Giữa phòng khách mênh mông rộng lớn, nó cùng với bá tước ngồi nói chuyện trong bầu không khí u ám , đầy miễn cưỡng.
Nhìn bá tước tao nhã hớp ngụm trà khiến nó cảm thấy nổi da gà và rất khó
chịu, giống như ông ta đang cố tỏ ra mình vô cùng cao quý, trang nhã
nhưng thực chất bản thân ông ta đầy ghê tởm bẩn thỉu. Đúng là bên ngoài
vàng ngọc bên trong thối rữa.
Xì ! – Bloodmix bĩu môi, coi thường.
Ngược lại với hành vi ngang ngược bướng bỉnh của con gái mình. Bá tước ngược
lại rất ôn hòa, giả vờ như không thấy thái độ thiếu tôn trọng, thiếu lễ
phép của nó mà chỉ đặt tách trà thật nhẹ nhàng sau đó ân cần hỏi han.
“Con sống có khỏe không ?”
“Khỏe !”
Nó trả lời cộc lốc, ánh mắt ranh mãnh quan sát biểu cảm của bá tước. Tuy
nhiên, cảnh tượng lại khiến nó thật thất vọng, ông ta không những không
cáu gắt mà còn gật đầu
cười mỉm, dường như câu trả lời này rất
đúng ý ông. Chưa bao giờ nó thấy ai lại nhẫn nhịn cơn giận tốt như thế,
nhưng mà đúng là ông ta có tức giận gì đâu.
“Vậy ở thế giới con người con có học hỏi bọn họ được điều gì không ?”
“Sao tôi phải học !?”
“Chẳng lẽ chỉ đến đây chơi ?”
“Không ! Tôi chỉ muốn không nhìn thấy ông thôi !”
Bloodmix không hề do dự nói thẳng. Nó khoanh tay quay người , đôi mày chau lại
như nhớ về quá khứ lúc chuẩn bị rời đi. Sắc mặt bá tước thoáng sa sầm
rồi nhanh chóng hồi
phục, lấy tay sờ cằm gật đầu. Ông quá hiểu rõ bản tính ương bướng quyết liệt của nó, bản thân nó chắc chắn sẽ không
bao giờ thừa nhận ông là ba cũng như nỗi hận thù nhất
quyết không bao giờ bỏ.
“Đủ rồi ! Tôi chỉ đồng ý nói chuyện với ông khi ông cho tôi thông tin về cái chết của mẹ thôi đấy !”
Không chịu nổi màn hỏi những câu linh tinh vớ vẩn, nó bực mình đập bàn chấm
dứt, thậm chí vứt ngay ly nước trà bá tước chuẩn bị nhấc lên. Nhìn ly
trà kêu loảng xoảng với
mảnh thủy tinh đổ vỡ nằm lăn lóc giữa góc khuất cô đơn, tâm ông tựa như cũng có thể nghe thấy âm thanh tan nát
đó, trái tim không đập cũng xuất hiện các vết nứt cùng với
dòng chất lỏng đỏ đặc , nóng hổi rồi nguôi lạnh.
Nước trà xanh lá đổ tràn lan dần dần nguội đi , phai nhạt màu.
Không gian im lặng thấm đẫm nỗi buồn.
Nhưng nó vẫn không thể nào cảm nhận được nỗi đau xót từ tâm ông. Khi sinh ra
cho đến lúc lớn lên, chưa một lần chữ “ba” có thể lọt khỏi miệng nó, cho dù bá tước có làm đủ
cách gây chú ý đi chăng nữa. Ông vĩnh viễn chỉ là cái bóng vô hình đứng đằng sau lưng mẹ nó. Nghiệt ngã !
“Sao con không tự hỏi bản thân con !”
“Ý ông là sao ?”
“Nếu như con thương bà ta đến như vậy thì tại sao những ngày tháng sống ở đây, con lại không điều tra về cái chết của bà ta ?”
“Tôi…!”
Lần này , Bloodmix bỗng nhiên kinh ngạc bởi câu hỏi của bá tước đồng
thời nó cũng kinh ngạc , ngỡ ngàng về bản thân mình. Giống như, bây giờ
nó mới nhận ra sự bất
thường, thiếu sót của mình trong những ngày tháng ở thế giới con người. Tại sao, tại sao nó lại như vậy. Rõ ràng nó tới đây là để điều tra về cái chết của mẹ . Nhưng mà, từ khi
nào nó lại quên mất , để mối hận thù chìm vào trong quên lãng chứ .
Biểu hiện thất thần, như vừa gặp phải chuyện gì rất sốc khiến nó trở nên bất động, không nói năng được gì. Cảnh tượng này đã bị đôi mắt của bá tước
nhìn thấy không sót một
chi tiết. Tuy nhiên, không có nghĩa là
ông sẽ vui, sẽ cảm thấy đắc ý vì đánh trúng sợi dây mỏng manh của nó.
Ông chỉ là muốn xem nó xử lý như thế nào đối với câu hỏi của ông.
Hai mươi phút trôi qua, ấm trà nguội ngắt mà Bloodmix vẫn không thể trả lời bá tước. Có lúc, nó định phản bác rồi lại im lặng, mấp máy môi thì thầm điều gì. Quy cho cùng là
tại nó, cho dù nó có cãi lạ được thì
vẫn là lỗi của nó, không thể trách được ai. Nó còn nhớ rất rõ, lời thề
tìm được nguyên nhân cái chết của mẹ cũng là do nó tự nhận, tự làm. Rồi
cuối cùng thì sao, bản thân lại quên mất điều này, đúng là đáng hận, đáng hận mà.
