Cảnh Vĩnh Phúc tâm tư vừa trỗi liền bị sự bứt rứt của
hắn làm chấn động. Nàng có thể dự đoán nhiều chuyện nhưng đã xem nhẹ chuyện
này, chính là xem nhẹ bảy mươi bốn mạng người, còn suýt nữa hại đến tánh mạng
Lý Dịch.
“Vốn là anh em như thể tay chân, tại sao bọn họ
có thể đối với ngươi như vậy?”
Tiểu Thúy bị thần sắc bi thương của hắn tác động, bàn
tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Nhược phu nhân. Nàng cùng A Căn là anh em song sinh,
từ lúc còn nhỏ A Căn đã đối với nàng vô cùng yêu mến. Vì vậy, nàng rất khó tin
trên đời này còn có chuyện an hem ruột thịt mưu hại lẫn nhau.
“Ta mặc dù may mắn không bị trọng thương nhưng
nơi này cũng đã bị thương!” Lý Dịch chỉ tay lên ngực mà nói, rồi cúi đầu,
“Trước kia ta cũng đã từng bị thương, nhưng lần này thì đúng là đã thương
thế hoàn toàn.” Hắn cũng không rõ, vì sao đối này con nhóc này lại nói
nhiều như vậy.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài, hỏi: “Xin hỏi điện hạ,
ngài muốn nước Tiếp sau này như thế nào?” Nàng vốn là tính rời xa hắn,
cách rất xa, nhưng hắn làm nàng cảm động, làm nàng thay đổi quyết định này.
Cũng thật buồn cười là từ khi gặp ở quán rượu đến này hắn đều không quá khinh
thị nàng. Chính là lúc này đây, nàng không còn muốn là khách qua đường trong
cuộc đời của Lý Dịch, nàng muốn giúp hắn một phen, có thể giúp bao nhiêu thì
giúp bấy nhiêu.
Lý Dịch cũng lĩnh ngộ được điều này, ánh mắt tỏa sáng
nhìn chằm chằm Cảnh Vĩnh Phúc.
“Điện hạ muốn một nước Tiếp lớn mạnh?” Cảnh
Vĩnh Phúc nói ra đáp án trong lòng hắn, “Anh em hợp lực đồng tâm, có thể
nhất thống thiên hạ. Đây là điều tốt nhất. Còn như anh em khác dạ, tranh giành
vương vị thì giữ lấy giang sơn cũng không khó nhưng xin đừng nghĩ tới việc nhất
thống thiên hạ.”
“Chẳng còn cha con, không còn anh em, dù có ở
ngôi cửu ngũ chí tôn, hô mưa gọi gió thì cũng là người cô đơn. Hoặc là, tốt hơn
một chút, có người còn sống sót dù không phục thì ít ra cũng có chút thú vị.
Hoặc là, ngày sau có thể chia xẻ bản đồ giang sơn, càng là một lựa chọn an nhàn.
Tất cả so với việc ngày đêm hao tâm tổn trí lo việc tranh giành, dẫn đến tộc
diệt gia vong cũng còn tốt hơn nhiều!”
“Bình Đại Phúc! Ngươi vì sao giúp ta?”
Cảnh Vĩnh Phúc không biết trả lời thế nào. Xét riêng
mà nói là nàng không thoải mái khi thấy cảnh người vô tội mất mạng. Nhìn chung
mà nói, nước Tiếp bất ổn thì nàng cùng Nhược phu nhân và những người thân cũng
không thể sống yên ổn. Cái này gọi là làm trước thì tiết kiệm sức. Ví như để
đào thoát khỏi vương phủ ít tốn sức nhất, nàng phải cùng Nhược phu nhân dùng
không ít sức để làm nhiều việc suốt mấy tháng trước đó.
“Ngươi muốn cái gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên bật cười: “Ta muốn cái
gì? Muốn tiền tài, ta nghĩ ta cố gắng kiếm tiền có lẽ có thể trở thành thương
gia lớn? Muốn vinh hoa, gả cho ngươi làm hậu phi cũng vẫn có thể xem là một cái
lựa chọn tốt, điều kiện tiên quyết là điện hạ không chê ta không có dung mạo
khuynh quốc khuynh thành. Bất quá những điều này lại không phải cái ta muốn.
