Công Chúa Cầu Thân

Chương 17



Buổi
tối, Giang phủ, đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ã, không biết tập trung biết
bao nhiêu danh môn chính phái, giang hồ hào kiệt. Phòng khách lớn từ lâu đã
không còn chỗ, các bàn rượu phải bày ra cả ngoài sân viện (tứ hợp viện của
Trung Quốc có nhà và hành lang ở bốn xung quanh, chính giữa là một cái sân –
ND).

“Đám
người mắt chó này dám xem thường người
khác.”. Mãnh An Dương phẫn nộ nói. Nam Cung Việt lạnh lùng nhìn sang làm
An Dương sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tôi bứt rứt không hiểu sao mà Mãnh An
Dương phải sợ Nam Cung Việt đến mức này? Bốn người bọn tôi đến Giang phủ nhưng
vì không có danh cũng chẳng có tiếng nên bị đám người dưới xếp vào bàn rượu tận
góc sân viện. Đối với chỗ ngồi này tôi cũng có phần bức xúc, cũng như việc đi
xem đá bóng, bạn hí hửng chạy đi mới phát hiện vé của mình ngồi ở tít dưới
cùng. Thử hỏi có mất hứng không?

Các bàn
bên cạnh cũng toàn người là người, nam nhiều nữ ít, con gái xinh lại càng ít.
Đến giờ tôi mới hiểu những cô gái đẹp mà dám xông pha giang hồ không nhiều.
Khách nữ đa phần là kiểu như Tôn nhị nương (Tôn nhị nương là vợ của Trương
Thanh trong Thủy Hử, nổi tiếng là mẫu dạ xoa – ND), hơn nữa các anh đẹp trai
cũng chẳng có mấy. Tôi nhìn một vòng mất hết cả hứng thú, chỉ biết cúi đầu xử
lý chỗ thức ăn trên bàn. Đồ ăn cũng không tồi, chỉ tiếc rằng cái mớ vải quấn
trên người tôi đúng là đáng ghét, ăn có một chút thôi cảm giác chật cứng không
thở được. Tôi đang định chờ lúc nữa tìm chỗ vắng người để nới lỏng nó ra thì
nghe thấy giọng nói đanh thép của Giang lão anh hùng – Giang An Bang từ trong
phòng khách lớn vọng ra. Mới nói lời khai mạc lúc nãy xong lại còn nói gì nữa,
đúng là chẳng khác gì Mãnh An Dương.

“Các
vị huynh đệ, hôm nay có sự xuất hiện một vị khách đặc biệt, cho phép lão hủ
(lão hủ: lão già cổ hủ, một cách xưng hô khiêm nhường – ND) này được giới
thiệu, vị này là…” Tôi vốn thích hóng hớt, vội đứng dậy, dướn lên trước
xem, chỉ thấy một anh chàng trẻ măng mặc áo dài đứng cạnh ông già Giang An Bang,
nhìn có vẻ không giống người trong giới võ lâm lắm. Chờ đến khi tôi nhìn rõ
gương mặt của người ấy, phản ứng đầu tiên là chui xuống gầm bàn. Ông Giang An
Bang đó còn nói rất nhiều nhưng tôi chẳng nghe được chữ nào, trong đầu chỉ có
một suy nghĩ duy nhất: Trời! Sao anh ta lại ở đây?

Mãnh An
Dương túm lấy người tôi, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Uống nhiều quá à? Sao
mà ngồi cũng không xong?”, nói rồi vội kéo tôi ngồi lên ghế. Tôi thầm chửi
trong bụng, cái đồ ngốc này, đừng nói đến dưới bàn, đến dưới đất ta cũng muốn
chui xuống ngồi. Nhỡ đâu tên đó phát hiện ra thì cả bọn chết chắc. Không biết
tại sao hắn lại đến đây? Người ta mở võ lâm đại hội chẳng phải để đánh bọn hắn
sao? Sao hắn lại đến nhỉ?

Tôi
nghĩ trời tối, lại ăn mặc thế này, người thì đông, tên đó chưa chắc đã phát
hiện ra tôi, hơn nữa có Nam Cung Việt ngồi cạnh, nên lòng cũng an tâm phần nào.
Nhưng vì không vững tâm nên chỉ dám cúi đầu xuống ăn, mặt gần như là dính vào
đĩa thức ăn.

