Lúc mở mắt ra, trong đầu hoàn
toàn trống rỗng, hơi cử động một chút đã thấy đau như óc não kết dính lại
[giống đậu hủ quá T_T]. Sao cổ cũng khó chịu thế này nhỉ? Nghiêng đầu sang nhìn
mới phát hiện, ra là mình không gối lên gối đầu mà đè lên cánh tay Thừa Đức.
Thừa Đức dường như cũng cảm
thấy được cử động của tôi bèn mở mắt ra nhìn, mắt anh vằn đỏ tia máu, liếc qua
cũng biết là không được nghỉ ngơi khỏe rồi.
“Tỉnh rồi à?” Anh
hỏi, giọng nói khàn khàn.
Hễ gật đầu lại thấy đau nên
không muốn động đậy, chỉ “ừ hử” trong họng một tiếng, vốn cũng định
nói anh hỏi vớ vẩn quá, nhưng thấy thế lại phải há miệng ra, quả thực là lười
quá, nên thôi bỏ đi.
“Tửu phẩm của nàng kém
thật đấy.” Thừa Đức nói, đoạn lại nghiêng đầu sang bên kia, thẫn thờ ngắm
lên trần phòng.
“Em biết, anh không nên
để em uống rượu.” Tôi nói.
“Có biết mình đã lảm nhảm
những gì không?” Thừa Đức khẽ hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi vẫn gật đầu,
đáp, “Biết chứ.”
Thừa Đức có vẻ sững sờ, quay
lại nhìn tôi, khóe môi động đậy, nhưng vẫn kìm lại không hỏi.
Tôi cười nói, “Em trước
giờ vẫn luôn mượn rượu giả điên, lúc đầu em chưa nói anh biết sao?”
Thừa Đức ngẩn ra một lúc rồi
thở dài một tiếng, đáp lại, “Nói rồi.”
“Có những lời em không
dám nói nên đành mượn rượu giãi bày, chuyện này cũng chẳng phải là lần
đầu.” Tôi cười.
“Trước kia cũng có
à?” Trong giọng nói Thừa Đức không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Ừ, chẳng hạn trước khi
bạn học của em mượn tiền mà không trả, em lại ngượng không dám đòi, nên thường
mượn lúc say rượu để nhắc. Rồi ví dụ như có người chọc giận em, bình thường
không dám nổi điên, cũng mượn cớ say rượu để xả giận, rồi lúc tỉnh dậy lại giả
như mơ mơ hồ hồ.” Tôi nghiêm túc nói.
Thừa Đức có vẻ sững ra nhìn
tôi, hồi lâu sau thở dài rồi nói, “Nàng cũng thành thật quá!”
“Đa tạ đã khen.” Tôi
cười đáp.
Hai chúng tôi lặng lẽ nằm đó
một lúc, Thừa Đức bỗng hỏi, “Bây giờ nàng buồn lắm à?”
Tôi ưỡn thẳng người dậy nhìn
anh, “Hiện giờ thì khó khăn anh mang lại cho em nhiều hơn niềm vui nhiều
lắm.”
“Nàng nói là mượn xác đổi
hồn, có thật là có chuyện này không?” Thừa Đức lại hỏi.
Mượn xác đổi hồn? Nói vậy cũng
không đúng lắm, nhưng tôi cũng chẳng muốn khiến Thừa Đức hiểu lầm thêm, vì bản chất
nó suy cho cùng cũng chẳng có gì khác biệt.
“Anh từng gặp công chúa
nào như em chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa từng gặp qua.”
Thừa Đức thấp giọng nói, ngừng một lúc rồi lại hỏi, “Nàng định đi à?”
“… Có thể.” Tôi
đáp, lại nằm vật xuống giường.
Thừa Đức bật dậy thật mạnh,
khóa chặt tôi xuống giường. Đôi mày anh nhíu lại, trong mắt thoáng lóe lên ánh
phẫn nộ, căm hận nói: “Có ta vẫn chưa đủ để nàng ở lại sao?”
