Ra khỏi biên giới nước Cảnh, đi về phía tây là thị
trấn biên giới lớn nhất phía Đông của nước Tiếp. Trong thị trấn phồn hoa đô hội
này, vừa có 5 vị nam tử bước vào quán rượu Tam quốc.
Thoạt nhìn đều biết năm vị này đều là những tay nhiều
tiền lại lớn quyền. Đứng đầu là tướng quân Hiên Viên – cũng là người đứng đầu
Hiên Viên thế gia và là người đại diện triều đình cai quản thị trấn này. Bên
cạnh hắn, về bên tay trái là quan huyện, về bên tay phải là tay cự phú Phương
Hiểu Xuân. Kế tiếp là con trưởng của Hiên Viên, Hiên Viên Tắc. Cuối cùng là một
nam tử lạ mặt trẻ tuổi, đối với Hiên Viên và mấy người kia không kính nể gì,
người này không giàu thì cũng là nhân vật quyền lực.
Cảnh Vĩnh Phúc đánh giá xong trong lòng đã có cách.
Nam tử tuổi trẻ này không chừng là thái tử nước Tiếp cũng nên. Nhưng dù hắn là
thần thánh phương nào nàng cũng không có hứng thú. Hiện nàng đã là chưởng quầy
Cảnh Vĩnh Phúc, cứ để đám Hiên Viên tự mình hầu hạ — chỉ đứng ở một bên nhìn
tiểu nhị đem thực đơn và nước trà lên, sau đó hàn huyên vài câu, rồi lảng sang
chỗ khác.
Hiên Viên là một người sảng khoái, mỗi lần đến, đều
vung đại tay lên nói một câu “Ngươi xem rồi làm” để đuổi chưởng quầy
hoặc tiểu nhị đi chỗ khác. Nhưng lúc này đây hắn lại rất quy củ, đón lấy thực
đơn từ tay tiểu nhị rồi đưa cho vị quý nhân tuổi trẻ. Cảnh Vĩnh Phúc lúc này
mới chính thức để ý đến hắn. Hắn khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai lãng
tử nhưng ánh mắt lại quá mức sắc bén. Trên người tuy mặc loại vải màu xám ánh
trang tầm thường của nước Tiếp nhưng được may tinh xảo, bên hông lại đeo chiếc
bội ngọc bích quang trong sáng cực đẹp, càng quan trọng hơn là khí chất của hắn
hoàn toàn không giống người bình thường. Cử chỉ của hắn thực chỉ có ở những
người “trên vạn người”.
“Dịch công tử lần đầu tiên đến đây, quán rượu này
đã khai trương được 1 năm, rượu và thức ăn tuy không thể so sánh với hoàng gia
nhưng cũng đáng để thưởng thức, mời công tử chọn mọn.”
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười không nổi, Dịch công
tử, ôi, mẹ ơi, thật là nàng đoán đại mà lại trúng. Tên của thái tử nước Tiếp
chẳng phải Lý Dịch sao?
Cảnh Vĩnh Phúc đang tính toán tìm cách thoái lui thì
Lý Dịch lại đưa tờ thực đơn về phía nàng, cười nói: “Nếu chưởng quầy đã ở
đây, chi bằng hãy giới thiệu cho ta vài món. Xem thứ này rất không thú
vị!”
Mọi người đều dồn mắt nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, nàng đành
phải trầm giọng bắt đầu giới thiệu: “Quý vị là thượng khách, xin cứ chọn
tự nhiên. Ở đây chúng tôi chú trọng giữ lại hương vị thiên nhiên của món ăn, từ
nguyên liệu ban đầu, chọn thêm phụ liệu, … ”
“Giới thiệu mấy món đơn giản cho ta.” Lý
Dịch ngắt lời.
“Dạ, là.” Cảnh Vĩnh Phúc cười nói, “Đầu
bếp của quán chúng tôi có 2 món sở trường, một là thị bò chấm tương, hai là thị
nướng gỗ trà.”