“Đúng
là đồ không ra gì! Mấy đời chưa được ăn cơm rồi?” Mãnh An Dương mắng khẽ
rồi ngượng ngùng quay ra nhìn những nhân sĩ võ lâm còn lại trong bàn tiệc, sợ
tôi làm cậu chằng mất mặt.

“Này!
Cô vẫn còn ăn nữa? Cô định ăn cả cái đĩa đấy à?”, An Dương không vừa ý,
“Đừng ăn nữa! Giang đại hiệp đến chúc rượu rồi.” Mãnh An Dương kích
động nói, ra sức véo tôi. Tôi liếc nhìn thấy ông già Giang An Bang đúng là đang
đi đến, tay cầm chén chúc rượu, cách chúng tôi chỉ có bốn, năm bàn.

“Tôi
phải đi phòng rửa tay.”( phòng rửa tay là cách nói lịch sự của nhà vệ sinh
– ND) Tôi nói khẽ rồi quay người định chạy đi nhưng Mãnh An Dương lại kéo tay
áo, “Phòng rửa tay?”

“À!
À! Nhà vệ sinh!”


Nhà vệ sinh?”

Cái đồ
ngốc này vẫn không hiểu.

“Tôi
muốn đi tè! Được chưa?” Tôi không kiềm chế được, khẽ hét lên mà lòng thầm
chửi, cái tên ngốc này, bà hôm nay mà lọt vào tay Thừa Đức thì có làm ma cũng
không tha cho ngươi.

Tiếng
hét của tôi tuy không to nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy, không ít
người ngạc nhiên nhìn, có người còn lộ rõ vẻ khinh bỉ. Tôi cũng chẳng thèm để
ý, quay người định đi nhưng lại bị kéo lại, quay đầu định quát ầm lên thì phát
hiện lần này là Nam Cung Việt.

“Chạy
đi đâu? Ngồi xuống, có chuyện gì đã có tôi.” Anh ta nói giọng vững vàng.
Đại ca đã nói thế rôi còn dám chạy không? Đành ngồi lại mà lòng dạ không an, cứ
quay ra liếc nhìn Giang An Bang. May mà Thừa Đức không đi theo, chắc đang ngồi
trong phòng khách, tối lửa tắt đèn thế này chắc gì đã nhìn thấy tôi, mà thấy
thì đã sao? Nói cho cùng hắn ta cũng chẳng dám nói mình là tam hoàng tử của
Ngõa Lặc, còn Nam Cung Việt bên cạnh nữa, tôi sợ cái gì.

Đang cố
sức trấn an mình thì Giang An Bang đã đến bàn tiệc của chúng tôi, tôi vội vàng
cầm bát rượu đứng lên theo nọi người. Giang An Bang là người cao lớn, vạm vỡ,
râu quai nón, hai mắt sáng quắc, chẳng có vẻ gì của người sáu mươi tuổi, mới
nhìn đã biết là người luyện võ.

“Giang
mỗ đa tạ các vị đến tham gia. Cạn!” Ông ta vừa cầm bát, mọi người cũng cầm
lên theo. “Cạn!” Tôi cũng ra vẻ khí thế ngất trời, ngửa cổ uống.
Giang An Bang lại nói mấy câu khách khí rồi quay người sang bàn khác chúc rượu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức đặt mông xuống ghế, vừa lúc đó nghe thấy
giọng nói lanh lảnh cất lên: “Nam Cung đại ca! Đại ca cũng đến sao?”

Ngẩng
đầu lên, chỉ thấy một cô nàng mười sáu, mười bảy tuổi, mắt mày như vẽ, mặc đồ
võ sĩ màu trắng càng làm nổi bật vẻ anh hùng hiên ngang. Cô ta nhìn Nam Cung
Việt nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ. Còn Nam Cung Việt nghe thấy tiếng nói cũng
quay đầu, mặt lộ vẻ tươi cười khi nhìn thấy cô ta. Tôi nhìn mà bực mình, cái đồ
kém tắm, gặp gái đẹp thôi chứ có gì đâu mà phải vui đến mức đấy. Tôi gặp anh
đến tám lần tồi mà đã thấy anh cười ngọt ngào thế này bao giờ đâu. Tôi lườm Nam
Cung Việt rồi cắn cái đùi gà trên tay, nhưng không để ý lại cắn vào xương, làm
tôi đau điếng.