Điện hạ, ta còn nhỏ, ta chỉ nghĩ sao cho cuộc sống sau này được yên ổn.”
Lý Dịch nghe được câu “Gả cho ngươi làm hậu
phi” không khỏi trong lòng rung động, nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh như cũ,
hắn hỏi: “Vậy là cái gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc cũng suy tư: “Trước đây, khi nhảy
múa, ta từng nghĩ có lẽ mình là con chim, có thể bay nhảy tự do.”
“Ngươi… có thể múa?”
“Đều là chuyện trước đây rồi.” Cảnh Vĩnh
Phúc nhợt nhạt cười, giữ chặt tay Nhược phu nhân, “Bay cao tới đâu, cũng
vẫn có mẫu thân ở bên mới là vui vẻ.” Dù ở trên cao có cảm giác tự do thì
cũng là một thân phiêu diêu, có đất dưới chân mới có thể ổn định được. Mà bất
luận có bay bao xa, thì vòng tay mẫu thân cũng là nơi ấm áp nhất với nàng.
“Ta nguyện phò trợ điện hạ thuận lợi đăng cơ,
nhưng chỉ đến đấy thôi.”
Nhược phu nhân mỉm cười gật đầu. Chỉ cần nàng muốn,
làm mẫu thân như bà đều sẽ thầm lặng ủng hộ. Cảnh Vĩnh Phúc hơi hơi áy náy đối
với Nhược phu nhân: “Mẫu thân, chờ chuyện này xong rồi, chúng ta lại đi
tìm một chỗ phong cảnh tươi đẹp cùng sống yên ổn.”
Lý Dịch yên lặng nhìn chăm chú hai mẹ con, vẻ mặt phức
tạp.
Hôm sau, thái tử điện hạ tự mình dẫn một chiếc xe ngựa
trở về quân ngũ. Kỳ quái là hắn không cưỡi ngựa mà là đi phía trước xe ngựa,
Hiên Viên Tắc theo sát hắn. Ngồi trước xe ngựa là một nữ tướng cao lớn, bên
cạnh là một nam tử có vẻ uất ức. Xe ngựa đi qua cổng, bên trong là một vị phu
nhân vô cùng xinh đẹp và ba đứa con nhỏ của bà.
Lý Dịch tiêu sái đi qua, quân sĩ lặng im.
Sau này Lý Dịch đăng cơ, đã đổi tên cho ngôi đình cũ
thành đình Hạ Mã.
Vào đến trong quân trướng (alotoiday03: nơi bàn việc
quân sự), Hiên Viên ngồi ghế chủ, Lý Dịch cạnh bên, rồi đến Cảnh Vĩnh Phúc,
Hiên Viên Tắc đứng lặng. Sau một hồi hàn huyên, Cảnh Vĩnh Phúc nói: “Theo
suy nghĩ nông cạn của tôi, chúng ta không cần nóng lòng hồi kinh.”
“Hả?” Hiên Viên thắc mắc đến tột cùng nhưng
bị Cảnh Vĩnh Phúc hỏi trước .”Tại hạ muốn biết đã xảy ra chuyện gì sau khi
Phương đại nhân mở hiệu cầm đồ.” Lý Dịch hiểu, Cảnh Vĩnh Phúc đầu tiên cần
biết những tin tức tình báo chuẩn xác.
Hiên Viên cho biết tình hình. Sau ngày Phương Hiểu
Xuân mở hiệu cầm đồ liền bắt được một người bộ dạng khả nghi, tra hỏi thì biết
hắn là thám thính của đám giặc vỏ, nhờ đó, Hiên Viên quân đại được toàn thắng.
Trùm thổ phỉ mặc dù chết nhưng trên xác chết lại tìm ra được tín vật của Đãi
vương, thêm khẩu cung của đám lâu la, xác định đám giặc cỏ quấy rầy biên cảnh
lâu nay không phải là người nước Cảnh mà tất cả đều là mưu kế của vị hoàng tử
nước Tiếp này. Dụng ý trước mắt là đem tướng quân năng lực nhất nước Tiếp,
người đứng đầu gia tộc Hiên Viên – Hiên Viên tướng quân rời khỏi kinh thành;
tiếp đến là dụ Lý Dịch tự mình rời khỏi kinh thành, sau đó mưu hại. Biết được
những điều này, Hiên Viên bèn nhanh chóng tây tiến, nửa đường cứu được Lý Dịch.