“Không sai, không sai. Hai món này rất ngon
!” Hiên Viên phụ họa.
Lý Dịch hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Cảnh Vĩnh
Phúc hỏi: “Phải không? Không biết ngon ở điểm nào?”
Cảnh Vĩnh Phúc trơ mắt quan sát hắn. Đám 5 người bọn
họ tụ tập, không sớm đuổi chưởng quầy và tiểu nhị đi thì thôi, lại còn hỏi
không ngớt là sao?
“Chỉ biết là ăn ngon mà không biết ngon ở điểm
nào, chẳng phải là đáng tiếc sao?” Lý Dịch đưa mắt về phía Hiên Viên.
Hiên Viên sao lại không biết tính ý của Lý Dịch, bèn
lớn tiếng nói, “Tiểu chưởng quầy, hãy nhanh nói cho chúng ta nghe!”
Cảnh Vĩnh Phúc thầm than một tiếng, chẳng lẽ tuổi nhỏ
thì phải chịu thiệt sao? Ngoài miệng thì vui vẻ đáp: “Hồi công tử, món
thịt bò chấm tương dùng hơn mười vị rau dưa trộn cùng rồi bỏ vào trong miếng
thịt, bó miếng thịt lại rồi nấu nên thịt bò còn nguyên vị mà lại thơm!”
Bốn vị khách kia không hẹn mà cùng gật đầu. Đúng là
vậy!
“Còn thịt nướng gỗ trà?”
Cảnh Vĩnh Phúc không chút hoang mang hỏi lại:
“Các vị đại nhân cho hỏi có phải khi ăn thịt nướng gỗ trà ở những quán
khác có thấy món này nhạt nhẽo không?”
Phương Hiểu Xuân vội nhìn Cảnh Vĩnh Phúc tiếp lời:
“Không sai.”
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: “Đúng vậy, gỗ trà còn
mới thường có mùi lạ, ăn vào kém ngon”
Phương Hiểu Xuân không ngừng gật đầu: “Đúng vậy
đúng vậy. Nhưng chẳng phải là phải dùng gỗ trà còn mới sao?”
“Phương lão bản quả nhiên rất sành về ẩm thực,
không sai, ngài nói rất đúng, đúng là phải dùng gỗ trà còn mới!”
“Điều này sao có thể? Đầu bếp quán này làm sao
làm được ? Làm sao làm mất được cái mùi khó chịu kia đi?”
Cảnh Vĩnh Phúc ra vẻ sâu xa khó hiểu: “Đây là bí
quyết bí truyền của bổn quán, không thể nói ra được. Mong đại nhân thường xuyên
đến đây ủng hộ!”
Phương Hiểu Xuân sửng sốt, cười to rồi nói:
“Chưởng quầy này to gan, dám trêu chọc ta!”
Khi mọi người còn đang cười vui vẻ, Cảnh Vĩnh Phúc bèn
mượn cớ cáo từ, Lý Dịch cũng không làm khó nàng, chỉ chăm chú nhìn theo đến khi
nàng khuất dạng.
Cảnh Vĩnh Phúc âm thầm dặn dò tiểu nhị cẩn thận phục
vụ, không được sơ suất với bất kỳ ai ở bàn đó.
Cảnh Vĩnh Phúc đi rồi, Hiên Viên Tắc hỏi Lý Dịch:
“Dịch công tử vì sao hỏi kỹ vậy?”
Lý Dịch từ tốn nói: “Đừng nói là ta, các vị chắc
cũng chưa biết chưởng quầy là nữ và nàng ta từ đâu tới phải không? ”
Hiên Viên nghênh ngang cười to.
Người ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Dịch công tử
có điều không biết, chúng tôi đều biết chưởng quầy ấy là một nữ tử, nhưng điều
này cũng lại là chính nàng nói ra với chúng ta khi khai trương quán.”