Tôi ngắm nhìn mày mắt sâu thẳm
của anh, tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy, chầm chậm nhắm mắt lại, tay lần
theo ngũ quan trên mặt anh, tôi muốn nhớ mãi hình dáng anh vào đầu, khắc vào
trong tim, cho dù sau này không còn gặp lại anh nữa, tôi cũng sẽ nhớ tất cả tất
cả về anh thật rõ ràng.
Lòng tuy đau nhưng chưa bao
giờ bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy bản thân lúc này lý trí đến đáng sợ.
“Tình yêu không thể thay
thế tất cả, bắt em đem tất cả để đổi lấy tình yêu của anh, đổi lấy tương lai mà
chúng ta không nhìn thấy được, trò cá cược này em không thể chơi.” Tôi
buồn rầu nói.
Tay Thừa Đức xiết cánh tay tôi
chặt hơn, đau, nhưng không bằng tim đau.
“Vinh Nhi, nàng có tim
không?” Thừa Đức rít lên.
Tim? Tôi cười khổ, bây giờ có
không đây? Trái tim tôi đã sớm đặt bên chỗ anh, bây giờ còn có tim được nữa hay
không?
“Thừa Đức, em rất ích kỷ,
em không thể chia sẻ anh cùng với bao nhiêu người con gái khác, cũng chẳng thể
thuyết phục bản thân mình mỏi mòn trong cung chờ anh ghé thăm, cái em cần, là
toàn bộ con người anh.”
“Ta có thể, có thể chỉ
sủng ái mình nàng, không động chạm đến những người khác.”
Tim co thắt dữ dội, nhưng
miệng vẫn nở nụ cười, “Em không thể sinh con được, hà hà, anh phải làm
sao? Chẳng lẽ anh phải đoạn hậu sao?”
Thừa Đức khựng lại một lúc,
rồi hận thù nói: “Không cần nàng sinh con, khắc có người làm chuyện
đó.”
Tôi cười nói, “Anh hồ đồ
mất rồi? Anh không đụng vào người con gái khác thì sao sinh con được? Nếu sinh
con với người khác, sao lại nói chỉ sủng ái mình em?”
“Vinh Nhi, nàng chớ ép
ta.”
Ép anh? Tôi cười khổ sở, tôi
đang ép anh, vậy ai đang ép tôi đây?
Tôi lặng lẽ nhìn Thừa Đức, sắc
mặt anh hơi tái, đầu lông mày vẫn nhăn lại, đôi môi hơi mỏng mím chặt, duy có
đôi đồng tử sâu không lường nổi dường như càng sáng hơn bao giờ hết, đang trừng
trừng nhìn tôi. Rất lâu sau, vẻ mặt Thừa Đức dần dần giãn ra, tươi cười rạng
rỡ, mày mắt bay bổng, khóe môi cong thành một nụ cười tự tin, nói rằng,
“Vinh Nhi, nàng nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao? Người ta không muốn thả ra
thì không ai dẫn nàng đi được cả.”
Tôi thở dài thật khẽ, lắc lắc
đầu, không muốn tranh luận với anh về vấn đề này nữa.
“Hôm qua em có nói anh
biết chúng ta xem như là họ hàng thân thích không?” Tôi đột ngột hỏi.
Thừa Đức ngẩn người, nghi hoặc
nhìn tôi.
Tôi cười nói, “Xem ra em
vẫn chưa uống đủ nên quên chưa nói anh biết, bà mẹ quý phi của em là Ngõa Lặc
Thánh Đức Đế, ừ, cũng chính là con riêng của hoàng thượng gia gia của anh, nên
xét về mặt huyết thống thì, chúng ta được xem là anh em họ.”
Thừa Đức cứng người lại, nhất
thời không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi mỉm cười, lúc tôi nghe thấy
tin này chẳng phải cũng có phản ứng như thế sao?
Một hồi lâu sau, Thừa Đức mới
tỉnh ra, buồn bã hỏi, “Nàng nói thật ư?”
Tôi gật đầu, nhớ ra lúc chia
tay với Nam Cung Việt, anh còn đưa cho tôi một chiếc bạch ngọc ban chỉ, liền
vội vã lục tìm trong túi đưa cho Thừa Đức, lúc đó Nam Cung Việt nói là tín vật
của Thánh Đức Đế cho bà mẹ quý phi, vốn định giao lại cho mẹ tôi, nhưng giờ chỉ
còn cách đưa lại cho tôi.
