Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 36: Thật giả



Kim tiểu thư thấy Vương mụ, mấy ngày qua, cũng chỉ có Vương mụ vẫn đối tốt với mình, ngay cả Lục Khởi đều cả ngày bất động, trong phòng nhàn hạ, tuyến lệ trong mắt mãnh liệt chảy ra, một giọt lại một giọt chảy xuống vạt áo. Vương mụ đưa đồ gì đó cho Kim tiểu thư: “Tiểu thư, dù không nghĩ cho bản thân, nhưng người cũng nên vì đưa nhỏ mà suy nghĩ, đợi đến khi sinh ra tiểu thiếu gia, chẳng lẽ cô gia lại không nhận hắn hay sao?

Đứa nhỏ, tiểu thiếu gia? Kim tiểu thư cười buồn bã, ngày ấy rời đi, Vương Thắng An còn nói bên tai mình: “Ngươi đừng ỷ lại đứa nhỏ này, hôn lễ giữa ta và ngươi cũng chưa hòan thành, dù có tính nhận con, cũng bất quá chỉ là con vợ lẽ mà thôi.”

Thấy Kim tiểu thư trầm mặc, Vương mụ chẳng lẽ không biết nói thế nào là con vợ lẽ sao? Ở bên người Kim tiểu thư ngồi xuống, vỗ về trấn an nàng: “Tiểu thư, cô gia khi đó là tức giận mà nói, mặc dù chưa tới miếu vái lạy, nhưng cũng đã lạy thiên địa, cũng đã làm lễ hợp cẩn, sao có thể như hắn nói không tính là không tính, chờ thêm một thời gian, khi việc này phai nhạt, đến lúc đó cô gia tự nhiên nghĩ tới cái tốt của người mà tới đây.”

Vương mụ dùng mọi cách khuyên giải an ủi, nhưng Kim tiểu thư vẫn không vui lên được, Vương mụ thấy khuyên giải không hiệu quả, dậm chân nói: “Tòan bộ đều do con tiện nhân Tiểu Viên, tiểu thư đối nàng ta không có nửa điểm không tốt (muanho: vì cả một điểm không tốt mà, hừ…), nàng đã không nhớ tiêu thư tốt thì thôi, vừa gặp người nhà, lại dám nói chuyện lung tung.”

Nhăc tới Tiểu Viên, mắt Kim tiểu thư lóe ra hàn quang, nếu Tiểu Viên ở ngay trước mắt mình bây giờ, nàng chắc chắn sẽ đem Tiểu Viên bóp chết, sẽ đem thi thể của nàng ta đi cho chó ăn, mới có thể giảm bớt đi nỗi hận trong lòng. Vương mụ lẩm bẩm: “Nguyên lai nàng ta không phải họ Dương sao? Như thế nào lại biến thành công chúa, có thể hay không nàng ta dám giả mạo?”

36.1.a

— ———-Bổ Sung Thêm—- ——–

36.1.b

Giả mạo? Đôi mắt Kim tiểu thư như nhìn thấy ánh rạng đông, bắt lấy ống tay áo của Vương mụ: “Mụ mụ ngươi nói đúng, Tiểu Viên đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy, cũng đã hỏi qia thân thế của nàng ta, nàng ta nói chính mình là người Dương gia, chưa đâu nói nàng là người hoàng tộc, hiệnt tại nàng ta lại tình lình nói mình là công chúa, nhất định là muốn lừa dối Thánh Thượng.”

Thật ra trong lòng Vương mụ, có chút tin tưởng Tiểu Viên chính là công chúa, không từ mà biệt, ọi động tác cử chỉ bất đồng với người khác, nhưng mà lúc này, để an ủi Kim tiểu thư nên mới nói: “Tiểu thư nói đúng, nàng ta không phải là công chúa.” Tiếp theo lại nghi hoặc hỏi: “Nếu nàng không phải là công chúa, sao bệ hạ còn nói nàng ta là công chúa?”

