Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 16: C16:



Bây giờ Giản Ngôn Chi cũng mới biết trong số nghệ sĩ được mời, ngoài cô và Tống Nam Tử ra còn có hai diễn viên nam khác, một người là nghệ sĩ mới xuất thân từ show tìm kiếm tài năng – Trịnh Nguyên Lạc; một người là cây đại thụ của giới ca sĩ – Ôn Nghiệp. Tuy Giản Ngôn Chi chưa từng hợp tác với hai người đàn ông này, nhưng cô cũng từng nghe nói về họ, mấy bài hát của Ôn Nghiệp vẫn còn nằm trong danh sách bài hát của cô.

Trận đấu esports từ thiện lần này được livestream trên mạng. Ban đầu đây là trận đấu chỉ có người hâm mộ esports nhiệt thành mới quan tâm đến, bây giờ vì bốn minh tinh nghệ sĩ được công bố một cách bí ẩn nên cuộc thi đột nhiên hot lên.

Ban tổ chức đã sớm đoán trước được tình hình này, cho nên ở trên Weibo ngoài những bài chia sẻ của người yêu thích esports ra, nhân viên cũng sẽ đăng những đoạn cắt thú vị trong lúc livestream cho mọi người xem.

Trên sân khấu, trận đấu đã chia đội xong, bốn người nghiệp dư chia thành hai người một đội, Giản Ngôn Chi và Ôn Nghiệp, Tống Nam Tử và Trịnh Nguyên Lạc.

Trong Liên Minh Huyền Thoại, một đội gồm có 5 người, cho nên ba người còn lại được do các đội viên chuyên nghiệp bù vào. Đội tuyển chuyên nghiệp cùng chung một đội với Giản Ngôn Chi là đội tuyển TH, mà đội tuyển chuyên nghiệp cùng chung một đội với Tống Nam Tử quả nhiên đúng như cô ta đã nói, đội tuyển DSG.

Lúc này, bình luận dưới video ngắn trên Weibo có liên quan đến vấn đề chia đội đã lên tới hàng vạn.

“Ngôn Chi nhà ta kìa! Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá!”

“Cái quái gì vậy, thế mà Giản Ngôn Chi lại còn biết Liên Minh Huyền Thoại á?”

“Tống Nam Tử bám vào Hà Nguyên Gia, mà ban tổ chức lần này là Hà Nguyên Gia, cho nên vì sao Tống Nam Tử có mặt ở đây… mọi người tự hiểu!”

“Cư dân mạng đồn Giản Ngôn Chi là thiếu nữ nghiện internet, hahahaha, vì thế chuyện này là thật à?”

“Chu choa, Uyên thần đẹp trai quá thể!”

“Tống Nam Tử có thể cách xa Uyên thần nhà tôi chút không, đừng có gắng sức sán lại bắt chuyện có được không!”

“Tống Nam Tử xinh quá đi, chẳng trách có thể chiếm được trái tim sếp nhỏ của Khải Hi.”

Ván đầu tiên sắp bắt đầu, thành viên của DSG tham gia thi đấu là Hà Uyên, Lão Dao và Lâm Mậu. Lâm Mậu trưng ra khuôn mặt ủ rũ cầm tai nghe lên, nghiêng mặt qua khẽ nói: “Đại ca, bên đối diện là Tiểu Ngôn Chi thân yêu nhà em, em không ra tay được.”

“Sao hả, muốn để đội chúng ta bẽ mặt à?” Hà Uyên liếc cậu một cái, “Bên đối diện không chỉ có Giản Ngôn Chi mà còn có cả TH, cậu muốn thua bọn họ à?”

“Tất nhiên là em không muốn rồi.”

TH không được coi là đội mạnh, nếu DSG thua bọn họ ở trận đấu này thì đúng là mất mặt.

“Không muốn thua thì nghiền nát đối phương cho tôi, trong trò chơi không nói chuyện tình cảm gì hết.” Hà Uyên đeo tai nghe lên như thể không bận tâm nhưng trong lòng anh đang nghĩ đến những lời mà Giản Ngôn Chi nói trước trận đấu.

“Anh ấy giúp cũng vô ích, đội chúng tôi cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp, họ cũng là đội rất mạnh, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chính xác.”

Xùy, nhóc con vắt mũi chưa sạch không có mắt nhìn.

Vì để giảm độ khó, ban tổ chức quy định các đội viên chuyên nghiệp ở hai đội không được chọn vị trí sở trường của mình. Ví dụ như Hà Uyên, vị trí anh chọn ở ván đấu này là hỗ trợ mà không phải là ADC.

