Tâm tư Cảnh Vĩnh Phúc đã phủ bụi dầy theo năm tháng,
khoảnh khắc ấy chợt thấy chấn động. Nàng ngồi trở lại bên trong xe, thanh âm đã
qua mà dư âm vẫn còn quanh quẩn.
“Bình cô?” Tiểu Thúy gọi.
“Đi!” Cảnh Vĩnh Phúc đứng dậy, “Chúng
ta đi gặp Dự đế!”
Lúc trước nàng kêu A Căn báo với Đoạn Bác kêu hắn dắt
người đuổi theo nhưng không dự đoán được chuyện này lại kinh động Cảnh Thân
Mậu.
“Dự đế?” Tiểu Thúy kinh ngạc.
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ nói: “Lát nữa ngươi thừa
cơ trở về nói cho mẫu thân ta và những người ở nhà biết chuyện đã xảy ra.”
Tiểu Thúy thận trọng lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho
nàng. Cảnh Vĩnh Phúc mặc dù cười không nổi cũng phải khen: “Thông
minh!”
Tiểu Thúy đỡ Cảnh Vĩnh Phúc xuống xe ngựa. Cảnh Vĩnh
Phúc đổ bình thuốc của Tiểu Thúy ra. Trong nháy mắt, quanh xe ngựa lửa bùng
lên. Lửa không đỏ, cũng không phải xanh, mà vàng. Tiểu Thúy đã tỉ mỉ phối chế
thảo dược cùng đá lửa. Cảnh Vĩnh Phúc nhìn lửa càng cháy càng mạnh mẽ, tâm trí
phiêu du, nếu không phải Tiểu Thúy kéo nàng ra thì ngọn lửa đã liếm trúng nàng.
Lửa hừng hực thiêu đốt, xóa tan độc khí nhưng cũng
không thể gạt bỏ sự thật từng có chuyện giết người ở đây. Trên phần đông tử thi
đều là những gương mặt vặn vẹo hoảng sợ, bọn họ ngay cả tiếng kêu tuyệt mệnh
cũng không kịp hô.
Khi thế lửa yếu đi, đội quân mặc giáp màu đen vọt vào
đứng cạnh Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ có một vài người gan lớn đến xem xét các thi thể.
Một tướng sĩ cung kính dẫn Cảnh Vĩnh Phúc kiến giá, nàng cúi đầu đi theo. Trong
bóng đêm chỉ nghe tiếng hít thở bên tai bồi hồi. Rốt cục nàng cũng tới nơi phải
tới.
Lửa yếu dần, chợt nghe một thanh âm trầm ổn từ từ chảy
vào tâm khảm: “Cô nương thật là người tài ba, khó trách lệnh tỷ muốn ngươi
cùng nàng ta đầu quân. Hôm nay nếu không có Đoạn tướng quân đưa trẫm tới đây,
trẫm đã bỏ mất một nhân tài.”
Cảnh Vĩnh Phúc lễ bái theo nghi thức, đáy lòng quanh
quẩn một câu:
— Nó là đứa ngốc! Một phế vật vô dụng! Nếu bổn vương
không thương hại nuôi dưỡng đến ngày hôm nay thì nó đã chết lâu rồi. Bổn vương
có thể để nàng và nó sống ở đây đã là nhân từ lắm rồi.
“Cô nương xin đứng lên.” Dự đế nói, “Cô
nương lại gần đây, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn.”
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy đứng dậy, nàng tiến tới
ba bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhất thời đọng lại. Dự đế diện mạo
hiên ngang nhưng không che dấu được dấu vết của năm tháng. Hắn đã già. Mái tóc
đã điểm sương, đuôi mắt có dấu chân chim, khóe miệng trễ xuống. Đôi mắt tàn
nhẫn vô tình cũng đã thay đổi, hắn không hề là Dự vương gia trong trí nhớ của
nàng, hắn là Cảnh Thân Mậu, Dự đế nước Cảnh, thân sinh của nàng.
Không hiểu sao Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nghĩ đến một việc
không thích hợp để nghĩ đến vào lúc này: nàng không kế thừa dung mạo của mẫu
thân, cho nên hẳn là kế thừa rất nhiều nét từ Dự đế, đây cũng là lý do Cảnh
Thân Uẩn mới gặp nàng đã giống như từng quen biết. Dung mạo của nàng cùng nữ tử
Cảnh thị có vài phần giống nhau.