Kim tiểu thư đã bớt chút suy sụp, lúc này đang lục tìm tủ quần áo, Vương mụ tiếp được quần áo nàng đưa : “Tiểu thư, người muốn đi đâu sao?” Kim tiểu thư lấy ra một bộ quần áo nữa, những bộ quần áo này là do chính nàng đã chuẩn bị cho tân hôn của mình, chiếc váy màu vàng nhạt, mặt trênc ó dùng tơ vàng thêu mẫu đơn, cắt may vô cùng tốt, kích thước lưng áo có chút rộng hơn, nếu mặc vào, không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra bụng của nàng hơi hơi nhô lên.

Kim tiểu thư mặc quần áo vào, thấy Vương mụ còn đứng sững sờ ở đó, gọi bà: “Mụ mụ, mau chút giúp ta chải đầu, ta muốn đi tìm tiểu cô (Vương tiểu thư), nói cho nàng biết Tiểu Viên không phải là công chúa, từ nhỏ Tiểu Viên đã hầu hạ ở bên người ta.” Lời này dọa tới Vương mụ, tuy rằng vẫn chải đầu giúp nàng, nhưng mà bất an hỏi: “Tiểu thư, Tiểu Viên tới Kim gia khi ấy đã mười ba tuổi, tất cả mọi người đều biết, huống hồ cho dù nàng nói dối, nhưng sao nàng ta lớn lên lại giống công chúa như đúc?”

Kim tiểu thư cầm một đóa kim thoa lại gần ướm lên đầu, nghe Vương mụ nói như vậy, ở trong gương liếc mắt nhìn bà một cái: “Tới giờ ta vẫn không đi khỏi Giang Hữu, theo lời tiểu cô nói, ta với Đông Hải công chúa có chút tương tự, nếu nàng ta lớn lên giống công chúa như đúc thì có cái gì ngạc nhiên?” Từ trước tới giờ, Vương mụ vẫn thuận theo Kim tiểu thư, lần này cũng không ngoại lệ, không nói tiếp nữa, giúp nàng trang điểm.

Lời đồn đãi Công chúa Lang Gia trở lại là giả, cuối cùng rơi vào trong tai Phùng Duệ, Phùng Duệ thấy đại thần đưa tấu chương lên, bên trong còn có mấy bản tố cáo Cừu Úc Vũ vì mưu cầu danh lợi, không phân biệt tốt xấu, mà đưa một vị công chúa giả vào cung, đã phạm vào một tội lớn, dám dối trên lừa dưới, huyết mạch hoàng gia, rất cao quý, sao có thể cho một trốn nô giả mạo?

Xem mấy tấu chương, đều một dạng như vậy, Phùng Duệ thấy tâm phiền ý loạn, đem một núi tấu chương đẩy xuống khỏi bàn, chê cười, thật sự là chê cười, một trốn nô, có thể nào thành thạo lễ nghi hoàng gia như vậy, một nha hoàn chưa từng ra khỏi Giang Hữu, có thể nào mới ở đây bốn năm, chưa từng vào cung nhưng sao hoạn quan Tần Bàng lại quen thuộc như vậy, huống chi còn có thể gọi mình là Thập Tứ ca ca, ở trong dòng họ mình đứng thứ mười bốn, chẳng lẽ các đại thần không biết, một nữ nô, đứng trước ngự giá mà không kích động chút nào, chẳng lẽ các đại thần không nghĩ đến sao?

Chỉ biết bảo sao nghe vậy, ngồi không ăn bám, Phùng Duệ thở dài, huynh đệ họ Vương cầm giữ triều chính, như vậy xem ra, cũng chỉ có bọn họ mới có thể gây chuyện như vậy. Nực cười, thật sự châm chọc, Phùng Duệ quả thực muốn giết người, thế nhưng giờ vẫn không đủ khả năng, làm hoàng đế quả thật rất bi ai.

Phùng Duệ phát hỏa, các hoạn quan cũng nữ hầu hạ cũng không dám lơ là, trong điện chỉ còn tiếng gió thổi qua, thổi lên những tấu chương bị rơi trên mặt đất, rồi thổi rơi một tấu chương vào đầu một người tới, người đó không khỏi phát ra một tiếng ôi.

