Lương Tiêu vuột mất cơ hội thoát khỏi động, trong lòng vô cùng bực bội.
Ngoảnh đầu nhìn thì lại càng sửng sốt, ba người vừa đến hóa ra là Lôi
Chấn, Sở Cung và Sở Vũ, chân tay đều bị trói chặt, khốn khổ vô cùng,
trên trán Lôi Chấn vẫn còn một vết thương đang rỉ máu. Cả ba nhận ra
Lương tiêu thì sắc diện có phần kinh ngạc, ngay lập tức tản ra, mỗi
người một phương, chắn thành vòng tròn vây lấy Lương Tiêu.
Sở Vũ mày mi dựng ngược, quát thét lên:
-Tiểu tặc, ta tìm ngươi khổ muốn chết!
Lương Tiêu đáp lại, lời nói có phần dửng dưng:
-Bà là gái đã có chồng, lại còn tìm ta làm gì?
Sở Vũ chẳng ngờ Lương Tiêu sắp chết đến nơi rồi còn dám giở giọng khinh
bạc, tức muốn nổ mắt, còn Lôi Chấn xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng,
chỉ muốn nhảy qua. Sở Vũ đưa mắt ngăn lại, cất giọng lạnh tanh:
-Tiểu tặc, Tinh nhi có phải do ngươi giết không?
Hóa ra sau khi Lôi Công Bảo bị đốt, Sở Vũ tìm mãi không thấy Lôi Tinh, cuối cùng phát hiện xác con tại hậu sơn, đau khổ vô bì. Nghĩ qua nghĩ lại,
ngờ ra Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh ra tay hạ thủ, lúc này tra khảo âu
cũng chỉ vì trong tâm đã vốn hoài nghi như thế.
Lương Tiêu vừa
định đáp: “Con bà tuy không phải chính ta ra tay, nhưng lại do ta đả
thương trước tiên, nên xét cho cùng cũng do ta mà chết”, nhưng bình sinh chẳng muốn thoái thác, bèn nói:
-Phân nửa là do ta.
Vợ
chồng Lôi Chấn vừa nghe, cầm không nổi tâm thần phát phẫn, thảy đều nghĩ : “Đúng rồi, hắn và con tiện nhân kia liên thủ sát hại Tinh nhi, cho
nên nói rằng giết một nửa, hay, suy cho cùng hắn cũng một nửa là sát
nhân, nửa còn lại là con tiện nhân Liễu Oanh Oanh.” Sở Vũ sắc mặt tái
xanh, lời chưa kịp nói, Lôi Chấn đã kìm không được, vụt một quyền đánh
úp về phía sau Lương Tiêu. Nào ngờ xích sắt trói tay, quyền còn chưa
xuất, đã kêu leng keng một chặp. Lương Tiêu nghe thấy, di bộ chuyển
thân, vận chưởng giải sạch thế quyền Lôi Chấn. Sở Vũ thấy Lương Tiêu một chưởng như gió, hậu trứ vô cùng, uy phong lẫm liệt, chỉ lo tướng công
gặp nguy, hét lên 1 tiếng, lăng không tung cước, tức thì quên luôn xiềng xích, một đòn tung ra ngã ngay tại trận.
Sở Vũ tuy ngã, nhưng Sở Cung hai chưởng cấp tới, Lương Tiêu há có thể dụng được toán trù (chú:
que dùng để tính toán ngày xưa, dài khoảng 20cm, chính là mấy que tính
hiện nay trẻ con cấp 1 vẫn học) bèn dùng chiêu “Phụ Tâm Bạc Hạnh” đâm
vào tâm chưởng nơi tay hữu. Sở Cung vốn là người dùng kiếm, trông thấy
Lương Tiêu xuất kiếm giác độ điêu toàn, hoang mang rụt lại, gào lên một
tiếng. Sở Vũ đứng dậy, quơ lấy toán trù, ném qua Sở Cung, miệng hô to:
– “Đại ca, tên tiểu tử này múa búa trước cửa Lỗ Ban, cho nó nếm thử tiều
tụy một phen”. Sở Cung hiểu ý, dùng que thay kiếm, sử chiêu “Kim Phong
Lộng Cúc”, xoẹt xoẹt xoẹt liền ba nhát, nhưng ngặt vì tay chân bị kìm
trói nên mười phần kiếm pháp, chỉ xuất đựơc một hai.
