Trong con ngõ nhỏ chất đống rác thải sinh hoạt nằm sau
tòa nhà, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Một tay xách dụng cụ vệ sinh, một tay cầm túi rác vừa
lấy ở nhà khách hàng, trán ướt đẫm mồ hôi, Hàn Tú bước vội ra khỏi tòa nhà rồi
phẫn nộ tuyên bố với cô bạn thân Bùi Sam Sam cũng đang cầm một túi rác y chang
trên tay: “Sam Sam, mình nói cho cậu nghe, nếu lần sau, người đàn bà béo ịch đó
còn gọi điện bảo mình đến dọn vệ sinh hộ mụ ấy nữa thì mình nhất định sẽ thu
phí 5 đồng 1 mét vuông. Nếu mình không làm vậy mình thề sẽ bỏ họ Hàn của mình
rồi theo họ của mụ ấy luôn.”
Sam Sam phụ họa: “Đúng thế, mụ đàn bà đó thật là quá
đáng quá thể mà. Đến những vết bẩn nhỏ như con kiến, bé như vi trùng, mụ ta
cũng bắt tụi mình phải lau đi lau lại cho sạch sẽ, chỉ còn thiếu nước dùng kính
hiển vi kiểm tra, săm soi từng centimet một thôi. Mình chưa bao giờ gặp người
đàn bà nào biến thái đến vậy! Thật là khó hầu hạ, mình không thể chịu nổi mụ ta
nữa!”
Hàn Tú phi chiếc túi trong tay về phía thùng rác,
cương quyết: “Không, mình nhất định phải kiếm tiền của mụ ta, hơn nữa còn phải
kiếm thật nhiều, thật nhiều, kiếm đến chết mới thôi!”. Vừa dứt lời, cô liền giơ
năm ngón tay lên trời thay cho việc thề thốt rồi nắm chặt lại nhằm biểu thị
lòng quyết tâm đang hừng hực. Tôn chỉ của Hàn Tú chính là: chỉ cần có thể kiếm
ra tiền thì cho dù khách hàng có biến thái đến đâu, cô kiểu gì cũng biến thái
hơn cả họ.
Vứt túi rác xong. Sam Sam quay sang nhìn bạn với ánh
mắt xem thường: “Cậu đừng như vậy! Đúng là cậu cần tiền đến mức không thiết
mạng sống nữa rồi!”
“Hừ! Không có tiền thì cậu ăn bằng gì? Uống bằng gì?
Mặc bằng gì hả? Lần sau, nếu không có tiền mua quần áo thì cậu đừng tới công ty
mình làm thêm nữa!”. Hàn Tú mắng Sam Sam không tiếc lời.
Đang định phản bác lại thì Sam Sam đột nhiên nhìn thấy
một đôi chân trắng phau đang duỗi ra ở đống rác thải gần đó. Sam Sam sợ chết
khiếp, vội vàng kéo tay Hàn Tú rồi cuống quýt nói: “Hàn Tú, xem kìa! Có người
chết…”
“Cậu lại nói tầm bậy gì thế?”. Thấy vẻ mặt hoảng hốt
của Sam Sam, Hàn Tú ngạc nhiên hết sức. Tò mò nhìn theo hướng tay bạn chỉ, vừa
chứng kiến cảnh tượng ấy, cô lập tức dựng cả tóc gáy.
Cách chỗ cô đứng vài mét, một người đàn ông nằm sau
thùng rác, trên người chỉ mặc một chiếc quần sịp, cơ thể be bét máu, bên cạnh
còn có một chiếc áo blouse trắng thấm đẫm máu tươi.
“Mau báo cảnh sát đi!”. Hàn Tú nắm dụng cụ vệ sinh
xuống đất, cởi găng tay rồi rút chiếc di động trong túi ra, run rẩy nhấn số
110. Nhưng dù cô gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vẫn chẳng thể nào liên lạc
được với cảnh sát. Trong hai mươi mấy năm hiện diện trên cõi đời này, đây là
lần đầu tiên Hàn Tú được gọi đến số điện thoại đó vậy mà ông trời cứ thích làm
khó cô.
Thấy thế, Sam Sam cũng lấy di động ra và gọi số 110
nhưng kết quả vẫn vậy: “Tú, làm thế nào đây? Không có tín hiệu.”
“Chúng ta vào tìm bảo vệ tòa nhà, gọi bằng điện thoại
cố định thử xem!”. Hàn Tú đang định chạy đi thì đột nhiên cô bị kéo giật về
phía sau rồi đâm sầm vào một vật cứng như đá. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì
đã thấy cổ mình lành lạnh.
Thấy Sam Sam đang đưa tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng
kêu hãi hung, Hàn Tú sợ hãi, từ từ quay đầu lại.
Trong phạm vi tầm nhìn của mình, cô chỉ thấy một cánh
tay đầm đìa máu.
Hàn Tú không hề ngốc. Cô biết vật cứng như đá ở ở sau
lưng không phải là thứ đồ nào hết mà chính là người vừa nãy. Cô thừa hiểu,
người đàn ông với thân thể đẫm máu mà cô và Sam Sam tưởng là xác chết kia đã
tỉnh lại. và bây giờ anh ta đang kề con dao sắc lẹm lên cổ cô, chỉ cần cô động
đậy một chút, chắc chấn nó sẽ nhanh chóng đưa cô đi gặp thượng đế chí tôn mà cô
hằng ngưỡng mộ bấy lâu nay.
Giọng
Hàn Tú run run như sắp khóc “Tráng… tráng sĩ à, ngài muốn gì thì xin cứ nói,
hạng phụ nữ bé nhỏ như tôi, thứ nhất chẳng có tiền, thứ hai chẳng có sắc, mong
ngài tha cho!”
Nhưng
người kia chẳng thèm trả lời, chỉ lẳng lặng bẻ quặt cánh tay của Hàn Tú ra sau
và vẫn dí sát con dao vào cổ cô.
Hàn Tú
thấy cổ mình ươn ướt, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, có lẽ đó là máu
của người đàn ông phía sau. Phần lưng của Hàn Tú kề sát ngực của người đó cô
cảm nhận được toàn thân anh ta đang nóng bức. Hai chân cô mềm nhũn ra, dường
như không còn chút sức lực nào, nếu không bị kẹp chặt như thế, chắc chắn cô đã
không đứng thẳng nổi mà ngã sóng soài ra đất từ bao giờ.
Tim của
Hàn Tú đập thình thịch liên hồi không dứt. Tự thấy mình là một công dân mẫu
mực, luôn sống và làm việc theo pháp luật, nếu có gì không phải thì chỉ là cô
vừa mắng người phụ nữ béo ị biến thái trên lầu thôi, Hàn Tú không khỏi thắc mắc
rằng tại sao cô lại gặp chuyện xui xẻo đến vậy. Trong tay người đó có hung khí,
chẳng cần hỏi cũng biết đây là hạng cố cùng liều mạng, cứ nhìn máu me trên
người anh ta đi, không chừng gã này vừa giết người xong đấy! Nếu đúng là như
vậy thì chắc hắn cũng chẳng ngại ngần gì mà không giải quyết thêm một người nữa
đâu nhỉ?
“Đại
anh hùng à, cầu xin ngài tha cho chúng tôi! Nếu ngài cần tiền thì tôi có sẵn
đây”. Sam Sam vội vứt dụng cụ xuống đất rồi thò tay vào túi quần, nhưng lục mãi
chỉ được một nắm tiền lẻ nên lại càng mất bình tĩnh. Cô lập cập tháo sợi dây
chuyền trên cổ xuống: “Sợi dây chuyền này của tôi đáng giá mấy ngàn đồng, nếu
vẫn chưa đủ, tôi còn có thẻ ngân hàng, tôi sẽ đi rút tiền ngay lập tức, chỉ cầu
xin ngài tha cho bạn tôi!”
“Sam
Sam…”. Hàn Tú nghẹn ngào.
Nhưng
người đàn ông kia chẳng hề mảy may cảm động trước tình bạn vĩ đại đó mà còn kéo
cô xềnh xệch về phía sau.
Cánh
tay bị siết chặt khiến Hàn Tú đau đớn không chịu nổi, cô đành lấy toàn bộ dũng
khí để cầu xin lần nữa: “Vị tiên tinh này, ngài muốn gì thì cứ nói! Tiền bạc
hay những thứ khác, chỉ cần chúng tôi đáp ứng được, chúng tôi nhất định sẽ giúp
ngài. Tôi thề là sẽ không báo cảnh sát”. Run rẩy nói xong những lời này, Hàn Tú
liền cảm thấy có vật di chuyển trên cổ mình, chỉ một thoáng sau, cảm giác đau
đớn vì bị con dao sắc bén cứa vào da thịt đã cho cô đáp án.
Nhìn
thấy vết máu trên cổ Hàn Tú, Sam Sam sợ hãi ôm miệng, khóc nấc lên từng tiếng
Hàn Tú
cố chịu đau, lại thương lượng: “Tôi và bạn tôi đều không muốn chết, ngài cần
chúng tôi làm gì, xin nói đi! Ngài bảo sao thì chúng tôi sẽ nghe vậy”. Đã nói
đến thế mà vết thương trên cổ cô càng sâu hơn, những giọt lệ sợ hãi trào ra
khoé mắt, Hàn Tú khóc nức nở: “Tôi thực sự không muốn chết, ngài nói đi, ngài
muốn tôi làm gì?”
Rồi cô
cảm thấy con dao từ từ nới lỏng ra, sau đó, một giọng nói ồm ồm truyền đến tai
cô: “Hãy đưa tôi đến một nơi an toàn, không có người!”
“Không
thành vấn đề, không thành vấn đề mà!”
Người
đàn ông cúi xuống, cằm chạm vào đỉnh đầu cô, nói tiếp: “Tôi cũng không muốn
chết, tôi muốn được sống.”
“Đúng
đúng, ngài không muốn chết, tôi càng không muốn chết, chẳng ai muốn chết cả,
mục tiêu của chúng ta giống nhau mà!”. Cô nói liến thoắng rồi quay về phía Sam
Sam, gọi lớn: “Cậu mau lái xe lại đây! Đừng báo cảnh sát, nhất định không được
làm kinh động đến mọi người trong khu vực này nhé!”
Sam Sam
gật đầu rồi quay người chạy thục mạng về phía bãi đỗ xe.
Khi
không còn thấy bóng dáng của Sam Sam đâu nữa, Hàn Tú nói tiếp: “Bạn tôi đã đi
lấy xe rồi, ngài có thể bỏ dao xuống được không? Tôi sẽ không trốn khỏi tay
ngài đâu mà!”