Sau khi hai người hội hợp, Đãi vương bèn cho phong tỏa mọi đường đi về kinh
thành, vì vậy bọn họ đành phải tiến về phía bắc, đến Diệp Bắc bình nguyên.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi lại: “Tướng quân bắt giặc rồi
điện hạ gặp chuyện, cách nhau bao nhiêu thời gian?”
Lý Dịch hít một hơi lạnh: “Chỉ kém một ngày.
Tướng quân ngày trước bắt được tên giặc kìa, ngày sau bản cung đã bị đâm sau
lưng!”
Hiên Viên trầm giọng nói: “Chính xác là chỉ cách
một đêm.”
Cảnh Vĩnh Phúc suy tư một lát rồi gật đầu: “Một
khi đã như vậy lại càng không cần hồi kinh.” Quả thật, giặc cỏ biên cảnh
bị bắt là nguyên nhân khiến Lý Dịch gặp chuyện, chỉ sợ trên đường hồi kinh cũng
đã có mai phục. Lý Dịch chết đương nhiên thái tử mới sẽ được lập, còn Hiên Viên
gia tộc cũng sẽ bị nhổ tận gốc. Mà mặc dù không có việc bình định giặc cỏ, Lý
Dịch khi hồi kinh cũng sẽ bị nạn. Chỉ là đối phương thấy chưa cần hắn phải chết
ngay cho nên mới không truy sát.
Lý Dịch và Hiên Viên vừa nghe Cảnh Vĩnh Phúc hỏi như
vậy cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Thật lâu sau, Lý Dịch buông tiếng thở dài, rồi vòng vo
nhưng cũng chân thành tha thiết “Nếu không có Đại Phúc, bản cung cùng Hiên
Viên tướng quân thật đúng là đi vào chỗ chết!”
Cảnh Vĩnh Phúc thầm hổ thẹn, không có nàng, bọn họ
cũng chẳng chết. Lấy uy tín của Hiên Viên ở nước Tiếp, kết cục cuối cùng như
thế nào cũng chưa nói được, chính là nàng làm chuyện dư thừa.
Cảnh Vĩnh Phúc ngưng trọng nói, “Chuyện lần này
không có người thắng. Nếu có, cũng không phải người nước Tiếp. Cho nên, chúng
ta nên đẩy nhanh câu chuyện.”
Ánh mắt sáng ngời của Lý Dịch cùng Hiên Viên bỗng làm
cho Cảnh Vĩnh Phúc nhớ lại, nàng vẫn là cô gái mười bốn tuổi, mặt của nàng hơi
hơi đỏ lên.
Lý Dịch không làm cho Cảnh Vĩnh Phúc thất vọng, hắn
nói: “Được, bản cung đẩy.” Sau này Cảnh Vĩnh Phúc mới dần dần phát hiện,
người này không chỉ có tâm tư tinh tế.
Sau một đêm bàn chuyện, Cảnh Vĩnh Phúc cuối cùng cũng
mệt mỏi ngủ gục. Nàng đã muốn nói phán đoán của mình rằng nước Tiếp thế nào
cũng phải 1 hồi đánh giết, nhưng dù nước Tiếp loạn thế nào thì cũng không quan
hệ đến nàng. Lý Dịch bèn ôm nàng đem về ổ chăn mềm mại ấm áp.
###
Kinh thành nước Tiếp, thái tử phủ đệ “Dễ Dàng phủ”.
(alotoiday03: chỗ này có lẽ là từ khác nhưng tôi không xác định được, ai có đề
nghị gì khác cho từ Dễ Dàng thì trao đổi với tôi nhé, cám ơn)
Người hầu của Lý Dịch mở cửa xe cho Cảnh Vĩnh Phúc, từ
trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy tên phủ nàng không khỏi mở miệng. Dễ Dàng
phủ?
