Giữa hai thành phố Los Angeles và Santa Monica là một khu đất nông trại. Những người dân Nhật Bản trồng atiso, rau diếp, dâu tây, dọc hai bên hè đường.
Tôi nhớ lại buổi tối hôm đó cánh đồng sáng rực ánh trăng, gió se se lạnh.
Thú thật tôi không vui chút nào khi phải gặp lão Albright tại khu vực người da trắng như ở Santa Monica để tính chuyện làm ăn. Hãng máy bay Champion Aircraft nơi tôi làm việc cũng thuộc về thành phố Santa Monica, thường ban ngày tôi đi làm xong rồi lái xe về nhà. Chẳng khi nào la cà đây đó, chỉ trừ mấy chỗ bạn bè quen biết cùng một chủng tộc như tôi ở gần nhà. Nghĩ đến lúc gặp lão báo tin vui, lão trả một món tiền đủ để trang trải tiền nợ tháng tới, tôi mừng rơn. Tôi cứ mơ tưởng trong đầu ngày kia mình sẽ mua được nhà mới, một căn hộ ghép. Tôi còn mơ ước tận thêm được đất đai nữa kia tôi sẽ làm lụng để trả tiền thuê đất.
Lúc tôi đến nơi thì vòng xoay và khu nhà mái vòm đã đóng cửa. Trẻ con và bố mẹ lục tục ra về chỉ còn bọn thanh niên lảng vảng quanh đó hút thuốc tán dóc.
Tôi đi bộ ra cầu tàu đến chỗ tường rào chắn nhìn xuống bãi biển. Tôi đoán lão Albright sẽ nhìn ra tôi ở quanh đây, tránh xa bọn trẻ da trắng lắm chuyện rắc rối.
Không lẽ cả tuần nay tôi chỉ lo tránh những nơi cấm kỵ.
Tôi nhìn thấy con bé mập ú tách ra khỏi nhóm bạn. Nó là đứa nhỏ tuổi nhất, cỡ mười bảy, hình như chưa có hẹn hò với ai. Vừa nhìn thấy tôi nó cười chào:
– Chào ông!
Tôi chào lại nó, rồi quay nhìn về phía bờ Bắc Santa Monica dưới ánh đèn mờ. Tôi nghĩ bụng mong nó bỏ đi cho nhanh, chờ lão Albright tới đây gặp tôi, xong tôi về nhà trước nửa đêm.
– Lang thang ngoài trời thế này thích lắm nhỉ?, – Tôi nghe tiếng con bé đằng sau lưng
– Thích chứ.
– Tôi ở De Moines, Iowa. Ở đấy không nhìn thấy biển. Ông là dân sống ở Los Angeles phải không?
– Không, tôi ở Texas. Tôi cảm thấy nhột nhạt phía sau gáy.
– Ở Texas có biển không ông?
– Chỉ có vùng Vịnh.
– Ông thường ra đó chơi? – Con bé nghiêng người tựa vô lan can đứng kề bên tôi – Mỗi khi nhìn thấy biển tôi vẫn còn bàng hoàng. Tên tôi là Barbara.
“Barbara Moskowitz. Một cái tên của dân tộc Do Thái”.
– Ta là Ezekiel Rawlins, – Tôi nói nhỏ.
Tôi không muốn cho con bé biết biệt danh. Tôi liếc nhìn qua vai thấy có hai chàng thanh niên đang nhìn quanh, hình như tìm một người trong bọn đi đâu
– Bọn chúng tìm em kìa, – Tôi nói.
– Ai tìm? – con bé đáp – chị em đem em theo bởi vì cha mẹ bắt buộc. Chị em thích làm tình với Herman thích hút thuốc lá.
– Con gái đi một mình như thế này thật là mạo hiểm, cha mẹ có ý muốn em chọn một người.
– Ông có ý định xâm phạm vô người em không? – Con bé chăm chăm nhìn tôi.
Tôi còn nhớ lúc đó nhìn vô ánh mắt con bé kỳ lạ làm sao, chợt tôi nghe tiếng quát tháo:
– Mi đấy hả! Thằng da đen! Có chuyện gì vậy?
Hắn là thằng nhóc con mặt còn búng ra sữa… Hắn cỡ ngoài hai mươi lăm, cao hơn mét rưỡi, hắn sấn tới phía tôi như một tên lính xung trận. Hắn chả biết sợ, bọn ngựa non háu đá.