“Đây là tín vật của mẫu
thân em, chắc là đồ vật trong hoàng gia Ngõa Lặc.”
Thừa Đức nhìn tỉ mỉ chiếc ban
chỉ, chìm đắm trong suy nghĩ, đột ngột, mắt anh thoáng nét vui mừng và cuồng
nhiệt, mừng rỡ hỏi tôi, “Mẫu thân của nàng là Nam Tĩnh?”
Nam Tĩnh? Nam Tĩnh ở đâu ra
thế này? Tôi có phần mơ hồ, chẳng phải bà mẹ quý phi tôi được gọi là Hoa Niệm
Nô sao?
“Hà, ta điên mất, sao
nàng biết được, nàng đâu phải là công chúa Phúc Vinh thật.” Thừa Đức cười
nói, hai chân khoắng xuống giường, bắt đầu lượn vòng trong phòng.
Tôi hơi nghệch ra nhìn Thừa
Đức, không nghĩ ra là tại sao anh lại có hành động kỳ quặc thế sau khi nghe
chuyện này. Hình như là kích động thì phải, có đến nỗi thế không? Hoàng gia vẫn
ít chị em họ gì đó à? Không giống Thừa Đức chút nào, bình thường anh vẫn rất
bình thản, hiếm khi thấy anh xúc động quá bao giờ, không lẽ thân xác anh cũng bị
người khác nhập vào rồi?
Thừa Đức lượn hai vòng trong
phòng, đột nhiên ngừng lại nhìn tôi một cách hứng chí rồi nói, “Vinh Nhi,
ta có cách rồi.”
“Cách? Cách gì cơ?”
Tôi thắc mắc.
Thừa Đức nhanh nhẹn tiến lại
giường, đột ngột dùng hai tay kẹp vai tôi lên rồi thoắt chốc đặt xuống đất, mắt
thấy đôi chân trần trụi của mình sắp chạm nền nhà lạnh băng đến nơi, tôi hoảng
lên quấn hai chân vào người anh, lại ôm chặt cổ anh bằng hai tay, kinh ngạc,
“Anh bị bệnh gì thế hả?”
“Một cách có thể khiến
nàng thoát khỏi thân phận này.” Thừa Đức hớn hở.
“Thoát ra thế nào?”
Nhất thời vẫn chẳng hiểu ra cách anh muốn nói, cứ ngốc nghếch hỏi lại.
Thừa Đức cười nhưng không đáp,
ánh mắt lấp lánh, chỉ mặt mày hí hửng nhìn tôi, một lúc sau lại hỏi, “Vinh
nhi, gan của nàng có to không?”
Tôi càng bối rối sờ sờ đầu
mình, gan của tôi to không à? Câu hỏi này thật khó trả lời quá.
“Ừ… câu hỏi này khá là
khó… hì hì… còn phải xem chuyện gì đã.” Tự tôi cũng thấy mình trả lời
khá là khéo léo, khà khà.
“Anh nói chung quy là
cách gì, nói nhanh lên, đừng có lập lờ nữa.” tôi giục.
Thừa Đức ngoạc mồm ra cười,
đáp: “Chúng ta tiến cung tìm gặp lão gia, kể rõ sự tình của mình…”
“Dừng lại!” Tôi kêu
lên, dùng tay bịt miệng Thừa Đức, “Anh nói là cách này đó hở?”
Thừa Đức cười cười gật đầu,
tôi chỉ còn nước lườm anh một cái, tưởng nói cách gì hay ho lắm, úp mở lâu ơi
là lâu thì hóa ra là “khai thật sẽ được khoan hồng”, há chẳng phải là
biểu ngữ của cảnh sát nhân dân à? Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ là phàm khi quá
thật thà khai rõ, e rằng cũng “khoan hồng” không nổi.
“Em không đi!” Tôi
lắc đầu, “Thế quá bằng tìm đến cái chết à, cho dù em là cháu ngoại của
người thì sao? Không chừng người càng phải giết em để diệt khẩu! Anh có dám
chắc người sẽ không thẹn quá hóa giận không? Đến lúc đó e rằng đến anh là nhi
tử cũng còn không tha nữa là…”
“Không đâu, nếu đổi lại
là người khác thì có thể, nhưng với nàng thì người sẽ không giếThừa Đức đáp rất
chắc chắn.