Còn Giản Ngôn Chi chơi vị trí đường giữa, chọn tướng Orianna. Người đi đường giữa ở phía đội bạn là nghệ sĩ Trịnh Nguyên Lạc. Giản Ngôn Chi có nghe nói anh ta chơi Liên Minh Huyền Thoại khá được.

Nhưng vị tướng giai đoạn đầu mà Trịnh Nguyên Lạc chọn tương đối yếu. Còn vị tướng giai đoạn đầu mà Giản Ngôn Chi chọn thì lực tấn công mạnh hơn một chút. Thế là trước cấp 4, Trịnh Nguyên Lạc gần như bị cô đánh sấp mặt.

Nhưng đường dưới thì không lý tưởng như vậy nữa.

Đường dưới bên đối phương là Hà Uyên và Tống Nam Tử, bên đội Giản Ngôn Chi là Ôn Nghiệp và một tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Kỹ năng của Tống Nam Tử chẳng ra làm sao, nhưng may thay có một người hỗ trợ như Hà Uyên, vì thế màn thể hiện của cô ta từ đầu đến cuối cũng không tệ.

Khi trò chơi diễn ra được 8 phút, giọt máu đầu tiên ở đường dưới được Hà Uyên thu vào trong túi.

Giản Ngôn Chi chơi rất tập trung, thành tích của cô ở trong đội cũng không hề tệ, giết 7, chết 4, hỗ trợ 10. Nhưng chơi đến cuối trận, xu hướng thua trận của họ càng hiện ra rõ.

Phút thứ 34 của hiệp đấu, đội địch tấn công lên trên khu nhà chính.

Nhưng cuối cùng đối phương có phần hơi bành trướng, trên khu nhà chính, người của đối phương bất cẩn bị đồng đội của Giản Ngôn Chi có mặt ở đó hạ gục 3 người. Tuy bên phía Giản Ngôn Chi cũng cống hiến hai mạng người, nhưng ít ra cũng có ưu thế!

Cô vừa mới trở nên hưng phấn một cái, mấy lần chạy chỗ một cách ngông nghênh đã muốn trực tiếp diệt ADC của đội địch, cũng chính là Tống Nam Tử! Nhưng vào lúc cô sắp sửa hạ cô ta, đột nhiên Hà Uyên lao đến yểm trợ Tống Nam Tử!

Tống Nam Tử hoàn hảo lùi về phía sau, còn Giản Ngôn Chi lại bị Hà Uyên và Tống Nam Tử đánh lén từ xa hợp lực hai ba chiêu hạ gục cô.

Giản Ngôn Chi vừa chết, ưu thế của đội cô cũng không còn nữa.

Cuối cùng, cả đội bị diệt.

Nhà chính đã nổ, trên màn hình máy tính của Giản Ngôn Chi hiện lên hai chữ “THẤT BẠI” to đùng.

Tiếng hoan hô trong hội trường vang lên không ngừng, Giản Ngôn Chi bình tĩnh lấy tai nghe xuống, ngước mắt nhìn về phía đối diện.

Má, Tống Nam Tử cười như được mùa vậy, tức điên người thì phải làm gì? Giữ bình tĩnh? Đúng, giữ bình tĩnh, bây giờ đang ở trên sân khấu, trên sân khấu đấy.

Ống kính lướt qua, Giản Ngôn Chi nhoẻn miệng, nở một nụ cười “thân thiện”.

Đằng sau nụ cười đó là ý muốn trực tiếp đập vỡ con chuột… Nếu như có thể, cô còn muốn lao thẳng đến trước mặt Hà Uyên, hung hăng cho anh hai đấm!

Bảo vệ cô ta? Bảo vệ cô ta! Cho anh bảo vệ cô ta này!

Kết thúc hiệp thứ nhất, thời gian nghỉ giữa hiệp, người bên phía Giản Ngôn Chi đều đã quay lại hậu trường.

Giản Ngôn Chi đang ôm một bụng tức, cho nên lúc này cô không biết vì trận đấu này, bỗng dưng cô có thêm một đống fan.

Trên Weibo lúc này:

“Uyên thần quả nhiên là Uyên thần, mỹ nữ ở ngay trước mặt cũng chẳng nương tay, hahahaha.”

“Nữ thần ở trước mặt thì có làm sao, nguyên tắc của Uyên Uyên chúng ta chính là: Trong trò chơi không có tình cảm.”