“Nam
Cung đại ca, đại ca sao lại ngồi chỗ này được? Để muội nói với cữu cữu (cữu
cữu: anh hoặc em của mẹ – ND).” Cô ta nhìn đám người dưới vẻ không bằng
lòng rồi vội quay người đi tìm cữu cữu của mình.

“Không
cần đâu, huynh ngồi đây cũng được.” Nam Cung Việt nghe thấy tôi kêu
“Ái da” thì liếc mắt một cái, rồi nhẹ nhàng nói.

“Không
được. Muội sẽ đi nói với cữu cữu. Cữu cữu cũng nói muốn gặp huynh.” Cô ta
vừa cười vừa nói với Nam Cung Việt, rồi ngay lập tức đổi vẻ dữ giằn sai bảo đám
người hầu. “Lại còn không mau đi báo với cữu cữu là Nam Cung thiếu hiệp
đến rồi!”

Tên
người hầu đó vội vàng đáp lời rồi chạy đi.

“Y
Y, không cần đâu. Đại ca ngồi đây với bạn được rồi.”

Còn nhị
nhị nữa cơ! (Y Y đồng âm với số một trong tiếng Trung, nhị là số hai – ND) Tôi
thầm chửi, rồi lén lút nháy Nam Cung Việt, “Nói gì thì chúng ta cũng không
vào phòng khách được, tam hoàng tử của Ngõa Lặc đang ở trong đấy thôi. Hay là
chạy trốn? Chẳng thèm xem cái đại hội vớ vẩn này nữa?”

“Đại
ca, vị tiểu thư này đã nhiệt tình như vậy thì chúng ta đi theo đi!” Mãnh
An Dương đột nhiên nói làm tôi chỉ muốn tát cho một cái.

Cái cô
Y Y đó thấy tôi có vẻ cản Nam Cung Việt, đang nhìn tôi vẻ không vui thì nghe
thấy Mãnh An Dương nói vậy, ngay tức khắc lộ vẻ mừng rỡ, càng thêm mong đợi Nam
Cung Việt quyết định. Tôi định nói mấy câu khắc nghiệt để đánh lui ý nghĩ của
cô ta, chưa kịp mở miệng đã thấy tên Thừa Đức đứng sau Y Y, nhìn tôi cười cười.


Y, đây đều là bạn của muội sao?” Thừa Đức nhẹ nhàng hỏi.

Y Y
quay đầu lại thấy Thừa Đức, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn, chỉ vào Nam
Cung Việt và nói: “Đây là Nam Cung Việt đã từng cứu sống muội mà hay được
cưũ cữu nhắc đến. Nam Cung đại ca, vị này là truyền nhân của phái Đường Thiên
Tông – Lạc Thiên đại ca.”

Lạc
Thiên? Rõ ràng là Thừa Đức. Thừa Đức gật đầu cười với Nam Cung Việt, còn Nam
Cung Việt cũng gật đầu chào lại, Nhìn hai người bọn họ chào nhau mà tôi càng
thấy mơ hồ. Thế này thì giả dối quá!

“Tôi
là Mãnh An Dương, huyng đệ của Nam Cung đại ca. Còn đây là Diệp Phàm, Sở Dương.
Chúng tôi đi cùng nhau.” Mãnh An Dương vội vã giới thiệu cứ như sợ rằng
người ta sẽ quên mất mình.

Thừa
Đức chỉ cười và gật đầu tỏ ý chào hỏi. Tôi thấy lạnh cả sống lưng, xong rồi,
xong rồi…

Tôi bắt
đầu tưởng tượng cảnh sẽ phát sinh tiếp theo:

Thứ
nhất, tôi đứng lên bàn, gân cổ lên hét: “Các đồng chí, mau bắt lấy tên Lạc
Thiên này. Hắn chính là Thừa Đức, tam hoàng tử Ngõa Lặc. Sau đó, có người nghe
theo tôi không? Nếu bọn họ đủ lí trí chắc chắn sẽ hỏi: “Ngươi là ai? Có
bằng chứng gì?”. Tôi có bằng chứng gì? Chẳng lẽ nói mình là cô công chúa
bị ép đi cầu thân – Phúc Vinh? Mà nói ra thì bọn họ có tin cho không? Hay kết
cục lại bị cho là đồ điên?