Tôi? Chẳng lẽ tôi đặc biệt hơn
người khác? Tôi nhìn Thừa Đức đầy nghi ngại, không nghĩ ra nội tình sự việc.
“Ta còn nghĩ rằng, Châu
quốc vì sao lại tặng Chỉ Tang đến đây chứ, thì ra là thế.” Thừa Đức lẩm
bẩm.
“Khoan khoan, anh có thể
nói rõ hơn một chút được không? Sao em thấy chúng ta nói chuyện thế này hình
như có vấn đề thì phải.” Tôi chặn lại.
Thừa Đức cười, ôm tôi ngồi
xuống ghế, nhè nhẹ vuốt những lọn tóc rối trên trán tôi, nhìn vết thương nhỏ
bên góc, hỏi: “Nàng đã đổi hồn sau khi công chúa Phúc Vinh đập đầu vào cột
đúng không?”
Tôi gật đầu, coi như là vậy
đi, Phúc Vinh công chúa thật sự bức xúc quá đã đập đầu vào cột, khi tỉnh dậy đã
là ý thức của tôi rồi.
“Chẳng trách nàng không
nhận ra Chỉ Tang giống ai.” Thừa Đức thấp giọng nói.
“Cô ấy giống ai?”
Tôi hỏi.
“Nghe mẫu thân nói, cô ta
rất giống một người con gái bên cạnh lão gia thời trẻ – Nam Tĩnh.” Thừa
Đức nhẹ nhàng nói.
Nam Tĩnh? Có phải là Nam Tĩnh
mà vừa nãy Thừa Đức đã hỏi có phải là mẹ tôi không ấy ư? Sao lại thành ra người
bên hoàng thượng rồi? Vậy là sao chứ?
Thừa Đức thấy mặt tôi đầy nét
thắc mắc nên giải thích, “Nam Tĩnh này là một nghệ nhân ca vũ của phường
ca vũ Phồn Đô, trong một đêm yến tiệc bị lão gia nhắm trúng, đem về trong phủ,
về sau lại trợ giúp để lật đổ Thái tử Hàn Kinh lúc ấy. Và khi lão gia muốn diệt
trừ bà ấy thì bà lại đột ngột trở thành công chúa mà tiên đế Thánh Đức Đế lưu
lại ở chốn dân gian, lúc ấy đã lấy bạch ngọc ban chỉ này, để Thánh Đức Đế nhận
ra bà, đồng thời tăng thêm ân sủng, phong làm Tú Vương.” Thừa Đức nó
“Đợi một chút, sao em
thấy hơi rối thế nhỉ, cho em tìm đầu mối chút đã.” Tôi vội nói.
Thừa Đức dừng lại một lúc,
cười hí hí nhìn tôi.
Tôi chỉ thấy đầu mình hình như
không đủ xài, Nam Tĩnh là nghệ nhân ca vũ, vậy thì vũ đạo mà Chỉ Tang cố ý
thiết kế là sao chép của bà ấy, OK, đầu dây này thông rồi. Nhưng Nam Tĩnh đã
giúp Hoàng đế đoạt giữ ngôi báu, vậy thì hà cớ gì Hoàng đế lại muốn diệt trừ bà
ta? Hơn nữa nghe ra thì bà ấy là phụ nữ, làm sao lại được phong vương? Vả lại
vừa nãy sao Thừa Đức lại cho rằng bà ấy là bà mẹ quý phi của tôi?
Nghĩ mãi một hồi lâu càng cảm
thấy rối, chỉ đành đưa mắt cầu viện Thừa Đức.
“Nam Tĩnh là nam hay
nữ?” Tôi hỏi.
Thừa Đức cười, “Nếu ban
chỉ này thực sự do mẫu thân của nàng để lại thì, nàng nói thử xem? Đương nhiên
là phụ nữ rồi.”
“Nhưng vì sao lại được
phong vương?”
“Nghe mẫu thân nói rằng
bà ấy lúc đó luôn cải nam trang, hơn nữa dung mạo còn tuấn tú, Thánh Đức Đế
cũng ngộ nhận bà ấy là đàn ông thật.” Thừa Đức đáp.