Hiên Viên cũng nhớ lại: “Tiểu chưởng quầy này
thực có ý tứ, vừa mở quán tiền tự mình đưa thiệp chào tới, nói là chưa hiểu rõ
quy củ và mong bao dung. Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi …”
Người ngồi bên cạnh lại cười nói: “Nàng cũng nói
với ta là nàng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, thân là nữ nhi thật sự
không nên xuất đầu lộ diện, muốn giả trang nam buôn bán qua ngày. Ta đồng ý cho
nàng mở quán, cũng không ngờ nàng có thể buôn bán lớn như hôm nay!”
Lý Dịch nói: “Thì ra là thế!”
Phương Hiểu Xuân hỏi: “Không biết công tử vì sao
lại hỏi nha đầu đó về hai món ăn nổi tiếng của quán?”
Lý Dịch nghiêm mặt nói: “Ban đầu ta cũng chỉ là
tùy tiện hỏi nhưng nghe giọng của nha đầu đó thì thật sự không giống người nước
Tiếp chúng ta, cũng không giống người phía Tây nước Cảnh, mà càng nghe càng
giống người kinh đô nước Cảnh. Ta nhất thời nghi ngờ, dù sao bây giờ cũng là
thời buổi rối ren, cần phải cảnh giác, hơn nữa quán của nàng ta mới khai trương
được 1 năm, sẽ khó tránh khỏi còn lưu luyến cố hương!”
Hiên Viên cũng nghiêm mặt nói: “Công tử cẩn trọng
không sai. Tiểu nha đầu này không phải gian tế, nhưng ta cũng đã phát hiện
không ít mật thám ở trấn này,hôm kia vừa phát hiện một tên, đáng tiếc là hắn
không còn sống!”
Người bên cạnh tiếp lời: “Nàng ta tuổi nhỏ lại
buôn bán lớn như vậy, ta cũng đã có để tâm. Nàng ta tới sống tại đây quả thật
là cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Chỉ là nàng ta ít tuổi nhưng có nhiều thủ
đoạn mà ít người có được. Mẹ con nàng ta lại có nhiều tiền để buôn bán lớn thì
nhất định lai lịch không phải bình thường. Ta vẫn có lòng nghi ngờ, đã đến gặp
qua mẫu thân nàng ta, sau đó ta mới tin tưởng nàng ta không phải gian
tế…”
Nói tới đây chợt ngừng lại làm Lý Dịch hoài nghi quay
đầu nhìn hắn. Bên cạnh Phương Hiểu Xuân cười nói: “Mẹ của tiểu chưởng quầy
này là một tuyệt sắc mỹ nhân!”
Bộ dáng của tiểu nha đầu cùng lắm cũng chỉ là coi
được, mẫu thân nàng ta có thể đẹp đến thế nào? Lý Dịch đang nghĩ thì nghe
Phương Hiểu Xuân khen tiếp: “Mỹ nhân phận bạc, nghe nói cha của tiểu
chưởng quầy không phải người tốt, quá nhiều thê thiếp, mỹ nhân không chịu được
mới mang theo tiểu chưởng quầy rời khỏi quê nhà.”
Câu chuyện này đương nhiên là do Cảnh Vĩnh Phúc bịa
ra, năm ấy nàng mười tuổi rời khỏi kinh đô nước Cảnh, từ đó trình độ nói dối
tăng tiến thần tốc. Bất quá câu chuyện này cũng có 1 nửa là thật, thật thật giả
giả mới là cảnh giới nói dối cao nhất.
Lý Dịch cân nhắc trước sau rồi bỗng nhiên cười nói:
“Quả nhiên thủ đoạn cao thâm. Nếu không nói thế với các vị, người nhỏ tuổi
như nàng ấy sao có thể cùng người mẹ mỹ nhân sống yên ở chốn này?”
Mọi người nhìn nhau cười. Lại nghe Lý Dịch hỏi:
“Vậy có biết nàng tên gọi là gì không?”