Thanh âm này làm Phùng Duệ bừng tỉnh, hắn ho khan một tiếng, trầm ổn là điều mình được giáo dục từ nhỏ đã đi đâu mất rồi? Hỉ giận ái ố đều phải được đè nén, phải có phẩm chất của một đế vương, giương mắt nhìn, người tới là Tạ hoàng hậu. Thấy hoàng hậu, trong lòng Phùng Duệ như có một dòng nước ấm chảy qua, Tạ hoàng hậu hiện là Mẫu nghi thiên hạ, từ khi là Hà Gian Vương phi đến bây giờ, một đường đều có nàng làm bạn.

Tạ hoàng hậu đã cúi người xuống, nhặt lên những tấu chương bị rơi trên mặt đất, nhìn một chút, rồi ngẩng đầu nói với Phùng Duệ: “Bệ hạ, sao người lại tức giận như vậy, thực không nên, giả hay không giả, trong lòng mọi người đều hiểu được, những đại thần này, bất quá là không có việc làm, có vẻ là bọn họ không muốn lấy không bổng lộc của bệ hạ.”

Một câu làm Phùng Duệ bật cười, lấy tay nhẹ nhàng gõ đầu mình: “A Mẫn quả là người luôn bầu bạn bên trẫm, khi trẫm thấy phiền lòng, nàng chỉ cần nói một câu cũng đủ giải trừ hết phiền não của trẫm rồi.” Lâu rồi, hôm nay mới nghe Phùng Duệ gọi ra nhũ danh của mình, Tạ hoàng hậu biết tức giận của bệ hạ đã tiêu phân nửa, sai hoạn quan đem tấu chương nhặt để lại lên bàn rồi lui ra ngoài, lúc này mới để tay lên vai Phùng Duệ, nói : “Bệ hạ, thiếp biết Thập Lục muội đã chịu rất nhiều tra tấn, tuy Kim gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ không đáng nói đến, nhưng là…”

Phùng Duệ vươn tay, vỗ vỗ bàn tay Tạ hoàng hậu đang để trên vai mình, chán nản nói: “Trẫm làm sao mà không biết đâu? Vì vậy chỉ bắt Vương Thắng An viết hưu thư cho Kim Thị, rồi bãi bỏ chức quan của hắn, chỉ là một khiến trách nhỏ mà thôi, ai ngờ, Kim gia không biết suy nghĩ, dám đưa lời đồn đãi, nói Thập Lục muội không phải công chúa, chỉ là một nha hoàn bên cạnh Kim thị, cho tới giờ chưa bao giờ ra khỏi Giang Hữu, bọn chúng quả là không có đầu óc.”

Nói đến đó, lời lẽ trào phúng của Phùng Duệ càng bộ lộ rõ ràng, cũng càng ngày càng lạnh lùng hơn, Tạ hoàng hậu thở dài trong lòng, Kim gia thực sự là muốn chết rồi, dám đưa lời đồn đãi náo loạn đến như vậy, Phùng Duệ tuy rằng đã ăn rất nhiều đau khổ, nhưng nói đi nói lại, lúc đó đất nước đang hỗn loạn, lại bị bán vào Kim gia làm nô, thân phận cũng không được tiết lộ, Kim gia đối đãi với hạ nhân như thế nào là chuyện của Kim gia, nhưng hiện tại, cho dù muốn tha cho họ một con ngựa, cũng không thể rồi.

Như trước, Phùng Viện ở trong điện Quang Dao, trong cung đang cấp tốc chuẩn bị, may lễ phục cho buổi lễ sắc phong, trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, dung mạo của Phùng Viện trở lên xinh đẹp hơn, Cung phụng họ Đỗ, thường gọi là Đỗ mẹ, đến bên người Phùng Viện nói: “Công chúa thật là đẹp, nô tỳ đã gặp qua vô số nữ tử, nhưng chưa thấy qua ai đẹp được như công chúa.”

Phùng Viện nghiếng đầu, để cho Đỗ mẹ đo may y phục cho mình, Đỗ mẹ ý bảo nàng xoay người, sau đó lại đo một lần, Phùng Viện cười nói: “Mẹ, người khác không nói, Thập Bát muội xinh đep hơn ta rất nhiều.”