Tôi toát mồ hôi, nghĩ đến một
công chúa như tôi trước khi xuất giá đã bị bao nhiêu nữ quan kiểm tra thân thể,
bà ấy lại còn được phong vương, chẳng lẽ không ai khám sức khỏe cho bà ấy sao?
“Vậy sau thì sao?”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy có Tú Vương nào cả.
“Về sau Thánh Đức Đế phái
bà làm sứ Châu quốc, vừa lúc ấy có chiến tranh nổ ra giữa Ngõa Lặc và Châu quốc
nên bà đã biến mất ở một vùng ven núi.” Thừa Đức nói, “Giờ đây nghĩ
lại, chắc là bà đã vào hoàng cung của Châu quốc, trở thành quý phi mẹ nàng, nên
Hoàng đế ca ca của nàng mới biết được điểm yếu của lão gia.”
Bà mẹ quý phi của tôi là Nam
Tĩnh? Tôi có phần không dám tin, chỉ nghe nói bà từng là một nữ tử giang hồ,
không ngờ lại có thân phận này! Luôn thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhất
thời lại không nghĩ ra, nếu nói rằng Chỉ Tang giống Nam Tĩnh, thì Chỉ Tang chắc
phải giống quý phi mẹ tôi mới đúng! Nhưng bức vẽ về quý phi mẹ tôi thì tôi có
nhìn qua, chẳng giống Chỉ Tang chút nào cả.
“Ảnh vẽ quý phi mẹ em, em
có xem qua, căn bản không giống Chỉ Tang chút nào!” Tôi chậm rãi nói.
Thừa Đức sững người, thần sắc
trên mặt bắt đầu tối lại, khàn khàn hỏi, “Không giống? Chẳng lẽ hai người
họ không phải một? Vậy ban chỉ này là sao đây?” Nói xong mặt đầy vẻ nghi
hoặc nhìn tôi.
Tôi bất lực nhún vai với anh,
vừa đúng lúc định bảo anh rằng tôi cũng không biết, thì trong đầu vụt lóe lên
một tia sáng, có phần mơ hồ, nhưng dường như lại hiểu ra được điều gì đó. Ban
chỉ này hoàn toàn không phải do quý phi mẹ tôi để lại, mà là của Nam Cung Việt
đưa cho, điều đó chứng tỏ bà ấy chẳng biết gì về sự tồn tại của thứ này. Mà Nam
Cũng Việt thì có được là từ bà mẹ Trương Tĩnh Chi của anh ta, lời cũng chuyển
từ Trương Tĩnh Chi đến, tại sao bà ấy lại biết tất cả những chuyện này? Trương
Tĩnh Chi… Bão Vân trại của bà ấy chẳng phải đúng là ở vùng núi sao? Nam Cung
Vân… Trương Tĩnh Chi… Nam Tĩnh! Vừa đúng mỗi tên lấy ra một chữ! Là trùng
hợp, hay là? Bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên chợt nhận thấy mày mắt của Chỉ Tang
đúng là có đến mấy phần giống Trương Tĩnh Chi.
Chẳng lẽ Nam Tĩnh đó là Trương
Tĩnh Chi? Chính tôi cũng bị mớ lý luận của mình làm giật mình một phen! Vậy
cũng quá là… quá là… haizzz, không lẽ thật sự giống câu nói kia? Mỗi một
nhân vật nữ xuyên thời gian đều có hoàn cảnh lạ lùng!
“Lại là mô-típ này! Đúng
là nhàm chán cũ rich!” Tôi lẩm bẩm.
“Gì cơ?” Thừa Đức
hỏi tôi.
Tôi cười hề hề với anh, tất
nhiên là không thể kể anh nghe những tình tiết xuyên thời gian cũ mèm mà tôi
nghĩ ra, nên chỉ nói, “Không có gì, chỉ nghĩ rằngNam Tĩnh và bà mẹ quý phi
của em chắc không phải một người!”