Hiên Viên cười to, hai người khác cùng đáp lời:
“Nàng tự xưng họ Bình, tên là Đại Phúc!”
Cảnh Vĩnh Phúc hắt hơi 1 cái, nghe thấy trên lầu ồn ào
tiếng cười, lòng nàng chợt lạnh, khẳng định là mấy lão gia kia đã nói với thái
tử tên của nàng!
Lý Dịch cười đến chảy nước mắt, Hiên Viên Tắc thì cố
nén cười, chỉ nghe bên cạnh Phương Hiểu Xuân từ từ nói: “Ta đánh giá mẹ
nàng không muốn gặp người khác, chứ không sao một nha đầu thông minh như vậy
lại cố tình đặt cho cái tên giống tên đứa con gái ngốc nghếch của Dự vương gia
nước Cảnh! Đại Phúc Đại Phúc! Hắc hắc! Làm hại chúng ta đều ngượng ngùng khi
gọi tên nàng, đành phải kêu nàng tiểu chưởng quầy !”
Người bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, Dự vương
không có gì hay nhưng cũng khiến người ta bội phục khi nuôi dưỡng đứa con Đại
Phúc suốt mười ba năm, đến tận khi nàng ấy qua đời cũng chưa thấy bỏ bê!”
Lý Dịch cay khóe mắt: “Rốt cuộc hắn nuôi dưỡng
đứa con ấy như thế nào cũng chưa ai thấy qua. Đều là tung tin vịt, chuyện hoàng
gia, nghe qua đều có điểm không rõ!” Hắn là người hoàng tộc, đối các sự
việc hoàng gia nhận xét thấu đáo hơn so với những người xung quanh. Nhưng qua
lời nói của mọi người, lòng nghi ngờ của hắn đối với Đại Phúc cũng giảm nhiều.
Phải biết rằng những người ngồi trước mắt hắn ai cũng là người tài và có mắt
nhìn người cả. Như Hiên Viên, nhìn bề ngoài không thể đoán được tâm tư của hắn,
bằng không hắn sao có thể kế thừa vị trí đứng đầu Hiên Viên gia tộc? Hiên Viên
thế gia đã có vị trí sừng sững ở nước Tiếp hàng trăm năm nay, thủy chung nắm giữ
trọng trách và quân quyền quốc gia. Ngay cả Hiên Viên còn yên tâm về tiểu nha
đầu này thì hẳn không có vấn đề gì phải quan tâm nữa.
Sau khi đồ ăn đưa lên, tiểu nhị bèn lui ra. Năm người
bắt đầu nói vào việc chính. Bọn họ nói cái gì Cảnh Vĩnh Phúc không nghe được vì
nàng ở dưới lầu nhưng lại có thể đoán được đến tám chín phần.
Nước Tiếp ngoài thái tử còn có ba vị hoàng tử. Là
hoàng tử Lý Huyễn con của Quý phi, hoàng tử Lý Hiền con của Đức phi và hoàng tử
Lý Phỉ con của Thục phi. Theo tôn ti hoàng gia các phi được xếp theo thứ tự Quý
Đức Thục Nhàn, đương nhiên là con của Quý phi đứng trước. Nhưng tất cả đều phải
xếp sau con của Hoàng hậu, là hắn, thái tử Lý Dịch.
Lý Dịch sẽ không vô duyên vô cớ đến thị trấn này, hắn
đến, nhất định là để kéo vây kéo cánh. Có được sự ủng hộ của Hiên Viên vị trí
của hắn xác định sẽ vững chắc. Bên cạnh đó, còn là để ổn định vùng biên quan.
Nơi đây gian tế nhiều như sâu, Hiên Viên gần đây liên tiếp bắt sâu mấy tháng
liền, hôm kia thật vất vả mới bắt được nhưng lại là một xác chết.
Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ một hồi bỗng nhiên nghĩ đến
một chuyện, sắc mặt không khỏi biến đổi. Phòng ngừa vẫn hơn, nàng nên mang theo
mẫu thân rời khỏi nơi này. Tuy rằng trước mắt không có khả năng có chiến tranh,
nhưng một bên là vua mới lập nước Cảnh, bên kia là nước Tiếp tranh ngôi, không
đại chiến thì cũng tiểu chiến. Mà các hoàng tộc lại thích nhất là tìm lý do để
che dấu mục đích thật sự … Chỉ sợ không có lý do lại càng muốn khiêu khích
cho ra lý do.
Nhiều năm trước kia, cha Cảnh Vĩnh Phúc coi nàng là
đứa ngốc nhưng cũng dùng nàng làm cái cớ rồi từ đó dần dần nắm giữ quốc gia
trong tay, những dối trá trong hoàng thất nàng thật đã quá hiểu.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư một lát rồi quyết định.
Trên lầu, Lý Dịch nói những chuyện cần nói xong, đột
nhiên hỏi: “Cái tên của quán này là ai đặt?”
Hiên Viên Tắc ngồi một bên tiếp lời: “Có thể gọi
là ‘Tam quốc’, cũng rất có dũng khí…”
Hiên Viên cùng Phương Hiểu Xuân lại phá lên cười,
người ngồi bên cạnh hạ giọng nói: “Còn ai nữa? Đương nhiên là tiểu chưởng
quầy, Bình Đại Phúc tiểu cô nương! Khi nàng lấy cái tên ‘Tam quốc’ ta cũng đã
nghi ngờ nàng mất hơn nửa năm.”
Lý Dịch cùng Hiên Viên Tắc sửng sốt, hiển nhiên không
ngờ được cái tên “Tam quốc” khí thế như vậy lại là từ một tiểu nha
đầu.
Hiên Viên trầm giọng nói: “Thời cuộc hiện thời
đúng là cái thế chân vạc ‘Tam quốc’. Nước Tiếp ta cùng nước Cảnh trăm năm nay
điều phân tranh gay gắt, nguyên khí tổn thương, mà phía bắc Khế Liệt Tát lại
bất ngờ quật khởi. Quân đội của Khế Liệt Tát rất dũng mãnh, nếu nam hạ thì hậu
quả thật sự không thể tưởng tượng. May mà Khế Liệt Tát là vương quốc du mục,
đánh hạ thành trì dễ dàng nhưng gian nan gấp trăm lần chúng ta trong việc bảo
vệ thành quả. Nhưng chúng ta vẫn phải có phòng bị…”
Người ngồi cạnh nói tiếp: “Nước Cảnh vừa lập Dự
đế, nước Tiếp ta hoàng thượng lại già nua… Cho nên, càng cần phải phòng bị
nước Cảnh.” Hắn ý tứ dừng lại, tất cả mọi người đều hiểu được, vua nước
Tiếp đã già, việc truyền ngôi là không thể tránh né. Xét theo tuổi tác thì Lý
Dịch là con trai thứ 5 của vua nước Tiếp, trên có huynh trưởng Đãi vương Lý
Hiến, Tam ca Phái vương Lý Huyễn, dưới còn có Địch vương lục đệ Lý Phỉ tinh
quái, mà mẫu phi của mỗi vị hoàng tử này đều là xuất thân từ 1 trong 3 gia tộc
lớn nhất nước Tiếp.
Lý Dịch sở dĩ thân thiện với Hiên Viên, chính là vì
Hiên Viên thế gia là gia tộc duy nhất cả trăm năm nay không gả con gái vào
cung, không làm ngoại thích thế gia, cũng là vì Hiên Viên gia tộc bao đời nay
đều được hoàng triều trọng dụng nhất.
Lý Dịch lo lắng nói: “Đãi vương chiến công hiển
hách, phía sau mẫu phi của hắn là gia tộc Trần thị kiêu hoành ương ngạnh, vài
năm lại đây không hề xem bản cung ra gì.” Đề cập chuyện quan trọng, Lý
Dịch cũng bất giác không hề tự xưng “Ta” mà thay bằng “Bản
cung”, ý muốn khẳng định vị trí đông cung thái tử.
