Mấy ngày nay tâm trí nó chỉ phiền lo chuyện của Yến và chuyện lũ bắt cóc vô nhân tính. Nhân ngày chủ nhật nó phóng chiếc Lamborghini đời mới sang đón Yến đi chơi . Nó diện cho mình một chiếc váy trắng tinh khôi kết hợp với đôi giày bệt màu hồng đính bông hoa hồng trên mũi giày cùng với chiếc túi xách Chanel . Mái tóc màu hồng xoăn bồng trông nó lộng lẫy như một thiên thần vậy …
* Tại ngôi biệt thự của Trương gia
“ Píp… Píp… Píp”
– Đây tao đây rồi, khổ lắm cơ – Yến chạy từ trong nhà ra xe
– Lẹ lẹ dùm tao đi – nó nhíu mày
Trái với phong cách của nó hôm nay Yến diện cho mình một phong cách bụi bặm . Quần Jeans cào rách nơi đầu gối , áo nửa người màu đen để lộ vùng eo thon gọn cùng đôi giày cao gót màu đen hở mũi
– Hôm nay đi đâu ? – Yến
– Chuyến đi tuổi thơ – nó vừa lái xe vừa quay sang nhìn Yến nháy mắt tinh nghịch
– Let’s go park – Yến hào hứng
Nó phì cười nhìn Yến , nhìn Yến lúc này không khác gì một đứa con nít
~ Đến công viên ~
Khu giải trí lớn nhất thành phố, có lẽ không nói là công viên dành cho riêng trẻ em được nữa vì ở khu công viên này không những chỉ có các trò chơi mà còn có một rạp chiếu phim rộng lớn
– Chơi gì đây ? Đu quay hay là tàu lượn hay chạy xe. Trời ơi! Chơi gì trước đây – Yến hí hửng
– Thôi đi mày , làm như lần đầu đi công viên vậy, chơi đu quay đi – nó
Nó và Yến mua vé , hai đứa cùng ngồi chung trên chiếc ghế đu quay , đu quay lên cao chúng nó nhân tiện selfie với nhau vài kiểu. Tiếp đó là tàu lượn siêu tốc , cả bọn tha hồ hò hét ầm ĩ. Sau đó là ngôi nhà ma nó cứ bám chặt lấy cánh tay Yến
– Gì vậy má ? Bộ sợ ma hả ? MA KÌA..A…A – Yến hét toáng lên dọa nó
Nó hét om sòm, bám càng chặt cánh tay Yến . Yến bật cười thì bỗng từ đâu con ma mặc áo trắng tiến lại gần , Yến đi thẳng không quan tâm và thừa cơ tát bốp vào mặt con ma “quái dị” đó một cái đau điếng . Tiếp là những ngon lửa bay trong không khí mà truyền thuyết gọi là “ma chơi” , những cái ngọn lửa đó chưa kịp dọa Yến thì cô đã dọa cho hoảng loạn bay linh tinh khắp phòng. . Cuối cùng cũng thoát ra khỏi được cái gian phòng tối om đó
– Ê… Bà kia ra ngoài rồi, bỏ tay tôi ta đi nóng quá – Yến càu nhàu
-Hả? Ra rồi hả ? – nó mở mắt rồi buông tay Yến ra
– Lớn to đầu vậy rồi mà vẫn sợ ma sao? Tao tưởng đó giờ mày hết sợ ma rồi chứ. Mà một đứa băng tuyết như mày cũng biết sợ, nể thiệt – Yến chọc
– Thôi đi nha, ai… ai… mà chẳng có nỗi sợ hãi – nó ngượng ngùng gãi đầu
– A… Bên kia có xúc xích kìa – Yến mừng rỡ kéo tay nó
Chúng nó ăn xúc xích , ăn kẹo bông gòn, Yến buông tay nó ra , chạy lên trước vừa chạy vừa hát líu lo…
Bỗng “ A….A….A” , Yến giật mình quay lại…
– Nhi … Nhi à !!! Mày đâu rồi – Yến chạy lại nhưng không thấy nó đâu
– NHI À !!! MÀY ĐÂU RỒI, ĐỪNG LÀM TAO SỢ …. NHI! – Yến khóc nức nở chạy qua hỏi mọi người xem có ai thấy nó không nhưng ai cũng lắc đầu, bỗng một tờ giấy bay từ đâu vào tay Yến : “ Hãy mang 10.000USD đến cho tôi để cứu mạng sống cho cô gái bằng không cô ta sẽ phải chết”
“ KILLER…HỪM , tôi sẽ tìm được anh. Mau trả lại Nhi cho tôi “ Yến nghĩ ánh mắt sắc lạnh, răng nghiến ken két cô lau vội nước mắt nhòe, rồi lấy xe phi thẳng về nhà nó ….