Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 19: Tống Chu Thành: Sao cô ngốc này cái cần nhớ thì không nhớ, cái không cần nhớ thì nhớ dai hơn ai hết!



Ăn xong bữa tối, Tống Chu Thành tiện tay đưa một trái táo sang cho Lâm Tri Ngải: “Tự cắn ăn đi nha!”

Tống Trạch ngồi ở ghế đầu liếc nhìn Tống Chu Thành trước, sau đó mới thờ ơ nói: “Một người tên là Trương Mậu cầm theo giấy báo cáo kết quả kiểm tra vết thương đến đồn cảnh sát tố cáo nhà họ Lâm đánh hội đồng và vào nhà cướp tài sản.”

Tống Chu Thành ngay lập tức trừng to đôi mắt, bật ra tiếng cười mỉa mai: “Cái tên Trương Mậu đó da mặt cũng dày phết, không ngờ còn có mặt mũi đến báo cảnh sát.”

Tống Trạch lại đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang ôm quả táo cắn, ông khẽ cau mày: “Cục trưởng cục công an cho người đến hỏi ba phải làm thế nào, ba bảo ông ta ém chuyện này xuống.”

Mấy năm nay ông nể mặt quan hệ thông gia nên cũng đã giúp nhà họ Lâm giải quyết không ít chuyện.

Không ngờ lại làm cho nhà họ Lâm to gan hơn, để cho một cô ngốc thay mặt gả đến đây.

Nếu không phải Tống Chu Thành đối xử với cô ngốc này cũng khá tốt thì lần này có nói gì đi nữa ông cũng không ra mặt giúp.

Tống Chu Thành khẽ gật đầu: “Lúc bà nội của Tri Ngải đánh Trương Mậu con cũng có ở đó, chuyện này đúng thật là cái tên Trương Mậu đó làm không đúng.”

Làm cho con gái nhà người ta có mang, còn lừa của hồi môn của con gái người ta.

Không ngờ cuối cùng còn lấy chuyện con gái người ta mang thai đến để uy hiếp người ta, sính lễ cầm đến cũng là đồ của nhà người ta nữa.

Ai gặp phải chuyện như thế này mà không tức giận cơ chứ, Lâm lão thái thái đánh Trương Mậu một trận đã là nhẹ nhàng lắm rồi.

Nếu như con gái của anh sau này gặp phải loại đàn ông như thế, chắc chắn anh sẽ cầm đao lên, không thiến tên đó thì khó mà thỏa nỗi hận trong lòng.

Lâm Tri Ngải lại chẳng quan tâm cuộc đối thoại của Tống Trạch và Tống Chu Thành, cô chỉ nhìn tới nhìn lui quả táo trong tay mình, đợi Tống Chu Thành nói xong thì đưa táo qua cho Tống Chu Thành.

“Sao vậy? Cô không ăn táo à?” Nhìn vào quả táo đột nhiên xuất hiện trên tay mình, Tống Chu Thành cầm lên cắn một miếng: “Táo này cũng ngon lắm đó, cô quyết định không ăn thật à?”

Lâm Tri Ngải nhìn thấy quả táo bị cắn đi một miếng, cô cau mày rồi nhìn Tống Chu Thành, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Không phải tôi không ăn, tôi muốn bảo anh giúp tôi gọt vỏ, rồi cắt thành miếng nhỏ cho tôi mà!”

Lâm Tri Ngải chăm chăm nhìn miệng của Tống Chu Thành, làm cho miếng táo trong miệng của Tống Chu Thành cũng chẳng còn ngon lành gì nữa.

Tống Chu Thành chỉ có thể thở dài, cầm lấy dao gọt trái cây trong giỏ trái cây, vừa gọt vỏ, vừa phàn nàn nói: “Cô đúng là lắm chuyện.”

Vỏ táo sao lại không thể ăn cơ chứ! Trên báo người ta còn bảo đây là thứ tốt để bổ sung vitamin đấy.

Còn phải cắt thành miếng nhỏ nữa cơ, anh không tin là táo được cắt thành miếng nhỏ sẽ ngọt hơn gặm cả quả.