Thập Bát muội là muội muội thân của Phùng Duệ, khi Phùng Duệ đăng cơ, đã phong làm Lan Lăng công chúa, nàng ít hơn Phùng Viện một tuổi, khi còn nhỏ, lúc nàng vào cung Phùng Viện đã từng gặp qua, Đỗ mẹ nheo mắt lại, nhìn con số trên thước đo, rồi mới cười lắc đầu: “ Lan Lăng công chúa và công chúa không giống nhau, công chúa có khí chất hoàng gia hơn, cũng càng…”

Đỗ mẹ đột nhiên dừng lại không nói, đêm thước đo cùng đồ vật thu dọn lại, cười nói: “Nô tỳ cáo lui ạ.” Tiếp theo nói với Tử Thiến các nàng: “Nếu công chúa béo lên một chút, các ngươi phải nhanh chóng báo cho ta, ta sẽ sửa chữa một chút.” Tử Thiến các nàng đáp vâng xong, Đỗ mẹ mới rời đi.

Phùng Viện không khỏi thở dài, Đỗ mẹ chưa nói xong câu sau, câu đó chính là mình giống mẫu hậu đi. Năm xưa, mẫu hậu từng là Đệ nhất mỹ nhân Lạc Kinh, mà nữ tử Dương gia có dung mạo luôn nổi tiếng là xinh đẹp, mỹ lệ.

Tử Thiến các nàng cũng đi theo Phùng Viện đã lâu, biết vui buồn của Phùng Viện, đem vài thứ thu dọn tốt, bày biện nước trà và điểm tâm lên chỗ gần Phùng Viện, đem cặn đã đốt trong lư hương đổ ra, một lần nữa, bỏ hương liệu mới vào đốt lên, xong xuôi mọi việc, liền chuẩn bị lui xuống đi ra ngoài để Phùng Viện trong phòng một mình yên tĩnh.

Khi Tử Thiến các nàng muốn thối lui, đột nhiên từ cửa đại điện truyền tới tiếng ồn ào, ai vậy, người như thế nào mà dám làm ồn trong cung như vậy, hai vị thượng nghi Trịnh- Triệu đã ở bên ngoài từ chối khéo, Tử Thiến các nàng nhìn phản ứng của Phùng Viện, thấy công chúa như trước tâm thản khí nhàn, tay cầm ly trà đưa lên mũi ngửi.

Một nữ tử đột nhiên xông vào, Tử Thiến hai người hoảng sợ, cũng không rõ người đến là ai, liền tiến lên che chở phía trước Phùng Viện: “Xin dừng bước.” Nữ tử hừ một tiếng : “Hai người các ngươi dám chắn đường của ta, chẳng lẽ không biết ta là ai.” Nói xong liền đẩy hai nàng ra, hai nàng nhìn tới, là Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa đã đi Dương Châu ba tháng, vì vậy khi Phùng Viện hồi cung còn chưa gặp qua.

Tử Thiến các nàng vừa muốn quỳ xuống hành lễ, thanh âm Phùng Viện đã vang lên: “Thập Bát muội tới rồi, nhiều năm không gặp, những năm qua của muội thê nào?” Theo âm thanh, Lan Lăng công chúa nhìn lại, thấy một nữ tử xinh đẹp đứng ở phía trước, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, như vậy thản nhiên, nàng mặc áo kép, mặt mũi kia có chút quen thuộc.

Xe của Lan Lăng công chúa vừa mới tiến tới thành Kiến Khang, chợt nghe người bàn tán, có người dám giả mạo làm Lang Gia công chúa, công khai tiến vào ở trong cung, vì vậy khi vào trong cung, nhìn Phùng Duệ rồi nghĩ tới gặp Lang Gia công chúa kia, Phùng Duệ lại sợ thân mình Phùng Viện chưa khỏe, mà muội muội của mình từ nhỏ đã được nuông chiều, vạn nhất xảy ra xung đột không tốt.

Phùng Duệ không cho gặp, Lan Lăng công chúa càng nghĩ Lang Gia công chúa hiện tại là giả, liền vọt tới Dao Quang điện, nghe được Phùng Viện gọi một tiếng Thập Bát muội đã thấy ngạc nhiên và kinh sợ, nhìn kỹ dung mạo một chút, tay Lan Lăng công chúa vội cầm tay Phùng Viện, luống cuống kinh ngạc: “Tỷ chính là Thập Lục tỷ tỷ, như thế nào mà bọn người kia dám nói tỷ là giả mạo?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.