– Mày muốn gì? – Tôi cố giữ lời lẽ lịch sự.
– Mi hiểu ta muốn nói gì, – Hắn vừa nói vừa bước tới chỗ tôi đứng trong tầm tay với.
– Để ông ấy yên, Hemlan! – Barbara hét lên – Chỗ người ta đang nói chuyện!
– Mi nói gì, hở? – Hắn hỏi lại tôi – Mi không cần phải nói chuyện với bọn con gái da trắng.
Tôi muốn vặn cổ nó cho đã tay. Tôi có thể moi mắt hắn ra, bẻ gập từng ngón tay hắn. Nghĩ lại tôi cố dằn cơn giận.
Hắn rủ thêm năm tên nữa tiến về phía tôi và con bé đang đứng. Bọn chúng bước tới chưa kịp củng cố đội ngũ, tôi có thể ra tay giết hết bọn chúng ngay lúc này. Bọn chúng đã hiểu thế nào là trò chơi bạo lực? Tôi sẽ bẻ cổ bọn chúng từng đứa một, không có tên nào ngăn cản được. Làm thế nào bọn chúng chạy thoát khỏi tay tôi. Tôi vẫn có tiếng là cỗ máy sát thủ.
– Kìa! – đứa cao lớn trong bọn cất tiếng – Có chuyện gì rắc rối sao?
– Tên nigger này muốn cứu Barbara.
– À nó vừa bị cưỡng dâm.
– Để ông ta yên, Barbara quát – ông ta vừa ở xa tới đây.
Tôi đoán con bé định cứu tôi, như một người mẹ ôm đứa con vừa bị thương bên sườn.
– Barbara! – một đứa khác gọi.
– Kìa, ông bạn có việc gì rắc rối đấy? – Tên lớn con hơn tôi hỏi. Nhìn đôi vai hắn rộng, cao hơn tôi một cái đầu tưởng như cầu thủ. Khuôn mặt bạnh ra, da mặt dày. Mắt, mũi, miệng hắn nổi lên như những ốc đảo giữa một vùng da trắng
Tôi nhìn quanh còn có hai đứa nữa cúi nhặt gậy gộc. Bọn chúng đứng dàn chung quanh, tôi bước lùi dựa vô lan can.
– Ta chẳng muốn có chuyện rắc rối đâu, – Tôi nói. Miệng mồm tanh nồng mùi rượu.
– Mi có chuyện rắc rối đấy!
– Nghe đây, con bé chỉ vừa nói một lời chào. Ta cũng chỉ nói bấy nhiêu lời.
Chợt tôi nghĩ lại. Việc gì ta phải trả lời mi?
Herman nói xen vô:
– Hắn chỉ vừa kịp nói từ đâu tới. Con bé lặp lại y vậy.
Tôi cố nhớ từ đây ra bãi biển còn bao xa. Bây giờ tôi phải tính làm sao rời khỏi nơi này trước lúc phải có vài ba xác chết nằm lại trong số đó có tôi.
– Xin lỗi, – Tiếng người đàn ông lạ mặt cất lên.
Từ phía sau chỗ hắn đang đứng là một người đội mũ rơm kiểu Panama bước:
– Xin lỗi các bạn, lão Albright nhắc lại. Lão nhếch mép cười.
– Ông muốn gì nào?, – Tên kia hỏi lại.
Vẫn nụ cười trên môi. DeWitt nhanh tay rút súng, một kiểu súng trường giấu dưới lớp áo bờ lu dông, lão chĩa thẳng nòng súng vô mặt tên lớn con nhất trong bọn, nói:
– Ta muốn bắn vỡ óc mi ra tung tóe bám đầy trên lớp áo những thằng nhóc con kia, nghe rõ chưa. Ta muốn mi chết thay cho ta.
Tên lớn con nhất bọn hắn mặc chiếc quần tắm màn đỏ chói.
Hắn vừa nhích vai nghiêng qua một bên lão DeWitt nhanh tay bật cò súng.
Nghe một tiếng răng rắc như bẻ gãy khúc xương.
– Nếu ta là mi, ta không dám nhúc nhích đâu, hiểu chưa, chỉ cần nghe một tiếng thở hắt ra là ta nổ súng. Cả bọn bay đứa nào nhúc nhích ta sẽ giết sạch.