“Tuy đã thua nhưng vẫn có chút bất ngờ, trình chơi của Giản Ngôn Chi cũng không tệ đâu.”

“Đúng vậy, cực uyển chuyển luôn! So với kẻ nằm không cũng thắng như Tống Nam Tử thì tốt hơn nhiều!”

“Ai bảo đụng vào Uyên thần cơ, đau lòng đau lòng ghê.”

“Nữ thần chơi game esports giỏi nhất giới giải trí? Hahahaha, bỗng dưng muốn đổi thần tượng làm thế nào bây giờ.”

Giản Ngôn Chi ra sau hậu trường uống ngụm nước để dằn cơn tức xuống, uống nước xong cô cũng dần bình tĩnh lại.

Cô tức vì thua Tống Nam Tử thì cũng đã đành, nhưng tức Hà Uyên thì cũng vô lý quá, người ta là đồng đội nên tất nhiên anh phải giúp cô ta rồi.

Ừm, đúng, chuyện này rất hợp lý, chẳng có gì mà phải tức cả.

“Chị!” Đúng lúc này, có người đột nhiên bổ nhào vào lưng cô, khiến Giản Ngôn Chi sợ hết hồn. Lúc cô xoay người lại mới nhìn thấy gương mặt hiền lành vô hại của Lục Tuyết, “Sao em lại vào đây?”

Lục Tuyết cười hì hì nói: “Em gọi điện cho chị mà chị không nghe, em bèn gọi cho Giản Bác Dịch, anh ấy dẫn em vào đây.”

“Anh ấy đâu rồi?”

“Em không biết, anh ấy chỉ nói với em chị ở đây rồi đi ngay.”

“Ừ.”

“Chị ơi, vừa nãy em ở trên khán đài xem chị thi đấu đấy, chị chơi được lắm, tiếc là vẫn là tay mơ dưới mí mắt Uyên Uyên của em.”

“Cút!”

“Ấy đừng giận mà, chị cũng được chơi cùng một trận với Uyên thần rồi, có phải lòng chị đã ngọt như mía lùi rồi không.”

Ngọt như mía lùi? Giống trúng độc hơn thì có.

“Ngôn Chi.” Đúng lúc này, Tống Nam Tử từ bên ngoài phòng nghỉ đi vào, tâm trạng của cô ta nhìn có vẻ cực kỳ tốt, “Ôi chao, vừa rồi thật là ngại quá, thực ra tôi cũng tưởng tôi sẽ bị cô giết rồi cơ, nhưng may mà có Uyên thần đến cứu tôi.”

Khó khăn lắm sắc mặt của Giản Ngôn Chi mới tốt hơn một chút, giờ lại không kiềm chế được mà tối sầm xuống.

“Ván này tôi thắng cô rồi đó.” Nhìn Tống Nam Tử có vẻ rất đắc ý, “Trước kia Nguyên Gia nói cô giỏi lắm, tôi thấy cũng chỉ như này mà thôi.”

“Cái gì mà cũng chỉ như này mà thôi? Chị bị đui à?” Giản Ngôn Chi còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tuyết ở bên cạnh đã tức điên lên, nói.

Cô từng nghe Giản Ngôn Chi kể chuyện về người phụ nữ này, cho nên trước giờ vẫn không có ấn tượng tốt.

“Kỹ năng của chị tôi tốt hơn chị nhiều, nếu chị không dựa vào Hà Uyên, chị cho rằng chị có thắng nổi không?”

“Cô!” Tống Nam Tử biến sắc, tức tối nói: “Cô là ai?”

“Nó là ai thì liên quan gì đến cô.” Giản Ngôn Chi kéo Lục Tuyết ra phía sau để bảo vệ, nói với vẻ ghét bỏ: “Bây giờ tôi biết cô giỏi rồi, đừng khoe nữa, thu đuôi lại hộ cái được không, sợ quá cơ.”

“Giản Ngôn Chi, cô nói lại một lần nữa!”

Giản Ngôn Chi chẳng đếm xỉa đến cô ta, kéo Lục Tuyết đi ra ngoài, “Tiễn em ra ngoài, không khí ở đây không trong lành.”

“Dạ chị.” Lục Tuyết liếc xéo Tống Nam Tử một cái rồi theo Giản Ngôn Chi đi ra bên ngoài.

Giản Ngôn Chi không ngờ rằng vừa mới đi ra cửa đã đụng phải Hà Uyên, anh đứng tựa vào mặt tường cạnh cửa phòng nghỉ, hơi gập một chân lại, trên tay kẹp điếu thuốc.