Lương Tiêu
trông thấy kiếm pháp có phần quen thuộc, tạm lánh khỏi thế kiếm của Sở
Cung, dùng chiêu “Tê Tâm Liệt Phế”, toán trù vừa sắc vừa tàn độc, nhằm
thẳng giữa tâm Sở Cung chém tới. Sở Cung tay chân bị cản, muốn tránh
cũng không được. Huyệt Đản Trung đương nhiên lãnh trọn toàn bộ, lùi lại
nửa bước, mặt mũi đỏ ửng.
Sở Vũ trông thấy huynh trưởng gặp nguy, vội vàng cầm lấy toán trù, dùng chiêu “Thất Thải Hồng Nghê”, toán trù
liên chấn, ngầm ẩn 7 đạo sát cơ.
Lương Tiêu không tiện ra tay với bà, dùng chiêu “Tâm Hôi Ý Lại”, lùi ba bước, dụ Sở Vũ tiến kích rồi lập tức phát khởi, chỉ nghe “Pang Pang Pang” 2 thù giao kích. Sở Vũ chiêu
trước chiêu sau đều bị Lương Tiêu hóa giải, bất giác sanh lòng sợ hãi,
mau chóng dùng chiêu “Trường Hận Xuân Quy” thủ thế. Toán trù tán tác lao đi, tựa như hoa xuân lớp lớp trên thành bay mất.
Lương Tiêu thấy bà dù bị xiềng xích, nhưng công thủ vẫn luôn hợp pháp độ, chẳng hề kém
cỏi, nên bất giác bội phục vô cùng: “Thiên Hương kiếm pháp quả có chỗ vi diệu”. Hai bên giao đấu được vài chiêu, Sở Vũ bị xích làm trở ngại,
song thủ thi triển bất khai, tả hữu đều lộ sơ hở, bị Lương Tiêu phát
giác, dùng chiêu “Tâm Tràng Thốn Tuyệt”, toán trù từ bên phải đâm trúng
vai Sở Vũ. Sở Vũ cầm toán trù không nổi, ngã phịch một cái xuống đất.
Lôi Chấn chỉ lo Lương Tiêu hạ độc thủ, tình thế nguy ngập, bèn hét to một
tiếng, tay nắm lấy bàn đá, hướng về phía Lương Tiêu. Trong thạch thất
vốn chật hẹp, Lôi Chấn tóm được binh khí nặng nề thì đương nhiên chiếm
đựợc phần tiện nghi, dùng toàn thân công lực, nắm bàn đá nặng hơn trăm
cân quay vù vù.
Lương Tiêu không cách nào hoàn thủ, lúc này bị
bức đến đường cùng. Trong tâm Lôi Chấn thoáng sanh mừng rỡ: “Lão tử cho
mi nát thành một đống bánh thịt, để con ta được yên lòng dưới suối
vàng.” Vừa nghĩ vừa tụ khởi hồn thân khí lực, gia lực ném đi.
Sau lưng Lương Tiêu chỉ toàn tường đá, trong lúc gian nguy đột nhiên sáng
suốt, cả thân mềm dẻo, dán bẹp xuống đất tháo lui, bên trên, tai còn
nghe đánh “Uỳnh” một tiếng. Thạch bàn đập vào tường, đất đá tung tóe, cả tòa thạch thất một phen chấn động, tưởng như trời long đất lở.