Ngoài khơi biển dậy sóng, gió se lạnh. Lúc này chỉ còn nghe được tiếng khóc lóc của Barbara đang cầm tay chị gái.
– Ta muốn bọn bay đến đây gặp một người bạn. – Lão DeWitt nói – Đây là ông Jones.
Tôi không biết nói sao đành gật.
– Đây là ông bạn của ta, – lão Albright nhắc lại. – Ta tự hào và vui mừng nếu bạn ta chịu khó hạ mình ngủ với em gái và mẹ ta.
Chẳng có ai có ý kiến về những lời lão vừa nói ra.
– Nào, ông Jones, tôi muốn hỏi ông một việc.
– Dạ thưa ngài, ờ, ông Smith.
– Ông có tin là tôi phải bắn lọt tròng cái thằng quỷ sứ này không?
Tôi bỏ lửng câu hỏi đó. Hai thằng nhóc nọ đứng khóc lóc còn tên lớn con như cầu thủ chờ lâu sốt ruột cũng phát khóc.
– Thôi được, – Nghĩ ngợi một lúc tôi mới nói – Nếu như hắn không biết nhận lỗi vì lỡ lời nhục mạ tôi thì ông cứ giết.
– Tôi ân hận, – Thằng nhóc nói.
– Mi biết nói thế à? – lão Albright hỏi lại.
– Mi ân hận tới cỡ nào? Nghe đây, ta muốn hỏi mi đã biết ân hận rồi chứ?
– Dạ thưa ngài biết ạ.
– Mi đã biết ân hận? – Lão vừa hỏi xong câu đó chĩa mũi súng vô ngay cặp mắt nhỏ xíu đang chớp chớp – Đừng có chớp mắt, ta muốn mi phải mở mắt nhìn thấy viên đạn xuyên qua nòng. Nào mi đã biết ân hận rồi chứ?
– Dạ có ạ.
– Nào, mi nói được thì làm được. Phải chứng tỏ cho bạn ta thấy. Ta muốn thấy mi quỳ xuống liếm vô thằng nhỏ của ông bạn ta kia. Ta muốn nhìn thấy mi mút cho sạch…
Nghe lão Albright ra mệnh lệnh thằng nhóc vội khóc thét. Phải nói thiệt tình lão chỉ muốn đùa thôi, lão chơi ác như vậy tôi cũng cảm thấy đau xót cho hắn.
– Quỳ xuống ngay không thì chết, nhóc con! ”
Mấy nhóc kia để mắt dán vô tên cầu thủ đang từ từ khuỵu xuống. Bọn chúng ùa bỏ chạy khi vừa nhìn thấy lão Albright quật nòng súng vô một bên đầu thằng nhóc
– Cút đi ngay! – lão Albright quát – Nếu bọn bây báo cảnh sát ta sẽ đi lùng sục từng đứa một.
Chỉ còn lại tôi với lão. Từ đàng xa tiếng cửa xe đóng mở dội lại ầm ầm, tiếng máy xe ôtô gầm rú vọt nhanh ra khỏi bãi đậu xe ra tới ngoài đường lộ.
– Bọn chúng phải biết thế nào là lễ độ, – lão Albright nói. Lão giấu khẩu súng nòng 0.44 vô bao bên trong chiếc áo bờ lu dông. Ngoài cầu tàu vắng tanh mọi vật chìm trong bóng đêm lặng lẽ.
– Ta tin chắc bọn chúng không dám báo cảnh sát về chuyện lúc nãy, dù sao chúng ta cũng nên rời khỏi chỗ này phòng khi nhỡ có bề gì, – lão nói.
* * *
Chiếc xe Cadillac trắng của Albright đậu bên trong bãi xe dưới gầm cần tàu. Lão lấy xe ra nhắm hướng Nam chạy dọc theo bãi biển. Đèn điện còn leo lét mấy ngọn, trăng sáng lờ mờ, nhìn ra biển từng đợt sóng nhấp nhô lóe sáng như những bầy cá khoe mình với những vì tinh tú trên trời cao. Một bần trời có trăng sao, một miền đất chìm trong bóng đêm.