Người hầu trong Dễ Dàng phủ không ít, tất cả dường như
đều để ý nàng, nàng nhất loạt nhìn qua mọi người. Quản gia trên mặt cười tủm
tỉm, cũng không ngừng lấy ánh mắt nghi vấn “ai vậy” nhìn nữ tử bên cạnh Lý
Dịch. Người đi đường cũng ngừng lại tò mò dò xét xiêm y của nàng, trong đó, có
một tên lưu manh tinh mắt tuổi chừng 17, 18 tuổi từ phía sau lẳng lặng nhìn
nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc dưới chân mang đôi hài của một cửa hàng
lớn ở kinh thành, trên đầu mang kim thoa chim phượng do Lý Dịch hào phóng tặng
cho, quần áo trên người cũng là do hắn yêu cầu người ta may gấp cho nàng. Không
ai quan tâm nét mặt Cảnh Vĩnh Phúc mặt có chút buồn bực. Để phối hợp tốt, nàng
đã phải mang lông mi giả, đánh phấn mấy tầng, thậm chí tô môi son… Nàng sờ sờ
mặt mình, có lẽ dung mạo thật sự của nàng không được đẹp lắm, nếu không làm sao
phải làm vậy.
“Vị này là Bình cô nương.” Người hầu cận của
Lý Dịch nhẹ giọng giới thiệu.
Quản gia thấy vậy mới cẩn thận đánh giá Cảnh Vĩnh
Phúc.
Người hầu cận của Lý Dịch bổ sung: “Điện hạ phân
phó, không được chậm trễ với Bình cô nương.”
Quản gia tựa hồ có điểm buồn bực, nhưng vẫn cực kỳ
cung kính cúi mình thi lễ: “Mời cô nương đi theo ta.” Dù sao cửa phủ
cũng không phải chỗ nói chuyện.
Dễ Dàng phủ so với Dự vương phủ hoàn toàn khác nhau,
đó là chưa tính tới phong cách kiến trúc hai nước có nhiều điểm bất đồng.
Nàng như đi vào một thế giới nam nhân, cả tòa Dễ Dàng
phủ không có lấy một nữ tử. Cảnh Vĩnh Phúc không dám nói chính mình là nữ tử
đầu tiên bước vào Dễ Dàng phủ, nhưng khẳng định là gần đây thì nàng là nữ tử
duy nhất. Trên đường đi, mọi người đều tò mò nhìn nàng.
Nàng rất nhanh nhìn ra tòa phủ đệ của Lý Dịch có những
cơ cấu đặc biệt của một phủ thái tử với nhiều loại người hầu cận cho nhiều loại
công việc riêng biệt. Nàng không còn phải cải nam trang mà đường hoàng là một
thân nữ nhân, dĩ nhiên là Lý Dịch tôn trọng nàng.
Thay Lý Dịch tiếp nàng là mưu sĩ nổi danh thiên hạ
Tiết Đồng Di, khoảng ba mươi tuổi, phục sức giản lược, khí chất bình dị gần
gũi.
“Bình cô nương, ta gọi là Tiết Đồng Di. Cô nương
đã vào Dễ Dàng phủ thì là người của điện hạ. Cô nương có gì cần đều có thể nói
với ta. Chỉ cần không quá khó, ta đều sẽ đáp ứng cô nương.”
Lời này bao hàm rất nhiều nội dung.
“Tiết tiên sinh khách khí.” Cảnh Vĩnh Phúc thi
lễ.
Trà xanh đưa lên, Cảnh Vĩnh Phúc kể lại mọi chuyện xảy
ra từ khi rời trấn, hắn bình tĩnh nghe xong, nói: “Theo ý ta, cũng là
không cần hồi kinh nhanh như vậy.”
Sau khi uống trà hắn lại thong dong nói: “Hiện
tại sốt ruột không phải chúng ta, mà là bọn hắn. Điện hạ cũng là nhất thời khó
thở, dù sao một lúc đã chết nhiều người hầu cận như vậy, ai trong lòng mà không
thấy khổ sở. Cũng may, hiện tại điện hạ đã bình tĩnh. Người chết cũng đã chết,
điều nên làm là làm sao để họ chết không uổng phí.”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn, hổ thẹn tự thấy mình không
thể tính là một mưu sĩ được, người trước mắt mới là nhân tài. Đối với bảy mươi
bốn mạng người kia, nàng đầu tiên nghĩ đến là áy náy còn hắn lại nghĩ làm sao
xoay chuyển cục diện.
