Công Chúa Đại Phúc

Chương 36: Ở đâu có cha dượng chỉ hơn con riêng của vợ có 2 tuổi chứ?!



Nhược phu nhân nhẹ nhàng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu nói:

“Không có gì, chỉ mệt mỏi thôi.”

Nhược phu không nói gì, yên lặng ôm Cảnh Vĩnh Phúc đến
khi màn đêm buông xuống.

Tâm sự nữ nhi, mẫu thân quá rõ.

Bất quá, bà cũng biết rõ quan hệ của Cảnh Vĩnh Phúc và
Lý Dịch.

Chỉ là, không thích là không thích, mặc dù miễn cưỡng
ở cùng một chỗ, bất quá sẽ là tái diễn bi kịch của bà với Cảnh Thân Mậu.

Hai mẹ con ngủ chung, Cảnh Vĩnh Phúc rất nhanh đi vào
giấc ngủ.

Lý Phỉ đi đến ngày thứ sáu thì Cảnh Vĩnh Phúc rốt cục
biết được tâm sự của Nhược phu nhân.

Cho mọi người ra ngoài hết, Nhược phu nhân bèn nói với
nàng một cái tên —— Tư Mã Thu Địch, sau đó thì nhìn Cảnh Vĩnh Phúc chờ đợi đáp
án.

Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng có cảm giác người ấy của
Nhược phu nhân tất là một trong số cha con nhà Tư Mã.

Chỉ là không hề ngờ đó là Thu Địch.

Nàng lại ngàn vạn lần hối tiếc rằng đã không nên trêu
chọc Tư Mã Thu Địch.

Tư Mã Thu Địch cuối cùng đã thật sự đoạt đi mẫu thân
của nàng.

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện thực
hoang đường—bố dượng tương lai của nàng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.

“Ba” một tiếng, Cảnh Vĩnh Phúc gục ở trên giường.

Nhược phu nhân sâu kín nói:

“Ta đã rất do dự, quả nhiên như thế này…”

Cảnh Vĩnh Phúc ôm lấy đầu gối, oán hận nói:

“Ta không gọi hắn là cha!”

Nhược phu nhân chuyển buồn thành vui.

Lời này là có sự đồng ý!

“Đáng giận, Lý Phỉ biết mà cũng không nói với
ta!”

Cảnh Vĩnh Phúc oán hận nói.

Tuy rằng Nhược phu nhân cùng Tư Mã Thu Địch tuổi tác
chênh lệch thật lớn.

Người thường nhìn vào sẽ thấy quá mức kỳ dị.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc không quan tâm.

Điều nàng để ý là mẫu thân có hạnh phúc hay không.

Sau khi nàng cùng Nhược phu nhân chạy khỏi Dự vương
phủ, vẫn là Nhược phu nhân thương yêu, chăm sóc nàng.

Nhược phu nhân tài tình, hiền lành, rất xứng đáng có
một người yêu thương.

Tư Mã Thu Địch cùng Nhược phu nhân tình đầu ý hợp,
không nên bị ngăn cách bởi tuổi tác cùng thân phận.

Cho nên Cảnh Vĩnh Phúc không nói gì mà cam chịu.

Nhược phu nhân dịu dàng nói đoạn chuyện cũ.

Nguyên lai bà vừa đến Tiếp quốc, Lý Phỉ liền tìm tới
gặp Tư Mã Thu Địch.

Ngày ấy Nhược phu nhân không biết hai người nói gì,
sau khi nói xong chỉ thấy Tư Mã Thu Địch mặt đỏ tai hồng.

Lần thứ hai Lý Phỉ hẹn Nhược phu nhân ngắm cảnh hồ
Vinh Quang.

Nhược phu nhân nhận lời, không nghĩ Lý Phỉ lại cố ý an
bài cho bà nghe được Tư Mã Thu Địch thổ lộ chân tình.

Lúc ấy Nhược phu nhân rung động không thể nói nên lời,
mà Tư Mã Thu Địch nhìn thấy sau khoang thuyền xuất hiện Nhược phu nhân cũng
thần hồn bay mất.