Lão vặn rađiô nghe nhạc, bài hát “Hai kẻ lạc loài” ca sĩ Fats Waller trình bày. Tôi nhớ ra bài hát đó ngay, vừa nghe tôi đã rùng mình. Không phải tôi sợ hãi. Phải nói là tôi tức giận bởi lão làm nhục bọn trẻ. Tôi không màng đến cách suy nghĩ của bọn trẻ ra sao, tôi chỉ lo biết đân lão Albright sẽ lặp lại điều đó với người thân của tôi và thậm chí còn tồi tệ hơn chính tôi là nạn nhân. Nếu lão muốn giết tôi, lão có quyền thực hiện.bởi tôi không biết quỳ lạy van xin lão hay với bất kỳ ai.
Tôi không còn nghi ngờ gì nữa lão Albright muốn giết thằng nhóc đó.
– Này Easy, anh có được thông tin gì nào? – nghĩ ngợi một lúc lão mới hỏi tôi.
– Tôi ghi được đia chỉ và tên tuổi. Tôi ghi nhận được ngay lần cuối nàng gặp gỡ người quen. Tôi biết rõ lal lịch và nghề nghiệp của tay đó. – Tôi tự hào lúc còn trẻ được trang bị đầy đủ kiến thức. Joppy đã từng bảo tôi cứ cầm lấy tiền, giả vờ tìm ra được con bé, đến lúc tôi moi ra được thông tin mới khoe khoang.
– Thật xứng đáng đồng tiền bát gạo.
– Tôi muốn biết mọi việc ra sao cái đã.
– Cái gì kia? – lão Albright hỏi. Lão cho xe ra gần tới ngoài mé lộ trông ra ngoài biển Thái Bình Dương lung linh gợn sóng. Đêm nghe sóng biển vỗ bờ, dù đang ngồi bên trong xe cửa đóng kín mít.
– Tôi muốn biết liệu con bé đó không việc gì chứ và bọn kia nữa.
– Bộ anh tưởng tôi là Thần thánh hay sao? Tôi có thể đoán được chuyện tương lai hay sao? Tôi nghĩ là con bé không việc gì đâu. Thằng bạn tôi hắn là người yêu của con bé. Hắn định mua sắm nhẫn vàng tính chuyện trăm năm. Anh nên nhớ biết đâu tuần tới con bé lỡ quên không gài khóa giày, nó vấp té ngã gãy cổ như vậy là anh không thể đổ cho tôi biết trước mà không nói.
Tôi cho là chỉ còn cách đó mới tránh né lão. DeWitt không cam kết một lời nào nhưng tôi tin lão không đến nỗi làm hại con bé trong ảnh chụp.
– Con bé đi cùng với một người tên Frank Green hôm thứ Ba tuần trước. Hai đứa vô trong quán bar bên ngoài treo bảng hiệu Playroom.
– Con bé đó đâu rồi?
– Có một bà cho tôi biết bọn chúng cùng băng nhóm, Green với lại con bé đó, vậy có thể cô nàng đi theo hắn.
– Ở đâu vậy? lão hỏi. Lần này lão không cười và không còn ăn nói tử tế nữa, đến lúc bàn tính chuyện làm ăn, sòng phẳng đâu ra đó.
– Hắn có một căn hộ tại khu Skyler và Eighty – Third Place thường gọi là khu Skyler Arms”.
Lão móc ví ra tay cầm bút viết hí hoáy vô trang giấy ghi chép. Lão nhìn tôi chăm chăm, hai con mắt như thất thần, tay cầm bút gõ lên tay lái xe.
– Còn gì nữa không?
– Frank là một tay găng-tơ tôi nói.
Nghe vậy DeWitt lại cười:
– Hắn cùng băng nhóm với bọn chặn xe cướp giật. Bọn chúng chỉ lấy rượu, thuốc lá, đem bán quanh vùng phía Nam California.
– Bọn côn đồ à?
Lão DeWitt hỏi mà chưa kịp dằn giọng cười xuống.
– Côn đồ, thế đấy. Hắn có cả dao nữa kia.
– Anh đã nhìn thấy hắn đụng độ với ai chưa? Ta muốn nói anh đã nhìn thấy hắn giết ai chưa?
– Tôi thấy hắn chém một người trong quán bar, tay lắm mồm đó chưa biết Frank là ai.