Thứ
hai, quay đầu chạy, nhưng mật độ người đông, chắc chạy được hai bước là vấp vào
bàn mà ngã. Không chỉ không chạy được lại gây sự chú ý, thêm vào đó là dáng vẻ
thậm thì thậm thụt như đi ăn trộm này thì có nói gì mọi người cũng chẳng tin
nổi.

Thứ ba,
liên kết Nam Cung Việt quyết đấu với Thừa Đức. Tên ngốc Mãnh An Dương không
tính đến, thêm cậu ta vào chẳng thà không có còn hơn. Nhưng Nam Cung Việt có
thắng được Thừa Đức không? Quan trọng nhất là… Nam Cung Việt có khi nào ngoan
ngoãn nghe lời tôi? Sao mà tôi thấy anh ta chẳng coi công chúa tôi ra gì?

Đương
nh tất cả những thứ trên chỉ là ý nghĩ thoáng lướt qua đầu tôi, tốc độ nhanh
như máy tính, gần như không có sai số về thời gian. Mặt tôi nở nụ cười, cũng
bắt chước các hào kiệt võ lâm, chắp tay cúi người nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!
Ngưỡng mộ đã lâu!”

Tên
Thừa Đức chẳng thèm đáp lễ, chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Nụ cười ấy thuần khiết
như một thiên sứ có đôi cánh trắng. Tên này chắc không nhận ra tôi? Hay là đập
đầu vào đâu rồi bị mất trí nhớ? Tôi còn lâu mới tin tên này là loại lấy ân báo
oán.

Cuối
cùng Nam Cung Việt chẳng từ chối được cô Y Y kia, đi đến chỗ dành cho khách
quý. Tên tiểu tử Mãnh An Dương vội vã bám theo sau, nơm nớp sọ bị bỏ rơi. Tôi
cũng vội vã theo đuôi Nam Cung Việt vì sợ bị Thừa Đức tấn công. Chỉ có Diệp
Phàm là chẳng có biểu hiện gì, có vẻ đối với cô bé ngồi đâu cũng như nhau.

Và thế
là tôi, Nam Cung Việt, Diệp Phàm, Lâm Y Y, Thừa Đức thêm cả hai người anh họ
của Y Y – hai con trai của Giang An Bang, ngồi chung một bàn. Thứ tự là thế
này, thuận theo chiều kim đồng hồ: Nam Cung Việt, Lâm Y Y, Thừa Đức. Giang Đại
Long, Giang Nhị Long, Diệp Phàm, Mãnh An Dương, tôi. Mãnh An Dương lúc đầu định
chiếm chỗ cạnh Nam Cung Việt nhưng cậu ta còn lâu mới là đối thủ của tôi.

Lâm Y Y
đúng là cả đời chưa ra khỏi lũy tre làng, mới có mỗi bên một anh chàng đẹp trai
thôi mà đã cười tít mắt lại, kích động không nói lên lời, lúc thì quay đầu sang
bên Nam Cung Việt ngọt ngào gọi “Nam Cung đại ca”, lúc khác lại hí
hửng thì thầm với Thừa Đức. Cười, cười, cứ ngồi mà hí hửng đi! Nói mấy câu đã
sung sướng đến mức này. Nhớ năm xưa Sở Dương tôi sờ mông Nam Cung Việt rồi thỏa
sức ăn đậu phụ Thừa Đức cũng chẳng kích động như thế.

Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, nếu Lạc Thiên không phải Thừa Đức mà là một anh chàng
ngon trai khác thì khi ngồi giữa bọn họ tôi cũng sướng tít mắt, không biết trời
đất là gì mất. Hai chàng trai, mỗi người một vẻ, chọn bất kì người nào mang đến
hiện tại cũng trở thành siêu sao.

“Nam
Cung đại ca có tham gia đại hội tỉ võ ngày mai không?” Lâm Y Y khẽ cười.

“Chưa
nghĩ đến, huynh chỉ cùng bạn bè đến góp vui thôi.” Nam Cung Việt đáp lại
với nụ cười trên mô

Tôi
lườm Nam Cung Việt một cái. Cười, cười! Nhìn mấy nếp nhăn trên mặt anh đi, còn
cười nữa thì chẳng mấy mà thành bánh bao! Tôi chửi thầm.