Mắt Cảnh Thân Mậu run lên, môi mấp máy nhưng nói không
nên lời, tiếp theo hắn càng cẩn thận xem xét Cảnh Vĩnh Phúc, vẻ mặt nghiêm túc.
Bức họa truyền từ nước Tiếp sang dù sao cũng không giống lắm, nhìn tận mắt mới
là chân thực nhất.
Cảnh Vĩnh Phúc biết hắn dĩ nhiên nhận ra nàng, lập tức
lại dập đầu, vững vàng nói: “Dân nữ Bình Đại Phúc tham kiến bệ hạ, chúc bệ
hạ vạn thọ vô cương.”
“Bình Đại Phúc…” Cảnh Thân Mậu cúi đầu
nhấm lại tên nàng, lại lên tiếng: “Ngươi… Ngươi đúng là Bình Đại Phúc!
Khó trách, khó trách…”
Vô số ánh mắt nhìn vào Cảnh Vĩnh Phúc, quân của Dự đế
tuy rằng đều qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng cái tên “Bình Đại
Phúc” vẫn giống như tảng đá ném xuống hồ nước, làm gợn sóng trong lòng họ.
Cảnh Thân Mậu xoay người xuống ngựa, tự mình nâng nàng
dậy. Khi Cảnh Thân Mậu hai tay nâng khuỷa tay nàng lên, nàng cảm thấy sợ run.
“Đứng lên hãy nói!” Sự ấm áp từ đôi tay hắn
cùng sự lạnh lẽo từ đôi tay nàng nhanh chóng dung hòa.
“Ngươi… là Bình Đại Phúc?” Cảnh Thân Mậu
thanh âm khàn khàn hỏi.
“Đúng vậy.” Cảnh Vĩnh Phúc lại ngẩng đầu,
đón nhận ánh mắt hắn.
“Đại Phúc…” Lại qua hồi lâu, Cảnh Thân Mậu
mới nói, “Trẫm đã đợi ngươi rất lâu, thật sự rất lâu!”
Cảnh Vĩnh Phúc không biết nên nói gì, chỉ có thể để
mặc Cảnh Thân Mậu nắm tay, để mặc hắn nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay nàng vào má
hắn. Nàng từng vô số lần nghĩ tới lúc gặp lại hắn, cảm xúc của nàng là oán hận,
là khinh thường, là lạnh lùng, nhưng có trải qua mới biết tất cả đều có mà cũng
đều không.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại trống rỗng.
Nàng bỗng hiểu, có một loại hận, bởi vì quá hận, thì cũng không khác gì yêu
thương.
Trận tuyết đầu mùa chợt kéo tới. Từng bông tuyết trắng
lặng lẽ nhẹ nhàng rơi trong bóng đêm, hết sức lười nhác.
“Theo trẫm hồi cung!” Cảnh Thân Mậu khôi
phục khí thế vương giả.
“Vâng.” Cảnh Vĩnh Phúc đang hoảng hốt, không
đề phòng, bị Cảnh Thân Mậu ôm lấy, nhảy lên ngựa. Nàng ngồi không vững, hắn
phải giữ lấy bằng 1 tay. Đợi nàng phục hồi tinh thần thì đã thấy đang ngồi giữa
hai cánh tay to khỏe. Cảnh Thân Mậu đang nắm dây cương, chỉ nghe hắn trầm giọng
nói: “Ngồi yên, chúng ta đi.”
Tuấn mã cất vó, Cảnh Thân Mậu bỗng nói: “Ngồi sát
vào 1 chút, Đại Phúc…”
Hai người cưỡi ngựa đi giữa hàng quân tiền hô hậu ủng,
uy phong lẫm lẫm tiến vào kinh thành. Mỗi quân sĩ cầm 1 ngọn đuốc, ánh lửa
chiếu sáng cả con đường phía trước.
Hoa tuyết đã hơi lớn hơn một chút, lả tả bay xuống,
tạo cảm giác muốn bao trùm mặt đất nhưng vô lực, sau khi rơi xuống đất thì lặng
yên hòa nhập vào màn đêm yên tĩnh.
Lúc Cảnh Vĩnh Phúc theo Cảnh Thân Mậu vào cung, không
ai chú ý tới sự biến mất của một tiểu hoạn quan, mọi người đều dán mắt vào
nàng. Bởi vì phụ thân nàng có thái độ thất thường, cầm tay nàng mà kéo vào
cung. Cảnh Vĩnh Phúc có hơi cưỡng lại nhưng Cảnh Thân Mậu đi rất nhanh, nàng
cũng đành để yên cho hắn kéo.
