Hứa Vị Trần kiểm tra chi tiết của bản cập nhật thì thấy nhà phát triển đã sửa vài lỗi thực thi code đã biết, cũng tham khảo ý kiến người chơi để sửa một phần nội dung tuyến nhánh.
Hắn lại click vào diễn đàn, đã có vài comment.
Một hai phút trước đó, mấy người chơi còn đang vui mừng khôn xiết: 【 Sphinx có thể nghe hiểu tiếng người hồi nào vậy? 】【 Cảm ơn chính phủ, có thể tiện tay làm luôn một video clear tuyến nhánh bản cũ cho tôi xem không, chơi hoài không qua cay vỡi 】
Cái mới nhất đã trở thành 【 ************Lakeshore*** bị xóa rồi 】【 Kêu mày *** sửa Lakeshore có phải kêu mày ********** nó xóa phăng nó rồi mở tuyến nhánh làm ruộng mới đâu 】, xen vào đó là một vài chỉ trích đối với Sphinx và thậm chí cả chính Đường Kí Minh.
Hứa Vị Trần tắt máy tính, đi vào phòng khách, lần lượt va phải tủ và bàn, đầu gối bị đập vào đau đến mức phải khập khiễng ngồi vào sô pha. Ngồi một lát, trước hết Hứa Vị Trần tự kiểm điểm tính nết của mình. Hắn nghĩ sau này mình phải đối xử với Đường Kí tốt hơn, sau đó lại bắt đầu hoài nghi, có phải do mình quá khát khao Đường Kí Minh nên tối nay mới xuất hiện ảo giác, tưởng tượng ra việc hoàn thành tuyến nhánh này không.
Dẫu sao, ngoại trừ khuôn mặt đẹp, cả Anne và hắn, không có điểm nào nổi bật, mỏ hỗn, xấu tính, thay vì Đường Kí Minh thật sự thích hắn thì việc này giống một kẻ xấu tính đang buộc bản thân tưởng tượng ra việc chính mình được yêu hơn.
Lát nữa làm sao đối mặt với Đường Kí Minh đây? Hứa Vị Trần rầu hết sức, suy nghĩ đến độ cảm thấy lúc ấm lúc lạnh, có lúc cảm thấy nhiệt độ trong nhà rất cao, có lúc lại như rơi vào hầm băng, cảm thấy nên đứng dậy bật máy sưởi, nhưng sợ lại va vào thứ gì khác. Trong lúc hắn đang ôm đầu gối do dự thì tiếng khóa vân tay vang lên, cửa bị đẩy ra.
Đường Kí Minh bước vào, áo vest vắt trên tay, có lẽ đã trải qua một đợt làm việc bận rộn nên mái đen tóc đã không còn vào nếp như khi dự tiệc.
Nét mặt y vẫn như thường lệ, hỏi Hứa Vị Trần: “Luật sư Hứa trễ vậy còn chưa ngủ?”
“Sao anh muộn thế?” Hứa Vị Trần nói theo bản năng.
“Tối nay đã phát hành bản cập nhật,” Đường Kí Minh nói với Hứa Vị Trần, “Ngày mai em có thể nói cho cậu Khương viết sổ ghi chú kia biết, cơ mà chắc cậu ta biết rồi.” Sau đó y ném áo khoác lên tay vịn sô pha, hỏi không đầu không đuôi: “Hứa Vị Trần, nếu cậu ta mắng tôi thì em sẽ làm gì?”
“Cái gì,” Thoạt tiên Hứa Vị Trần định nói “tôi sẽ cự lại giúp anh ngay”, nhưng vì không muốn Đường Kí Minh phát hiện mình đã chơi tuyến nhánh và biết phản ứng biết người chơi sau khi cập nhật, thành thử hắn thận trọng rút lại những lời này, rồi hỏi lại, “Đang yên đang lành, mắc gì cậu ta mắng anh?”
Đường Kí Minh đến bên Hứa Vị Trần, cúi người nhìn hắn. Trong ánh mắt y, Hứa Vị Trần không thể đọc được tình cảm nồng nàn hay bịn rịn, mà chỉ thấy một màu đen sâu không thấy đáy. Nhìn nhau vài giây, Đường Kí Minh hôn lên mặt Hứa Vị Trần, hỏi một câu có phần trẻ con với chất giọng mềm mại: “Nếu vậy thì sao, em sẽ bênh tôi chứ?”
Hứa Vị Trần hứa với y: “Tôi sẽ mà, tôi sẽ giúp anh mắng cho cậu ta khóc luôn”, Đường Kí Minh mỉm cười có phần vui vẻ. Nhưng nụ cười cũng có chút nhợt nhạt, chắc là vui vì Hứa Vị Trần đồng ý mắng Tiểu Khương giúp y, nhưng lại chật vật vì đầu tắt mặt tối để đóng Lakeshore khỏi game. Đây là hiểu biết hiện tại của bản thân Hứa Vị Trần.