“Ôi!
Thế thì tiếc thật! Lạc Thiên ca cũng nói là không tham gia. Hai người đều không
tham gia thì muội chẳng thấy có gì hay nữa.” Lâm Y Y nũng nịu nói, lại còn
chun chun mũi rồi lè lưỡi nữa làm tôi rùng cả mình, nổi hết gai ốc. Nam Cung
Việt thấy vậy liền liếc tôi một cái.

Tôi
lườm lại anh ta rồi cúi đầu xuống ăn. Hứ! Tên Nam Cung Việt quấn vải chặt quá
làm tôi khó chịu muốn chết.

“Không
biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?”, có người hỏi, tôi ngẩng đầu
lên, hóa ra là Giang Nhị Long. Hỏi tôi? Tôi nhìn anh ta rồi thuận theo ánh mắt
của anh ta nhìn sang Diệp Phàm, hóa ra không phải hỏi mình, lại vội cúi xuống
ăn tiếp.

“Không
biết vị huynh đệ này thuộc môn phái nào?”, giọng nói của Giang Nhị Long
lại to hơn một chút. Lần này tôi chẳng thèm nhìn lên, đưa tay ra kéo tay áo
Mãnh An Dương, “Hỏi ngươi kìa!”

Mãnh An
Dương giật mình, ngẩng lên: “Không phải tôi, hỏi Diệp Phàm chứ!”, rồi
quay ra ăn tiếp.

Đột
nhiên, tôi và Mãnh An Dương cùng ngước lên. Không đúng! Diệp Phàm là con gái
mà. Ai lại gọi con gái là huynh đệ. Hóa ra tên Giang Nhị Long này mắt bị lé.

“Triêu
Thiên Tông”

“Nhật
Nguyệt Thần Giáo”

Tôi với
Mãnh An Dương đồng thanh nói. Nghe xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Ba
người không phải cùng một môn phái sao?” Lâm Y Y tò mò hỏi.

“Hì
hì! Triêu Thiên là đại danh còn Nhật Nguyệt Thần Giáo là tiểu danh.” Tôi
cười gượng.

“Chưa
nghe thấy bao giờ.” Giang Nhị Long nói.

“Huyền
Thiên Tông gần hai mươi năm nay không xuất hiện trong võ lâm, không biết lần
này vì nguyên do gì gì mà Lạc Thiên huynh lại xuống núi?” Nam Cung Việt
hỏi.

Thừa
Đức cười mà đáp: “Hiện nay thiên hạ bốn phương tranh chấp, chiến tranh
liên miên, sư phụ mới phái Lạc Thiên xuống núi cùng võ lâm hào kiệt trừ gian
phục thiện. Không biết Nam Cung huynh sư phụ nơi nào, sao đến võ lâm đại hội mà
lại không tham gia?”

“Tại
hạ không môn không phái, chỉ ngang qua nơi này. Mấy người đi cùng này chưa thấy
võ lâm đại hội bao giờ, nhất quyết đòi đi xem thử, tại hạ đành phải đi
theo.” Tôi thấy Nam Cung Việt nói xong liền nhìn Thừa Đức cười mà rùng cả
mình, toàn thân lạnh toát.

“May
mà Nam Cung đại ca đến. Lần đại hội này không chỉ chọn ra võ lâm minh chủ mà
quan trọng nhất là đem bản đồ của Phong Lăng bảo tàng (bảo tàng: nơi cất giấu
bảo bối, báu vật – ND) cho tân võ lâm minh chủ để tân minh chủ dẫn mọi người
cùng đi tìm bảo tàng, lãnh đạo võ lâm nghĩ sĩ đánh đuổi bọn man di Ngõa
Lặc.” Lâm Y Y nói.

“Bảo
tàng?” tôi vô tình hỏi, rồi thấy Thừa Đức hơi nhếch khóe mép bèn vội cúi
đầu xuống.

“Không
sai.” Giang Đại Long im lặng đến giờ mới nói. “Bản đồ Phong Lăng bảo
tàng là do gia phụ (gia phụ: cha – ND) vô tình có được, tương truyền là tiêng
triều Võ đế lúc lâm chung đem tất cả châu báu chôn ở đấy. Gia phụ thấy lúc quốc
gia nguy nạn thế này mà tìm được chỗ châu báu kia thì có thể cứu giúp được nhân
dân thoát khỏi cảnh gian nan.”