“Nhưng dù sao thì điện hạ cũng phải trở về.
Chuyến hồi kinh này không biết Bình cô nương có tính toán gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc thu hồi tạp niệm, cười nói: “Ta
nghĩ gặp nên gặp qua Địch vương.”
“Hả?” Tiết Đồng Di chợt thấy hứng thú,
“Gặp qua Địch vương?”
“Nói vậy chuyện hôm nay có một tiểu nha đầu tiến
vào Dễ Dàng phủ hẳn là các chư vương đều đã biết được. Nha đầu kia mới tiến vào
Dễ Dàng phủ thì phải đi chào Địch vương điện hạ. Điều này cực kỳ có ý tứ.”
“Là cực kt2 có ý tứ…” Tiết Đồng Di cười
cười, “Ta sẽ vì cô nương an bài tốt chuyện này.”
“Nghe giọng Bình cô nương, là người nước
Cảnh?” Hắn bỗng nhiên vòng vo.
“Vâng.” Cảnh Vĩnh Phúc nửa thật nửa giả
trình bày chân tướng của mình một lần.
“Ôi… Ta vẫn chưa hỏi tên cô nương?”
“Ta gọi là Bình Đại Phúc.”
Tiết Đồng Di kinh ngạc nhưng giây lát sau liền trấn
tĩnh.”Tối nay ta sẽ đãi tiệc tẩy trần cho cô nương, đến lúc đó sẽ giới
thiệu cô nương với các vị hiền sĩ trong phủ.”
Cảnh Vĩnh Phúc cảm tạ rồi chào biệt hắn. Bởi vì nói
đến đây là đủ rồi.
Dễ Dàng phủ nhiều văn sĩ, đại đa số văn nhân này vẫn
như cũ không thể che dấu sự thanh ngạo, riêng Tiết Đồng Di thuộc số ít cực cá
biệt nhân sĩ còn lại.
Thế giới nam nhân đột ngột xuất hiện một nữ nhân, nói
không đồn ra bên ngoài e rằng khó tin. Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ như thế.
Dễ Dàng phủ bao năm qua sưu tập các loại tư liệu khắp
nơi, nàng tranh thủ thời gian này ghi nhớ không ít.
Buổi sáng hôm sau, Cảnh Vĩnh Phúc y theo kế hoạch đi
bái kiến Địch vương, thuận tiện xem phong thái kinh thành nước Tiếp. Cỗ kiệu
lớn không nhanh không chậm đi trên đường phố đông đúc, chứng kiến túc những tòa
kiến trúc cao lớn của nước Tiếp cùng khuôn mặt bình thản người đi đường và các
tiểu thương. Nàng đi đến kết luận, nước Tiếp quả thật giàu mạnh hơn nước Cảnh.
Đánh giá một quốc gia phồn vinh hưng thịnh hay không chỉ cần xem cách ăn mặc và
cử chỉ của dân chúng. Ở nước Tiếp, ngoại trừ Diệp Bắc bình nguyên thưa người,
còn lại từ biên giới tới kinh thành đều đông đúc mà trên đường hầu như không hề
có ăn xin.
Kiệu ngừng lại, không phải đã đến nơi mà là bị cản
đường, người cản đường cư nhiên vẫn là Tư Mã Thu Địch. Cảnh Vĩnh Phúc trên kiệu
nhìn hắn một thân tuyết trắng y phục, vẫn như cũ chỉ cầm trong tay cây quạt—
chỉ là lần này là cây quạt lông màu trắng, Tư Mã Thu Địch phiêu nhiên đi vào
một tòa nhà lớn.
Kiệu Cảnh Vĩnh Phúc đổi hướng, đi vòng qua. Nàng buông
mành, nghĩ rằng Tư Mã Thu Địch đúng ra không thể hồi kinh sau nàng, điều này
cho thấy hắn nửa đường có đi qua nơi khác. Hắn đi nơi nào, nàng lại lười suy
nghĩ, cũng không đoán nữa. Chỉ xác định tòa nhà hắn vừa vào khẳng định là phủ
đệ của Tư Mã gia.
###
Cảnh Vĩnh Phúc có thể thuận lợi tiến vào Địch vương
phủ, một nửa công lao là của Tiết Đồng Di.