Hiên Viên nói: “Điện hạ không cần lo buồn, Trần
thị không đáng lo, mặc dù Đãi vương đánh thắng vài trận nhưng bản tướng xem ra
cũng không phải chiến công hiển hách.” Đãi vương vài lần ra trận đều là
đánh với Khế Liệt Tát, Khế Liệt Tát đánh hạ được những thành trấn biên cương
nhưng không có kế sách giữ thành nên nước Tiếp cũng dễ dàng đoạt lại.
Lý Dịch lắc đầu nói: “Tướng quân rời xa kinh đô,
chỉ biết một không biết hai. Đãi vương đã ầm thầm liên kết hai gia tộc Trần thị
và Tư Mã, nhiều lần khiêu khích bản cung.”
Hiên Viên cùng đám người cả kinh, hai đại thế gia nước
Tiếp liên hợp, ít nhất cũng nắm trong tay non nửa thế lực nước Tiếp.
Lý Dịch lại nói: “Đây vốn là chuyện trong nhà
nhưng nước Cảnh mới lập Dự đế, thế cục có biến, nếu nước Tiếp ta xảy ra cảnh gà
nhà đá nhau thì chẳng phải là cơ hội cho nước Cảnh thừa nước đục thả câu
sao?”
Hiên Viên nghiêm nghị đứng lên, đám người đi theo cũng
đứng dậy. Chỉ thấy Hiên Viên rót đầy chén rượu, hai tay mời Lý Dịch, trang
nghiêm nói: “Điện hạ lấy quốc gia làm trọng, Hiên Viên kính người một
ly!” Lúc này, Lý Dịch chính là thái tử, chưa phải thiên tử, Hiên Viên hắn
chưa thể quỳ lạy, nhưng với những lời Lý Dịch vừa nói, Hiên Viên đã hoàn toàn
quy thuận thái tử.
Đám người kia vốn xem Hiên Viên tướng quân như chủ
tướng, sai đâu đánh đó, mỗi người đều rót đầy rượu, mọi người chạm cốc mà uống.
Sau đó mọi người cùng bàn đối sách. Nửa chừng chợt
nghe tiếng người đến gần. Thì ra Cảnh Vĩnh Phúc đang tự mình bưng tới một vò
rượu ngon, nặng ước chừng mười cân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng.
“Đây là rượu ngon tự nấu của quán, hân hạnh được
mời quý vị đại nhân.”
Lý Dịch vốn đã thấy qua nhiều quốc sắc thiên hương,
trái lại khi nhìn nha đầu kia lại có cảm giác như ăn sáng với cháo điệp thanh,
bất giác mỉm cười. Cái cười cho thấy vài phần yêu thích nên đám người kia đối
với nàng có vài phần kính trọng, cũng không so đo tính trẻ con bừa bãi của
nàng.
Phương Hiểu Xuân trêu nàng: “Rượu ngon cái gì?
Đừng nói lát nữa tính tiền bọn ta?” Hắn thường xuyên mua bán cùng Cảnh
Vĩnh Phúc những thứ như hoa quả khô nên biết nàng lợi hại; nếu không có duyên
cớ gì sẽ không tự mình đưa rượu tới nên muốn hỏi cho rõ đầu đuôi.
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: “Phương đại nhân muốn
uống bao nhiêu, tiểu nhân sẽ đem đến đủ …”
Mọi người đều cười.
“Tiểu nhân là thật tâm đưa rượu tới, rượu này
không tính tiền.”
Phương Hiểu Xuân chỉ vào mũi Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
“Không cần tiền, phỏng chừng ngươi muốn thứ đắt hơn rồi!”
Cảnh Vĩnh Phúc nháy mắt mấy cái với hắn, hắn hiểu ý
nên không nhiều lời nữa.