Công Chúa Quý "Tính"

Chương 25



“Không liên quan đến ngươi…” Vô Mẫn Quân chỉ vào rượu, đổi đề tài, “Còn uống không?”

Ta: “… Không uống nữa.”

“Ờ.” Vô Mẫn Quân không thèm để ý lấy rượu về, tự mình uống một ngụm, sau đó đóng nó lại.

Thần sắc ta vẫn còn phức tạp mà nhìn Vô Mẫn Quân.

Vô Mẫn Quân vẫn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ta lại mở miệng: “Ngươi…”

Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Nếu thân thể đã đổi trở lại, chúng ta cũng
không cần phải thành hôn, sau khi ra khỏi đây hôn sự này coi như bãi bỏ, ta sẽ không tổn thương ngươi, ước định trước đó cũng giữ lời. Ngươi về
Đông Nguyên quốc đi.”

“Ta…”

“Không cần cảm tạ ta, ta luôn luôn rất nhân từ.”

“Ngươi…”

“Không uống rượu asao? Ta đi cất rượu đây.”

“…”

Quên đi, ta câm miệng.

Ta trừng mắt nhìn hắn, ôm đầu gối ngồi trên giường, quay lưng lại với hắn.

Vô Mẫn Quân đi cất rượu xong rồi ngày xuống bên cạnh ta.

“…” Ta tiếp tục xoay người, đưa lưng về phía hắn.

“Không có việc gì làm…” Vô Mẫn Quân nhìn ta, “Vân Kiểu, ngươi sau khi về Đông Nguyên quốc sẽ làm gì?”

“Không liên quan đến ngươi.” Ta lạnh lùng dùng lời nói của hắn lúc trước làm quà đáp lễ cho hắn.

“À, không liên quan đến ta, quên đi, ngươi đừng về Đông Nguyên quốc nữa, ở lại Tây Ương quốc làm con tin đi, cứ ở nơi này.” Vô Mẫn Quân lười biếng nói.

“…”

Ta rầu rĩ nói: “Không biết… Đi tìm Thiên Duy, à không, Ngô Ung.”

“Tìm hắn?” Vô Mẫn Quân yên lặng liếc ta, “Làm gì?”

“Thành hôncùng hắn.”

“…”

“Chẳng qua hiện tại Đông Nguyên quốc và Bắc Xương quốc tại cũng coi như địch
quốc, trước chỉ có thể vụng trộm đi Bắc Xương quốc, bắt cóc hắn cưỡng
hôn, sau đó đưa đi Đông Nguyên quốc làm phò mã.” Ta xoa xoa cằm nghĩ,
bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn rất đáng để chờ mong.

Vô Mẫn Quân: “… Cũng không phải là không thể được. Lúc các ngươi thành hôn nhớ mời ta.”

Ta có chút kinh ngạc: “Ngươi sẽ rất bận rộn đó? Tới sao?”

Vô Mẫn Quân khinh bỉ nhìn ta: “Ta đương nhiên sẽ không đi, chẳng qua ngươi mời ta mới có thể thể hiện ta rất được hoan nghênh, ta không đi có thể
thể hiện địa vị của ta rất cao.”

“…” Ngu ngốc…

Ta cũng nhịn không được hỏi hắn: “Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ lấy ai? Muốn triệu Thịnh An quận chúa về sao?”

Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, dưới ánh mắt chờ mong của ta phun ra mấy chữ: “Chuyện không liên quan đến ngươi…”

“…”

Ta giận: “Vừa rồi cái gì ta đều nói cho ngươi biết! Ngươi thật quá đáng giận!”

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Chúng ta lại không có quan hệ gì…”

Ta ngắt lời hắn: “Từ lâu nay ta vẫn coi ngươi như tỷ muội tốt!”

“…”

Vô Mẫn Quân yên lặng nhìn ta, ta ngập ngừng nói: “Huynh…Huynh đệ…tốt”

“Lấy ai thì chưa biết nhưng sẽ không triệu Thịnh An về.” Vô Mẫn Quân trả lờingắn gọn một chút.

Kỳ thật ta cũng đoán được câu trả lời của hắn, Vô Mẫn Quân không hạ độc
thủ với Thịnh An quận chúa đã là không tồi rồi, ừm… Hắn chức cũng sẽ
không, hẳn là lười làm… Muốn hắn triệu Thịnh An trở về, với hắn mà nói
quả thực là tự tìm phiền toái, Vô Mẫn Quân tuyệt đối không làm như vậy.

Ai, xem ra hắn cũng chẳng thay đổi chút gì cả.

Ta thở dài, nghĩ đến một việc: “Vô Mẫn Quân, chỗ này còn bao nhiêu rượu?”

Vô Mẫn Quân nói: “Hơn mười vò, vậy là đủ rồi.”

Ta “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy ngươi lấy lại đây đi, ta uống hai ngụm.”

Vô Mẫn Quân mang rượu lại, dặn ta: “Đừng uống nhiều quá.”

“Yên tâm, ta chưa say bao giờ.” Ta đón lấy rượu, tự hào nói.