Bloodmix cắn môi, siết chặt nắm đấm.
“Cuối cùng con cũng nhận ra rồi chứ gì !? Câu hỏi này chỉ mình con có thể tự trả lời…”
“Đừng nhiều lời ! Ông muốn giễu tôi thì cứ nói !”
“Ta chưa bao giờ có ý định như vậy ! Một lần duy nhất cũng không, con là con gái của ta, là đứa con ta nguyện bảo về suốt đời !”
“Ha ! Đừng diễn kịch ! Vậy thì tại sao ông lại lấy hai người vợ khác rồi
tặng cho tôi những người anh em , chị em cùng cha khác mẹ chứ ! Ông yêu
mẹ tôi chỗ nào ! Chỗ nào ! Chỗ
nào ! Chỗ nào hả !”
Nó gào lên , bộc phát cơn phẫn nộ, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt ông, nước mắt bi thương tuôn xuống, tan rã trên mặt bàn.
Hô hấp khó thở như bị bóp nghẹt, tâm đau đớn như bị xát muối, đầu lưỡi
đắng như hương vị của tình yêu bị ruồng bỏ. Bá tước cuối đầu, kìm nén
không để nước mắt không
chảy ra nhưng đôi mắt ông đã đỏ hoe. Ông ngước lên nhìn nó, môi nở nụ cười chua xót.
“Bởi vì mẹ con chưa từng yêu ta !”
Con ngươi đẫm chất lỏng trợn trừng, không dám tin lời nói từ miệng bá tước
phát ra thế nhưng ông vẫn lặp lại lời nói đó. Mỗi âm điệu đều lộ rõ cảm
xúc đau buồn, bi đát.
“Là sự thật, mẹ con chưa bao giờ yêu ta ! Trái tim mẹ con chưa bao giờ dành cho ta ! Một chút cũng không có !”
Phịch !
Bloodmix sốc, rất sốc. Nó ngồi xuống ghế, tâm trạng hỗn độn cảm xúc nặng nề. Lúc này đây, nó bỗng dưng thấy thương ông, thương cho vị bá tước sống cô
độc bên người vợ
chưa bao giờ yêu mình. Mọi thứ thật trống vắng,
buồn tủi khi người vợ của mình lại lạnh lùng, xem mình không hề tồn tại . Vậy những ngày tháng nó chưa ra đời, chắc ông đã
khổ sở, cô đơn
đến thế nào. Mong muốn người phụ nữ mình yêu chỉ nhìn mình , nhìn mình
một lần thôi cũng đã không được thì đứa con lại càng nhẫn tâm, ruồng bỏ
cha mình
còn hơn cả người vợ. Sỡ dĩ, nó hiểu rõ và thay đổi cảm
xúc nhanh đến vậy vì nó cũng từng cảm nhận nỗi đau lăng trì , mệt mỏi
như thế này.
“Tại sao ông không nói !?”
“………..”
“Tại sao ông lại không kể cho tôi nghe !?”
“Vì ta không thể nói !”
“………..”
“Bloodmix ! Có những điều có thể nói nhưng có những điều không nên nghe . Cứ xem
như ta đã tiết lộ một chút lời giải thích để xóa bỏ sự bài xích giữa ta
và con .”
Bá tước thu lại dáng vẻ bất lực đau buồn
của mình, chậm rãi đứng dậy. Ông tiến về phía cánh cửa, có ý định rời
đi. Tuy nhiên, bước chân hơi ngừng lại giữa không trung khi
tiếng kêu của nó vang lên níu kéo ông lại. Bá tước không biểu cảm, từ từ quay đầu, chỉ thấy nó lê những bước đi nặng nề về phía mình, con ngươi tím
biếc đã khô nước mắt giờ
tràn đầy nghi vấn muốn hỏi ông.
“Ông đến đây nói cho tôi biết thông tin về mẹ….nhưng rõ ràng thực chất là
muốn tôi tha thứ cho ông phải không ! Là bịa chuyện phải không !?”
Mặc dù có chút thương xót, đồng cảnh dành cho bá tước nhưng Bloodmix vẫn bị lý trí làm chi khuất phục, ý nghĩ lúc nào cũng phải hận ông.
Bá tước buồn rượi, nếp nhăn mờ mờ thấp thoáng ở đuôi mắt khiến người khác
đau lòng. Ông đã cố hết cách để xóa bỏ hiềm khích giữa con gái và mình.
Thế mà, trước sau một
mực nó vẫn không tin ông. Có lẽ , kiếp này ông không thể có được hạnh phúc.
“Tùy con !” – Bá tước đáp gỏn gọn, cô độc biến mất. Cái khí lạnh cùng với khung
cảnh trống vắng bất giác khiến nó thấy ân hận, muốn nắm lấy ông.
Lệ đắng mãi rơi, nỗi đau vĩnh viễn không tan biến. Bloodmix ôm ngực, mệt
mỏi ngồi phịch xuống ghế, nó lấy tay gác lên mắt, mặc những chất lỏng
mặn chát hòa tan vào miệng
mình.
Tình yêu chỉ là dối trá
Tình yêu chỉ là đắng cay
Nỗi nhớ vơi dần đi trong khoảng trống
Chỉ trái tim chết trong mùa đông
“Alo !”
“Cô là Bloodmix !?”
“Who !?”
“Tôi ! Đinh Huyền Phong !”
“Thì sao !?”
“Hoàng Hải bị tai nạn !”
Xoảng !