Thấy Cảnh Thân Mậu, các cung nữ, hoạn quan đều quỳ
xuống. Trước mặt nàng lúc này đã là những bậc cửa bằng ngọc thạch được điêu
khắc tinh tế, đẹp lung linh. Cung điện nước Cảnh so với nước Tiếp càng thêm xa
hoa. Cảnh Thân Mậu vẫn đi rất nhanh, kéo theo Cảnh Vĩnh Phúc đang vất vả để
theo kịp hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc bị hắn kéo một đường thẳng vào cung,
hoạn quan nhất loạt lui ra, cửa cung phía sau nàng khép lại. Lúc này, Cảnh Thân
Mậu rốt cục buông tay nàng, thở dài một tiếng, cúi đầu ngồi xuống. Nàng không
lên tiếng, yên lặng chăm chú nhìn phụ thân.
Qua hơn nửa ngày, Cảnh Thân Mậu mới mở miệng:
“Đại Phúc, ngươi không muốn nhìn nhận phụ hoàng sao?”
“Dân nữ là Bình Đại Phúc, bệ hạ.”
Cảnh Thân Mậu đột nhiên ngẩng đầu: “Bất luận là
ngươi nhận hay không nhận, ngươi vẫn là nữ nhi của trẫm! Chảy trong người ngươi
là dòng máu của trẫm, tên của ngươi cũng là do trẫm đặt… Tuy rằng trước kia
trẫm có lỗi nhưng trẫm sẽ bồi thường cho ngươi.”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn, hắn lại nắm lấy tay nàng, cúi
đầu nói: “Nhoáng một cái đã sáu năm, ngươi đã trở thành đại cô nương…
Mẫu thân ngươi có khỏe không?”
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức lui một bước ra phía sau:
” Ba năm trước đây không phải bệ hạ đã biết sao? Mẹ đẻ Đại Phúc thương tâm
quá độ, bất hạnh qua đời.”
Cảnh Thân Mậu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trầm mặc
thật lâu rồi nói: “Thôi vậy, trẫm không đề cập tới nàng ấy là được. Đại
Phúc, trẫm không hy vọng xa vời ngươi có thể tha thứ cho trẫm lúc này. Trẫm chỉ
muốn nhắc nhở ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi vẫn là công chúa
nước Cảnh, ngươi vẫn phải thực hiện trách nhiệm của công chúa.”
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài, quỳ nói: “Ta quỳ trước bệ
hạ không phải vì bệ hạ là phụ hoàng của Đại Phúc, mà vì bệ hạ là Hoàng Thượng
nước Cảnh. Ta đến đây, đúng là để nhận trách nhiệm của Bình Đại Phúc ta. Hiện
nay, Khế Liệt Tát đang tấn công nước Cảnh từ phía bắc, nước Tiếp thì ở phía tây
giương mắt hổ, mà trong nước còn có loạn thần tặc tử bụng dạ khó lường, có thể
nói nguy cơ trùng điệp. Đại Phúc nguyện giúp bệ hạ một tay, đưa đất nước trở
lại thanh bình.” Tay Cảnh Thân Mậu vẫn không buông nàng ra, cho nên hắn
cũng đang quỳ.
“Về sau không cần quỳ trước trẫm.” Cảnh Thân
Mậu kéo nàng đứng dậy.
“Tạ bệ hạ.”
Cảnh Thân Mậu thở dài, bắt đầu bàn thế cục đất nước
cùng Cảnh Vĩnh Phúc.
Mười ba quận thất thủ.
Trong lúc Trương Kỳ Thụy tướng quân thống lĩnh bộ binh
khổ chiến ở năm thành lũy tiếp giáp 13 quận thì nước Tiếp thừa cơ củng cố Diệp
Bắc bình nguyên.
Đóng giữ tại Diệp Bắc Lĩnh là Địch vương Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc nói ra vài câu về chuyện Cảnh Thân Uẩn
cùng Bàng Long ở thành trấn.
Cảnh Thân Mậu nói: “Tâm cơ Hỉ vương trẫm đã lĩnh
giáo rồi, nếu không phải hắn đốc quân, mười ba quận làm sao thất thủ nhanh như
vậy? Đây là Cảnh Thân Uẩn bức trẫm ngự giá thân chinh, trẫm sao lại cho hắn như
ý?”
Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ, Cảnh Thân Mậu cũng chú ý tới
Hỉ vương thì bất luận là Thương Thủy lúc trước dụ nàng đến hay là Cảnh Thân
Uẩn, kết quả đều sẽ giống nhau.
Lại nghe Cảnh Thân Mậu nói: “Năm đó thấy hắn tuổi
nhỏ đáng yêu, mẫu phi cũng không có gia thế nên ta không động thủ, không lường
được đến bây giờ lại thành tai họa.”
Tâm Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi chợt lạnh, đây mới là
mặt thật của sinh phụ nàng.
Năm đó Cảnh Thân Mậu sát huynh thí đệ, giam lỏng các
hoàng tử nước Cảnh. Tuy rằng Cảnh Thân Mậu kiệt lực che dấu nhưng Dễ Dàng phủ
đều ghi lại chi tiết hết thảy.
Cảnh Thân Mậu cũng thấy nàng khác thường, ôn nhu nói:
“Đại Phúc, ngươi vẫn sợ trẫm ngoan độc vô tình, ngươi còn nhớ chuyện thích
khách năm đó sao? Hắn chính là do lão Tam phái tới. Nếu trẫm không nhẫn tâm,
ngôi vị hoàng đế này sẽ là người khác ngồi. Mà bất luận ai trong bọn họ ngồi
đây thì cũng đều đối với trẫm như vậy, cho nên trẫm cũng là bắt buộc.”
Cảnh Vĩnh Phúc im lặng gật đầu.
Cảnh Thân Mậu mỉm cười nói: “Nhưng trẫm không còn
sợ, bởi vì Đại Phúc ngươi đã trở lại, về bên cạnh trẫm.”
Cảnh Thân Mậu lại ôn nhu nhỏ nhẹ nói nhiều chuyện nữa,
nàng nghe cứ mơ mơ hồ hồ không để tâm. Đến khi Cảnh Thân Mậu gọi Ngự Sử cung
đình, hạ chiếu tứ phong nàng là Huệ Phúc công chúa, nàng mới tỉnh người.
Tiếp vương quá cố tặng nàng hai chữ “Phúc huệ
” với ý muốn đoạt mạng nàng, Dự đế nay lại phong nàng là Huệ Phúc công
chúa, là muốn gì?
Nhưng đêm đó khi Cảnh Thân Mậu tự mình đưa Cảnh Vĩnh
Phúc vào cung điện, nàng vẫn là bị hắn làm cảm động. Cao cao phía trên hành
lang là bức lam để chữ vàng tên cung điện: Vĩnh Phúc cung.
“Đây là cung điện của ngươi. Trẫm vẫn luôn chờ có
ngày hôm nay, ngươi trở lại cung điện của mình.”
###
Sáng sớm, bình minh chiếu rọi. Cảnh Vĩnh Phúc nằm giữa
chăn êm nệm ấm, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là Tiểu Thúy công
công. Nàng ta đang đứng ở đầu giường.
“Tiểu Thúy!”
“Tỉnh rồi sao?” Tiểu Thúy ngồi xuống bên
cạnh nàng, mỉm cười.
“Ừm.” Cảnh Vĩnh Phúc khởi động nửa thân
trên, “Mẫu thân ta hiện tại ra sao?”
Tiểu Thúy lập tức nghiêm túc nói: “Tình huống
nguy hiểm, Thủy tỷ cùng đầu bếp đều bị thương, không chống đỡ được. Chúng ta
nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm chuyện mà ngươi có thể cảm thấy không
ổn.”
“Nói.” Cảnh Vĩnh Phúc nhướn mày.
“Đây cũng là phu nhân chính mình quyết
định.” Tiểu Thúy dừng một chút nói, “Bà đến Tư Mã gia.”
Cảnh Vĩnh Phúc nhíu mày thật chặt.
“Địch vương khẳng định có mật thám Hỉ vương quanh
chúng ta, bằng không Bàng Long làm sao biết chúng ta ở đâu mà tới? Đầu bếp lại
không thể cử động, cho nên chúng ta tìm tới Tư Mã gia đang ở cạnh bên. Xét tình
cảm của Tư Mã Tĩnh Ngạn cùng Tư Mã Thu Địch với phu nhân, nhất định sẽ không
hại bà.”
Cảnh Vĩnh Phúc nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng
thở dài: “Chỉ hy vọng như thế.”