Y không hôn Hứa Vị Trần nữa mà đứng dậy đi vào phòng tắm, thực hiện hành động thân mật và rút lui với tốc độ và tần suất sẽ không khiến Hứa Vị Trần trước đây nghi ngờ. Điều này làm Hứa Vị Trần chợt nhớ đến lần nọ sau ngày gặp mặt với Đường Kí Minh, mình đỏ mặt tim đập dồn dập hồi tưởng lại đêm hôm trước.
Hắn cảm thấy Đường Kí Minh thật sự vừa kiên nhẫn vừa tốt với mình, ngay cả khi đang họp giữa chừng, y cũng không muốn thất hứa và bay về chỉ để gặp mình. Hắn không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng sau đó lại đọc được một phần cuộc phỏng vấn của Đường Kí Minh.
Cuối cuộc phỏng vấn, người phỏng vấn viết rằng “Dù biết tôi không có gì đặc biệt, nhưng mỗi khi trò chuyện cùng Kí Minh, tôi đều sẽ cảm thấy đây là ký ức riêng thuộc về chúng tôi, cảm thấy Kí Minh cũng giống như tôi, đã đặt nhau vào một vị trí không thể thay thế được.”
Hứa Vị Trần đột nhiên giác ngộ, phát hiện mình đã hiểu sai về đặc điểm tính cách của Đường Kí Minh. Việc hắn hưởng thụ sự săn sóc chu đáo của Đường Kí Minh là một chuyện, cơ mà nếu thật sự cảm thấy bản thân đặc biệt và muốn tiến thêm bước với y thì cục diện sẽ trở nên khó xử.
Vậy tâm trạng thật sự của Đường Kí Minh lúc ấy là như thế nào? Hứa Vị Trần nhớ lại chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa, khoảnh khắc đó Đường Kí Minh đã muốn gặp hắn sao? Đã không còn nghĩ về Alice mà muốn gặp Hứa Vị Trần, kẻ ti tiện nham hiểm đã dùng tiền để ép trai thẳng lên giường sao?
Hứa Vị Trần càng suy đoán, càng thấy thiếu tự tin, bởi vì trước giờ có vẻ như hắn luôn hết sức tùy hứng chứ không hề vui tươi hay hấp dẫn. Lỡ đâu mai kia Đường Kí Minh tỉnh ngộ, Hứa Vị Trần sẽ bị loại ra khỏi cuộc đời y như một nhánh cây và sẽ lại trở thành con trai của bạn thân của mẹ, em trai nhà bên.
Hứa Vị Trần rất lo lắng khi nghĩ đến khả năng này. Tuy rằng không có gì nổi trội hơn những người khác, nhưng hắn sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra, hắn muốn trói chặt Đường Kí Minh bên mình, không cho y chạy trốn.
Không lâu sau, Đường Kí Minh bước ra khỏi phòng tắm, hỏi Hứa Vị Trần: “Còn chưa muốn ngủ à? Khuya lắm rồi.”
Hứa Vị Trần ngồi xếp bằng trên sô pha, ngẩng đầu nhìn y, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ nhớ mình phải cư xử tốt hơn nên nói: “Vẫn đang đợi anh ngủ cùng đây.”
Đường Kí Minh sửng sốt, như thể cảm thấy bất ngờ, khẽ cười, nói: “Ngày mai em còn phải đến văn phòng mà?”
“…” Hứa Vị Trần nhận ra Đường Kí Minh đang suy nghĩ linh ta linh tinh, hiểu lầm mình, nhưng vẫn kiềm chế không mắng y, “Chẳng lẽ không muốn lên giường thì không thể chờ anh à?”
“Có thể có thể chứ,” Đường Kí Minh đến gần hắn hơn, chạm vào má hắn, nói, “Sao hôm nay lại đột nhiên như vậy…”
Y lần lữa không nói, Hứa Vị Trần sốt ruột, chẳng đợi lâu đã hỏi: “Cái gì như vậy cơ?”
Đường Kí Minh không quá chắc chắn: “… Hiểu chuyện.”
“Hứ,” Hứa Vị Trần nói, “Tôi vốn rất hiểu chuyện mà.”
Đường Kí Minh lập tức cười phá lên như kiểu bị lời nói của Hứa Vị Trần chọc cười.
Hứa Vị Trần cảm thấy thất bại, nhưng hôm nay hắn sẽ không sừng sộ với Đường Kí Minh, chỉ khiêm nhường thương lượng: “Sao nào, anh thấy không phải à?”
