động tác lau mồ hôi nhẹ nhàng trên trán, thuốc trên người bắt đầu phát huy tác dụng, từng đợt mồ hôi đổ ra ngoài cơ thể, thần sắc càng trở nên mệt mỏi.
Anh gắng gượng chống đỡ mí mắt nặng nề, tầm mắt cẩn thận đảo qua mỗi một góc trên mặt Mễ Mị.
Quen thuộc, mỗi một động tác đều quen thuộc.
Khuôn mặt cô gái nhỏ trong mơ luân phiên hiện ra trước mặt, quen thuộc, quen thuộc tựa như một người…
Kinh Hoằng Hiên khép lại mí mắt nặng nề, cau mày.
Anh biết Mễ Mị chưa bao giờ nuôi mèo, cô gái nhỏ trong mơ, không phải là cô.
Nhưng cảm giác quen thuộc này là sao? Ở trong mơ, anh cũng không phải anh, mà là một con mèo.
Thuốc phát tác mãnh liệt, cảm giác suy nhược và buồn ngủ khiến suy nghĩ của anh loạn thành một đoàn, tựa như một quả bóng len lộn xộn.
Cơn đau đầu tê tâm liệt phế tối hôm qua tuyệt đối không phải là ảo giác, hình ảnh trước mắt hỗn loạn như sắp lập tức phá tan một tầng rào cản.
Một chút, chỉ một chút nữa thôi!
Tỉnh lại sau cơn đau, anh đặt mình trong một đầm lầy mê loạn.
Anh không điên.
Có phải anh đã quên cái gì đó rồi không?
“Em gọi một phần bữa sáng, anh ăn một chút rồi ngủ tiếp, được không?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ đỉnh đầu.
Kinh Hoằng Hiên dịu ngoan gật đầu.
Trái tim ngay lập tức được sự ấm áp bao phủ.
Phản ứng của cơ thể không thể lừa người.
Cô là Mễ Mị, là Mễ Mị mà anh quen thuộc.
Cảm giác yên tâm là thật.
“Aiz, ngày hôm qua em mới cứu được Đường Đường, thế mà hôm nay anh lại sinh bệnh.” Tiếng nỉ non nhẹ nhàng lại truyền đến.
Đường Đường?!
Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm cô.
“Đường Đường là con mèo ngày hôm qua sao?”
Mễ Mị bị tiếng nói đột ngột của Kinh Hoằng Hiên làm cho sợ tới mức dừng lại một chút, sau đó cô phát hiện Kinh Hoằng Hiên rõ ràng là đang bừng bừng sức sống, theo thói quen đặt câu hỏi, nhưng mà trong phong thái của một tổng tài dưới cơn bệnh có vẻ hơi chật vật.
Không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
Cô nhịn không được mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó cười giải thích với anh: “Đường Đường là tên em đặt cho nó, có phải rất đáng yêu không ~ tiện thể hôm nay em gọi cho anh chính là muốn nói…”
Mễ Mị chính là muốn giải thích với anh cuộc gọi buổi sáng là muốn thương lượng chuyện cho Đường Đường ở nhà anh một thời gian, sau đó lời còn chưa nói hết, Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay cô, cảm xúc kích động, lực đạo lớn đến nổi làm cho cô cảm thấy hơi đau.
Mễ Mị kinh ngạc hé miệng, tầm mắt từ trên cổ tay chuyển đến trên mặt Kinh Hoằng Hiên, trong lòng căng thẳng.
Kinh Hoằng Hiên một tay chống nửa người, khuôn mặt như được tạc nên tiến lại gần cô, trong ánh mắt có tia cảm xúc nguy hiểm, dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng.
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, ngữ khí khẳng định, trong lòng cô nổi lên cơn sóng gió động trời: “Em trước kia, có phải từng nuôi một con mèo khác, cũng tên là Đường Đường không.”
Oanh ——!
Mễ Mị chỉ cảm thấy không khí chung quanh đều bị sóng điện làm cho nứt vỡ, từng trận nổ vang khắp ù tai.
Khẩn trương giống như dưỡng khí bị đè ép mạnh mẽ, không cách nào để hô hấp trong ba giây.
Lý trí còn sót lại nói cho cô biết cô nhất định phải bình tĩnh, mỉm cười một cách gượng gạo.
“Anh…”
“Leng keng —— leng keng —— Xin chào, đồ ăn nhanh quý khách gọi đến rồi.”
Nhưng vào lúc này, hệ thống liên lạc kiểm soát ra vào của cửa nhà kịp thời vang lên.
——
——
Viện nghiên cứu Thâm Uẩn, được Ninh Tuấn Thần thành lập và đầu tư, gần đây mới thành lập thêm viện nghiên cứu công nghệ sinh học.
Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng trong viện nghiên cứu có trang thiết bị rất tuyệt vời, cả máy móc tiên tiến trong và ngoài nước, chi phí chế tạo rất cao.
Hơn nữa trong nửa tháng ngắn ngủi, khu vực nghiên cứu ban đầu lại được mở rộng, thêm ba phòng thí nghiệm.
Đồng thời thuê được mấy vị chuyên gia hàng đầu quốc tế về não bộ.
Ở một căn phòng thí nghiệm trong đó, đang phát sinh một cuộc xung đột.
“Tuấn Thần, cậu không thể thường xuyên làm thí nghiệm như vậy.
Não cậu là não người, phương án thực hiện sốc điện phải dựa trên giới hạn chịu đựng của cơ thể con người.” Thời Kiệt ngăn phía trước Ninh Tuấn Thần, ngữ khí cường ngạnh một chút cũng không nhường: “Thân là một chuyên gia não bộ chuyên nghiệp, tôi phải nghiêm túc cảnh cáo cậu, cậu hiện tại không thể lại tiếp nhận thí nghiệm!”
“Thời Kiệt, cậu phải nghe mệnh lệnh của tôi!” Ninh Tuấn Thần ngồi ở ghế tựa, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi, ánh mắt màu đỏ tươi, như một ác ma gắt gao nhìn thẳng Thời Kiệt.
“Kia cũng không được, ý chí của lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đã được thử thách trong nhiều năm tháng.
Bọn họ giờ phút này đều không nhất định chịu đựng được, bộ dạng này của cậu kiên quyết không được.
Mời cậu tự chịu trách nhiệm một chút vì mạng sống của bản thân!”
Hơi thở của Ninh Tuấn Thần nặng nề, ngón tay nhịn không được co rúm.
Người không nghe lời…
Hắn nắm chặt tay nhắm mắt hít sâu vài hơi.
Ninh Tuấn Thần kìm nén tính khí trầm giọng hỏi anh ta: “chờ bao lâu mới có thể làm thí nghiệm.”
Thời Kiệt đáp lại: “Sớm nhất là tuần sau.”
“Cạch —— ”
Ninh Tuấn Thần dùng một tay đập vào vách tường thiết bị kim loại bên cạnh, trong phòng nghiên cứu vang lên một tiếng động lớn..