Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

Chương 21



“Nhà Điền nha đầu cách nhà ta không xa, ta nhìn muội ấy lớn lên từ nhỏ, nha đầu này bình thường nói chuyện không biết nặng nhẹ.” Ninh Hoài đi sát theo phía sau Văn Tử Hi, “Nàng đừng giận.”

Văn Tử Hi không nói gì, rầu rĩ mà bước đi lắc lư trên con đường chật hẹp đồng ruộng quanh co phía trước.

Ninh Hoài muốn duỗi tay ra kéo ống tay áo của Văn Tử Hi, lại bị nàng hất một cái ra xa, đường thì chật, hắn lại không thể đuổi theo song song với nàng.

“Nàng muốn đi đâu?” Ninh Hoài tiếp tục hỏi.

“Không cần chàng quản.” giọng Văn Tử Hi tràn đầy sự tức giận.

Ninh Hoài lại giơ tay kéo tay áo của Văn Tử Hi: “Nàng đi chậm thôi.”

Vừa nói xong, Văn Tử Hi liền đột nhiên dừng lại một lúc.

Ninh Hoài thở phào nhẹ nhõm, vừa định kéo tay nàng từ đằng sau, Văn Tử Hi lại đột nhiên giơ tay, một tay đỡ búi tóc, một tay gỡ xuống bông hoa dành dành vẫn còn cài trên đầu và ném nó xuống bùn đất bên cạnh.

Hoa vừa vứt xong, lại không chuẩn bị nói một tiếng mà đi tiếp.

Ninh Hoài thấy nàng vẫn còn muốn chạy, vội xông về phía trước, tiến đến nắm lấy bả vai của Văn Tử Hi: “Đứng lại.”

Văn Tử Hi vặn vẹo bả vai, nhưng không thể vùng ra khỏi đôi tay đang siết chặt lấy bả vai kia của nàng, ngược lại còn bị hắn vặn bả vai cưỡng ép nàng quay người lại.

Hai người mặt đối mặt, Văn Tử Hi quay đầu đi, miệng không vui mà chu lên, để lại cho Ninh Hoài một bên mặt kiêu ngạo, nhõng nhẽo.

Ninh Hoài nắm chặt bả vai Văn Tử Hi: “Giận thì giận, đừng chạy linh tinh.”

Văn Tử Hi quay đầu tức giận, trừng mắt nhìn Ninh Hoài: “Chàng dựa vào cái gì mà nói đừng chạy linh tinh thì ta liền không chạy linh tinh?”

Như vậy bổn công chúa chẳng phải là không có chút thể diện nào sao.

Đêm qua nàng đã khóc, đôi mắt vẫn còn hơi sưng, lúc này đang cố gắng mở thật to mắt nhìn trừng trừng Ninh Hoài, nhưng do mí mắt bị phù dẫn tới việc mở to cũng có chút khó khăn, trên miệng cũng hồng hồng, hướng lên trời cao mà chu lên hiện rõ sự bất mãn trong lòng.

Ninh Hoài vốn đang rầu phải làm sao dỗ dành tiểu cô nương đang gây sự khó chịu này, nhưng lại nhìn thấy điệu bộ làm ra vẻ hung giữ này thật sự cực kỳ giống chú chó nhỏ mới vừa sinh ra chưa được mấy ngày liền bắt đầu học dốc sức kêu gào không một chút sợ hãi với con người, thật sự không nhịn được mà cười phá lên, buông lỏng tay đang giữ chặt bả vai nàng: “Ta không kêu nàng đứng lại, thế nàng có biết đường không?”

“Chàng còn dám cười!” Văn Tử Hi dùng sức đẩy Ninh Hoài một cái, đẩy hắn lùi về phía sau hai bước, rồi lại quay người đi bước về phía trước.

Đi được hai bước, phía sau một màn tĩnh lặng.

Văn Tử Hi cố nhịn không quay đầu lại, lại tiến về trước mấy bước nữa.

Phía sau vẫn yên lặng, chỉ có tiếng bước đi của chính nàng.

Hả?

Văn Tử Hi cắn răng, cứ đi thẳng về phía trước, cho đến lúc đi tới một ngã tư.

Phía sau vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có mấy âm thanh chó kêu không biết là từ đâu vọng lại.