Hóa ra
võ lâm minh chủ không chỉ là chức danh mà còn có cả giải thưởng vật chất, hay
là chúng ta cũng đi tranh cho rồi. Tôi vội lấy chân đá vào đùi Nam Cung Việt
dưới gầm bàn, nhưng tên này cứ như thể không có cảm giác, rõ là không thèm để ý
đến tôi.

Vì trên
người quấn nhiều vải, nên lực bất tòng tâm, tôi làm cách nào cũng không ăn thêm
được nữa. Mãnh An Dương lại bắt đầu mở máy nói làm tôi hoa mắt chóng mặt. Còn
Thừa Đức thì không hiểu sao lần nào tôi liếc nhìn cũng bị anh ta bắt gặp, làm
tôi sợ chẳng dám ho he nữa.

Khó
khăn lắm mới xong bữa cơm, Lâm Y Y sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Vì hưởng ké Nam
Cung Việt nên chúng tôi đều được xếp cho ở phòng thượng hạng. Tôi đang vui mừng
thì thấy tên Thừa Đức đi vào gian phòng bên cạnh, hóa ra hắn ở cùng một khu với
bọn tôi. Đến lúc này tôi sợ lẩy bẩy chân tay, muốn vui cũng chẳng vui nổi.

“Hôm
nay nói gì thì tôi cũng phải ngủ cùng anh.” Tôi ôm gối ngồi ì trên giường
Nam Cung Việt, không chịu trèo xuống. Nam Cung Việt nói tôi cứ yên tâm, kể cả
là Thừa Đức thì cũng không dám làm gì ở đây, hơn nữa phòng của anh ta ngay cạnh
phòng tôi, chẳng có gì phải sợ cả.

Chẳng
có gì phải sợ? Phòng của anh ngay sát phòng tôi không sai, nhưng phòng Thừa Đức
cũng sát phòng tôi có kém gì. Không cần biết Nam Cung Việt nói gì, kể cả nói ra
hoa thì tôi cũng nhất quyết không về phòng. Nam Cung Việt không còn cách nào
đành nói tôi cứ ở đây còn anh ta đi chỗ khác. Tôi vội cản lại, tôi không đi thì
anh cũng không được đi đâu hết.

Nam
Cung Việt không biết làm sao, nhìn tôi rồi nói: “Bà trẻ của tôi, cô có
biết nam nữ thọ thọ bất thân không?”

“Biết!
Biết rồi. Tôi không sợ. Anh sợ cái gì?” tôi nói.

Nam
Cung Việt nhìn tôi không chớp mắt rồi đột nhiên thở dài: “Tôi sợ, được
chưa? Cô cho tôi đi đi.”

Tôi
nghe mà lòng mừng rơn, vội kéo anh ta: “Anh sợ tôi? Hay là sợ sức hấp dẫn
của tôi? Hí hí! An tâm, tôi sẽ không quyến rũ anh đâu, mà nếu anh không còn
cách nào kiềm chế bản thân thì tôi trói anh lại là được.”

“Tôi
sợ cô, sợ cô uống nhầm thuốc. Trói tôi? Trói tôi rồi nửa đêm có chuyện thì
sao?”

Từ lần
đầu gặp, Nam Cung Việt lúc nào cũng lạnh lùng, tôi chưa bao giờ như tối nay,
đột nhiên thấy hay ho không tả được, quên luôn việc Thừa Đức ở phòng bên cạnh
mà chỉ chú ý đến trêu giai.

Tôi vất
chăn cho Nam Cung Việt rồi buông màn xuống, cười: “Anh ở dưới, tôi ở
trên!”

Nam
Cung Việt không thèm để ý đến, liếc nhìn trộm thì tên này đã nằm dưới đất rồi,
tôi hí hửng cười rồi vội cởi chỗ vải trên người xuống. Hí hoáy một lúc lâu mới
bỏ được nó ra, người lúc này chỗ thâm chỗ đỏ, nói gì thì nói ngày mai không thể
quấn vải nữa. Máu không lưu thông được, chết lúc nào cũng không biết.

“Nam
Cung Việt, anh ra tay độc ác thật! Anh xem người tôi, sắp thâm tím hết
rồi.” Tôi rên rỉ.

Tên Nam
Cung Việt kia cũng chỉ “Hừ” một tiếng, vẫn không thèm để ý đến tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.