Người
đàn ông đó không trả lời, cũng không bỏ con dao trên cổ cô xuống. Hàn Tú sợ hãi
tới mức chỉ dám khóc nấc lên từng tiếng.
Từng
giây từng phút chậm chạp trôi qua, Hàn Tú vẫn bị anh ta khống chế, chẳng dám
động đậy, cô mở to đôi mắt đẫm lệ, lo lắng nhìn về phía con ngõ hẹp, thầm cầu
nguyện trong lòng rằng đừng có bất cứ ai xuất hiện vào lúc này, nếu không, ngộ
nhỡ gã đàn ông toàn thân máu me sau lưng lại phát điên phát cuồng lên thì mạng
cô coi như tiêu. Bởi vậy Hàn Tú không ngừng cầu khấn: “Sam Sam, cậu nhất định
phải nhanh chóng quay lại đấy!”
Đột
nhiên trong ngõ truyền ra tiếng động cơ ô tô, vừa khoe nức nở vì vị cứu tinh đã
tới, Hàn Tú vừa nói với người đằng sau: “Bạn của tôi đến kìa, bạn của tôi đến
kìa!”
“Tôi đã
lái xe đến đây rồi”. Sam Sam nhảy ra khỏi xe.
Hàn Tú
nổi gấp gáp: “Chúng ta mau lên xe đi! Ngài muốn đi đâu cũng được.”
Nhưng
đáp lại lời cô chỉ là sự tĩnh lặng, chợt nghe “coong” một tiếng, con dao trên
cổ cô đã rơi xuống đất. Rồi Hàn Tú cảm thấy cơ thể anh ta đang đổ vào người
mình, do quá bất ngờ và không chống đỡ nổi trọng lượng của người đằng sau, cô
ngã nhào về phía trước.
“Hàn
Tú!!!”. Thấy hai người ngã sõng soài ra mặt đất, Sam Sam quên cả sợ hãi, chạy
thẳng đến đố.
Hàn Tú
không ngờ rằng người đàn ông sau lưng mình lại ngất đi như thế. Hơn nữa, anh ta
còn đang đè lên người cô, phần không khí ở ngực như bị ép hết ra bên ngoài
khiến Hàn Tú bật khóc trong đau đớn. Cô úp mặt vào đống rác hôi thối nồng nặc,
đã chẳng thể thở nổi lại càng không nói được gì, chỉ có thể đưa tay lên vẫy vẫy
để ra hiệu cho Sam Sam biết rằng mình vẫn còn sống.
Sam Sam
phải lấy hết sức bình sinh để nhấc gã kia ra khỏi người Hàn Tú. Nhờ trời và nhờ
cả cô bạn, Hàn Tú đã thở được, nhưng đống rác chất chồng trước mặt khiến cô ho
sặc sụa. Giãy giụa một hồi, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi thân hình bên trên.
Vừa mới đứng vững được, Hàn Tú ngay lập tức quay lại đá cho kẻ đang nằm bất
tỉnh kia một phát thật mạnh.
Vì đã
hôn mê nên anh ta chẳng có phản ứng gì cả.
Sam Sam
vừa khốc vừa đưa giấy ăn cho bạn: “Hàn Tú, cậu chảy máu kìa, chúng ta mau đi
báo cảnh sát thôi!”
“Ừ, nhưng
trước hết phải trói tên biến thái này lại đã!”. Hàn Tú rịt tờ giấy vào vết
thương trên cổ rồi lau qua những vệt máu trên ngực mình.
Sam Sam
lôi từ trong xe ra một sợi dây thừng vừa to vừa chắc.
“Cậu
trói hắn ta trước đi, mình lau máu đã!” Hàn Tú vừa làm vừa nguyền rủa, “hỏi
thăm” một lượt tổ tông mười tám đời của gã đàn ông trước mặt.
Sam Sam
nhanh chóng trói chặt người đó lại, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn
tú của anh ta, cô liền hét lên trong kinh ngạc: “Hàn… Hàn Tú”
Hàn Tú
quay đầu lại, trông thấy Sam Sam đang ngây người đờ dẫn thì vô cùng ngạc nhiên:
“Sao thế Sam Sam? Cậu sợ quá hóa ngốc rồi hả?”
Sam Sam
lay lay cánh tay Hàn Tú rồi chỉ vào người nằm đó, lập cập nói: “Hàn Tú, cậu xem
đi, đây là ai?”
Hàn Tú
nheo nheo mắt nhìn gã lưu manh đang bất tỉnh nhân sự kia, chỉ trong giây lát,
đôi mắt cô bỗng mở to, toàn thân trở nên cứng đờ, bất động.
Đó
chính là Đường Trạch Tề!
Mái tóc
dài xòa xuống che khuất một phần khuôn mặt cộng thêm những vệt máu đầm đìa đã
khiến cô suýt chút nữa chẳng nhận ra anh.
Ngay
lập tức, cô kéo Sam Sam, quay đầu chạy.
Sam Sam
níu Hàn Tú lại rồi nói: “Cậu định cứ thế này mà đi ư? Cậu không nhìn thấy anh
ấy bị thương tích toàn thân à? Nhỡ anh ấy chết thì sao?”
Hàn Tú
dừng bước, mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Hắn chết cũng đáng kiếp,
chẳng liên quan gì đến mình cả!”
Nếu
không vì anh ta thì làm sao cô có thể dị ứng với đàn ông đến thế? Liệu cô có bị
rơi vào bước đường cùng như bây giờ, lúc nào cũng làm bạn với rác rưởi? Chưa
bao giờ Hàn Tú căm ghét một ai như vậy, cứ nhắc đến cái tên “Đường Trạch Tề” là
cô lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Nếu có thể làm lại từ đầu, cô
nguyện rằng cả đời mình không bao giờ phải biết đến con người này. Nhưng thật
đáng tiếc, cô và anh ta lại lớn lên cùng nhau, bất cứ ai quen hai người cũng
nói rằng họ là một cặp trời sinh, sau này nhất định sẽ thế này, thế kia. “Thế
này”, “thế kia” cái con khỉ!
Hồi
nhỏ, do suy nghĩ còn đơn giàn nên Hàn Tú đã bị lời nói của người lớn làm cho
lầm dường lạc lối, không những thế, tên khốn khiếp Đường Trạch Tề kia lại có
một khuôn mặt khiến người khác phái tình nguyện chịu lừa, bởi vậy, cô mới bị mê
hoặc, mới đánh mất mối tình đầu vào tay hắn. Khi ấy trái tim và đôi mắt của cô
như bị ai che đi, chẳng nhìn thấy cái gì khác ngoài vẻ đẹp tuyệt vời của anh
ta. May mà sau đó, ông trời nhân đức, đại phát từ bi, dùng một tia sét cực mạnh
đánh thức cô khỏi cơn mơ.
Sam Sam
ngồi xuống, vừa cởi dây trói cho Đường Trạch Tề vừa bảo: “Cậu đừng như vậy nữa!
Thực ra thì Tiểu Tề đốt xử với cậu đâu đến nỗi tệ, chẳng qua là anh ta mãi mà
chẳng tìm được một nơi đáng đế gửi gắm con tim bất trị, lại bị thế giới phù hoa
mê hoặc nên mới trở thành người như bây giờ.”
Nghe
Sam Sam nói thế, Hàn Tú tức giận đáp: “Đây không phải là vấn đề mê hoặc hay
không mê hoặc, anh ta đã đi lăng nhăng bên ngoài không dưới một lần, phản bội
mình hết hôm này đến hôm khác, cho dù tim mình có là sắt đá thì cũng chẳng thể
chịu nổi.”
“Mình
biết, nhưng mình làm thế này là vì lo cậu sẽ hối hận. Dù gì đi nữa, các cậu vẫn
là thanh mai trúc mã. Nếu hồi đó không xảy ra một số chuyện thì bây giờ, hai
người đã là vợ chồng rồi”
“Thanh
mai trúc mã?”. Hàn Tú rít lên một cách lạnh lùng. “Cậu có biết mình sợ nhất
điều gì không? Chính là bốn chữ “thanh mai trúc mã” đấy! Anh ta đã chiếm trọn
thế giới tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng của mình, anh ta chính là vết nhơ trong
cuộc đời mình. Huống hồ lúc nãy, anh ta suýt chút nữa còn giết chết mình, theo
lí mà nói thì mình nên đi báo cảnh sát mới đúng!” Nói rồi Hàn Tú bỏ đi.
Nhưng
Sam Sam đã nhanh chóng kéo cô lại.
“Hàn
Tú, cậu nghe mình nói này, đúng là Tiểu Tề đã từng làm chuyện có lỗi với cậu,
nhưng cậu không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật chứ! Nếu anh ta có chuyện
thì vợ chồng cô giáo Đỗ sẽ thế nào? Tuy rằng lên cấp hai mình mới quen hai
người, nhưng có hôm nào mình và cậu không đến nhà cô giáo Đỗ ăn uống? Cô đối xử
với chúng ta tất như thế, lẽ nào cậu nhẫn tâm nhìn cô phải đau khổ suốt những
năm cuối đời?”. Sam Sam ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Cậu nhìn xem, anh ấy
bị thương tích đầy mình, trên vết thương còn có cả mảnh vụn thủy tỉnh, nhất
định là đã gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm nên mới ra nông nỗi này. Còn nữa,
không phải gia đình cô giáo Đỗ đã ra nước ngoài định cư từ mấy năm trước sao?
Từ đó đến nay chẳng có bất cứ tin tức nào, thế thì vì lí do gì mà đột nhiên
Đường Trạch Tề lại về nước, còn xuất hiện một cách kì quặc ở đây như vậy?”
Vừa
nghe thấy ba chữ “cô giáo Đỗ”, Hàn Tú lập tức im lặng.
Với Hàn
Tú, cô giáo Đỗ cũng giống như mẹ vậy, có bất cứ thứ gì ngon đẹp, người đầu tiên
bà nghĩ tới là cô. Đường Trạch Tề lăng nhăng, làm chuyện có lỗi với cô, cô giáo
Đỗ chẳng nói lời nào, lấy roi quật cho anh ta một trận tơi bời khủng khiếp đến
mức Đường Trạch Tề phải nằm bẹp trên giường mấy ngày liền, sau đó thì đuổi sang
Mỹ. Do môi trường thực nghiệm trong nước quá lạc hậu nên ít lâu sau, cô giáo Đỗ
cũng xin đi Mỹ rồi cả gia đình định cư luôn ở đó.
Những
chuyện của bốn năm trước dường như vừa hiển hiện trước mắt Hàn Tú.