Văn Tử Hi nhìn con đường ruộng đan xen trước mặt mà trong lòng cảm thấy rối, không biết nên đi đường nào mới được.

Đồ xấu xa tại sao vẫn còn chưa đuổi theo.

Văn Tử Hi cuối cùng không nhịn được, lặng lẽ quay đầu lại.

Ninh Hoài vẫn đứng nguyên chỗ cũ, giống như đang đứng đợi nàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy nàng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn, trốn tránh của nàng liền bật cười một cái, sau đó quay người, sau đó bước đi ngược hướng với Văn Tử Hi.

Văn Tử Hi lập tức quay người, cắn cắn môi nhìn bóng dáng Ninh Hoài rời đi, dậm chân một cái.

Ninh Hoài không ngừng bước đi, đôi tay đặt phía sau lưng, đưa lưng về phía Văn Tử Hi nói: “Sao vẫn còn chưa theo ta đi?”

Văn Tử Hi nhìn theo bóng dáng càng đi càng xa kia, vừa định cất bước đuổi theo, rồi lại kiên quyết đứng yên tại chỗ.

Dựa vào cái gì mà chàng bảo ta đi theo thì ta phải đi theo chứ, không thể mất mặt như vậy được.

Chỉ là trong miệng không tự chủ được mà phát ra một tiếng “A”

Ninh Hoài không quay đầu, ánh mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, một bên khóe miệng lộ ra một độ cong đắc ý.

“Nghe nói cứ đến buổi tối, trong núi này sẽ có sói với gấu đi tìm đồ ăn.”

Ninh Hoài cao giọng nói.

Văn Tử Hi nhìn ngọn núi rừng phía sau rậm rạp này, dường như có thể ngầm nghe thấy âm thanh của sói hoang đang rú lên bên trong, trong đầu có chút tê dại.

“Có người nói dã thú thích nhất là ăn những cô nương xinh đẹp, yếu đuối.” Ninh Hoài nghẹn cười: “Nàng nhất quyết không tới ư?”

Văn Tử Hi vừa nghe thấy mãnh thú thích ăn nhất là những cô nương xinh đẹp bèn không kiềm lại được, nhanh chân bay nhanh tới chỗ người nam nhân đối diện: “a Hoài đợi ta với.”

Nữ tử mặc áo váy màu vàng nhạt kia giống như một trận gió giữa cánh đồng vừa thổi qua.

Cuộc đời Văn Tử Hi chưa từng chạy nhanh như thế bao giờ, phảng phất phía sau thực sự có mấy con sói đuổi theo nàng, nghĩ tới đây thôi, là tốc độ lại càng nhanh hơn.

Ninh Hoài cũng không ngờ rằng Văn Tử Hi sẽ bị dọa tới chạy nhanh như vậy, mà con đường thì khó đi, nàng thì lại mặc váy, vội quay người dang đôi tay đón lấy Văn Tử Hi đang chạy băng băng: “Nàng chậm thôi, chậm thôi!”

Mái tóc Văn Tử Hi bay phất phơ sau lưng, bước chân chạy điên cuồng không thể nào chậm lại được, ánh mắt như có thể lập tức vọt vào trong lòng của Ninh Hoài, Ninh Hoài cũng hơi cúi người xuống để đỡ lấy nàng,

Nhưng lúc này, vạt váy dài tới mu bàn chân của nàng lại đột nhiên bị vướng, chui vào trong đôi giày trắng thêu bằng lụa của nàng.

Ninh Hoài bỗng chốc mở to hai mắt, bên trong con mắt đen nhánh phản chiếu hình ảnh Văn Tử Hi bổ nhào thẳng xuống đất.

Đầu Văn Tử Hi trống rỗng, trước mắt chỉ có đống bùn càng ngày càng phóng to.

Hắn bay người về phía trước muốn đỡ lấy Văn Tử Hi, nhưng lại chậm một bước. Ngón tay chỉ chạm được tới ngọn tóc bay lên sau khi nàng bổ nhào xuống.

Cơ thể nhẹ nhàng của cô gái bị ngã trong bùn đất sâu, gần như đến một tiếng kêu cũng không phát ra.

Giây tiếp theo, nàng lại được Ninh Hoài kéo vào trong lòng.

“Nhanh, nhanh để ta xem xem ngã bị thương chỗ nào rồi?” Ninh Hoài lắc lắc người Văn Tử Hi vẫn còn đang sững sờ, ngẩn ngơ kia, tay chân luống cuống tìm trên người nàng có chỗ bị thương hay không.

