Trong khi hắn và nó đang tay trong tay đi bên nhau thì ở một góc phố vắng…
– Anh muốn giải thích gì? Nói nhanh, tôi không có thời gian. –Dương An khoanh tay trước ngực vẻ mặt tỏ ra khó chịu.
– Thực ra chuyện hôm nay vợ thấy không… – Hoài Phong đang cố gắng bào chữa thì bị cắt ngang – mắt tôi đâu có mù, hai người ôm hôn nhau thắm thiết vậy mà không phải cái gì, tóm lại tôi không muốn qua lại với loại người như anh nữa. Biến đi. – Dương An bực bội
– Cô ấy là em họ của chồng mà. – Hoài Phong vội nói
– Em họ? Theo tôi thấy thì hai người qua cả mức độ anh em họ rồi đấy!
– Vậy thì vợ thử nói xem, vợ với anh Lâm có như chồng hay không. Vợ thật là…
Phải rồi, An với hắn cũng thân thiết với nhau lắm mà nên việc ôm với cả chơm má là điều quá bình thường đối với cả hai.
– Dù sao thì tôi cũng không tin. – Dương An nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng ấp úng
– Vậy chồng sẽ gọi em họ chồng ra đây. Có được chưa? – Hoài Phong lấy điện thoại trong túi quần…
“ Mi à, em rảnh không, anh có việc cần em giúp đây.”
“….”
“Ok.Hẻm Y đường X”
5 phút sau một chiếc BMW màu trắng dừng ngay đầu hẻm. Một cô gái tóc màu vàng búi gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp cùng bộ váy đính đá đầy kiêu sa bước xuống xe đang tiến lại gần chỗ Dương An và Hoài Phong đứng…
– Hai goi em ra đây có chuyện gì gấp à?
– Mi, đây là vợ chưa cưới của anh. Cô ấy đang hiểu lầm anh với em…
Hoài Phong chưa nói hết câu, Mi cũng đã hiểu mọi vấn đề như thế nào.
Cô tươi cười quay sang nhìn Dương An bằng ánh mắt trìu mến và nụ cười thiên thần.
– Là chị dâu em sao. Em là em họ của anh Phong mới từ Pháp về. Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu.
– Là em họ thật sao. – Dương An mơ hồ
– Chứ gì nữa là vợ đa nghi quá thôi. – Hoài Phong khoác vai Dương An kéo lại gần người mình
– Vợ xin lỗi chồng. Lẽ ra vợ phải tin tưởng chồng. – Dương An nhìn Hoài Phong ánh mắt đầy sự ăn năn
– Chồng cũng xin lỗi vợ yêu. – Hoài Phong nói rồi nhẹ hôn lên má Dương An
– Chồng đâu có lỗi, là do vợ.
– Lỗi của chồng là làm cho vợ phải giận, làm cho vợ yêu phải khóc. Chồng hư quá!
Cắt ngang sự “lãng xẹt” của cặp đôi yêu thương không đúng thời điểm này, Mi lên tiếng…
– Hai người phải đi em đi đã chứ! Nhìn hai người mà gato quá đi! – Mi chêu ghẹo
– Ở bên ấy lâu thế sao em không tìm ý trung nhân. Chẳng lẽ không ai có thể lọt vào mắt xanh của Tiểu Mi hay sao. – Hoài Phong
– Em xinh đẹp vậy mà vẫn không có người yêu hả? – Dương An cười.
– Hầy, anh chị, em mà được một phần như anh chị thì tốt. Có đôi có cặp. Em không muốn lấy chồng bên ấy. Xa quá! Muốn lấy ở Việt mình cơ, để bên cạnh anh hai. – Mi cười híp mắt.- Thôi đi cô nương, tìm người tình đi thôi không cô sẽ bị ế già và trở thành bà già đau khổ đấy! – Hoài Phong nói đoạn rồi cười lớn.
Dồn hết sức mạnh vào tay.
“Uỳnh” một cái. Vâng! Cái nện trọn vẹn dáng xuống lưng của Hoài Phong, cậu nhắn nhó…
Dương An bụm miệng cười!!!
– Hừ, không đùa với anh nữa. Em về. – Mi phủi phủi tay, rồi quay sang Dương An nháy mắt tinh nghịch. – Chị đi chơi vui vẻ, tạm biệt!
——————————————————————————————————–
* Giới thiệu nhân vật:
– Vương Hoài Phong ( 17t) : con trai cưng của chủ tịch QW. Chủ tịch Vương là bạn thân của bố hắn. Đẹp trai, răng khểnh, hay cười, tính tình vui vẻ. Phong cách bụi, chất, tinh nghịch. Yêu An từ hồi còn bé xíu. Vị hôn phu của Dương An
– Dương Trà Mi: (16t): con cưng của Dương Gia, đang là du học sinh Pháp và bị đình chỉ vì tội đánh nhau quá nhiều. Xinh xắn, tốt với từng người. Thích đánh đấm. Phong cách: nữ tính. Thần tượng: Hoài Phong
———————————————————————————————————-
*Tại quán cà phê Bin phố:
Nó đang ngồi nhấp từng ngụm campuccino ngon lành
Hắn thì chăm chú nhìn nó cũng đủ no, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
– Thấy cô bé kia xinh không?
Nó hếch mặt về phía trước cửa kính, nơi vỉa hè có cô gái khá là xinh đẹp đứng.
– Xinh. Nhưng không bằng em.
– Chứ sao nữa. – nó cười thỏa mãn
– Tự cao về bản thân quá rồi đấy ngốc ạ! – hắn béo yêu mũi nó
– Muộn rồi. Về thôi. – nó cười
– Hôm nay về nhà anh nhé! Mai nghỉ mà.
– Nhà em thì sao.
– Anh nhờ An trông. Đã được chưa.
– Vâng. – nó cười hiền.
Hắn gọi điện thoại:
“ An hả? Trông nhà hộ chị dâu em nhé! Hôm nay Nhi sẽ ở với anh. Em đi chơi cũng về sớm đi. Vậy nhé!”
Nói một lèo rồi hắn cúp máy.
trong tay đi ra bãi đỗ xe. Cả hai cùng bước lên chiếc mui trần màu đỏ bóng khiến ai ai cũng không khỏi trầm trồ vì độ sang choảnh củ chúng nó.Về phía An, đang đi bộ cùng Phong thì anh trai gọi nói một lèo rồi cúp máy khiến cô không kịp phản ứng câu gì.
– Ai gọi vậy? – Phong tò mò.
– Anh Lâm
– Ông anh già khó chịu. – Phong cười
– Gì đấy. – An nhìn Phong ánh mắt rực lửa.
– Oa,… Không… Không có gì. – Phong thoáng đổ mồ hôi
– Oppa bảo hôm nay chị dâu sẽ ở cùng anh ấy. Bảo vợ trông nhà giúp. Lại buồn rồi – Dương An chán nản.
– Vậy hôm nay chồng ở cùng vợ có được không? – Phong
– Ờ. Cũng được. Vậy cũng đỡ tủi. – An cười
Trong lòng An đang vui lắm. Lâu lâu cô mới có cơ hội ở bên người thương…