Thực ra ta chưa bao giờ say, bởi vì ta căn bản chưa bao giờ uống rượu.

Nghĩ đến sau một thời gian là có thể ra ngoài, trong lòng ta vui vẻ lại nghĩ đến lúc trước không biết Vô Mẫn Quân đã gặp phải chuyện gì, ta lại
thấy chút kỳ quái, suy nghĩ đều lẫn lộn, ta bưng rượu lên, uống thả
cửa hai ngụm.

Lần này không so được với khi bắt đầu uống từ từ, hơn nữa còn có thời gian nghỉ, ta uống vừa nhiều vừa nhanh khiến cho
đầu trở nên choáng váng mơ hồ, tựa như bị người đánh cho một quuền, tay
chân cũng có chút nhũn ra.

Ta nhanh chóng đặt vò rượu lên mặt đất, mềm nhũn nằm úp sấp xuống giường: “Đầu choáng váng…”

Vô Mẫn Quân: “…”

“Đã bảo ngươi đừng uống nhiều rồi!” Vô Mẫn Quân bực mình nâng vò rượu lên uống vài ngụm.

Một lát sau.

Vô Mẫn Quân mềm nhũn nằm úp sấp xuống giường: “Ta cũng có chút choáng váng…”

“… … …”

***

Hai người ta và Vô Mẫn Quân đều vì rượu mà say, hơn nửa ngày mới tỉnh
lại, đầu đau vô cùng, cây nến lúc trước Vô Mẫn Quân thắp ngọn nến đã
cháy hết, đủ thấy chúng ta ngủ rất lâu.

“Ôi, cứ như vậy không phải là cách,” Vô Mẫn Quân lay lay ta, “Ngươi khá hơn không?”

Ta gật gật đầu: “Ừm.”

“Chúng ta chơi cái gì đi?” Vô Mẫn Quân thắp một ngọn nến lần nữa.

Ta cảnh giác che ngực: “Chơi cái gì?!”

“…” Vô Mẫn Quân thiếu chút nữa nhỏ sáp nến lên mặt ta, “Yên tâm, ta đối
với ngươi không có hứng thú… Muốn ta nói bao nhiêu lần?!”

Ta: “…”

“Được rồi, chơi cái gì?” Vẻ mặt ta cầu xin nhìn hắn.

Vô Mẫn Quân nghĩ, nói: “Ừm, như vậy đi, hỏi đại đối phương điều gì đó, đối phương không đáp được sẽ uống rượu.”

Ta phấn chấn cao hứng nói: “Tốt, mỗi người hỏi một lần sao?”

Vô Mẫn Quân nói: “Đương nhiên không phải, ta hỏi ngươi đáp.”

“…” Có điên mới chơi.

Ta giận tái mặt, giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Vô Mẫn Quân cười to: “Đùa ngươi thôi, một người một lần.”

“Được, ta bắt đầu trước.” Ta mừng rỡ, “Trước kia ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Vô Mẫn Quân: “…”

Hắn bưng vò rượu lên, uống một ngụm to.

Vô Mẫn Quân: “Trên trời có bao nhiêu ngôi sao?”

“…”

Ta đoạt lấy vò rượu trong tay hắn, cũng uống một ngụm lớn.

“Ta có bao nhiêu sợi tóc?” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn.

“…”

Vô Mẫn Quân uống một ngụm rượu.

“Đến tháng phải làm gì?” Vô Mẫn Quân nhíu mày nhìn ta.

“…”

Ta uống một ngụm rượu.

“Ngươi…” Ta vừa mở miệng, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên liền giành lấy vò rượu uống
một ngụm, ta không kịp phản ứng cứ thế nói tiếp: “Ngươi trước kia có
từng thích cô nương nào không?”

Vô Mẫn Quân: “… Ngươi cố ý.”

Ta: “Ha ha ha ha ai bảo ngươi tự cho là thông minh.”

Vô Mẫn Quân: “Được, đến phiên ta, ta hỏi ngươi, Tây Ương quốc thành lập tới nay được bao lâu?”

“…” Ta oán hận uống một ngụm nữa.

“Đông Nguyên quốc thành lập tới nay được bao lâu?” Ta đắc ý dào dạt hỏi.

Vô Mẫn Quân không chút do dự uống một ngụm, sau đó hỏi ta: “Đông Nguyên quốc thành lập tới nay được bao lâu?”

“…” Ta muốn khóc, ta thật sự không biết, thật xấu hổ.

Ta bụm mặt uống một ngụm rượu lớn.

Cứ như vậy hai người chúng ta lập tức mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cũng
không rõ, hỏi vấn đề cơ bản đều là “Trên trời có bao nhiêu mây”, “Đông
Nguyên quốc có bao nhiêu dân chúng” những vấn đề linh tinh vớ vẩn mà
căn bản không thể trả lời được.

Cho nên rõ ràng đến cuối cùng, chúng ta điên cuồng uống rượu, mỗi người một ngụm, tuyệt không nương tay…

… Ta thật sự cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.