Một thời gian sau, Nhược phu nhân tránh né Tư Mã Thu
Địch còn Tư Mã Thu Địch cũng không mặt mũi nào gặp Nhược phu nhân.

Lý Phỉ liền sai người giúp đỡ Tư Mã Thu Địch, làm cho
Thu Địch chuyển biến thành người không thể thiếu của Tư Mã gia tộc.

Mà Nhược phu nhân ngày ngày phải đối diện với Tư Mã
Tĩnh Tùng vốn quá khác biệt, cuối cùng cũng cân nhắc đến tình cảm của Tư Mã Thu
Địch…

Cảnh Vĩnh Phúc thầm than, thiên hạ lại có chuyện con
rể tự tìm tiểu bố dượng, bán đứng mẹ vợ ư?

Lý Phỉ quả nhiên không giống người thường!

“Từ đó mẫu thân cũng biết tình ý của Địch vương
đối với Phúc Nhi.”

Nhược phu nhân nửa e lệ nửa vui sướng nói,

“Mẫu thân…”

“Phúc Nhi à, kỳ thật ngươi rất sớm đã động tâm.

Bằng không ngày ấy chúng ta rõ ràng đã muốn rời đi,
ngươi vì sao còn phải quay lại?

Ngươi nhặt móng tay hắn rồi luôn mang theo trên người.

Chỉ là không muốn thừa nhận thôi…

Yêu người như Địch vương, quả thật cần dũng khí thật
lớn.

Hắn dù xa ngàn dặm vẫn tìm ngươi, mẫu thân đã để ý.

Lại lo lắng ngươi vì chuyện Cảnh quốc mà bỏ qua Địch
vương.

Cũng may ngươi vẫn là làm được.

Ngày ấy nhìn 2 ngươi một thân hồng y, mẫu thân rốt cục
an lòng.

Điều đó cho thấy Phúc Nhi ngươi thật có phúc khí.

Địch vương đã là người vạn người mới có một.

Mà hắn đối với ngươi lại có tình ý.

Thật hiếm có.

Còn chuyệt gì tốt đẹp hơn?”

Đến phiên Cảnh Vĩnh Phúc thẹn thùng, nàng tựa vào đầu
gối, nửa ngày không dám ngẩng lên.

“Sớm sinh thế tử đi!”

Nhược phu nhân ôn hòa mỉm cười nói.

“Không cần!”

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nhược phu nhân là đổi đề tài, lúc nãy rõ ràng đang nói
Tư Mã Thu Địch , bây giờ lại nói đến nàng.

Nhưng nàng thấy Nhược phu nhân cười tươi như vậy thì
bèn quên đi.

Nàng vẫn là quay đầu chấp nhận Tư Mã Thu Địch!

Nhược phu nhân đi rồi.

Ít ngày sau, Cảnh Vĩnh Phúc nhận được thư của Dự đế
đến từ Cảnh quốc.

Cảnh Thân Mậu thông qua Cảnh Vĩnh Văn chuyển đến nàng.

Cảnh Vĩnh Phúc không nể vì, đốt luôn trước mặt mặt
Cảnh Vĩnh Văn.

Thân phận nàng hiện tại đã là Địch vương phi Tiếp
quốc.

Mà dù muốn nàng cũng không thể vãn hồi xu hướng suy
tàn của Cảnh quốc.

Nàng từng cố gắng, nhưng nàng thực thất vọng khi hắn
triệu nàng về kinh thành trong khi Cảnh bắc đang vào trận quyết chiến.

Nếu Dự đế trong lòng an nguy bản thân cao hơn hết
thảy, nàng cần gì phải hết lần này đến lần khác vì hắn bán mạng?

Ngày ấy “Huệ Phúc” đã chết, cũng là chặt đứt
tình cha con.

Cảnh Thú Thịnh vốn đã bị phế võ công mà lại ám sát
hắn. Hắn nếu liều mạng cứu “Huệ Phúc” thì cũng không khó khăn gì,
nhưng hắn không làm.

Hắn đã vậy, Cảnh công chúa tự nhiên không trở về được.