Thừa Đức lại ngắm nghía ban
chỉ trong tay, trầm trầm nói, “Bất chấp là phải hay không, đã có cái này
thì nàng là vậy!” Ánh mắt anh nhìn tôi cháy bỏng, nói, “Vừa may có
nước cờ Chỉ Tang này, lão gia e rằng cũng đem lòng nghi ngờ hoàng thất của Châu
quốc và Nam Tĩnh có quan hệ gì đó, cho nên chúng ta vừa hay lợi dụng được! Chỉ
cần nàng khăng khăng nói mẹ nàng là Nam Tĩnh thì lão gia chắc chắn giữ nàng
lại!”
“Cái tên Nam Tĩnh này hữu
dụng thế sao?” Tôi hiếu kỳ.
Thừa Đức mỉm cười gật đầu,
“Người không những không giết nàng, e rằng còn bảo vệ và cho nàng một chốn
đi về an toàn nữa.”
Tôi vừa nhìn thấy đức tính xấu
xa của anh, nhếch nhếch mép, nói, “Chốn đi về mà anh nói chắc không phải
là nói chính anh đó chứ.”
Thừa Đức cười ranh mãnh, ghé
lại gần hôn lên mặt tôi một cái, cười nói, “Chứ còn ai nữa?”
Tôi không vặc lại anh như bình
thường mà chỉ hỏi, “Chẳng phải anh nói lão gia vốn định diệt trừ Nam Tĩnh
ư? Sao người lại có thể hậu đãi con gái giả mạo của Nam Tĩnh được?”
Thừa Đức cười lạnh đáp,
“Diệt trừ? Chẳng qua sợ mình sa vào sâu quá thôi, nếu không yêu thương thì
cần gì phải để ý.”
“Anh nói là lão gia trong
lòng rất yêu Nam Tĩnh sao? Bà là muội muội trên danh nghĩa mà?” Tôi kinh
ngạc, cảm thấy có phần khó hiểu những người chức vị cao sang này, đã yêu thì
sao còn muốn người mình yêu phải chết? Đây là kiểu yêu gì chứ?
Thừa Đức gật đầu, khẽ nói,
“Lúc đó người chắc vẫn chưa biết gì, chỉ biết bà là nghệ nhân múa không
đẹp, một tiểu tư (thằng nhỏ) ở bên cạnh, một người chiếm vị trí càng lúc càng
nặng hơn trong lòng, nặng đến mức cảm thấy sợ hãi, cho nên mới muốn diệt trừ bà
ấy… đế vương, điều sợ nhất là yêu sâu sắc một
“Cứt thật!” Tôi
chửi, “Lý luận cứt gì thế này!” Trừng mắt nhìn Thừa Đức một cái, tức
giận hỏi, “Khi nào anh định diệt trừ em đây?”
Thừa Đức cười khì khì, nhướn
nhướn mày, vờ vịt hỏi: “Nàng tự tin nàng là người ta yêu nhất đến thế
à?”
Tôi liếc anh một cái, lười chả
muốn đáp lại nữa.
Thừa Đức lặng lẽ nhìn tôi một
lúc lâu rồi bỗng thở dài, ôm tôi càng chặt hơn, trầm giọng nói, “Tuy thấy
vụ việc Chỉ Tang này có thể nhận ra lão gia vẫn vương vấn Nam Tĩnh, nhưng chuyện
này vẫn phải đánh cược, có thể lão gia đã không còn nhớ tình cũ, Vinh Nhi, nàng
có dám cùng ta đánh cược không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Thừa
Đức, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, đáp: “Cược thì cược chứ, cùng lắm là
chết thôi, sau đó hồn ma của em sẽ bám riết theo anh, lặp lại một đoạn tình cảm
nhân quỷ, ha ha.”
“Chẳng phải nàng luôn sợ
chết sao?” Thừa Đức khẽ hỏi.
“Ai mà không sợ
chết?” Tôi lườm anh một cái.
Thừa Đức cười hỏi, “Vừa
nãy còn muốn rút lui, sao bây giờ đã dám làm rồi?”
“Ban nãy rút lui là vì
không nhìn thấy chút hi vọng nào, giờ thì có rồi, dù chỉ một chút thì em vẫn
muốn cố gắng hơn.” Tôi nghiêm chỉnh trả lời.