Lương Tiêu hét “aaa” một tiếng, lăng chân quét tới. Hai chân Lôi Chấn bị
xích, không thể tránh được, bèn trầm mã bộ, dồn khí xuống chân để tiếp
đòn. Nào ngờ Lương Tiêu chỉ ra hư chiêu, nhân lúc Lôi chấn trầm khung
trạm mã nhận đòn, lập tức thu chân, nhanh như chớp nghiêng người húc vào bụng hắn, khuyủ tay đả trúng huyệt Khí Hải. Lôi Chấn toàn thân cứng đờ, khuỵu tay xuống bàn, …. Trúng sau chân, đau đớn rú lên một tiếng, ngửa
mặt lên trời ngã xuống.
Lương Tiêu có phần dễ dàng đánh gục tam
danh cao thủ, hơi thở phì phò còn chưa kịp nói thì bả vai đột nhiên bị
một vật đả trúng. Lương Tiêu trong lòng kinh hãi, chắc mẩm là ám khí, ai ngờ vật đó tựa như còn sống nhưng không cựa quậy mà lăn lăn rơi xuống
đất. Định hình nhìn lại, thì ra là một hột minh châu không lớn lắm. Chỉ
là do hắn nhất thời sửng sốt, không ngờ hột minh châu từ trên đỉnh vòm
rơi xuống, đập vào đất “đinh đinh”, mỗi lần rơi cách nhau vài thốn. Hóa
ra, vừa rồi Lôi chấn ném trúng thạch bích chấn động cả viên minh châu
trên đỉnh vòm.
Lúc này đây, trong thạch thất bốn người hoặc đứng hoặc ngồi, há hốc nhìn hột minh châu nảy tưng tưng, chẳng nói một lời.
Minh châu dừng lại.
Lương Tiêu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy bảy bức tinh đồ đó hầu như không còn
tồn tại nữa, chỉ nơi hai ngôi “Ngưu Lang – Chức Nữ” đã thành vết hõm
trên đỉnh vòm, phát xuất ánh sáng mờ mờ.
Sở Vũ nhác thấy Lương
Tiêu có phần phiền muộn ngửa mặt lên trời, tựa như có tâm tư, chỉ nghĩ
được rằng hắn đang suy tính bày biện ba người thế nào. Trong lòng không
khỏi bồn chồn, lớn tiếng quát:
– “Tiểu tặc, muốn giết cứ giết, cần gì phải nghĩ cách tàn độc để hành hạ người.”
Lương Tiêu liếc nhìn cả ba một lượt, suy nghĩ: “Hàn Ngưng Tử đuơng nhiên giận ta không muốn mở Thiết Hạp, vì vậy khi biết nội lực của ta đã mất, liền để ba người đại đối địch đem tới hành hạ ta. May mà có trợ giúp của Âm
Dương cầu, tình hình trước mắt nên cách ly từng người.” Trầm ngâm một
lúc rồi hỏi:
– “Các người vì sao bị nhốt nơi này?”
Ba người đã thua một trận, tinh thần tiều tụy, nhìn hắn trừng trừng, Lôi Chấn giận dữ nói:
– “Sao không nói lý do nhà ngươi bị giam vào đây trước đi?”. Lương Tiêu
cười nhạt một tiếng, Sở Vũ chỉ sợ hắn lập tức ra tay độc thủ, vội vàng
liếc nhìn phu quân một cái, nhân lúc Lôi Chấn còn chưa mở miệng, nói:
– “Thôi, mọi người giờ đây cùng đồng cảnh ngộ, nói cho ngươi biết cũng
chẳng hại gì. Trong lúc bọn ta truy lùng con tiện… à… Liễu Oanh Oanh …”
Sở Vũ vốn định hô tiện nhân, nhưng chỉ sợ kích phát nộ khí của Lương Tiêu nên nói được nửa thì đổi thành:
– “Đột nhiên nghe đồn “Thuần Dương Thiết Hạp” đã rơi vào tay Hàn Ngưng
Tử…”. Đến đây, Sở Vũ bỗng không kìm được hỏi: “Tin ấy có thực không?”