Thời
gian bốn năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, sự việc gì nên quên, cô
đã quên cả rồi. Chỉ là đột nhiên gặp lại người cũ, cô chẳng thể nào làm như
chưa từng có việc gì xảy ra cả, không khỏi nhớ lại chuyện dĩ vãng.
Nhìn
Đường Trạch Tề đang nằm bất tỉnh trên đất, Hàn Tú mím chột môi, hồi lâu sau mới
nói: “Ừ thì không báo cảnh sát nữa, nhưng cậu bảo phải làm sao đây?”
“Đưa
anh ta về nhà trước, sau đó liên lạc với cô giáo Đỗ rồi tính tiếp”. Sam Sam đáp
“Đưa
vào nhà? Về nhà cậu hay về nhà mình?”
“Đương
nhiên là đưa về nhà cậu rồi! Cậu sống có một mình, còn nhà mình lớn bé tổng
cộng những bốn người. Đợi anh ta tỉnh dậy rồi cậu hỏi anh ta xem rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, nếu anh ta bị thương do gây sự đánh nhau vớ vẩn thì lúc ấy,
cậu đuổi cổ anh ta khỏi nhà cũng chưa muộn.”
“Sam
Sam này, cậu không đi làm “thánh mẫu” thì thật là đáng tiếc đấy!”. Chỉ
bằng một câu nói, Hàn Tú đã gần như phác họa được toàn bộ con người Sam Sam.
“Thích
làm nguờỉ tốt” là cụm từ thích hợp nhất để chỉ kiểu “thánh mẫu” khác thường như
Sam Sam. Trên đường đi, chỉ cần bắt gặp bất cứ con mèo, con chó đáng thương
nào, cô bạn này đều không ngại ngần mà đưa ngay về nhà chăm sóc rồi vứt qua chỗ
Hàn Tú để kết thúc trách nhiệm.
“Mình
làm như vậy cũng là vì cậu thôi, chỉ sợ sau này, cậu không còn mặt mũi nào dể
gặp lại cô giáo Đỗ nữa” . Sam Sam vừa cười vừa nói.
“Khỏi
giải thích! Có lần nào cậu làm “thánh mẫu” mà mình không được nghe những lời
ngụy biện kiểu này? Làm người tốt như cậu thì có khác nào cắm biển đề “Ở đây
không có ba trăm lượng” không?”. Hàn Tú khoát tay.
“Cậu
mất tự tin rồi à? Hay là cậu vẫn còn yêu Đường Trạch Tề nên mới chẳng dám đưa
anh ấy về nhà?”
“Mình-vẫn-còn-yêu-anh-ta?
Thà rằng mình yêu một con chó chạy rông ngoài đường còn hơn!”
“Thôi
được rồi, tuỳ cậu! Nếu cậu thực sự nhẫn tâm đến mức nhìn cô giáo Đỗ phải “người
tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh” thì mình chẳng phí tâm phí sức thuyết phục làm gì
nữa.”
Hàn Tú
lại im lặng. Cô cúi đầu nhìn Đường Trạch Tề khắp người toàn thương tích, lưng
và cánh tay đều bị thuỷ tinh cào xước, những vệt máu giờ đã đông lại. Rõ ràng
anh bị thương không nhẹ chút nào. Nếu biết con trai gặp chuyện bất trắc, cô
giáo Đỗ nhất định sẽ rất đau khổ. Coi như nể mặt cô giáo Đỗ, cô đành làm “thánh
mẫu” vậy!
Dù
trong lòng rất tức giận nhưng Hàn Tú vẫn bước tới, vừa cùng Sam Sam nhấc người
Đường Trạch Tề lên vừa làu bàu: “Nếu anh ta tỉnh lại và đâm cho mình một nhát
thì sau này, mỗi lần đến tết Thanh minh, cậu nhớ phải thắp hương cho mình đấy!
Nếu không, có thành ma, mình cũng không buông tha cho cậu đâu!”
“Được
rồi, nếu quả có lúc ấy thật thì mình sẽ thắp cho cậu hai phần hương, đảm bảo
cậu hưởng không hết”. Sam Sam cười, nhưng vừa nhìn lướt qua người đàn ông mình
đang khiêng, cô đột nhiên nổi lòng háo sắc: “Thật không ngờ cơ thể Tiều Tề lại
cường tráng đến vậy, nếu không phải toàn thân anh ấy đầy máu, mình thực sự muốn
sờ nắn đôi chút”
“Cậu có
bị ngốc không đấy? Muốn sờ nắn thì sờ nắn nhanh lên, chứ một lúc nữa, anh ta
tỉnh lại rồi thì cậu đừng mong động vào dù chỉ một sợi lông chân”. Hàn Tú
lườm bạn một cái rồi mím môi, 1ấy hết sức bình sinh để quăng Đường Trạch Tề vào
trong xe ô tô. Sau đó, cô lấy từ cốp xe hai bộ quần áo, một bộ đắp lên người
Đường Trạch Tề, một bộ thì mặc vào.
Ngay
lúc xe vừa khởi động, đang chuẩn bị xuất phát thì Hàn Tú lại hét lên: “Đợi chút
đã!” rồi nhảy xuống, nhặt chiếc áo blouse đẫm máu và con dao phẫu thuật vứt vào
trong xe, tiếp đó dùng sợi dây thừng quật đống rác tơi tả, loạn xạ để che hết
những vết máu trên mặt đất. Xong xuôi tất cả, cô mới yên tâm ngồi vào xe.
(2)
Hàn Tú
và Sam Sam phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiêng được Đường Trạch Tề vào
nhà.
Sam Sam
nhận được một cuộc điện thoại nên chỉ tắm rửa qua loa rồi vội vàng bỏ đi.
Hàn Tú
trút bộ quần áo vấy máu ra, tắm rửa một lúc lâu rồi lục tìm miếng băng cứu
thương để dán vết cứa trên cổ mình lại. Đi ra phòng khách, nhìn Đường Trạch Tề
đang đắp trên người bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh, nằm trên sàn nhà mình,
Hàn Tú thấy sao mà chướng mắt đến thế!
Tên
khốn này ở nước ngoài không phải sung sướng lắm ư? Sao tự nhiên hắn lại quay về
nước? Lại còn khiến cho người ngợm thương tích đến mức này?
Cô mở
tủ lạnh, lấy chai nước ra uống vài ngụm cho sảng khoái, nghĩ ngợi một lúc rồi
bước về phía Đường Trạch Tề. Kéo chiếc áo đang phủ trên người anh ra xem, Hàn
Tú không khỏi kinh ngạc. Trên người anh, chỗ nào cũng có các vết cứa to nhỏ,
một số vết vô cùng nghiêm trọng, da thịt bị mảnh vỡ thuỷ tinh cứa chằng chịt,
gần như nát tươm. Những vết thương này nếu không xử lí kịp thời thì rất dễ bị
nhiễm trùng.
Hàn Tú
mím chặt môi, trái tim như thắt lại, chẳng hiểu vì sao khi thấy dáng vẻ như sắp
chết này của Đường Trạch Tề, cô lại cảm thấy đau đớn đến vậy. Lẽ nào cô cũng
trở thành “thánh mẫu”, không thể chịu nổi cảnh tượng đó mà động lòng trắc ẩn
rồi?
Cô càu
nhàu vài câu rồi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước, tìm thêm một chai rượu và
chiếc khăn mặt để rửa qua những vệt máu và vết thương trên người Đường Trạch
Tề. Nếu vì vết thương bị nhiễm trùng mà tên khốn này gặp chuyện bất trắc ở nhà
cô thì chẳng thà cứ vứt anh ta ở đống rác đó cho tự sinh tự diệt còn hơn!
Hàn Tú
vò khăn, vắt khô đi rồi lau mặt sạch sẽ cho Đường Trạch Tề. Nhìn khuôn mặt anh
lúc này, cô thấy ngạc nhiên vô cùng. Đã mấy năm không gặp, anh vẫn đẹp trai như
trước, mái tóc hơi dài xoà trên trán và bên má anh, có điều da dẻ anh đã trắng
hơn rất nhiều. Lẽ nào một thời gian dài ăn thức ăn Tây, hưởng ánh nắng mặt trời
ngoại quốc lại có thể biến người da vàng thành da trắng?
Hàn Tú
bất giác đưa tay sờ lên mặt, tự hỏi rằng cô có nên kiếm thêm chút tiền để ra
nước ngoài, hưởng chút nắng xứ người cho trắng trẻo ra, bớt xấu đi vài phần hay
không. Cô cứ thế suy nghĩ miên man về viễn cảnh huy hoàng đó rồi đột nhiên giật
mình, không hiểu bản thân đang làm gì nữa, đúng là đầu óc có vấn đề!
Cô lại
lấy một chậu nước khác để làm sạch các vết thương trên người Đường Trạch Tề.
Khó khăn lắm cô mới gắp được những mảnh thuỷ tinh găm trong da thịt anh ra, khi
đó cô thực sự rất đau lòng. Hàn Tú hít một hơi thật sâu, phiền muộn không yên.
Rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng đến vậy?
Toàn thân thương tích nhiều như thế mà vẫn còn sống sót, Đường Trạch Tề đúng là
mệnh lớn!
Vắt
kiệt chiếc khăn mặt, đang định lau các vết thương còn lại, bỗng nhiên Hàn Tú bị
một bàn tay siết chặt lấy cổ.
Khi một
người phụ nữ quyết tâm trở thánh “thánh mẫu” thì đó sẽ là một chuyện vô cùng
đáng sợ!
Hàn Tú
chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này, đáng ra cô không nên nghe theo lời
của Sam Sam, không nên cùng cô ấy làm “thánh mẫu” gì gì đó mà cứu sống Đường
Trạch Tề.
Không
tài nào thở nổi, cô sợ hãi nhìn trừng trừng vào Đường Trạch Tề vừa tỉnh lại,
đang dùng tay siết cổ mình. Ánh mắt của người đối diện sắc nhọn tựa dao, cô có
thể đọc được trong đôi mắt đen láy đó một chữ “Giết”!
Trên cổ
vốn đã có vết thương bị dao cứa vào lúc nãy, giờ lại còn bị siết chặt, Hàn Tú
chỉ muốn đâm đầu vào tường ngay lập tức để kết thúc nỗi đau đớn này. Máu bị ứ
lại trên mặt, không thể nào lưu thông được, cô cố gạt bàn tay đang bóp cổ mình
ra nhưng vô ích. Sự phản kháng yếu ớt của cô càng khiến Đường Trạch Tề dùng sức
mạnh hơn.