“Phải phải phải,” Đường Kí Minh thật nhẹ nhàng xoa tóc Hứa Vị Trần, hỏi hắn, “Vậy giờ chúng ta chỉ đi ngủ cùng nhau thôi nhé?”
Hứa Vị Trần bảo “được”, sau đó vươn tay để y ôm mình, Đường Kí Minh nhìn hắn một lát rồi ôm hắn.
Thực ra Hứa Vị Trần không thấp, cân nặng cũng không tính là nhẹ, nếu không phải muốn làm gì ngay thì việc ôm nhau đối mặt với Đường Kí Minh thế này thực sự không thích hợp, bởi vì hai chân phải quấn quanh trên người y nên kề có hơi sát. Chưa đi đến phòng mà Hứa Vị Trần đã cảm thấy sai sai, vùi mặt vào vai Đường Kí Minh, còn Đường Kí Minh vừa đặt hắn lên giường đã đè xuống ngay.
Không phải hắn không muốn làm tình với Đường Kí Minh, chỉ là vẫn muốn trò chuyện thêm vài câu, muốn thể hiện rằng bản thân ngoài trừ đẹp mã, mỏ hỗn, cái nết nóng nảy hời hợt, hay nổi khùng ra, thì hắn vẫn còn một vài phẩm chất đáng quý, chẳng hạn như thông minh. Những phẩm chất khác tạm thời vẫn không nghĩ ra do việc đúc kết ưu điểm của bản thân đòi hỏi sự tập trung, cơ mà Đường Kí Minh, người nói muốn chỉ đi ngủ, đã cởi một nửa áo ngủ của hắn ra.
Mái tóc chưa khô hoàn toàn cọ vào ngực Hứa Vị Trần làm hắn ngứa ngáy. Đường Kí Minh đi thẳng xuống dưới, Hứa Vị Trần khẽ nắm tóc y, một lát sau, ngón tay buông ra, hắn thất thần nhìn trần nhà, ngửi mùi trong không khí.
Tiếp theo, Đường Kí Minh mở ngăn kéo, Hứa Vị Trần chống người dậy, nắm cánh tay y, nhỏ giọng gọi y.
“Sao vậy?” Đường Kí Minh tay cầm đồ vật, quay đầu hỏi. Ánh mắt nào còn hiền hòa, y nhìn Hứa Vị Trần đăm đăm, Hứa Vị Trần quên hết tất cả, chồm đến hôn lên môi Đường Kí Minh.
Thoạt tiên Đường Kí Minh tránh đi, bảo mình vẫn chưa súc miệng, Hứa Vị Trần kêu “anh phiền quá”, lúc này y mới thôi động đậy, Hứa Vị Trần đẩy Đường Kí Minh lên gối, cũng học theo y từ từ di chuyển xuống dưới.
Nụ hôn mang đậm sự mô phỏng, sự
tình
cũng trở nên mất kiểm soát.
Hứa Vị Trần ngờ ngợ rằng đây là lần đầu tiên mình cố gắng lấy lòng Đường Kí Minh,
lấy
quá sức nên cuối cùng Đường Kí Minh đã làm hắn hơi đau. Sau khi xong việc, Hứa Vị Trần cuộn tròn bên cạnh Đường Kí Minh, lưng hãy còn run rẩy, không còn sức để nghĩ xem Đường Kí Minh có hài lòng với đêm nay hay không.
Nghỉ ngơi một lát, Đường Kí Minh vừa định ôm Hứa Vị Trần đi tắm, điện thoại đột nhiên rung lên, âm thanh phát ra từ tủ đầu giường.
Hứa Vị Trần ngước mắt lên, thấy trước tiên Đường Kí Minh với tay lấy điện thoại rồi cúp máy, nhưng người gọi bám riết không tha, hễ cúp thì sẽ gọi lại.
Đường Kí Minh vẫn định cúp máy, Hứa Vị Trần dù đã thiêm thiếp nhưng vẫn nhạy bén phát hiện cơ hội để thể hiện mình hiểu chuyện, khoan dung nói: “Anh nghe đi.”
Đường Kí Minh thoáng do dự, rồi thấp giọng xin lỗi, bảo với Hứa Vị Trần đấy là một trưởng phòng của công ty: “Không biết có chuyện gì, có thể là việc gấp. Tôi check cái rồi cúp ngay.”