Ngày khác, vô luận Cảnh quốc xảy ra biến cố gì, đều sẽ
cùng nàng không quan hệ.

Cảnh Vĩnh Văn thấy Cảnh Vĩnh Phúc đốt thư cũng không
kinh ngạc.

Nàng ta cũng hiểu sinh phụ mình đến tột cùng là cái
dạng người gì.

Nàng ta chú ý chính là Cảnh Vĩnh Phúc.

Ngày ấy ở điện Thái phi, nàng ta nghe được Lý Phỉ thổ
lộ một ít chuyện cũ, lúc ấy kinh hãi phẫn hận, sau khi trở về lại cân nhắc thật
lâu.

Cảnh Vĩnh Phúc không có sự tôn quý của nàng ta, cũng
không như nàng ta thiên sinh lệ chất.

Ngoại trừ có chút thông minh thì không một chỗ hơn
nàng ta, nhưng vì sao Lý Phỉ coi trọng nàng?

Cảnh Vĩnh Phúc nói cho nàng đáp án.

“Đó là kỳ tích”.

Cảnh Vĩnh Văn lần đầu tiên gặp Lý Phỉ đã là sai lầm
rồi!

Nàng ta lần đầu tiên gặp Lý Phỉ đã là không có cơ hội,
bởi vì tâm Lý Phỉ sớm đã bị Cảnh Vĩnh Phúc chiếm cứ.

Lần này Cảnh Vĩnh Văn không khóc.

Nàng ta lấy khí thế của đệ nhật công chúa Cảnh quốc,
lạnh lùng nói:

“Một khi đã như vậy, xin Địch vương phi không nên
mê hoặc Tiếp vương.”

Cảnh Vĩnh Phúc thản nhiên nói:

“Ta chưa từng có.”

Cảnh Vĩnh Văn lạnh như băng nói:

“Tiếp vương trong mộng gọi đều là tên của ngươi,
tự giải quyết cho tốt đi.”

Cảnh Vĩnh Phúc im lặng.

Trước khi rời đi Cảnh Vĩnh Văn u oán nói:

“Mẫu hậu ta thực xin lỗi mẹ con các ngươi.

Hiện tại quả báo đều đã độ lên ta.

Ta không hận ngươi.

Ngươi tặng ta cây sáo, như vậy cũng sẽ không phải
người keo kiệt.

Ta chỉ oán ta vì sao xuất thân hoàng thất, vì sao họ
Cảnh?”

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn theo nàng ta cô tịch rời đi.

Cảnh Vĩnh Văn chưa bao giờ thực sự xin lỗi nàng.

Tâm nàng ta đã chết mặc dù người còn sống.

Lý Phỉ thật sự là tai họa, nàng phải quản hắn thật
chặt, không để hắn hại người nữa.

Sau nửa tháng, Lý Phỉ rốt cục trở về.

Sớm được tin tức, Cảnh Vĩnh Phúc đợi cả nửa ngày, rốt
cục đón được hắn người đầy phong trần.

Áo trắng dày bụi, tóc dài rối bời, mặt mệt mỏi, chỉ có
đôi mắt vẫn tươi sáng như cũ.

“Ta đã về.”

Nàng không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hắn cũng ôm
chặt nàng.

Cảnh Vĩnh Phúc tự mình hầu hạ hắn tắm rửa thay quần
áo.

Một lúc lâu sau nàng bị hắn khóa lại, cuộn trong áo
bào bế đi ra.

Hai kẻ lõa lồ làm bọn thị nữ bên ngoài chờ cúi đầu.

Hắn đưa Cảnh Vĩnh Phúc trở về phòng rồi lại sang thư
phòng, sau đó, lạnh như băng xuất hiện ở bên giường nàng.

“Hắn gặp ngươi?”

Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu.

“Nói gì?”

Nàng nói:

“Nói xong.”

Lý Phỉ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nàng bình tĩnh
nhìn lại.

Cuối cùng hắn nói:

“Chúng ta rời kinh thành, đến đất phong của
ta.”

Nàng lại gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.