Tên đàn
ông chết giẫm này sao lại cổ thể hận cô đến vậy? Phải là cô hận anh ta mới
đúng! Cho dù trước đây, cô đã từng mắng nhiếc anh chỉ đáng làm gà vịt hay chó
lợn, mắng anh là kẻ đê tiện, nguyền rủa anh mắc bệnh SIDA, từng nói rằng sau này
hễ gặp lại lần nào thì sẽ đánh lần đó…, cho dù đã sỉ vả anh bằng những điều tệ
hại nhất trên đời, nhưng bây giờ, rõ ràng là cô vừa mới cứu anh, còn đang xử lí
vết thương giúp anh nữa, vậy thì tại sao anh có thể đối xử với cô như thế? Sao
anh lại kích động đến mức muốn giết chết cô cơ chứ?
Cô
không tài nào hiểu nổi!
Không
kìm được nữa, nước mắt cùa Hàn Tú trào ra, giàn giụa trên mặt, duờng như sự
phẫn nộ trước khi chết đã khiến cô từ bỏ việc giãy giụa mà lấy hết sức lực còn
lại để tiếp tục lau các vết máu trên ngực Đường Trạch Tề, lau rất mạnh, lau
liên hồi không thôi.
Đôi mắt
đẹp cùa người đối diện đang phát ra sự nguy hiểm chết người bỗng dịu đi. Bàn
tay siết chặt cổ cô nãy giờ đột nhiên nới lòng ra, rồi Hàn Tú bị ném sang một
bên. Bị mất trọng tâm, cô ngã về phía bên phải, dập mặt ngay vào chậu nước bên
cạnh khiến nước bắn tung tóe khắp người.
“Khụ
khụ khụ…”. Hàn Tú ho sặc sụa rồi cố gắng hít lấy hít để luồng không khí vào
lá phổi đang thiếu ôxy. Chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến bộ dạng đáng thương
ướt như chuột lột của mình, cô cố gắng đứng dậy, lùi về phía sau vài bước.
Đứng
cách Đường Trạch Tề một đoạn, cô khóc tức tưỡi: “Đường Trạch Tề, anh đang sống
yên lành ở nước ngoài thì quay về đây làm gì? Sao vừa mới về đã muốn giết chết
tôi vậy? Anh làm thế là vì ngày xưa, tôi đã nguyền rủa anh mắc bệnh SIDA hay do
tôi trù ẻo anh tuyệt tử tuyệt tôn hả? Anh có biết là nếu không có tôi tốt bụng
cứu anh thì không chừng bây giờ, anh đang phơi thây trong phòng xác rồi không?”
Cô hít
một hơi thật sâu rồi đưa tay lau những giọt lệ sợ hãi, hoảng loạn và phẫn uất
đang chảy dài trên má. Nhưng dù cô kìm nén thế nào, nước mắt vẫn tuôn ra như
suối. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy uất ức, không thể chịu đựng thêm được nữa,
Hàn Tú ngồi phịch xuống sàn rồi khóc luôn một trận.
Tiểu
Thất chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào khóc thảm thương đến thế, tiếng
khóc ấy thật giống tiếng kêu hoảng loạn của bầy cừu gặp nạn, từng chút từng
chút một bóp nát trái tim anh, khiến anh nhớ lại nhiều năm về trước không biết
trong bao nhiêu ngày đêm, anh cũng khóc như vậy khi thân thể bị cắm đầy những
máy móc, thiết bị. Những âm thanh đó đã xa đến mức anh tưởng như mình đã quên
mất.
Nhìn
thấy gói giấy ăn trên chiếc bàn trà ở bên cạnh, anh rút ra một tờ rồi đưa cho
Hàn Tú. Cô sụt sịt, mở to đôi mắt đẫm lệ, hết nhìn khuôn mặt không chút biểu
cảm của anh rồi lạị nhìn tờ giấy ăn. Sau vài giây, cô phẫn uất gạt tay anh ra,
tự mình bước đến chỗ chiếc bàn trà, lấy vài tờ giấy để lau nước mắt.
Khuôn
mặt của Tiểu Thất không có vẻ gì là tức giận vì hành động vừa rồi của Hàn Tú,
anh vẫn nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Con dao và cái áo của tôi đâu?”
Hàn Tú
liền đứng dậy, lôi chiếc áo blouse đẫm máu với con dao từ trong túi rác ra.
Không dám lại gần, cô đứng cách xa hai, ba mét rồi quăng chúng cho anh.
Anh đưa
tay ra đỡ rồi ngồi bệt trên sàn nhà, thẫn thờ nhìn hai thứ đó.
Sự tĩnh
lặng bao trùm căn phòng khách rộng lớn khiến người ta có cảm giác lo sợ.
Hàn Tú
hoảng hốt nhìn về phía Đường Trạch Tề, chỉ thấy hàng lông mi đen dài của anh
cụp xuống, đôi mắt buồn bã, u tối, khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm.
Cô mím
môi, suy nghĩ vài giây rồi dũng cảm nói: “Đường Trạch Tề, rốt cuộc là anh bị
người ta truy sát hay là anh đã giết người hả?”
Tiểu
Thất vẫn giữ nguyên biểu hiện đó, coi Hàn Tú chẳng khác nào không khí.
Nếu
không biết là Đường Trạch Tề nói được thì cô đã tưởng anh bị đầu độc cho câm
luôn rồi. Không nói thì thôi! Đợi đến khi cô liên lạc được với cô giáo Đỗ thì
mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ, cô cũng coi như hết nợ!
Nghĩ
vậy, Hàn Tú bước tới chiếc bàn thấp bên cạnh sô pha và nhấc điện thoại lên,
ngón tay vừa hạ xuống nhấn được một nút thì bỗng nhiên có một thứ màu ánh bạc
bay về phía cô. Cô không kịp phản ứng gì, chĩ đứng ngây ra nhìn vật thể đó
phóng tới. Khi cô lấy lại được hồn phách thì tiếng kim loại đâm lên chiếc giá
trang trí đằng sau đã cho cô câu trả lời: đó chính là con dao phẫu thuật mà cô
đã ném cho Đường Trạch Tề lúc nãy.
Cô run
rẩy cụp điện thoại, hai chân mềm nhũn, không đứng vững được nữa mà ngồi phịch
xuống đất. Hoảng sợ liếc Đường Trạch Tề đang nhìn mình với ánh mắt căm thù,
lặng lẽ nuốt nước miếng, cô thốt ra những tiếng mà ngay đến bản thân cô cũng
chẳng hiểu nói: “Không phải là tôi muốn gọi điện báo cảnh sát đâu, tôi định gọi
cho người bạn làm bác sĩ đấy! Những vết thương trên người anh cần được xử lí
kịp thời, nếu để nhiễm trùng thì sẽ nguy mất. Anh muốn chết sao?”
Nghe
thấy chữ “chết”, Tiểu Thất sững người. Một hồi lâu sau, anh mới chịu mở miệng:
“Cô đã hứa đưa tôi đến một nơi an toàn, nhưng đây là nơi nào chứ?”
“Nhà
tôi”. Hàn Tú cảm thấy Đường Trạch Tề có gì đó không bình thường nhưng lại chẳng
thể chỉ cụ thể xem anh không bình thường ở chỗ nào.
“Nhà
cô?”. Tiểu Thất khẽ nhướng lông mày.
Hàn Tú
khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh, chẳng ngờ anh lại đứng
dậy và tiến về phía cô.
Sợ anh
lên cơn điên lần nữa, cô vội lùi về phía sau: “Tôi không biết chỗ nào an toàn
hơn sở cảnh sát cả. Anh lại không cho tôi báo cảnh sát nên tôi chỉ còn biết lôi
anh về nhà thôi. Tôi tốn bao nhiêu công sức mới kéo được anh từ bãi rác về đây
không phải để nhìn anh chết trong nhà tôi.”
Tiểu
Thất tiến sát đến, dồn Hàn Tứ tới mức chẳng còn đường lui, lưng cô chạm vào
chiếc giá trang trí ở phía sau Anh nhìn cô, lẳng lặng rút con dao phẫu thuật
đang cắm trên chiếc giá đó xuống.
“Chỉ
cần cô không giết tôi thì tôi sẽ không làm gì cô”. Ngữ điệu của anh ôn hòa, dịu
nhẹ, nhưng rõ ràng đây là một câu nói uy hiếp.
Hàn Tú
cảm thấy toàn thân đã cạn kiệt sức lực, nếu còn bị anh doạ dẫm thêm vài lần
nữa, chắc chắn trái tim yếu đuối đáng thương của cô khỏi phải đập thêm vài chục
năm nữa mà ngay lập tức ngừng làm việc luôn mất.
Cô mím
chặt môi, nhìn anh chằm chằm và nói: “Nếu tôi thực sự muốn giết anh thì ngay từ
bốn năm trước, tôi đã cùng mẹ anh cầm roi quật chết anh rồi.”
Tiểu
Thất nhìn lướt qua cô, không nói câu nào.
(3)
Cuối
cùng tên Đường Trạch Tề đã quyết định ở tạm tại nhà cô. Dù sợ hãi, kinh hoàng
đến mấy, dù không bằng lòng chút nào, Hàn Tú vẫn chẳng thể phản đối, bởi vì
ngay vào khoảnh khắc bắt đầu diễn vai “thánh mẫu”, cô đã không có bất cứ sự lựa
chọn nào khác rồi.
Thương
tích đầy mình nhưng Tiểu Thất không cho Hàn Tú gọi bác sĩ đến xử lí vết thương,
chỉ viết một loạt tên thuốc bằng tiếng Anh ra giấy rồi sai cô đi kiếm, nhưng
lại chẳng để cô ra ngoài mua.
Hàn Tú
nhìn tờ giấy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Viết toàn tiếng Anh thế này,
không phải anh ta đang muốn lấy mạng cô đấy chứ? Dưới cặp mắt giám sát của anh,
cô gọi điện thoại xuống phòng khám ở tầng dưới, dùng vốn ngoại ngữ kém cỏi phát
âm những chữ ghi trên tờ giấy. Kết quả là cô bị bác sĩ mắng cho một hồi, bởi vì
những thứ anh yêu cầu đều dùng để ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương, hoàn toàn
có thể biểu đạt bằng vài chữ tiếng Trung đơn giản như “bông”, “băng”, “gạc”.
vậy mà chẳng hiểu tại sao anh cứ nhất nhất phải dùng tiếng Anh để viết.
Ở nước
ngoài ăn học mấy năm thì ghê gớm lắm sao? Hừ!
Cô dập
điện thoại, mặt tối sầm lại, quay sang lườm anh, nhưng vừa chạm phải ánh mắt
lạnh như băng của người đối diện, cô lập tức thu lại thái độ vừa rồi.