Con dao của Tống Chu Thành vẫn chưa chạm vào quả táo đã nghe thấy Lâm Tri Ngải nhỏ giọng nói một câu: “Đổi quả khác.”

Tống Chu Thành lúc đầu nghe không rõ, chỉ có thể chau mày hỏi Lâm Tri Ngải: “Mới nói gì đấy?”

Lâm Tri Ngải thở dài, chỉ tay vào số táo còn lại ở trong giỏ rồi cô nói to lên: “Tôi nói anh đổi quả khác cho tôi đi, quả đó vừa nãy anh mới cắn một miếng rồi mà!”

Tống Chu Thành: “…”

Như thế này là anh đang bị chê rồi đấy à?

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải trề môi, nét mặt còn khá khó chịu, rõ ràng là anh bị chê rồi.

Bản thân móc hết tâm can đối xử với Lâm Tri Ngải, vậy mà không ngờ cô ấy lại chê mình!

Tống Trạch đang ăn cơm thì nhìn thấy con trai mình vốn dĩ nổi giận đùng đùng nhưng chỉ cần chạm mắt Lâm Tri Ngải thì bèn đổi một quả khác lên gọt vỏ.

Tống Trạch trợn mắt nhìn Tống Chu Thành. Đúng là không có tiền đồ, sao ông lại có một đứa con trai nhu nhược như vậy cơ chứ.

Nhưng Tống Chu Thành nghe lời Lâm Tri Ngải như vậy, thực sự ông cũng không ngờ đến.

Nếu như Tống Chu Thành biết được suy nghĩ lúc này của Tống Trạch, anh chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt.

Đây không phải là anh đang nghe lời, mà chẳng qua anh chỉ bất đắc dĩ bị ép mà thôi!

Phải biết rằng Lâm Tri Ngải một đấm có thể đánh bay cả một con người, một đạp có thể đá anh ra khỏi giường.

Điều quan trọng hơn là, cô ngốc này thù dai vô cùng.

Tiết trời đã trở lạnh rồi, anh không muốn phải ngủ dưới đất đâu!

Tống Trạch ăn cơm tối xong lại đi đến quân doanh, Tống Chu Thành cũng không hỏi ông đi để làm gì, anh chỉ nghỉ ngơi trong phòng ăn.

Còn Lâm Tri Ngải bắt đầu ăn táo mà Tống Chu Thành đã gọt xong, bao tử của Lâm Tri Ngải nhỏ, cộng thêm việc vừa mới ăn cơm tối. Cô chỉ ăn hai miếng nhỏ đã xua tay: “Tôi ăn no rồi, không muốn ăn nữa.”

Nhìn thấy trong đĩa còn sót lại hơn nửa quả táo, Tống Chu Thành khẽ chau mày, nhỏ tiếng nói lên điều khiến anh bất mãn: “Ăn thì ăn không hết mà còn bắt đổi quả khác!”

Bộ tưởng anh gọt vỏ không mệt hay sao!

Câu nói này của Tống Chu Thành vô cùng nhỏ, sợ Lâm Tri Ngải nghe thấy sẽ ghi thù.

Lâm Tri Ngải nhìn thấy miệng của Tống Chu Thành khép khép mở mở nhưng lại không nghe thấy anh nói gì, đến lúc cô nghi hoặc nhìn Tống Chu Thành thì Tống Chu Thành đã nhanh chóng bưng chiếc đĩa đó lên ăn táo, che đậy đi cơn chột dạ trong lòng.

Mà đừng nói chứ, quả táo này gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ ăn cũng ngon thật đó.

Tống Chu Thành vẫn còn chưa ăn hết táo, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng gọi của Triệu Dực Thạch:

“A Thành, anh kết hôn thôi mà sao không ra ngoài chơi nữa vậy, còn bắt tụi em đến gọi anh à?”

Tống Chu Thành ngồi bịch xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Triệu Dực Thạch, cùng với Vương Cảnh Văn đi theo sau Triệu Dực Thạch, sau đó thì mỉm cười nói: “Không phải tôi bận suốt đấy sao!”