Chợt đôi mắt lão DeWitt sáng rỡ, lão nghiêng người ra phía trước sát bên tôi hơi thở khô khốc phả vô quanh cổ.
– Ta nhắc để anh nhớ lại một việc, Easy. Anh nên nhớ lại ngay cái lúc Frank rút dao ra đâm kẻ lạ mặt đó.
Một lúc san tôi mới gật đầu khi nghĩ ra cân trả lời.
– Trước lúc sáp lại gần hắn có vẻ ngập ngừng gì không? Ta muốn nói dù chỉ thoáng qua.
Tôi chợt nhớ lại lúc đó trong quán bar đông nghẹt ở phố Figueroa. Một tên lớn con đang nói chuyện với con bé đi theo Frank, lúc Frank bước tới hắn đưa tay chụp trước ngực định xô ra. Frank trợn mắt nghiêng đầu một bên như muốn nói cho mọi người nghe “Coi kìa cái thằng quỷ này giở trò gì đây! Hắn muốn chết, ngu ngốc đến thế!” Frank rút dao ra ngay tên nọ co người lại dựa vô quầy bar tay ôm bụng cố chịu đau…
– Nó nhanh như chớp ông ạ, – Tôi nói.
Lão DeWitt cười nhạt.
– Thôi được rồi, lão nói – Thế là ta biết rõ mọi chuyện.
– Ông có thể tiếp cận con bé lúc nó đi ra ngoài một mình. Frank thì suốt ngày bám sát tuyến đường xa lộ. Tối bữa kia tôi còn trông thấy hắn tại quán bar của John, hắn ăn mặc đồng phục của bọn chặn xe cướp của như vậy hắn sẽ vắng nhà vài ba bữa nữa.
– Thế thì càng hay, – lão Albright đáp. Lão ngồi ngay ngắn lại. – Không còn lo chuyện rắc rối nữa. Anh còn giữ tấm hình đó chứ?
– Không, – Tôi nói gạt – Tôi không mang theo đây. Tôi bỏ quên ở nhà.
Lão liếc nhìn về phía tôi, chắc là lão không tin. Không hiểu sao tôi còn muốn giữ lại tấm hình của nàng. Cái nhìn của nàng khiến tôi cảm thấy tỉnh cả người.
– Thôi để đó khi nào gặp lại nàng ta mới cần, anh biết không, ta muốn sau khi xong việc mọi thứ phải gọn gàng… Đây, thêm một trăm đô la nữa, anh giữ tấm danh thiếp này. Anh chỉ việc đến ngay đó kiếm việc làm chờ thời.
Lão chìa ra một xấp giấy bạc cùng với tấm danh thiếp. Tối mờ thế này thấy đường đâu mà coi, tôi cho hết vô túi.
– Tôi có thể quay lại chỗ cũ xin việc, khỏi cần đến địa chỉ này.
– Anh cứ giữ lại đó! – lão nói, tay bật quẹt.
– Anh biết điều với tôi, moi ra được thông tin này, tôi phải biết điều lại với anh. Làm ăn với ta đơn giản chỉ vậy thôi, Easy. Ta chơi sòng phẳng.
* * *
Trên đường quay trở lại, đường sá vắng tanh sáng sủa. Chiếc rađiô phát ra điệu nhạc do tay Beuny Goodman biểu diễn, lão DeWitt ngâm nga hát theo y như là lão đã từng theo ban nhạc.
Chiếc xe dừng lại gần chỗ cầu tàu, mọi thứ y như lúc chúng tôi bỏ đi. Tôi mở cửa xe bước xuống. Lão Albright mới nói:
– Ta hân hạnh được cộng tác với anh, Easy. – Lão chìa tay ra vẫn cái bắt tay như quấn chặt lấy bàn tay tôi, lão nhìn tôi như muốn nói một cân bỡn cợt, – Anh biết không, tôi còn thắc mắc một việc.
– Việc gì thế?
– Anh làm sao để cho bọn nhóc xúm lại quanh anh vậy? Anh cứ hạ gục từng tên thì làm sao bọn chúng dồn anh vô bờ rào được.
– Tôi không giết bọn trẻ, – Tôi nói.
Lão Albright lại phá ra cười, buổi tối đó lão phải cười đến hai lần.
Lão chào rồi để tôi ra về một mình.