Nhìn cô
như thế, Tiểu Thất cảm thấy hình như cô rất sợ anh, sự sợ hãi và hoảng loạn
hiển hiện trên khắp khuôn mặt bé nhỏ đó. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ khó hiểu. Rồi anh
ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, tay vẫn cầm con dao phẫu thuật, mơ màng ngắm
ánh hoàng hôn lộng lẫy.
Vầng
tịch dương đang lặn dần về phía Tây, quả cầu lửa như nhuộm đỏ cả nền trời.
Một lúc
sau, phòng khám cho người mang thuốc và bông băng lên Hàn Tú ngậm ngùi trả
người ta mấy trăm đồng, trái tim đau đớn như bị ai đó cứa vào rồi cắt thành
từng miếng một vậy! Cô đưa bọc thuốc cho anh, trong lòng thầm nghĩ: Nếu anh nhờ
cô bôi thuốc, liệu cô có nên nhân cơ hội đó mà ấn mạnh vào vết thương của anh
mấy phát không nhỉ? Đằng nào cô cũng không thể đòi lại được số tiền kia mà,
trút giận lên anh đôi chút xem ra không phải là một ý kiến quá tệ.
Ai ngờ
sau khi nhận được bọc thuốc, anh chẳng nói lời nào, lẳng lặng đi vào phòng tắm,
ở trong đó tự mình băng bó. Cô đành ngồi nguyên tại chỗ, ngốc nghếch nhìn cánh
cửa phòng tắm đang đóng kín, một hồi lâu sau mà vẫn chưa lấy lại được hồn vía.
Dọn dẹp
vệ sinh vốn đã là một công việc mệt nhọc, lại phải lo thêm chuyện của Đường
Trạch Tề nên bây giờ, Hàn Tú đã chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng không chịu
được căn phòng bẩn thỉu trước mặt, cô đành gượng dậy, đi quét dọn nhà cửa và
những vật dụng đã bị anh “hỏi thăm”.
Hàn Tú
đang lau bàn trà thì bị doạ cho một trận. Không biết từ ỉúc nào, Tiểu Thất đã
xử lí đâu vào đấy các vết thương trên người, mình đầy bông băng, lù lù xuất
hiện ngay trước mặt Hàn Tú.
Cô chỉ
đứng đến cằm của anh, riêng chiều cao đó đã đủ khiến cô cảm thấy bị áp lực.
Ngang tầm mắt Hàn Tú là xương quai xanh của anh, trên đó có một vài vết sẹo
không lớn cũng không nhỏ, không hiểu sao cô lại thấy chúng vô cùng gợi cảm, chỉ
muôn tiến tới và…
Đúng là
đầy mê hoặc.
Có
điều, chỉ vài giây sau, đầu óc cô liền sắng suốt trở lạỉ, cô lùi ngay về phía
sau hai bước
Hàn Tú
nhìn khắp người anh. Điều khiến cô ngạc nhiên hết sức chính là anh đã băng bó
vết thương vô cùng cẩn thận và đúng cách, như thể có y tá xử lí cho vậy.
Tiểu
Thất chẳng nói lời nào, cũng chẳng thèm nhìn Hàn Tú lấy vài giây, anh chỉ nhẹ
nhàng đi về phía cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, tay vẫn nắm chặt con dao
phẫu thuật.
Có lẽ
vừa rồi, anh chỉ chờ cô tránh đường để đi tiếp mà thôi.
Hàn Tú
đau khổ bừng tỉnh.
Tại sao
sau mấy năm sang Mỹ, lúc quay về, con người ta lại trở nên ngốc nghếch đến thế
chứ?
Căn
phòng cuối cùng đã lấy lại được vẻ sạch sẽ, tinh tươm vốn có, còn Hàn Tú thì
mệt đến mức chẳng buồn động đậy nữa. Bụng sôi réo nãy giờ, cô tiến lại chỗ để
điện thoại, định gọi người mang đồ ăn đến. Đột nhiên nhớ tới con dao phi tới
lúc nãy, Hàn Tú rụt ngay tay về, ảo não cúi đầu, cô quay người gọi anh chàng
đang thất thần bên cửa sổ: “Này, Đường Trạch Tề!”
Tiểu
Thất vẫn ngồi thừ ở đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.
“Đường
Trạch Tề! Đường Trạch Tề! Đường Trạch Tề!”. Hàn Tú hét tên anh mấy lần nhưng
chẳng thấy anh quay lại. Cô đành liều mình đi đến trước mặt anh, lấy tay ra
hiệu rồi lùi về phía sau vài bước, sau đó mới dám gọi tiếp: “Đường Trạch Tề!!!”
Tiểu
Thất cuối cùng cũng có phản ứng, đầu mày nhíu chặt, nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vô
cùng khố chịu, lạnh ỉùng hôi: “Cô đang gọi tôi sao?”
Bắt gặp
nét nghi hoặc trong đôi mắt băng giá của anh, Hàn Tú dột nhiên im bặt, không
trả lời.
Không
gọi anh thì gọi ai chứ? Lẽ nào ở đây còn có một tên gây họa “Đường Trạch Tề”
khác nữa hay sao?
“Có
chuyện gì?” Tiểu Thất vẫn hỏi một cách lạnh nhạt.
Hàn Tú
há hốc miệng rồi bàng hoàng ngậm lại. Xem ra cô gặp quỷ rồi, hai lần Đường
Trạch Tề suýt giết chết cô, cả nét mặt lẫn hành động của anh đều đáng sợ như
một con mãnh thú bị nhốt lâu ngày vậy, thế mà lúc này, kì lạ thay, ngữ điệu của
anh lại ôn hoà, nhẹ nhàng y như một chú mèo, không những thế, còn là một chú
mèo rất “cool” nữa. Anh đang chơi trò gì vậy, biến đổi nhân cách sao?
Có
điều, sức mạnh tưởng như mãnh thú cuồng bạo của anh trước đó, cô đã lĩnh giáo
đủ rồi. Để cho an toàn, cô cẩn thận vẫn hơn.
“À,
tôi… muốn gọi người mang thức ăn đến đây”. Hàn Tú thấy mình thật vô dụng,
ngay cả việc gọi một cú điện thoai đặt đồ ăn sẵn cũng phải bẩm báo với anh ta.
Nhưng
ai bảo cô sợ anh đến thế chứ?
“Thế
nào là “gọi thức ăn đến”?”
Anh ta
không biết thế nào là “gọi thức ăn đến” sao?
Ngay từ
lúc gặp lại Đường Trạch Tề, Hàn Tú đã cảm thấy hình như đầu óc anh có chút vấn
đề, phán đoán đó đã được khẳng định là đúng ngay sau khi anh đưa ra câu hỏi ngớ
ngẩn trên.
Cơ
miệng giật giật, một lát sau, cô mới hắng giọng nói: “Khi anh muốn ăn cái gì
thì gọi điện thoại, bảo người ta trực tiếp mang tới nhà, đó chính là “gọi thức
ăn đến”. Cũng giống như lúc nãy, anh bắt tôi phải kiếm thuốc và bông băng cho
anh mà lại không cho phép tôi ra khỏi cửa, thế nên tôi buộc phải gọi cho phòng
khám, nhờ người ta mang tới. Bây giờ, tôi đang cảm thấy đói nên muốn gọi điện,
bảo người ta mang thức ăn đến thôi”. Sau một hồi bình tĩnh giải thích tường
tận, cặn kẽ, cô bất giác quên mất sự nguy hiểm của anh, không kìm nổi mà buông
lời mỉa mai: “Đường Trạch Tề, có phải hôm nay, khi ra khỏi nhà, đầu anh bị cánh
cửa kẹp vào không? Nếu không thì tại sao anh có thể hỏi “gọi thức ăn đến” là
gì? Ngay đến mấy đứa nhỏ ở vườn trẻ cũng biết điều đó, vậy mà anh lại hỏi tôi.
Trêu chọc người khác thú vị lắm sao?”
Nghe
những lời như thế, Tiểu Thất không hề kích động mà ngược lại, còn trả lời một
cách hết sức nghiêm túc: “Đầu tôi không hề bị cửa kẹp phải mà là tôi đã đâm vào
tấm thuỷ tinh dày.”
Anh nói
gì thế? Đâm đầu vào thuỷ tinh nên anh ta thành ra ngốc nghếch rồi chăng? Đúng
là “bó tay toàn tập” với tên này mà!
“Nếu
đói thì gọi điện thoại đi! Sao lại phải hỏi tôi?” Trước sau anh vẫn giữ vẻ mặt
lạnh nhạt đó.
Hàn Tú
trợn trừng mắt vì tức giận, chỉ còn thiếu nước hộc máu ra mà chết thôi.
Anh
tưởng cô ăn no rồi rửng mỡ sao? Nếu không phải sợ anh phi dao lần nữa thì liệu
cô có thiếu dũng khí đến mức chẳng dám gọi một cuộc điện thoại không chứ? Nực
cười nhất là anh ta còn trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội và hỏi cô tại sao
phải nói với anh.
Hàn Tú
cảm thấy hai bên thái dương của mình không ngừng giật giật, trong đầu văng vẳng
toàn những lời nói không đỡ nổi của anh. Bây giờ, cô đã có đủ cơ sở để khẳng
định rằng não bộ của Đường Trạch Tề chắc chắn có vấn đề, mấy năm sống bên Mỹ,
không những nước da trắng ra mà ngay đến bộ não của anh cũng “trắng [1]” mất
rồi.
[1] T/g chơi chữ: “màu
trắng” và “ngốc nghếch” trong tiếng trung đồng âm với nhau.
Thức ăn
cuối cùng cũng được mang đến. Hàn Tú gọi những món mà cô yêu thích nhất: canh
cá chua cay và rau bắp cải trộn chua cay.
Cô vào
bếp lấy một chiếc bát nhỏ, xới cơm vào đó rồi ăn lấy ăn để, suýt thì mắc nghẹn.
Cô vội uống một ngụm nước, mãi mới thở được. Lúc ngẩng đầu lên, Hàn Tú bất giác
đưa mắt nhìn Tiểu Thất đang lặng lẽ ngồi trước cửa sổ. Khuôn mặt gày gò, hàng
lông mày rậm nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, ở anh toát lên một vẻ cô đơn, cao
ngạo khiến người ta có cảm giác cách xa đến vạn dặm.