Văn Tử Hi bị Ninh Hoài lắc người mới hoàn hồn lại, các vết đau trên người trong chốc lát làm nàng bật khóc.

“Huhuhu…đau quá…huhu…” Văn Tử Hi đưa tay lên khóc lớn, búi tóc cũng bị cú ngã rũ tung hết ra, tóc rối loạn lung tung hết cả lên.

Ninh Hoài kéo tay nàng lại, nàng lúc vừa mới té ngã tay chống xuống đất, lòng bàn tay chà xuống đất máu chảy đầm đìa, trong chỗ thịt chảy máu còn trộn lẫn không ít cát. Tiếp tục kéo tay áo nàng lê xem, khuỷu tay trái đã sứt một miếng da.

Văn Tử Hi ngồi dưới đất chỉ la khóc kêu đau, Ninh Hoài nhìn vết thương trên người hãi hùng khiếp vía.

Tiếp tục vén váy ngắn nàng ra kéo ống quần nàng lên, chỗ đùi trắng trẻo một vùng thịt màu hồng không còn miếng da bên ngoài vô cùng chướng mắt.

Văn Tử Hi tứ chi đều nóng rát lên, lại nhìn thấy vết thương nhìn thấy mà phát hoảng trên người mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

“A Hoài……huhu……Ta……đau quá đi……” nàng khóc rất nhiều, khóc thút thít, cũng không quan tâm có phải là đang giận dỗi Ninh Hoài hay không, chỉ mở cánh tay ra muốn chàng ôm.

Ninh Hoài nhìn một vùng một vùng sứt da trên làn da trắng nõn của nàng, trong lòng đã trách móc mình đến chết, trách mình tại sao không xin lỗi đàng hoàng về chuyện của Điền nha đầu với nàng, cứ phải trêu chọc nàng, trách mình phản ứng quá ngu ngốc, không đỡ lấy nàng kịp lúc.

Vẫn chưa tới nhà chàng đã ngã thành bộ dạng như này, Ninh Hoài lòng nóng như lửa đốt, hai tay bắt ngang ôm người đang khóc lên.

——

Trong sân nhỏ của Ninh Gia, Ninh Cốt Đầu nằm dài vô vị trên mặt đất, cái đuôi đong đưa lên trên hai cái.

Trong phòng lại vang lên tiếng khóc thét chói tai của cô nương kia, Ninh Cốt Đầu chấn động cả người, đứng dậy trong cái sân nhỏ bước đi hai bước như đi tuần sát, tới khi tiếng khóc bên trong ngừng lại, nó lại liền nằm dài xuống nghỉ ngơi.

Dự đoán một chốc nữa sẽ lại khóc, Ninh Cốt Đầu ngáp dài một cái, âm thầm nghĩ.

Ninh Cốt Đầu là một con chó, một con chó lông ngắn màu vàng, tên khoa học gọi là Trung Hoa Điền Viên Khuyển. Ninh Hoài hai năm trước ở góc tường thư viện nhặt được khi nó đang gào khóc đòi ăn, thấy nó nhỏ như vậy lại đem theo khí chất uy phong, liền đem nó về nhà để nó học cách giữ cửa.

Mấy tháng nay chủ nhân lên kinh thành đi thi, mẫu thân chủ nhân lại được một tên béo đón đi, Ninh Cốt Đầu cũng rất ngoan cường, tự mình sống tiếp, ngoại trừ không ăn được xương thịt mỹ vị nhất, mỗi ngày ở trên núi đi tìm những món ăn dân dã, những ngày tháng ung dung cũng thật tự tại.

Hôm nay, mẫu thân của chủ nhân cuối cùng cũng về rồi, nó mừng rỡ vẫy vẫy cái đuôi như muốn bay lên, lại có thể được ăn xương rồi, mẫu thân chủ nhân còn vuốt v e đầu của nó, nói với nó rằng hôm nay chủ nhân của nó cũng sẽ quay về.

Thế là Ninh Cốt Đầu liền chờ đợi, nó đợi mà cái cổ cứ ngước ngước lên, cuối cùng cũng đợi được chủ nhân về, nó vội vã xông lên muốn cùng chủ nhân chào một cái thật thân mật, âu yếm, quay người để lộ cái bụng trên mặt đất, thích thú đợi một hồi lâu, nhưng lại phát hiện bản thân bị chủ nhân vô tình nhìn lướt qua.