Thừa Đức cười dịu dàng, lấy
tay vuốt vuốt tóc tôi, khẽ nói, “Yên tâm đi, nha đầu, ta sẽ không để nàng
xảy ra chuyện đâu.”
Tôi gật đầu, “Em tin
anh” rồi lại thêm một câu, “Có điều chết cũng chẳng sợ, sẽ bám theo
anh nửa năm, suốt ngày hú hét bên tai anh, ha
Thừa Đức nổi quạu, tôi cười hì
hì.
Sau đó thì bắt đầu luyện khẩu
cung với Thừa Đức, chung quy vẫn chẳng thể kể hết toàn bộ sự tình cho hoàng đế
biết, nếu nói hết thì e rằng Nam Tĩnh đích thân đến, Hoàng đế cũng không giữ
nổi tôi lại. Nói dối ư, không thể dối hết, nếu không thì dù là có nói hay hơn
cũng chẳng ai tin; nhưng cũng không thể nói thật hết, nếu nói thật hết thì còn
gọi là nói dối ư? Vậy nên mới nói, kiểu này cũng cần phải có kỹ thuật đấy chứ!
Có điều, cả tôi và Thừa Đức
đều là nhân viên cấp cao trong lĩnh vực này.
Cũng từng nghĩ đến hay là đến
chỗ Nam Cung Việt hỏi cho rõ chuyện về Nam Tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có vướng
mắc, đã chọn Thừa Đức rồi thì nên ít tìm đến Nam Cung Việt là hơn, gặp nhau vẫn
không ổn bằng không gặp.
Ngày thứ hai, Thừa Đức ra
ngoài một chuyến, lúc trở về thì bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho sự tiến cung.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng, tuy đã nghĩ
đến rất nhiều tình huống, nhưng chẳng ai đoán được kết quả sẽ ra sao.
Nhìn thấy điệu bộ căng thẳng
của tôi, Thừa Đức cười hỏi, “Sợ rồi à?”
Tôi lắc đầu đáp, “Không
sợ” nói rồi bước ra ngoài, Thừa Đức hơi sững sờ, hỏi, “Đi làm gì
đấy?”
Tôi cười khan một tiếng,
“Làm gì đâu, em đi một chút sẽ về thôi.” Tóm lại là không thể nói anh
biết vì căng thẳng quá nên tôi cần đi nhà vệ sinh chứ, hic, mất mặt lắm, nhớ
lúc tôi thi đại học cũng đâu đến nỗi này đâu.
Thừa Đức giơ tay ra trước mặt
tôi, làm kịch hề, “Năm lần rồi, lần này là năm lần rồi đó.”
Lúc trở về phòng, thấy Thừa
Đức chẳng biết moi ở đâu ra một bộ đồ đen sì sì, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện
ra đó là một bộ như kiểu giáp, lấp lóe ánh thuộc
“Mặc nó vào bên
trong.” Thừa Đức căn dặn.
Tôi nghệch ra, sau đó mới sực
nhớ ra chắc đây là đồ vật kiểu như hộ thân bảo y vậy, trên tivi thấy cũng nhiều
rồi, không ngờ lại có thứ này thật. Vươn tay ra chạm vào, mát lạnh, hệt như
được dệt bằng kim loại, thứ này thì dao không đâm vào được ư? Nói thật thì tôi
cũng có phần không tin tưởng lắm, thứ mỏng manh thế này, cùng lắm chỉ ngăn được
bức xạ điện từ, nếu dao không đâm xuyên được thì còn cần gì đến áo chống đạn?
“Đây gọi là gì?” Tôi
hỏi.
“Ô kim y.” Thừa Đức
đáp.
Tôi “ồ” một tiếng
rồi ngoan ngoãn để anh mặc vào cho mình, thứ này độ đàn hồi cũng khá, vừa vặn
thân người nhưng không có cảm giác xiết chặt quá. Đột nhiên nghĩ nếu chỉ mặc
độc thứ này, thấy cũng oách ghê lắm, có cảm giác như đang chơi rock vậy.
“Anh có không?” Tôi
nói rồi liền đưa tay ra cởi áo Thừa Đức ra xem, không biết bên trong có mặc thứ
gì không.