Nhớ lại
lúc cô bước đến gần và gọi tên anh, không biết do ảo giác hay mắt bị hoa mà khi
ấy, Hàn Tú cảm thấy đôi mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ kia chất chứa nỗi bi
thương và sự cô liêu khôn tả. Cô càng nhìn lại càng thấy anh thật xa lạ chẳng
giống tên đàn ông khốn kiếp, đê tiện Đường Trạch Tề mà cô từng quen biết trước
đây chút nào. Sự lãnh đạm, cô độc của anh khiến cô bất giác nổi lòng xót
thương.
Xót
thương sao? Khi ý thức được bản thân đã nghĩ như thế, Hàn Tú giật mình, ho khan
một tiếng rồi cắm cúi ăn tiếp.
Trước
vẻ mặt lạnh lùng, muốn người khác tránh xa ba tấc của Tiểu Thất, Hàn Tú chẳng
dám hỏi han gì. Nhưng ngộ nhỡ vì cô không gọi vào ăn cơm mà anh lại lên cơn,
trút giận lên đầu cô thì Hàn Tú biết làm thế nào?
Cô đành
bỏ đôi đũa trong tay xuống, hạ giọng gọi anh: “Đường Trạch Tề!”
Cô gọi
thêm một tiếng nữa, vẫn như ban nãy, anh không hề có ý định đáp trả.
Trong
đầu Hàn Tú lúc này là một mớ bòng bong. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghe
thấy vợ chồng cô giáo Đỗ nhắc tới việc Đường Trạch Tề có anh em gì hết, đừng
nói là anh em sinh đôi. Hơn nữa, không thể có chuyện hai người không cùng huyết
thống mà giống nhau như hai giọt nước như vậy. Cô càng không tin rằng trên đời
có con người vô vị và điên rồ đến mức không phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt
của ai khác mà cứ nhất thiết phải là Đường Trạch Tề.
Nghĩ đi
nghĩ lại, xem ra khả năng duy nhất chỉ có thể là Đường Trạch Tề đã bị tổn
thương não bộ nên phản ứng có phần chậm chạp. Rốt cuộc là chuyện gì khủng khiếp
đã xảy ra với anh? Tại sao Trạch Tề lại biến đổi thành một người hoàn toàn khác
như thế?
Có
điều, Hàn Tú không mấy ghét bỏ một Đường Trạch Tề im lặng, không nói năng nhiều
thế này!
Đợi ăn
cơm xong, cô sẽ gọi điện thoại hỏi cô giáo Đỗ xem chuyện gì đã xảy ra.
Trái
tim phụ nữ đúng là làm bằng đậu phụ, dù mạnh miệng nói cứng đến đâu thì vẫn
chẳng thể nào nhẫn tâm nổi. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch, thất thần chẳng khác nào
một chú cừu non lạc đường của Đường Trạch Tề, Hàn Tú lại thấy mềm lòng. Quả
nhiên là giao du với Sam Sam chừng ấy năm, cô đã nhiễm bệnh làm “thánh mẫu” của
cô ấy mất rồi.
Nhưng
thôi, bỏ đi, việc quan trọng trước mắt là phải ăn cơm! Người đàn ông này nếu
đói quá hoá liều, đêm hôm canh ba chạy tới cắn xé, ngấu nghiến cô thì thật đáng
sợ, chẳng bằng bây giờ, cô làm “thánh mẫu” thêm một lần nữa vậy.
Lần
này, cô hắng giọng gọi, nhấn từng chữ trong tên anh lên: “ĐƯỜNG – TRẠCH – TỀ!”
Rất
nhanh sau đó, người ngồi bên cửa sổ đã có phản ứng.
Tiểu
Thất nhướng mày, quay lại nhìn Hàn Tú, đôi mắt đen láy, u buồn thể hiện rõ rằng
anh không hề thích âm thanh vừa xong chút nào, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại
biểu lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Tú
dùng đũa gõ vào bát như kiểu gọi chó con về ăn cơm: “Này, anh có muốn ăn cơm
không? Ở đây có canh cá chua cay và rau bắp cải trộn chua cay, mùi vị cũng ngon
lắm”. Sau đó, cô còn tốt bụng đứng dậy, đi vào bếp, lấy thêm bát đũa, xới cơm
cho anh rồi đặt lên bàn: “Này, nếu bằng này chưa đủ thì anh tự xới thêm trong
nồi nhé!”. Nói xong, cô tiếp tục thưởng thức món canh cá chua cay hằng yêu
thích.
Tiểu
Thất từ từ đứng dậy, đi về phía bàn ăn, mắt nhìn lướt qua món canh cá chua cay
đầy dầu mỡ và ớt rồi nhìn sang đĩa rau bắp cải trộn chua cay cũng toàn ớt và
hạt tiêu, cuối cùng hướng ánh mắt về phía bát cơm có màu sắc không ổn mấy, xem
ra còn nửa sống nửa chín đang đặt trên bàn.
Khảo
sát một hồi, anh mới mở miệng, giọng nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng
lãnh đạm: “Nồng độ chất béo quá cao sẽ phá hoại cân bằng axit béo trong cơ thể,
gây ra thiếu Omega-3, dư thừa axit béo, tích trữ mỡ trong máu, dẫn đến béo phì,
dễ mắc một số chứng bệnh mãn tính nguy hiềm như cao huyết áp, đột quỵ, đái tháo
dường, các bệnh về tim mạch, nhồi máu não…”
“Phụt!”
Hàn Tú phun cả nửa miếng cá trong miệng ra ngoài rồi không ngừng ho: “Khụ
khụ..”
Từ khi
nào đồng hồ hiệu Omega lại có dây mơ rễ má với axit béo? Những gì anh nói rõ
ràng là từ ngữ chuyên môn thuộc lĩnh vực cơ khí, sao nghe giống như bàn về vấn
đề dinh dưỡng thế nhỉ? Mà trước đây, chính anh cũng từng thường xuyên ăn những
món này, bây giờ còn bày đặt nói với cô mấy vấn đề axit béo nọ kia. Chắc là vì
ở Mỹ bốn năm nên anh phải biến mình thành con người sành điệu như tầng lớp
thượng lưu đúng không?
Cô kinh
ngạc đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy anh quay người đi vào nhà bếp, mở vòi nước rồi
ghé miệng vào uống. Cô lại ho một hồi lâu, ánh mắt ngạc nhiên vẫn hướng về phía
anh. Đã biết rằng ăn nhiều dầu mỡ thì sẽ gặp vấn đề về axit béo, chắc anh không
đến mức không biết là uống nước lạnh không tốt cho dạ dày chứ?
Hàn Tú
vừa nhìn anh vừa liên tục và cơm, đợi chốc nữa ăn cơm xong, việc đầu tiên cô
làm sẽ ỉà gọi điện cho cô giáo Đỗ để hỏi cho rõ xem rốt cuộc đã có chuyện gì
xảy ra với Đường Trạch Tề. Tên khốn này dù nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy hắn
có khuynh hướng thần kinh bất bình thường. Nếu anh thực sự mắc bệnh đó thì phải
nhanh chống chuyển đến viện để điều trị. Nếu cứ để anh ở đây, lại còn phải cung
phụng tiền bạc cho anh thì có cho vàng, cô cũng không chịu làm “thánh mẫu”
lần nữa đâu!
Uống
nước xong, Tiểu Thất bước ra khỏi bếp.
Đến lúc
này, Hàn Tú mới để ý thấy anh vẫn mặc chiếc quần sịp dính máu, cảnh này kinh
khủng quá, khiến cô chẳng còn hứng thú nào mà ăn uống nữa. Chẳng, suy nghĩ
nhiều, cô chỉ vào quần anh và nói: “Đợi.. đợi chút nữa, tôi sẽ đi siêu thị mua
cho anh chiếc quần sịp khác. Anh không thể đi lại trong nhà tôi với bộ dạng đó
được, nhìn khiếp lắm.”
Tiểu
Thất sững người rồi cúi đầu nhìn, quả thật anh chỉ mặc đúng một chiếc quần sịp
trên người, không những bẩn thỉu mà còn vương máu nữa.
“Ừ”.
Một từ gọn lỏn thoát ra khỏi miệng anh, chẳng biểu lộ chút tình cảm nào, chỉ
thấy đôi mắt anh long lanh như nước.
Hàn Tú
lườm anh rồi thu dọn bát đũa, xong xuôi tất cả thì cầm tiền, chuẩn bị ra ngoài.
Tay vừa mới chạm vào nắm đấm cửa, đột nhiên cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Quay lại
nhìn anh chàng thích ngồi ngây người bên cửa sổ, cô ấp úng hỏi: “Này, Đường
Trạch Tề, con người anh thật kì lạ. Tại sao lúc đầu, khi tôi gọi điện thoại,
anh lại phi dao về phía tôi, bây giờ, tôi sắp sửa ra ngoài mua quần sịp cho anh
thì anh lại có thể yên tâm để tôi đi như vậy? Lẽ nào anh không sợ tôi ra ngoài
báo cảnh sát hay gọi kẻ thù của anh đến giết anh sao?”
Tiểu
Thất quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo có phần ngạc nhiên. Vài giây sau,
anh trịnh trọng tuyên bố: “Tôi tin tưởng cô.”
“Tôi –
tin – tưởng – cô”, chỉ bốn chữ đơn giản như vậy thôi mà có sức mạnh như
một câu bùa chú kì diệu, khiến cho Hàn Tú kinh ngạc tới mức chẳng thể thốt nên
lời, đầu óc rối bời, hỗn loạn.
Cô nhún
vai rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, không hiểu sao cứ cảm thấy đằng sau như
có oan hồn truy đuổi theo mình vậy.
(4)
Suốt
đường đi, Hàn Tú đắn đo mãi về việc có nên báo cảnh sát hay không. Nhưng cứ
nghĩ tới cô giáo Đỗ thì cô lại chùn bước. Cô không ngừng nhắc đi nhắc lại với
mình rằng bốn chữ đơn giản đó hoàn toàn chi mang ý uy hiếp, nếu không làm theo
lời anh, cô nhất định sẽ phải trả giá. Nghĩ vậy, cô bèn coi như lúc này, mình
dang bị “thánh mẫu” nhập thân, thấy anh đáng thương nên mới đại phát từ bi mà
giúp anh mua chiếc quần sịp. Các cụ chả bảo “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy
tòa tháp” còn gì! Món nợ này cô sẽ ghi lại cẩn thận, đợi liên hệ được với cô
giáo Đỗ rồi cô sẽ từ từ tính sổ với anh ta.
Hàn Tú
vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu vực bán quần áo. Tay cô lướt qua một loạt
áo phông và quần bò treo trên giá, không ngừng lật xem giá bán.
Khiếp!