“…”

“…”

Ánh mắt của Hà Uyên rơi xuống khuôn mặt cô, cuộc đối thoại vừa rồi của họ đã bị anh nghe thấy hết, anh thấy hơi bất ngờ. Vì anh chỉ biết Tống Nam Tử là người mà anh trai anh là Hà Nguyên Gia nhờ anh để mắt một chút, nhưng không biết cô gái này lại có xích mích với Giản Ngôn Chi.

Lúc này Giản Ngôn Chi giận đùng đùng ra ngoài, vẫn chưa kịp che giấu biểu cảm, đôi mắt trong trẻo linh hoạt kia thoáng đỏ hoe.

Đôi mắt đỏ hoe lấp loáng ánh nước, khiến người ta nhìn vào chợt cảm thấy cô đã chịu một nỗi ấm ức cực lớn.

Hà Uyên ngây người, trong giây lát anh không kịp phản ứng lại, tức đến phát khóc à?

Giản Ngôn Chi nhìn thấy anh, cô cũng thoáng sững người nhưng cô cũng không nán lại thêm, liếc mắt một cái rồi đi về phía trước.

Hà Uyên nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ mím môi lại.

Lần đầu tiên Hà Uyên tự ngẫm lại xem liệu có phải mình ra tay hơi nặng hay không.

“Uyên, Uyên thần…”

Bên cạnh đột nhiên có tiếng của một cô gái vang lên, Hà Uyên quay đầu lại, lúc này mới để ý đến cô bé đi bên cạnh Giản Ngôn Chi vẫn còn ở đây.

“Có chuyện gì?”

Lục Tuyết dằn cảm xúc rạo rực xuống, cuống quýt nói: “Có! À… cũng không có gì ạ, à thì, em là fan của anh.”

Giản Ngôn Chi thoáng im lặng rồi nói: “Ồ.”

“Em thường xuyên xem anh thi đấu giống như chị em, tụi em đều là fan siêu bự của anh đấy!” Lục Tuyết nói với vẻ mặt kích động.

Hà Uyên thoáng khựng người lại, dường như vừa mới bị khơi dậy hứng thú: “Chị em?”

“Vâng ạ, chính là Giản Ngôn Chi, cái chị vừa đấu với anh đó.”

“Ồ?” Hà Uyên hơi nhếch mày lên, “Cô ấy là… fan siêu bự của tôi?”

“Đúng ạ, đúng ạ.” Lục Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, “Chị ấy còn là quản lý kênh livestream của anh đấy, Tiểu Hồ Ly, anh không biết sao? Chính là người đứng đầu trong danh sách tặng quà ấy!”

Hà Uyên rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Cái người nhà giàu mới nổi kia… là cô ấy ư?”

**

Hiệp thứ hai bắt đầu.

Đội hình hai bên phần lớn đều không thay đổi, chỉ là người đi đường giữa đã đổi thành Giản Bác Dịch.

Còn về phía Giản Ngôn Chi, cô không chơi vị trí đường giữa nữa mà đổi sang chơi vị trí hỗ trợ mà cô thường chơi nhất. Lần này cô chọn dùng tướng Tahm Kench, cũng chẳng phải vì cái gì, chỉ là vì miệng nó vừa to vừa xấu! Hiệp đấu này cô đã hạ quyết tâm phải nuốt chửng Tống Nam Tử!

Nhưng chuyện không như cô nghĩ, ván này cô chơi khá suôn sẻ, Hà Uyên thân làm hỗ trợ cho Tống Nam Tử, rõ ràng không mấy tập trung.

Lúc Tống Nam Tử cần cấp máu, Hà Uyên chạy sang bên khác cấp máu cho người đi đường giữa gần như đầy ặc thanh máu, Tống Nam Tử nghẻo luôn.

Lúc Tống Nam Tử bị vây đánh, Hà Uyên chuồn còn nhanh hơn cả cô ta. Tống Nam Tử bị Giản Ngôn Chi đánh đến mức không còn khả năng đánh trả, cuối cùng cũng nghẻo.

Trong lúc combat, Hà Uyên “giãy giụa” mấy cái rồi trở thành người đầu tiên bị Giản Ngôn Chi hạ gục. Mất đi Hà Uyên, kết cục của màn combat là có thể tưởng tượng được.

Vì dù sao, cả hiệp đấu chỉ liên tục nhìn thấy thông báo tử vong của Tống Nam Tử, cái tần suất ấy khiến người nghe phải đau lòng, người nhìn phải khóc ròng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.