Tống Chu Thành nói ra lời này khá là không tự tin, bởi vì từ khi kết hôn với Lâm Tri Ngải, thời gian của anh đều bị Lâm Tri Ngải chiếm trọn, hoàn toàn quên mất còn Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn đợi mình đến chơi.

Triệu Dực Thạch không khách sáo chút nào, cậu khẽ gật đầu với Lâm Tri Ngải ở gần đó rồi kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tống Chu Thành, còn định sẽ lấy một miếng táo trên đĩa mà Tống Chu Thành đang ôm trong người.

Ai ngờ tay còn chưa chạm đến đĩa đã bị Tống Chu Thành đánh rút tay về.

Triệu Dực Thạch trừng mắt nhìn, nổi giận đùng đùng nói với Tống Chu Thành: “Sao? Lâu quá không gặp, ăn của anh miếng táo thôi cũng không được hả!”

Tống Chu Thành bảo vệ lấy chiếc đĩa trong tay, chỉ tay vào giỏ trái cây ở bên cạnh: “Ở bên đó có quả tươi kìa, cậu tự lấy mà ăn đi!”

Trong đĩa này là thành quả anh cực khổ gọt ra cơ đấy, bản thân anh còn ăn chưa đủ nữa là!

Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Triệu Dực Thạch cũng không khách sáo làm gì, cậu lấy một quả táo trong giỏ ra, cậu còn vứt một quả sang cho Vương Cảnh Văn.

Vừa ăn táo, vừa nhìn Tống Chu Thành, miệng nhai nhồm nhoàm nói còn không rõ chữ: “Có phải anh quên hôm nay là ngày gì rồi không!”

Tống Chu Thành bèn quay đầu nhìn Triệu Dực Thạch, anh chau mày, khó hiểu hỏi: “Ngày gì?”

Triệu Dực Thạch phì cười: “Hôm nay là rằm tháng sáu đó, là ngày mà phòng khiêu vũ Anh Đào…” Chọn ca hậu!

Triệu Dực Thạch nói được một nửa, Tống Chu Thành đã hiểu rồi, anh vội đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang ngồi thơ thẩn trước đã rồi chợt đứng lên, dùng quả táo trong tay của Triệu Dực Thạch nhét vào miệng của cậu.

“Được rồi, tôi biết rồi. Cậu và Cảnh Văn đến chiếm chỗ trước đi, chút nữa tôi đến.”

Nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Tống Chu Thành, Triệu Dực Thạch lúc ban đầu còn ngơ ngác nhưng đến lúc nhìn thấy Lâm Tri Ngải đột nhiên đứng dậy, cậu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ỏ~ Vậy thôi được rồi, chúng ta đi trước đi. Anh cứ từ từ đến sau, không cần gấp ha.”

Đợi khi Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn rời khỏi, Lâm Tri Ngải bèn bước đến trước mặt Tống Chu Thành, chăm chăm nhìn anh rồi dịu dàng nói: “Các người muốn đi đâu vậy?”

Tống Chu Thành bỗng gãi đầu, tiếp tục ngồi xuống ghế: “Cái gì mà đi đâu? Cô nghe nhầm rồi đó!”

Lâm Tri Ngải chăm chú nhìn Tống Chu Thành, bĩu bĩu môi, bật lên tiếng hừ lạnh nhạt: “Tôi vừa mới nghe xong, anh bảo Triệu Dực Thạch bọn họ đi qua đó chiếm chỗ trước cơ mà!”

Tống Chu Thành nhìn thẳng vào mắt Lâm Tri Ngải, gương mặt ranh mãnh: “Cô nghe nhầm rồi mà.”

Lâm Tri Ngải lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Không, tôi không nghe nhầm, tôi còn nghe thấy phòng khiêu vũ Anh Đào nữa!”

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được sự hoảng hốt trên mặt Tống Chu Thành, anh chỉ có thể bật lên hai tiếng “hơ hơ” để che lấp sự gượng gạo của bản thân.

Sao cô ngốc này cái cần nhớ thì không nhớ, cái không cần nhớ thì nhớ dai hơn ai hết!

“Như vầy đi, hôm nay để Tiểu Hoà ở nhà với cô ha, ngày mai tôi mua cho hai chiếc váy.”