Định cắt cổ người ta hay sao? Chiếc áo phông loạỉ bình thường giá bảy mươi chín
Nhân dân tệ, cái quần soóc ngắn cũng mất tám mươi chín tệ, loại tốt hơn chút
thì những một trăm năm mươi tệ, cộng thêm quần sịp nữa, cô chắc chắn phải chi
mất mấy trăm tệ rồi. Có nhầm khống chứ? Từ lúc nào siêu thị bán loại hàng vẫn
bày ở đầu đường xó chợ này đắt đến vậy?
Mắt Hàn
Tú bỗng sáng lên khi nhìn thấy một quầy hàng ở ngay gần đấy có mấy bà cô đang
ngắm nghía những chiếc quần đùi bãi biển xanh, đỏ, tím, vàng. Cô nhìn vào tấm
biển khuyến mại: “Áo phông 20 tệ/chiếc, quần đùi
bãi biển 10 tệ/chiếc”, lập tức bỏ mớ hàng “cao cấp” trong tay xuống và tiến
thẳng tới quầy giảm giá.
Cô lục
tìm trong đống hàng khổng lồ đó được một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi
bãi biển màu xanh lá cây. Xanh, xanh, xanh, tất cả dều là màu xanh lá cây, cô
có nên mua thêm một chiếc mũ cũng màu ấy nữa không nhỉ? Màu xanh lá cây là
thích hợp với anh ta nhất [2]. Đường Trạch Tề phải nếm thử cảm giác bị người
khác cắm sừng thì mới thấu hiểu được nỗi thống khổ của cô trước đây.
[2]: Ở Trung Quốc, cho
ai đội mũ màu xanh là ám chỉ việc bị ngoại tình
Cô còn
mua cho anh một ít đồ tắm rửa vệ sinh rẻ tiền và thức ăn vặt cho mình rồi mới
xách túi to túi nhỏ về nhà.
Khi về
đến nhà, Hàn Tú thấy Tiểu Thất cuối cùng cũng đã chịu thay đổi vị trí, anh đang
nằm trên chiếc ghế sô pha, mắt nhắm nghiền, lông mày vẫn nhíu chặt, trên má
xuất hiện một vết đỏ kì lạ.
Cô lặng
lẽ bước tới gần rồi nhẹ nhàng gọi: “Này!” Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp không
còn vẻ tinh tường như lúc nãy mà thay vào đó là sự mơ hồ không thể lý giải.
“Tôi đã
mua quần áo về rồi”. Nói xong, cô liền vứt túi đựng quần áo qua phía anh.
Tiểu
Thất bắt lấy cái túi, thần trí xem chừng đã tỉnh táo hơn đôi chút, rồi đứng
dậy, đi vào phòng tắm. Anh loay hoay trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng thay
chiếc quần sịp và bước ra, cau mày trả lại chiếc áo phông và quần đùi cho Hàn
Tú.
Những
người bình thường đều biết một điều là tắm xong thì phải mặc quần áo tử tế rồi
hẵng ra ngoài, trừ phi là người một nhà hoặc những người yêu đương thắm thiết
thì mới mặc mỗi chiếc quần sịp lượn qua lượn lại như thế. Còn Tiểu Thất thì…
Nếu anh vẫn mặc chiếc quần sịp hình tứ giác bị dính đôi chút vệt máu như lúc
nãy thì cô cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vì như thế sẽ không khiến người khác
phải nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ lung tung. Còn đằng này, trớ trêu thay, bây
giờ, thứ anh đang mặc lại là cái mà Hàn Tú vớ bừa trong đống đồ nam khổng lồ,
còn chẳng kịp bóc bao bì xem bên trong thế nào. Đó là một chiếc quần bó sát,
cạp trễ. Nó nằm chễm chệ trên chiếc mông trắng trẻo gợi cảm của anh, trước lồi
sau cong, khiến cho nét quyến rũ đặc trưng của người đàn ông càng lộ ra rõ ràng
hơn.
Nói Hàn
Tú chưa bao giờ nhìn thấy thân thể đàn ông là dối trá. Dù cô thực sự chưa có cơ
hội nhìn ngắm người thật thì chí ít cô đã từng xem không ít những hình ảnh đó
trên phim ảnh, từ da trắng, da đen cho tới da vàng, phải nói là nhiều vô kể.
Nhưng lúc này, khi đã dược “tận mục sở thị” bộ dạng khiêu khích của người đã
suýt giết chết mình cách đây một tiếng, đột nhiên Hàn Tú cảm thấy ớn lạnh đến
tận xương tuỷ.
Cô quay
ngay người lại, vừa ngượng ngùng vừa tức giận nói: “Đường Trạch Tề! Anh đúng là
đồ biến thái! Không phải tôi đã mua cho anh cả áo phông và quần đùi đấy à? Tại
sao anh không mặc vào chứ? Anh bị chập dây thần kinh nào rồi hà?
Tiểu
Thất lại càng nhíu chặt lông mày hơn, cơn sốt khiến anh cảm thấy vô cùng khó
chịu, chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi trả lời một cách lạnh nhạt: “Hai thứ ấy tạm
thời tôi chưa cần dùng tới. Còn nữa, tại sao chiếc quần sịp này lại tiết kiệm
vải đến thế chứ?”
“Này,
Đường Trạch Tề, đã đành là tôi thu nhận anh về đây, nhưng điều đó không có
nghĩa là tôi cho phép anh tự do ăn mặc thiếu vải rồi đi lông nhông trong nhà mà
giở trò lưu manh đâu nhé! Như thế nào là áo phông và quần đùi tạm thời không
dùng đến? Làm gì có ai dở hơi đến mức mặc quần sịp rồi đi qua đi lại lung tung
hay không? Từ khi nào anh học được cái thói giả vờ đứng đắn mà chê bai quần sịp
ít vải thế? Tôi đâu phải nhà sản xuất quần sịp! Có quỷ mới biết tại sao tôi lại
hồ đồ vớ phải chiếc quần sịp này cho anh. Nếu anh muốn làm mấy trò mèo thì
phiền anh cút ra ngoài cho tôi!”. Hàn Tú phẫn uất quay về phía anh hét lớn.
Tiểu
Thất cau mày nhăn nhó, nhìn Hàn Tú đầy nghi hoặc rồi lẩm bẩm hai chữ “lưu
manh”, sau đó nghiêm túc trả lời cô: “Trước đây, chỉ có lúc đi bộ và vận động
ngoài ban công, tôi mới mặc áo khoác ngoài, còn trong phòng, tôi luôn mặc như
vậy, mọi người đều mặc như tôi, chẳng có gì là không đúng cả.”
Nghe
xong câu nói ấy, máu ở toàn thân Hàn Tú lại bắt đầu dồn hết lên não, nếu vì
không chịu nổi mà phun ra ngoài thì nhất định dòng huyết ấy sẽ phải bắn xa tới
sáu thước.
“Trước
đây luôn mặc như vậy”? Trong phòng chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp, phải chăng để
cởi ra cho dễ khi làm “chuyện ấy” với phụ nữ? Lại còn “mọi người đều mặc như
tôi” nữa chứ! Tên đàn ông đáng chết này, lúc nãy, cô còn tưởng hắn đã thay tâm
đổi tính, trở nên thuần khiết vô ngần, ai dè…, đúng là “miệng chó không mọc
được ngà voi”! Tại sao anh ta đến chết cũng không gột bỏ được cái tính xấu đó?
Sang Mỹ rồi, có vẻ như hắn càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng dâm đãng!
“Đường
Trạch Tề, thích “khoe của” là việc của anh, nhưng đây là nhà tôi chứ không phải
nhà anh. Tôi không nằm trong đàn “oanh oanh yến yến” kia của anh, chỉ thích
suốt ngày nhìn anh “khoe của” một cách sỗ sàng như thế! Bây giờ, tôi trịnh
trọng tuyên bố, nếu anh vẫn có ý đồ ăn mặc như vậy để giở trò lưu manh trong
nhà tôi thì tôi sẽ dùng chổi “quét” anh ra ngoài đấy!”. Hoàn toàn quên mất sự
nguy hiểm của người đàn ông trước mặt, Hàn Tú nói càng lúc càng lớn.
Tiểu
Thất tiếp tục nhếch mày cao hơn, mím chặt đôi môi mỏng, chờ Hàn Tú “sư tử rống”
xong, anh mới nói: “Môi trường giao tiếp lý tưởng có tạp âm nằm trong khoảng từ
45 ~ 60 đề xi ben, vừa rồi, giọng nói của cô lên tới chín mươi đề xi ben, đã
quá giới hạn cho phép rất nhiều”. Nói xong, anh lấy lại chiếc áo phông và quần
đùi bãi biển rồi bước vào phòng tắm.
Sao anh
dám mắng cô như thế chứ?
Hàn Tú
đang định xả cơn thịnh nộ lần nữa, ai ngờ chỉ có tiếng cửa phòng tắm sập nhẹ
đáp lại cô.
So với
tạp âm lên tới chín mươi đề xi ben của cô, rõ ràng tiếng sập cửa đó đã tạo nên
một sự đối lập gay gắt.
Hàn Tú
đứng trong phòng khách, tức điên lên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó mà thôi.
Tại sao
bây giờ, mỗi lần nói chuyện với cô, tên đàn ông đáng ghét kia đều ra vẻ thản
nhiên như thể đã thoát khỏi cõi đời bụi bặm phàm tục này vậy chứ?
“Đường
Trạch Tề, anh thay xong quần áo thì yên phận ngồi ở phòng khách này cho tôi!
Nếu anh còn dám giở trò biến thái thì đừng trách tôi…”. Đang xả một tràng thì
chợt nhớ ra sự khủng bố của Đường Trạch Tề, nỗi tức giận trong lòng Hàn Tú bỗng
dưng tan biến hết, cô không dám nói gì nữa.
“Đừng
trách cô làm sao cơ?”. Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Thất đã thay xong
quần áo, bước ra ngoài. Anh thấy người nóng bừng bừng, đầu óc mơ màng, chân tay
bủn rủn. Việc mặc quần áo đã gần như cướp mất toàn bộ sức lực còn lại trong
anh.
Hàn Tú
mở to mắt nhìn bộ dạng run rẩy, yếu ớt của anh, nhất thời chưa biết trả lời ra
sao.
Lúc cô
đang định mở miệng nói thì bất ngờ thấy trước mắt tối sầm lại, cả người anh ngã
về phía cô lần nữa. Có diều lần này tư thế của cô đã thay đổi, đúng theo tiêu
chuẩn yêu đương “nam trên nữ dưới”!
Hàn Tú
cảm thấy toàn bộ không khí trong ngực mình đều bị ép hết ra ngoài, đau đến nhăn
nhó mặt mũi, cô vừa xấu hổ vừa tức tối nói: “Này, anh cố ý phải không?”