Ở nước Tiếp, không phải cứ là hoàng tử thì đều có thể
phong vương, dù không phải Vương gia thì người không có thân phận như Cảnh Vĩnh
Phúc cũng không thể tùy tiện gặp được. Mà Địch vương, lại càng không phải là
người bình thường có thể tùy tiện gặp, nguyên nhân thì mọi người đều biết.
Nhưng là Địch vương bằng lòng gặp nàng, hơn nữa liền an bài gặp vào buổi sáng
hôm sau. Thời gian trôi nhanh, Cảnh Vĩnh Phúc sáng sớm rời giường, bắt đầu học
lễ nghi cung đình nước Tiếp, càng làm nàng nhận ra sự chân thành của Lý Dịch.
Nàng một nữ tử chốn dân gian nhưng chưa bao giờ phải giữ quy củ ở trước mặt
hắn. Lý Dịch thực làm nàng bội phục.
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng không xa lạ với lễ nghi
cung đình nên nàng liền học rất nhanh. Rồi vẫn như cũ đặt lên người những xiêm
y kia, trang điểm nọ.
Địch vương phủ thuộc loại phủ đệ chính thức của hoàng
gia, sau cửa chính là một cái sân lớn, phòng khách riêng lịch sự tao nhã, sau
đó là chín khúc hành lang tinh xảo, vượt qua hồ nước nhân tạo, rồi sau đó là
một khu nhà ở lớn hơn nữa.
Cuối cùng, Cảnh Vĩnh Phúc đứng ở hoa viên cửa trước,
hạ nhân dẫn kiến nàng nói: “Cô nương xin chờ, tiểu nhân vào thông
báo.”
Cảnh Vĩnh Phúc không phải đợi lâu, hạ nhân rất nhanh
liền đi ra, dẫn nàng tiến vào nội viện rực rỡ những loại hoa mùa thu đang nở
rộ. Nàng xem một lúc, trước mắt đều là hoa cỏ mùa thu, có thể đoán, Địch vương
phủ còn có khác ba hoa viên cho 3 mùa còn lại trong năm.
Hương hoa thơm ngát, sắc hoa rực rỡ, không biết dạng
chủ nhân nào mới có thể xứng với nơi này? Từ lúc ở nước Cảnh, Cảnh Vĩnh Phúc đã
nghe nói qua đại danh của Địch vương Lý Phỉ. Nghe nói Dương Hoài Oánh – mẫu phi
của Lý Phỉ – là quốc sắc thiên hương, hắn lại kế thừa dung mạo này của mẫu
thân, mười lăm tuổi đã là nam tử đẹp nhất nước Tiếp.
Cho nên Địch vương không dễ dàng tiếp khách, lại càng
không tiếp nữ khách.
Cảnh Vĩnh Phúc gặp qua Lý Dịch tư thế oai hùng bừng
bừng phấn chấn, có thể tưởng tượng huynh đệ của hắn cũng phong thái xuất chúng
như vậy. Nàng cũng gặp qua Tư Mã Thu Địch thông minh tuấn tú, có thể tưởng
tượng khí chất nói năng của công tử nước Tiếp. Nhưng sau khi gặp Lý Phỉ, nàng
mới biết được Lý Dịch và Tư Mã Thu Địch cũng không thể so sánh với Địch vương.
Phong cách hoa viên quý tộc nước Tiếp đa số là gồm
nhiều tòa phủ, Địch vương phủ cũng không ngoại lệ. Người hầu dẫn nàng vòng qua
mấy chỗ hoa rụng rực rỡ, đến một hiên đình mái cong thanh nhã. Đi thêm vài bước
thì thấy một người nam tử tuổi còn trẻ. Hắn mặc trường bào màu xám, trên trán
đeo một chuỗi mã não đỏ thẩm, đôi mắt phượng thâm thúy, mũi thẳng, môi bạc.
Trên người hắn bên ngoài là trường bào màu xám, bên trong mặc y phục màu vàng,
màu sắc đối lập càng tôn lên vẻ tuấn tú. Vừa đến bên hắn, Cảnh Vĩnh Phúc liền
nhận thấy dung mạo của hắn đúng là danh bất hư truyền.