Lương Tiêu đạm nhiên đáp:
– “Sau đó tình hình thế nào?”
Nghe xong Sở Vũ không hỏi gì nữa, trong lòng ảo não, nhưng không dám lộ ra, chỉ nói:
– “Hàn Ngưng Tử xuất thân Đại Tuyết Sơn, cũng cùng một phường rắn chuột như Liễu Oanh Oanh, là nữ tặc danh tiếng đã lẫy lừng.”
Nói xong bèn liếc Lương Tiêu một nhát, thấy hắn thần tình không biến đổi, bất giác trong tâm cảm thấy quái lạ:
– “Liễu Oanh Oanh bị ta hàm ý nhục mạ, sao tên tiểu tử này không hề tức
tối?” Suy nghĩ một lúc, lại nói: “Bọn ta sau khi điều tra ra điều đó,
tìm đến chỗ Tàn Hồng tiểu trúc, lúc đi ngang qua cơ quan trong nhà, tất
cả đều không cẩn thận, nên bị giam lại.” Nói đến đây, Sở Vũ lộ rõ mặt
mày thiểu não.
Lương Tiêu điểm điểm vài cái, gảy toán trù tung
ra, giải khai huyệt đạo ba người. Cả ba thảy đều kinh ngạc, bỗng nghe
Lương Tiêu nói:
– “Các người muốn thoát cảnh khốn quẫn này không?”
Ba người trong lòng lo sợ. Lôi Chấn nhảy dựng lên nói:
– “Lại còn nói như thế, xem lão tử ta sẽ phá cửa đây, rồi sẽ tính sổ với
ngươi.” Chẳng đợi dứt câu, bèn túm lấy bàn đá, dụng lực quăng về phía
thạch môn, chỉ nghe một tiếng vang rền, đá bay tung tóe, cửa động chỉ
vang lên một tiếng. Lôi Chấn miệng thổ ra huyết, ngây người đứng trên
mặt đất.
Lương Tiêu không cười, đáp:
– “Cái cổng này dày
đến ba thước, bên ngoài còn có bọc tấm sắt dầy nửa thước. Có con lừa đầu đá, nghĩ rằng răng mình đủ cứng chăng?”
Lôi Chấn tức căng cả mặt, quát lớn :
– “Tên tiểu tặc! Chỉ biết mồm to.”
Lương Tiêu đáp:
– “Ngược lại, ta chẳng hề khoa môi múa mép. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, thực có thể thóat ra.”
Sở Vũ không kìm được bèn hỏi :
– “Mong được nghe nói rõ.”
Lương Tiêu cười nhạt:
– “Thử nghĩ xem, giả như Hàn Ngưng tử ở tại thạch thất, bên ngoài mà bị vây khốn, sẽ làm thế nào?”
Sở Vũ thốt lên:
– “Ai dám vây ả?”
Lương Tiêu trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:
– “Thế sự khó đoán, con người còn có thể thay lòng, phu thê cũng có lúc
quay đầu, Hàn Ngưng Tử chắc gì đã có lúc không nguy khốn?” Lời này nói
ra thật nhiều cảm xúc, Sở Vũ – Lôi Chấn nghĩ ngay bản thân cũng vì
“Thuần Dương thiết hạp” mà bất đồng, hai má xem chừng nóng nóng.
Sở Vũ trầm ngâm phán:
– “Nói như thế, trong này ắt có cơ quan để thóat nguy?”
Lương Tiêu đáp:
– “Không sai, nhưng phiền Lôi Đại lang cúi thấp thấp cho Sở lão đại bước lên.”
Lôi Chấn nhảy dựng:
– “Phìììììì, gì mà Lôi Đại lang cho Sở lão đại dẫm lên? Sao không phải Sở lão đại thấp xuống cho ta bước lên?”