Tiểu Thúy thấy nàng thay đổi ngữ khí, bỗng nhiên cười
nói: “Bình cô ngươi biết không, Tư Mã Tĩnh Ngạn kia thật sự rất lợi hại. Hắn
mặc dù không ở kinh thành nhưng lại biết chúng ta sẽ đến tìm, nên lưu lại người
tiếp ứng chúng ta.”
Cảnh Vĩnh Phúc nói: “Không phải hắn lợi hại mà là
si tình.” Tư Mã Tĩnh Ngạn luôn hy vọng Nhược phu nhân vạn nhất hồi tâm
chuyển ý, tới tìm hắn.
Tiểu Thúy lại nói: “Còn có chuyện ngươi không
biết, tòa nhà chúng ta ở có địa đạo thông với tòa nhà của hắn. Cho nên đưa phu
nhân đi qua rất là tiện, thần không biết quỷ không hay.”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, không thể không phục.
Nàng chỉ tưởng Tư Mã Tĩnh Ngạn cảm tình tốt lắm, mở
cửa cho các nàng vào ở, thì ra là chờ cơ hội để các nàng sang nhà hắn. Nàng lại
bắt đầu lo lắng. Tư Mã Tĩnh Ngạn là đang chờ đợi, đợi thời cơ thích hợp, đem
Nhược phu nhân đi. Nàng chỉ có thể xác định là, Tư Mã Tĩnh Ngạn sẽ không thương
tổn Nhược phu nhân.
“Ta phải đi rồi.” Tiểu Thúy đứng lên, nghe
trong không khí có mùi hương trầm, “Thứ này có thể an thần, nhưng cũng dễ
ngủ quên.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cảnh Vĩnh Phúc vừa
quay đầu, Tiểu Thúy công công đã không thấy đâu nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc thay hoa phục của cung đình nước Cảnh,
một nữ quan đang trang điểm cho nàng.
Nhìn gương đồng, nàng nhớ tới ngày Lý Phỉ tự tay cầm
bút, điểm lên trán nàng một đóa hoa vàng nhạt.
Về kỹ thuật thì nữ quan nước Cảnh thành thạo hơn,
nhưng luận ý nhị cũng là Lý Phỉ tốt hơn.
Nghĩ đến hắn, nàng không khỏi ảm đạm.
Nữ quan nói nhỏ: “Công chúa nên gặp hoàng
thượng.”
Cảnh Vĩnh Phúc khẽ gật đầu, đi theo nàng ta. Hai cung
nữ khác theo phía sau.
Sáng sớm Dự đế đã sai người thông báo hành trình trong
ngày cho Cảnh Vĩnh Phúc. Buổi sáng tế bái tổ tiên, lịch đại hoàng đế nước Cảnh.
Buổi chiều gặp Cảnh thị vương tộc.
Nàng không chịu nhận là Cảnh Vĩnh Phúc, thì cứ xem
nàng là Bình Đại Phúc. Nhưng Cảnh Thân Mậu vẫn đưa nàng gia nhập lại hoàng
thất.
Nữ cung dẫn Cảnh Vĩnh Phúc đến trước mặt Cảnh Thân
Mậu, hai mắt hắn sáng ngời, thốt lên: “Rốt cuộc cũng là nữ nhi của trẫm,
trang phục bình dân không che được phong thái, thay đổi cung trang lại càng ung
dung!”
Cảnh Vĩnh Phúc thật muốn cười ngốc với hắn. Đáng tiếc,
sáu năm trôi qua, nàng có muốn cũng làm không giống.
Cảnh Thân Mậu tiến lên, giữ chặt tay nàng: “Đại
Phúc, đi cùng trẫm!”
Cảnh Vĩnh Phúc đang ngẩn ngơ đã bị hắn lôi đi. Hắn
trước nàng sau, trước mắt nàng là cái ót của hắn, tóc hắn được chải tỉ mỉ, chưa
có tóc bạc.
Nàng vừa đi vừa nghĩ nếu sáu năm trước, hắn có thể kéo
nàng đi như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Nhưng là, hắn chưa từng làm vậy.
Sau khi tỉnh trí, nàng chỉ nhớ hắn ôm nàng đúng một
lần, những rất mau bỏ nàng ra với sáng vẻ chán ghét cực độ.
Cảnh Vĩnh Phúc đang lơ ngơ thì đã bị Cảnh Thân Mậu đưa
đến trước bàn thờ tổ tông, cùng hắn quỳ gối trước một loạt bài vị, lại cùng hắn
dâng hương.