Lâm Tri Ngải nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Tống Chu Thành thì biết ngay bản thân mình nói đúng rồi bèn ngước lên lắc đầu nói: “Không muốn, tôi muốn đi cùng với anh.”

Tống Chu Thành sợ đến mức cả người đơ cứng, hơi thở như ngừng lại. Anh bất giác lắc đầu: “Không được, đó không phải là nơi mà cô có thể đi.”

Hơn nữa, dẫn Lâm Tri Ngải theo, anh và đám Triệu Dực Thạch sao có thể chơi thỏa thích được!

Tôi đã biết phòng khiêu vũ Anh Đào ở đâu rồi, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự đi.”

Tống Chu Thành bất thình lình cảm nhận được một sự uy hiếp, anh chỉ có thể cắn răng nói với Lâm Tri Ngải: “Vậy thì tôi chỉ có thể để Phúc Bá trông chừng cô, không để cô ra ngoài!”

Lâm Tri Ngải lắc đầu mỉm cười, còn vỗ nhẹ lên vai của Tống Chu Thành, thâm thuý nói với anh: “Anh có chắc là ông ấy cản được tôi không?”

Tống Chu Thành: “…”

Được rồi, anh đúng là đang bị uy hiếp.

Bởi vì Phúc Bá thật sự không cản được vị đại lực sĩ này!

Phòng khiêu vũ Anh Đào.

Sau khi Triệu Dực Thạch nhìn thấy Tống Chu Thành, lập tức vẫy tay gọi: “Tụi em ở đây nè!”

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi theo sau Tống Chu Thành, cậu chợt há hốc mồm: “Chị… Chị dâu cũng đến à!”

Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người đến phòng khiêu vũ chơi mà còn mang theo cả vợ.

Tống Chu Thành chỉ có thể nhún vai với Triệu Dực Thạch, Lâm Tri Ngải cứ một mực đòi theo, anh cũng không còn cách nào khác.

Hơn nữa, nếu như Lâm Tri Ngải nổi giận thì ba người họ gộp lại cũng chưa chắc đánh thắng cô ấy.

Đây còn là lần đầu Tống Chu Thành tự hỏi bản thân rằng anh đang tìm vệ sĩ cho mình hay là đang tìm cho mình một vị tổ tông!

Còn Lâm Tri Ngải chẳng có gì ngần ngại, cô khẽ gật đầu với Triệu Dực Thạch xong thì đi đến ngồi xuống ở chiếc bàn trước mặt. Còn chọn một chiếc bàn ở ngay trung tâm, nơi quan sát được sân khấu rõ nhất.

Ánh đèn sân khấu chiếu ra bốn phía, một cô gái mặc sườn xám, dáng người lả lướt bước lên. Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ với khán giả bên dưới, sau đó thì bắt đầu cất tiếng hát.

Hoa hồng hoa hồng, thật diễm lệ,

Hoa hồng hoa hồng, tươi đẹp nhất,

Nở trên nhánh cây suốt hạ dài,

Hoa hồng hoa hồng, tôi yêu em…*

Bài hát kết thúc, khán giả bên dưới sân khấu lần lượt vỗ tay, có vài người đàn ông trung niên vừa hò reo cho cô ca sĩ, vừa vứt hoa hồng lên trên sân khấu.

Từng đoá hoa được vứt lên trên người cô gái đó, cô gái không những không tức giận, ngược lại còn cong mắt mỉm cười với người đã vứt hoa cho mình: “Cảm ơn sự yêu thích của các vị, cảm ơn tất cả mọi người vì chỗ hoa hồng này!”

Lâm Tri Ngải nhíu chặt mày, bèn hỏi Tống Chu Thành: “Tại sao bọn họ lại vứt hoa lên người cô ca sĩ đó hả?” Hơn nữa tại sao cô ca sĩ đó bị vứt trúng rồi còn vui như vậy!

Tống Chu Thành ngồi bệt ở ghế, thở dài: “Mỗi một đoá hoa tượng trưng cho một phiếu, hôm nay là ngày chọn ca hậu một năm một lần. Ai được nhiều hoa nhất thì người đó là ca hậu!”