Thừa Đức cười né tránh, bảo
rằng ô kim y này khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc, nên phải mặc cho tôi
trước, tôi bèn hỏi mặc cho tôi cái này để làm gì? Lỡ như bên ngoài trời mưa sét
đánh, Lôi Công lại cho tôi một đòn thì tiêu đời, bộ ô kim y này mặc lên thì
toàn là tính kim, sét đánh mà không tránh tôi mới là lạ đó.
Thừa Đức ngẩn ra, sau đó cười
cười, nói, “Yên tâm, đã vào thu rồi, mưa to ở đâu ra.” Ngừng một lúc
rồi lại nói, “Đêm nay vụ việc này vẫn có chút nguy hiểm, ai mà nói được
thái độ của lão gia thế nào, lỡ như…”
“Lỡ như có chuyện thì để
em chạy trước? Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.
Thừa Đức cười gật gật đầu,
“Ta đã sắp xếp cả rồi, vạn nhất xảy ra chuyện thì sẽ có người bên ngoài
tiếp ứng đưa nàng ra. Còn ta sẽ không sao, lão gia không giết ta đâu.”
Tôi không kiềm chế được rùng
mình một cái, nghĩ rằng nếu nói chuyện với Hoàng đế không thành thì tôi phải
chạy thật rồi. Chỉ không biết Thừa Đức sắp xếp thế nào, chẳng lẽ Phụng Thiện sẽ
đến tiếp ứng tôi? Ngoài anh ta ra thì không thấy bên cạnh Thừa Đức có cao thủ
nào được tự do ra vào cung như vậy nữa.
Tôi có cái tật xấu là mỗi khi
càng căng thẳng lo sợ, thì càng nghĩ vẩn vơ những chuyện vô dụng, nên khi Thừa
Đức bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng để chạy khi tình hình không ổn, điều tôi nghĩ đến
đầu tiên lại là nếu phải chạy thật thì tôi chạy thế nào đây? Chẳng lẽ lại bị
cặp dưới nách như một cái bao tải nữa à? Không được, cảm giác đầu to mà chúi
xuống thế thì quả không dễ chịu tí nào, nói gì thì nói cũng không thể lại thế
được.
“Bàn bạc với anh một
chuyện vậy.” Tôi nói vẻ rất nghiêm túc.
Thừa Đức thấy tôi như thế thì
ngỡ có chuyện gì quan trọng lắm, bèn thu nụ cười lại, hỏi, “Có chuyện gì
vậy?”
“Anh có thể nói với cao
thủ ấy rằng, vạn nhất phải đưa em chạy ra khỏi hoàng cung, có thể nào đừng kẹp
em dưới nách được không?” Tôi ngại ngùng nói.
Vẻ mặt của Thừa Đức cứng lại.
“Còn nữa, bộ ô kim y này
còn có thứ gì để quấn cổ không? Vạn nhất có người muốn chém đầu em thì làm sao
đây?” Tôi nhỏ giọng hỏi, nếu cung tên bắn vào đùi chắc cũng không chịu
nổi.
Thừa Đức mở tròn đôi mắt hoa
đào nhìn tôi có vẻ dở khóc dở cười, hồi lâu sau mới lắc đầu nói không có gì để
quấn cổ.
Chuẩn bị xong mọi thứ, thấy sắc
trời cũng đã tối hẳn, Thừa Đức mới đưa tôi lên một chiếc xe ngựa, tiến thẳng
đến hoàng cung. Hỏi Thừa Đức vì sao lại đưa tôi vào cung ban đêm, anh trả lời
ban đêm dễ hành sự, tôi ngẫm nghĩ, thấy quả đúng như vậy, lỡ như Hoàng đế muốn
giết tôi thì cao thủ kia đem tôi ra khỏi hoàng cung cũng tiện hơn, dù gì đèn
đóm ảm đạm không ai nhìn rõ ai mà. Nếu không ổn nữa thì trốn trong cung, đám
thị vệ đó sẽ không tìm ra ngay được, tóm lại vẫn tốt hơn ban ngày ban mặt thành
cái bia di động cho người ta bắn. Haizzz, cũng chỉ có một người oách như Nam
Cung Việt mới có thể cướp tôi ra ngoài hoàng cung giữa thanh thiên bạch nhật
thôi…