Cảnh Thân Mậu nói gì đó, nàng không thật sự chú ý, đại
ý là nàng là cong ái hắn, thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, tổ tông bảo hộ trời xanh
nâng đỡ, thất lạc nhiều năm nay lại về.
Cảnh Vĩnh Phúc tại nghĩ đến một chuyện, nàng từ nhỏ đã
không quá kỳ vọng vào tình phụ tử, vì sao vừa gặp lại hắn, đã có điểm kỳ vọng?
Khi Cảnh Thân Mậu bật khóc trước bài vị của lịch đại
hoàng đế nước Cảnh, lòng nàng bỗng nhiên chua xót theo.
Có lẽ Cảnh Thân Mậu thật sự hối hận.
Nàng không phải huy đệ cùng hắn tranh đoạt vương vị,
nàng là con gái ruột của hắn. Chuyện nàng hận hắn, oán hắn đều là chuyện quá
khứ, hiện tại hắn đã già rồi.
Nàng có thể không tin lời nói hay nước mắt của hắn,
nhưng có một việc không thể phủ nhận, nàng thật sự là con gái ruột của hắn,
xuất thân của nàng xác thực là từ vương thất nước Cảnh, mà tên của nàng nàng
vẫn nhớ rõ, là Cảnh Vĩnh Phúc.
Cho nên cuối cùng nàng nói: “Chúng ta đi thôi,
phụ hoàng.”
Cảnh Thân Mậu ngẩn ngơ, dùng sức bắt lấy tay Cảnh Vĩnh
Phúc: “Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa cho trẫm nghe. Con kêu trẫm là
gì?”
Cảnh Vĩnh Phúc rưng rưng nhìn hắn, lặp lại:
“Chúng ta đi thôi, phụ hoàng!”
Ngay sau đó, Cảnh Vĩnh Phúc bị hắn ôm chặt vào lòng:
“Phụ hoàng thực xin lỗi con, phụ hoàng thực xin lỗi con…”
Nàng không đẩy hắn ra, chỉ bình tĩnh nói: “Chúng
ta cần phải đi, còn rất nhiều chuyện cần làm.”
Cảnh Thân Mậu kéo nàng đứng lên, trong mắt đã tràn đầy
vui mừng.
Cảnh Vĩnh Phúc theo Cảnh Thân Mậu vào hậu cung.
Nàng thấy một vài gương mặt từng gặp trước đây, hỏi
Tần phu nhân, thì biết bà đã qua đời. Vị phu nhân này chính là người vô tình
thay đổi số mệnh của nàng, không ngờ bà lại sớm bạc mệnh.
Nàng gặp lại Cảnh Thú Hoàn, hắn dĩ nhiên không nhận ra
nàng, dùng tâm tư thấp hèn đánh giá nàng là kẻ thấy người sang bắt quàng làm
họ. Lại có Nhã Văn quận chúa, nay là Quỳnh Văn công chúa, vẫn tôn quý, khéo léo
nói chuyện với nàng. Mẹ đẻ họ ngày xưa, Dự vương phi, nay là mẫu nghi thiên hạ.
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn chưa quên, hoàng hậu nước Cảnh từng đối Nhược phu nhân hạ
độc thủ, đóng vai trò rất lớn trong việc biến mười năm đầu đời của nàng thành
ác mộng.
Cảnh Thân Mậu an bài nàng gặp gỡ chị em trong dòng
tộc, đều là những kim chi ngọc diệp, bọn họ hoặc thanh ngạo hoặc thay đổi sắc
mặt, không xem nàng là chị em.
Cảnh Thân Mậu vẫn không rời tay khỏi Cảnh Vĩnh Phúc,
không quan tâm đám tỷ tỷ muội muội của nàng có thích hay không, huống chi thân
phận hiện tại của nàng bất quá cũng chỉ là nghĩa nữ của Dự đế.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cẩn Tú quận chúa cùng tuổi nàng nói: “Huệ Phúc tỷ
tỷ, đầu chuôi quạt này thật là có phong cách riêng, muội muội ở trong cung cũng
chưa bao giờ thấy qua đồ vật đáng yêu thế này.”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, lại nghe nàng vừa cười nói:
“Chưa từng nghĩ, dân gian cũng có những đồ trang sức tinh mỹ và tao nhã
như vậy.”
Ánh mắt mọi người đều hướng đến cây quạt bằng 1 phiến
ngọc bích của Cảnh Vĩnh Phúc, hai vị quận chúa khác cũng khen ngợi theo vài
câu. Cẩn Tú quận chúa lại nói: “Không biết tỷ tỷ có thể cho muội muội nhìn
gần một chút không?”