Nếu như không phải Lâm Tri Ngải ở đây, anh đã vứt lên đó hai đoá hoa rồi!

Mắt Lâm Tri Ngải đột ngột sáng lên: “Vậy hoa đó lấy ở đâu vậy, tôi cũng muốn bỏ phiếu nữa!”

Triệu Dực Thạch chỉ tay vào một căn phòng màu đen ở gần đó, than thở nói: “Mua ở căn phòng đó đó, một đoá hoa một đồng bạc!”

Triệu Dực Thạch nói xong thì tiếp tục ngồi ì trên ghế, gương mặt trông vô cùng buồn chán.

Haizz, buổi tuyển chọn hôm nay chán chết được, có chị dâu ở đây không ai có thể tự do hò reo!

Lâm Tri Ngải đứng dậy bước đến căn phòng nhỏ màu đen đó, vừa hay lúc này có một người con trai mặc áo vest, dáng người cao ráo bước ra từ trong căn phòng đó, trong tay còn cầm một bó hoa hồng.

Không hiểu tại sao, Lâm Tri Ngải cảm thấy người con trai này rất quen, giống như đã từng quen biết từ lâu. Nhưng cho dù cô có nghĩ thế nào thì cũng nghĩ không ra, Lâm Tri Ngải từ bỏ việc suy nghĩ này, cô lướt qua người con trai này rồi bước vào căn phòng nhỏ màu đen.

Còn người con trai đó cũng cảm giác Lâm Tri Ngải cứ nhìn mình, nhìn không chớp mắt luôn, trong lòng cậu ta không khỏi cảm thán. Haizz, lại là một cô gái bị vẻ đẹp của mình mê hoặc đến mức đi không nổi.

Điều mà Lâm Tri Ngải không biết là người đàn ông mặc vest này chính là Ngụy Quân Vũ, người đã bị cô đánh một đao bay vào tường.

Nguỵ Quân Vũ cầm theo một bó hoa hồng rồi đi thẳng lên trên sân khấu, hai tay đưa cho cô ca sĩ đứng trên đó, nhếch môi mỉm cười một cách kỳ lạ: “Hoa tươi nên dành cho người đẹp, chín mươi chín đoá hoa hồng này tặng cho cô!”

Cô ca sĩ khẽ mỉm cười tươi tắn, giống hệt như một nụ hoa tường vi chớm nở khiến cho đàn ông có mặt ở đó đều nhốn nháo cả lên.

“Cảm ơn sự yêu mến của Ngụy tiên sinh!”

Cộng thêm giọng nói của cô ca sĩ ấy vừa mềm mại lại ngọt ngào, càng khiến cho người khác rung động. Nếu như không phải điều kiện không cho phép, bọn họ giờ đây đã xông lên sân khấu rồi mang hết mọi tài sản mình có cho cô gái này rồi.

Triệu Dực Thạch còn ở bên dưới sân khấu khó hiểu trề môi: “Đúng là nhạt nhẽo, người nổi bật nhất của năm nay lại bị cái tên Ngụy Quân Vũ kia cướp đi mất.”

Khi Nguỵ Quân Vũ bước xuống sân khấu, liếc mắt nhìn thì thấy Tống Chu Thành, cậu ta khẽ bật cười: “Hơ, đây không phải là Tống thiếu soái đấy à, sao lại co quắp trong góc này vậy, bộ không có tiền mua hoa hả?”

Nhìn thấy sự khinh bỉ trần trụi trong mắt Ngụy Quân Vũ, Tống Chu Thành bất giác siết chặt nắm đấm, nếu như không phải Lâm Tri Ngải đi theo anh đến đây thì dù ai có nói gì đi nữa anh cũng phải mua hơn một trăm đoá hoa góp vui.

Đừng tưởng là anh không biết, Ngụy Quân Vũ năm nào cũng mua chín mươi chín đoá, chỉ cần anh mua một trăm đoá thì có thể hơn được Nguỵ Quân Vũ rồi.

——-

[Chú thích]

*Bài hát cô ca sĩ hát trong phòng khiêu vũ Anh Đào là bài “玫瑰玫瑰我爱你” (Hoa hồng hoa hồng, tôi yêu em).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.