Y bắt máy, vì gần quá nên Hứa Vị Trần nghe thấy một giọng nam, nói: “Đường, tôi biết đã khuya rồi, nhưng tôi phải nói cho anh biết chuyện này ngay, vài phút trước khi bản cập nhật được phát hành, có người chơi đã clear Lakeshore, cậu ta mới mua game không lâu, tốc độ clear nhanh khủng khiếp. Tôi đã kiểm tra rồi, không có dùng tool.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Vị Trần thấy rõ sự thay đổi sắc mặt của Đường Kí Minh, từ điềm đạm thành đờ đẫn, thậm chí gần như là suy sụp, sau một khoảng thời gian ngắn, Hứa Vị Trần nhìn thấy tay cầm của Đường Kí Minh hơi động đậy, sau đó nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Đường Kí Minh nhìn Hứa Vị Trần, mới đầu không nói gì, sau khi nhìn nhau hồi lâu, y mới lên tiếng: “Tôi nói mà, sao hôm nay lại tốt với tôi như vậy.”
Ngữ điệu của Đường Kí Minh bình tĩnh, sắc mặt đã trở lại bình thường, y thậm chí còn có chút tự giễu, cười với Hứa Vị Trần.
“Tôi làm Lakeshore không phải để cho em xem, tôi không muốn trói buộc đạo đức em,” Dường như Đường Kí Minh đang tự bào chữa cho mình, “Tôi không ngờ em sẽ chơi. Em cũng không cần vì thương hại tôi mà làm những chuyện ấy để tôi vui đâu. Tôi không sao mà.”
Nếu có chút ngọt ngào còn sót lại giữa họ trước khi nghe điện thoại thì giờ đây nó đã hoàn toàn biến mất. Hứa Vị Trần mở miệng nhưng không biết làm sao phản bác Đường Kí Minh, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình ăn nói vụng về, lại rất đau lòng vì bị hiểu lầm, suy nghĩ thật lâu mới hùng hồn nói: “Nhưng mà em cũng thích anh.”
Đường Kí Minh nhìn Hứa Vị Trần, do dự một hồi: “Thật sự không cần phải vậy đâu.”
“Là thật mà.” Hứa Vị Trần bị Đường Kí Minh đổ oan, lại vì sự suy sụp của y mà cảm thấy suy sụp không kém, tưởng chừng như sắp tin cách nói của Đường Kí Minh và tin rằng mình chỉ đang thương hại y. May mà Hứa Vị Trần là một người không dễ chịu thua, hắn nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên mép giường của Đường Kí Minh, hết sức kiên định nói: “Với lại em thích anh sớm hơn.”
“Lúc em thích anh, anh còn chưa thích em cơ.” Hứa Vị Trần nhìn vào mắt Đường Kí Minh, tỏ tình với y, ngượng ngùng và nói năng lộn xộn hơn tưởng tượng.
Dù vậy Đường Kí Minh vẫn không tin, có vẻ rất bất lực bảo “Hứa Vị Trần”, “Tôi nghĩ có lẽ em còn từng thích ai.” Giống như đang dạy một đứa trẻ.
“… Không phải, em có.” Hứa Vị Trần cảm thấy y cố chấp quá, cảm thấy tức mình và có chút tủi thân. Hắn từng sợ nhất là nằm mơ thấy Đường Kí Minh biết được tình cảm của mình rồi bị từ chối, sĩ diện hão nhưng hắn thật sự không muốn Đường Kí Minh hiểu lầm, thế là nói ra sự thật mà không hề tô điểm: “Lần đầu tiên em thích một người là vì anh ấy mời em nhảy nửa điệu, khi đó anh ấy có bạn nữ, bạn nữ ở phòng vệ sinh vẫn chưa ra.”
“Khi anh ấy hỏi em muốn khiêu vũ không, em thấy vui lắm, chỉ khiêu vũ vậy thôi mà em đã nghĩ nếu anh ấy thích ai đó thì người nọ sẽ hạnh phúc biết nhường nào.”
“Nhưng mà em không dám nói ra, nếu nói thì không thể làm bạn mất, anh giỏi từ chối người khác thế, chắc chắn em sẽ bị anh từ chối mà không nói được lời nào. Anh nghĩ em nhu cầu cao lắm sao? Em không thích anh thì tại sao phải ép anh ngủ với em. Hôm anh đưa em đến công viên, em sợ anh nói với em rằng chúng ta không cần gặp lại trước nên em mới nói mình muốn tìm bạn trai, việc này thật sự phải trách em hấp tấp quá xấu tính quá, em thừa nhận em có vấn đề, em đã thấy hết những thứ anh làm trong game rồi, nhưng nếu anh nói em không thích anh, em chưa từng thích ai thì điều đó hoàn toàn không đúng sự thật.”
Hứa Vị Trần càng nói càng nhiều, cuối cùng cũng có chút bực tức, nhìn chằm chằm Đường Kí Minh, hy vọng y sẽ nhanh chóng xin lỗi mình. Nhưng Đường Kí Minh vẫn cứ lẳng lặng nhìn hắn, Hứa Vị Trần đành phải lại gần ôm y.