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thản nhiên
nói: “Vật này không phải từ dân gian mà là quà tặng của người trong vương
thất nước Tiếp. Muội muội muốn xem cũng được, chỉ cần cẩn thận một chút.”
Nàng làm sao đoán không ra tâm tư Cẩn Tú quận chúa,
trước là miệng nói đồ trang sức dân gian, tiếp theo sẽ là không cẩn thận là rơi
quạt rồi xin thứ tội, sau lại có thể nói đồ từ dân gian không đáng giá vài đồng
tiền, đền nàng một thứ trang sức rẻ tiền nước Cảnh cho xong việc.
Kỳ thật nàng có thể cảm thấy tất cả mọi người ở đây
đều muốn ra oai phủ đầu nàng. Vì vậy, nàng mới nói xuất thân của cây quạt ra.
Lập tức Cẩn Tú quận chúa hơi biến sắc, chính Quỳnh Văn
công chúa cũng phải liếc mắt nhìn Cảnh Vĩnh Phúc một cái.
Cảnh Vĩnh Phúc nhẹ nhàng chuyền cây quạt, Cảnh Thân
Mậu đón lấy nói: “Sắc ngọc như nước, chế tác hoàn mỹ, hình thức cao quý,
xem ra người tặng quạt cũng là kẻ có thân phận!”
Cảnh Vĩnh Phúc cười cười, nhìn cây quạt được cẩn thận truyền
một vòng.
Cảnh Thân Mậu chưa hỏi ai tặng nàng đã có người hỏi
giúp.
Hoàng hậu ôn nhu nói: “Huệ Phúc ở bên ngoài nhiều
năm, có thể có đồ vật của vương thất nước Tiếp, ta cho rằng người tặng quạt
cũng có nhãn lực, nhìn ra được Huệ Phúc không phải nữ nhi tầm thường nhi, chỉ
là không biết vị ấy là ai?”
Những người khác không biết thân phận thật của Bình
Đại Phúc, nhưng hoàng hậu thì biết. Sau sáu năm, dung mạo Cảnh Vĩnh Phúc cũng
không thay đổi nhiều nên hoàng hậu nhận ra nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc vội nói: “Người nọ cũng không nói.
Khi cây quạt được đưa đến, Huệ Phúc cảm thấy đây là đồ vật của danh môn nước
Tiếp, lại nghĩ Tư Mã tiểu công tử của Tư Mã gia tộc rất hay dùng quạt, nên cứ
cho là của hắn tặng cũng được.”
Tiếp theo, nàng đem các thức cây quạt của Tư Mã Thu
Địch nhất nhất liệt kê, lại thêm vào vài câu khen hắn đáng yêu, vòng vo câu
chuyện. Đám người trước mắt cứ thế nghe câu chuyện bịa đặt rằng có lần nàng lấy
đũa tráo quạt của Tư Mã Thu Địch, hắn lại còn cầm cây đũa quạt vài cái mới nhận
ra, không ít người bật cười.
Cảnh Thân Mậu cười chảy nước mắt, nhìn Cảnh Vĩnh Phúc
nói: “Ngươi đúng là tinh quái, tiểu công tử Tư Mã gia chắc là khổ vì ngươi
không ít!”
Cảnh Vĩnh Phúc bĩu môi. Kỳ thật kẻ đau khổ phải là
nàng mới đúng, mỗi lần nàng gặp hắn, sau đó bất hạnh liền kéo tới.
Cũng may, Tư Mã Thu Địch cũng không phải không biết
điều, trước mắt thì cây quạt của hắn cũng đang giúp nàng đây.
Đến tối, Cảnh Thân Mậu nhân chuyện cây quạt đề cập với
nàng về vương thất nước Tiếp.
“Huệ Phúc, hiện tại chỉ có hai cha con ta, phụ
hoàng có chuyện muốn hỏi con. Năm đó thái tử Lý Dịch thật có lòng với con
chứ?”
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi nói: “Cứ xem như có
đi.” Hắn và Lý Phỉ đối với nàng không giống nhau nhưng cũng đều là coi
trọng nàng.