Ninh Cốt Đầu không vui mà đứng dậy ngửi ngửi mặt đất.

Chủ nhân lúc quay về, hình như còn ôm theo một cô nương?

——

“Ai dô!” Lúc bột thuốc tiếp xúc đến mặt ngoài vết thương là Văn Tử Hi lại kêu lên một tiếng.

Song Duyệt trừng mắt nhìn tên đại phu tay đang run rẩy mỗi khi công chúa kêu lên một tiếng: “Ngươi cẩn thận một chút!”

Vị đại phu thật thà, lương thiện gật đầu như giã tỏi, rất nhanh rắc thuốc lên vết thương trên chân của Văn Tử Hi, thở phào nhẹ nhõm, nhấc hòm thuốc lên, tiền cũng không kịp cầm mà chạy đi.

Người nhà này thực quá đáng sợ rồi, mỗi lần mà cô nương bị thương kia gào lên một tiếng, hai đôi mắt như hai con dao khoét soàn soạt trên người ông ta.

Một đôi mắt là của một tiểu nha đầu, còn một đôi là của người nam nhân đằng sau mà cô nương kia đang dựa vào.

Vị đại phu nhấc hòm thuốc chạy thật nhanh.

“Ngươi không cần tiền sao!” Song Duyệt cầm tiền đuổi theo ra ngoài.

Ninh Cốt Đầu thấy lão già nhấc cái hòm mà chạy nhanh như chớp ra khỏi cửa nhà nó, còn tưởng là trộm, lập tức cũng bắt đầu điên cuồng đuổi theo.

Bên ngoài Ninh Cốt Đầu và Song Duyệt đang đuổi theo đại phu, trong nhà Văn Tử Hi đang ngồi trên giường chẹp miệng.

“Uống một chút nước đi.” Ninh Hoài đưa cái ly tới bên cạnh môi Văn Tử Hi.

Vừa khóc vừa la, cổ họng cũng chịu không nổi.

“Không uống.” Văn Tử Hi quay mặt đi.

“Aiz” Ninh Hoài thở dài một cái, hạ chén trà xuống, nắm lấy bàn tay đã được bôi thuốc của Văn Tử Hi rồi đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi, “Còn đau không?”

Ninh Hoài thổi trên vết thương của nàng có chút ngứa, nhưng nàng không nói.

“Cha mẹ của Điền nha đầu đều mất sớm, trong nhà chỉ còn lại muội ấy và ông nội, ông nội muội ấy sức khỏe lại không tốt, muội ấy lo liệu việc nhà từ sớm, vì vậy tính tình có chút chua ngoa.” Ninh Hoài nói tiếp: “Hôm nay là do ta không tốt, làm cho hai người một trận hiểu nhầm, nàng muốn giận thì hãy giận ta trước, đánh ta một trận trước có được không?”

“Cái tay này của ta, sao đánh chàng được đây?” Văn Tử Hi đưa cánh tay đang băng thuốc bằng vải xô ra, “Đánh chàng rõ ràng ta sẽ còn đau hơn, chàng có phải là đang cố ý không?”

Ninh Hoài không biết phải làm sao: “Xin lỗi nàng, ta…”

Văn Tử Hi đột nhiên cười lên một tiếng, dùng cổ tay của cánh tay bị thương ghì lấy cổ hắn, cắn một cái vào vai Ninh Hoài.

Vai Ninh Hoài có chút đau, sau đó lại vuốt v e lưng và tóc của Văn Tử Hi, để mặc nàng cắn.

Văn Tử Hi không ngờ rằng xương trên người Ninh Hoài cứng như vậy, nàng cắn đến mỏi cả răng nhưng người đàn ông này lại cứ như không có gì, có chút giận, buông miệng ra, thở hầm hừ nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Ninh Hoài.

“Sao không cắn nữa rồi?” Ninh Hoài hỏi.

“Không nỡ cắn chàng.” Văn Tử Hi nhún nhún cái mũi chàng.

Thực sự là cắn không nổi.

Ninh Hoài trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, nâng khuôn mặt nhỏ của Văn Tử Hi lên: “ Vậy ta cho nàng một phần thưởng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.