Một lúc
lâu sau, tên Đường Trạch Tề kia vẫn chẳng đáp trả. Làn da nóng như lửa đang áp
chặt vào người khiến Hàn Tú cám thấy có gì đó không ổn. Má anh đang đặt trên
mặt cô. Khó khăn lắm cô mới rút được cánh tay bị đè ra, sờ lên trán anh. Thì ra
anh đã bị sốt cao tới mức ngất di.
Cô thầm
than, thật đen đủi quá! Trên đời này làm gì có ai xui xẻo như cô chứ? Bị một
người đàn ông đè lên người đến hai lần trong cùng một ngày. Hơn nữa, anh còn
rất nặng.
Hàn Tú
nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra khỏi người mình rồi cố kéo
anh ra ngoài phòng khách. Chẳng còn hơi đâu mà đỡ anh lên ghế sô pha nữa, Hàn
Tú đành phải trải một chiếc chăn mỏng lên sàn, để anh ngủ trên đó.
Cô sờ
trán anh lần nữa, thật sự là rất nóng! Hàn Tú mím chặt môi, lo lắng. Liệu anh
có chết không? Anh vốn đã bị thương rất nặng rồi, nếu chẳng may anh chết thật
thì mọi việc cô làm trước đó đều là công cốc sao?
Cô bèn
chạy đi lấy một chiếc khăn mặt, vò qua nước rồi vắt khô, đắp lên trán anh, sau
đó gọi điện cho phòng khám ở lầu dưới. Một lúc sau; bác sĩ Lưu mới lên. Hàn Tú
kể qua tình hình của anh cho bác sĩ nghe, cô không biết vì sao anh bị thương,
chỉ nhớ lúc trước, toàn thân anh găm vô số mảnh vụn thuỷ tinh nên nói bừa: “Anh
ấy không cẩn thận nên ngã từ trên cao xuống, không may bị rơi trúng tấm kính
người ta đem vứt đi.”
Bác sĩ
Lưu định xem lại vết thương nhưng thấy Tiểu Thất đã băng bó cẩn thận, không còn
gì để chê trách, bèn quay ra nhìn Hàn Tú với ánh mắt khó hiểu. Cô đành giải
thích thêm: “Trước đây, anh ấy đã từng học qua lớp y tá.”
Sau một
hồi kiểm tra kĩ càng, bác sĩ Lưu nói: “Này, Tiểu Hàn, lúc nãy, cô mua thuốc của
tôi, có phải là để cho bạn trai mình dùng không?”
“Hả?”
Bạn trai? Hàn Tú chẳng biết thanh minh thế nào nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng
vậy, đó là do anh ấy bảo tôi mua.”
“Cô
mang thuốc ra đây cho tôi xem lại lần nữa!”
Hàn Tú
đem bọc thuốc ra. Bác sĩ Lưu xem từng thứ một, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hàn,
cô không cần phải lo lắng quá đâu, số thuốc bạn trai cô dùng không hề sai. Đêm
nay cô chú ý cậu ấy một chút, xem xem sau hai giờ nữa có hạ sốt không. Nếu cậu
ấy hạ sốt thì không còn gì đáng lo ngại nữa. Còn nếu nhiệt độ không giảm thì cô
phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Chút nữa, cô đi theo tôi xuống lấy
thêm một số thuốc hạ sốt nữa về!”
“Dạ
vâng.”
(5)
Lúc dán
miếng hạ sốt cho Tiểu Thất, chạm tay vào vầng trán nóng như lửa của anh, Hàn Tú
không khỏi hoảng hốt. Cô không thể ngờ rằng sau bốn năm xa cách, họ lại gặp
nhau trong hoàn cảnh này.
Cô đã
phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành trái tim bị thương, nỗ lực quên đi
tình yêu đã dành cho anh, thế mà giờ đây, một lần nữa, anh lại làm đảo lộn cuộc
sống của cô.
Rốt
cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?
Cô chạy
đi lấy chiếc máy tính xách tay rồi mang ra ngoài phòng khách, ngồi lên ghế sô
pha và vào mạng. Cô nhấn vào nick của tất cả những người bạn chung của hai
người, lặp đi lặp lại câu hồi: “Các cậu có biết Đường Trạch Tề đã về nước
không?”
Bạn nữ
A:. “Đường Trạch Tề đã về nước rồi sao? Mình không hề biết, anh ấy không đến
gặp mình, thực sự mình rất nhớ anh ấy. Tú, cậu không thấy khó chịu khi mình nói
thế chứ?”
Bạn nữ
B: “Hả? Cậu với Đuờng Trạch Tề đã chia tay nhiều năm thế rồi, mình cứ tưởng cậu
sẽ chẳng thèm hỏi han gì đến anh ấy nữa cơ! Thì ra cậu vẫn còn thích anh ấy à?
Chỉ tiếc là sau khỉ anh ấy ra nước ngoài, mình chẳng mấy khi liên lạc với anh
ấy, anh ấy đúng là một người đàn ông tồi tệ, không tim không phổi.”
Hàn Tú:
“Ai nói mình còn thích anh ta chứ? Mình thà thích một tên đầu heo còn hơn yêu
hắn.”
Hắc Bì:
“Hả? Lâu lắm rồi mình mới nghe thấy cậu nhắc tới Tiểu Tề đấy! Thỉnh thoảng mình
gặp cậu ấy trên mạng, Tiểu Tề vẫn như trước kia, miệng ngọt như đường. Có điều
gần đây, bọn mình không liên lạc với nhau nữa.”
Hàn Tú:
“Miệng ngọt như đường ư? Không phải bây giờ, anh ta đã ngốc nghếch từ đầu đến
cuối, thuần khiết hơn trước kia rất nhiều sao?”
Hắc Bì:
“Ha ha, Đường Trạch Tề mà trở nên thuần khiết thì chi bằng cậu nói mặt trời mọc
ở phía Tây còn có lí hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Tiểu Tề có hơi
lăng nhăng nhưng kì thực, người cậu ta yêu nhất là cậu đấy!”
Yêu cô
nhất sao? Đây là chuyện hài hước nhất mà cô đã từng được nghe.
Hàn Tú:
“Đừng nói những chuyện không tưởng nữa! Gần đây, mình có gặp hắn ta, hắn bị
người ta đánh cho thành ra ngớ ngẩn rồi, chắc là hắn đã đắc tội với nhân vật
máu mặt nào dó.”
Phát
Tài: “Không phải chứ? Nửa năm trước, cậu ấy có về nước một lần, sau đó lại bay
sang Mỹ rồi, mình đích thân ra sân bay tiễn mà. Lần này, mình không hề nghe cậu
ấy thông báo là đã về nước.”
Hắc Bì:
“Tiểu Tề mà về thì toàn đi chơi bời với bọn này cùng lắm là tán gái, uống rượu
vui vẻ, sao có thể đắc tội với nhân vật máu mặt nào chứ? Nửa tháng trước, mình
thấy cậu ấy nói trên mạng rằng phải bay qua Tây Ban Nha gặp bạn gái mới. Bây
giờ, cậu ấy ở đâu thì làm sao mình biết được? Cậu gặp Tiểu Tề ở đâu thế?”
Khoé
miệng Hàn Tú hơi giật giật. Đường Trạch Tề ở Ban Nha ư? Tây Ban Nha chứ đâu
phải là Tây An, từ Châu Âu sang Châu Á nhanh đến thế sao hả trời? Hay hắn ta
xuyên không về?
Hàn Tú:
“Có thể mình đã nhận nhầm người. Các cậu có cách nào khác liên hệ với cô giáo
Đỗ không? Số điện thọai cô cho trước dây mình gọi không được.”
Phát
Tài: “Số điện thoại mới của cô giáo Đỗ hả? Mình không có đâu! Mọi thứ đều vi
tính hoá cả rồi, thời này còn ai dùng điện thoại nữa?”
Hàn Tú:
“Vi tính hoá thì người ta vẫn phải gọi điện chứ! Mà mạng cũng đâu phải là vạn
năng, nếu không thì điện thoại có cần thiết phải tồn tại nữa không hả?”
Hàn Tú
nói thêm vài câu nữa rồi offline luôn.
Để nghe
ngóng chuyện của Đường Trạch Tề, Hàn Tú đã liên lạc với gần hết bạn bè. Ai cũng
hiếu kì khi cô đột nhiên quan tâm đến anh nên gặng hỏi cô một hồi lâu. Hàn Tú
thực sự không hiểu tại sao đã bốn năm rồi mà mọi người vẫn còn hào hứng với
chuyện này như vậy.
Hỏi
thăm một vòng, những gì mà cô nhận được chi là sự thất vọng. Từ những người phụ
nữ từng có quan hệ yêu đương với Đường Trạch Tề cho đến các bạn nối khố của
anh, không một ai nghe được bất cứ thông tin gì về việc anh nước, cũng chẳng
biết chút gì về chuyện anh gặp nạn cả.
Từ
trước đến nay, Hàn Tú vẫn trao đổi với cô giáo đang ở bên Mỹ qua mạng, bây giờ,
muốn tìm cô giáo gấp thì mới phát hiện ra số điện thoại mà năm đó cô giáo để
lại không thể liên lạc được. Hàn Tú viết email cho cô giáo, trong đó, cô không
hề nhắc tới việc Đường Trạch Tề bị thương mà chỉ hỏi thăm tình hình của cô, sau
đó mới hỏi xem dạo này, Đường Trạch Tề có khoẻ không, có chịu ấm ức gì không,
có bị chấn động gì về tinh thần không…
Gửỉ
xong email, Hàn Tú ngồi bệt trên sàn nhà, ngây người nhìn anh nằm ngủ, trong
đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Mãi
cho tới khỉ có tiếng mèo kêu ngoài cửa, cô mới lấy lại thần trí, đưa tay sờ lên
trán anh. Anh đã hạ sốt, Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa là anh sẽ
không bị sao nữa.
Ngày
mai, cô phải gạ Sam Sam tới “thẩm vấn” anh cùng cô mới được. Phải một mình đối
mặt với anh, cô luôn có cảm giác như sắp sửa suy sụp tinh thần đến nơi.
Hàn Tú
dựa người lên sô pha, đúng là một ngày mệt mỏi, nặng nề. Cô liếc qua chiếc di
động ở trên bàn trà, đã hai giờ sáng rồi. Vẫn chưa thể yên tâm về Đường Trạch
Tề, lo anh sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên cô quyết định ở lại phòng khách để
trông chừng anh. Cô úp mặt vào lưng ghế sô pha, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.