Cảnh Thân Mậu thở dài: “Vốn phụ hoàng không nên
hỏi đến, dù sao cũng là việc riêng của con. Khi đó, Lý Dịch thích con nhưng
không cho con được danh phận chính phi. Cũng may, nay tình hình đã thay đổi,
con không phải dân đen mà là công chúa nước Cảnh. Nếu con thực thích hắn, phụ
hoàng có thể thay con làm chủ…”
“Không!” Cảnh Vĩnh Phúc ngắt lời nói,
“Lý Dịch cố nhiên không xấu. Ngày đó chính là cảm thấy hắn là người hoàn
hảo, người như vậy làm Tiếp vương so với Đãi vương, Phái vương thì tốt hơn
nhiều, cho nên con mới giúp hắn. Nhưng chuyện này cũng làm con suýt nữa mất
mạng, con không nghĩ còn có gì liên quan với hắn.”
Cảnh Thân Mậu gật đầu nói: “Phụ hoàng hiểu.”
Cảnh Vĩnh Phúc trầm giọng nói: “Kỳ thật tâm tư
phụ hoàng con có thể đoán được, có phải phụ hoàng muốn Cảnh Tiếp liên
minh?” Nếu Cảnh Thân Mậu đã khơi mào, Cảnh Vĩnh Phúc sẽ vào thẳng chủ đề.
Cảnh Thân Mậu cao giọng nói: “Không! Huệ Phúc
không muốn, trẫm tuyệt đối sẽ không làm chuyện liên minh kia!”
“Ngược lại, con cảm thấy nên làm.” Cảnh Vĩnh
Phúc bỗng cười.
Cảnh Thân Mậu sửng sốt, lại nghe nàng nhẹ nhàng nói:
“Nước Cảnh cũng không phải chỉ có mình con là công chúa, con xem không ít
công chúa, quận chúa đều thông minh mỹ mạo, trong đó cũng có không ít đã đến
tuổi thành gia lập thất, với những người này Lý Dịch vẫn có thể xem là một vị
hôn phu môn đương hộ đối.”
” Ý Huệ Phúc là…”
“Hiện tại vô luận tình hình chiến trường phía Bắc
như thế nào, việc Cảnh Tiếp liên thủ đều là chuyện phải làm. Đối với Cảnh mà
nói, là có thể xoa dịu thế cục Cảnh Tiếp, tuy rằng không có khả năng mượn binh,
nhưng với chiến trường Cảnh Khế lại có tác dụng tích cực; về phương diện khác,
Cảnh Tiếp liên minh sẽ phá vỡ thế chân vạc, áp chế được Khế Liệt Tát. Với Tiếp
mà nói, Lý Dịch vừa kế thừa đại thống, mối họa Phái vương mặc dù không còn
nhưng Tư Mã gia tộc dã tâm chưa chết, Địch vương thái độ không rõ, cho nên việc
kết hôn cùng công chúa nước Cảnh sẽ giúp Lý Dịch củng cố được vương quyền, duy
trì thế lực. Lui một bước tiến vạn bước, mặc dù ngày sau Cảnh Tiếp có trở mặt,
với tính cách của Lý Dịch, cũng sẽ không đem Cảnh công chúa ra làm việc mất thể
diện. Hiện tại Lý Dịch chỉ có một phi một thiếp, vô luận thế nào vị công chúa
nước Cảnh gả vào nước Tiếp cũng sẽ không quá khó khăn để được sự sủng ái của
hắn.”
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: “Hôm nay ta xem Quỳnh
Văn công chúa tôn quý ung dung, Cẩn Tú quận chúa nhiệt tình hoạt bát, đều có
thể xem là lương xứng với Lý Dịch.”
Cảnh Thân Mậu có chút suy nghĩ: “Rõ là Huệ Phúc
một chút cũng không thích Lý Dịch, chẳng lẽ kẻ Huệ Phúc coi trọng là Tư Mã gia
tiểu công tử?”
Cảnh Vĩnh Phúc cười để khỏa lấp sự xấu hổ. Nếu Tư Mã
Thu Địch là một trái quýt, nàng sẽ coi trọng hắn. Vừa đẹp lại ngon!
“Con chờ Thủy tỷ trị thương xong sẽ Bắc tiến,
tình hình ở đó hiện đang căng thẳng…”
Nói tới đây thì có tin từ biên cảnh phía Bắc truyền
đến: Hỉ vương Cảnh Thân Uẩn đích thân dẫn đội quân vừa chiêu mộ được đoạt lại
một trong số 13 quận đã thất thủ.
Nghe tin, Cảnh Thân Mậu sửng sốt, oán hận nói:
“Hẳn là hắn còn muốn được phong thưởng ghi công!”