Sở Cung lạnh lùng xen vào:
– “Ai bảo ngươi thô lỗ như thế!”
Lôi Chấn mặt đỏ phừng phừng, còn muốn làm ầm ĩ, nhưng được Sở Vũ ở bên nói nhỏ vài từ. Trầm ngâm một hồi, nghiến răng ken két:
– “Thôi thôi thôi, tiểu tử thối, ngươi muốn làm gì thì làm, rời khỏi cái ổ này, sau sẽ tính tiếp.” Rồi cúi người xuống, nhường Sở Cung giẫm lên
vai, sau chót Lương Tiêu giẫm lên vai Sở Cung, ba người chồng lên nhau,
vừa vặn chạm tới đỉnh vòm.
Lương Tiêu quan sát toàn cục,
tức thì hai ngón tay lao như tên, đột ngột lách vào chỗ hai hột minh
châu vừa rơi. Vừa chạm vào, đã nghe cách cách vài tiếng, tấm bình phong
bên tường phải dịch sang, lộ ra một con đường ngầm. Bốn người thảy đều
kinh ngạc, Lương Tiêu lại lấy làm lạ, vốn nghĩ sẽ mở được thạch thất, ai dè trong động lại có một cửa bí mật.
Lương Tiêu vui mừng chạy
đến trước cổng. Bên trong đen thui, hàn khí lành lạnh lâm râm lan tỏa,
khiến rợn cả người, bèn trầm ngâm:
– “Mọi người ở lại đây, đợi ta vào trong xem xét.”
Sở Cung hai mắt đảo ngược, cười lạnh:
– “Chậm đã, giả như ra được, ngươi sẽ làm gì?”
Lương Tiêu đáp:
– “Đương nhiêu sẽ kêu mọi người cùng thóat ra.”
Sở Cung lắc đầu nói:
– “Không được, muốn thoát tất cả cùng thoát, chúng ta người đông lực mạnh, ngộ nhỡ có gì nguy hiểm, đều dễ ứng phó.”
Hai người còn lại đều cho là phải. Lương Tiêu trong bụng biết ba người cơ
bản chỉ sợ hắn âm thầm trốn thoát, rồi phong bế cửa lại, bèn nói:
– “Các ngươi không tin được ta sao?”
Sở Cung đáp: “Lúc này ngay đến cả người thân kẻ thích ta cũng chẳng tin.
Tất cả sinh cùng sinh, tử cùng tử, ngươi muốn một mình trốn thoát ư, hừm hừm, kế này không được đâu.”
Lôi Chấn cũng rướn cổ cao giọng nói: “Đúng rồi, sinh cùng sinh, tử cùng tử”.
Ba người mồm năm miệng mười nói mãi không dừng, nhưng chẳng ai chịu tiến
lên một bước, chỉ đợi Lương Tiêu đi đầu, rồi sau mới bám theo, giả như
trước mặt có hiểm nguy, cũng chỉ mình Lương Tiêu lãnh hết. Lương Tiêu
cũng đoán được tâm địa ba người, vô cùng khinh bỉ, cười lạnh một tiếng,
cất bước đi vào. Ba người xích sắt leng keng, vội bước theo sau.
Trong ám đạo bức bí lạnh lẽo, Lương Tiêu lần mò hai bên, chạm phải một phiến
thạch bích, lồi lõm không đều, ngưng đầy nước lạnh, lúc này đoán rằng
nơi đây là một hang động thiên nhiên trong núi. Như vậy, đường thông ra
ngoài sẽ theo hướng nào đây? Trầm ngâm một hồi, đột nhiên nghe tiếng vù
vù, Lương Tiêu cả kinh, quay đầu nhìn lại, không trung đầy hắc ảnh lược
động, lại nghe phía sau tiếng Sở Vũ vọng lại. Lôi Chấn hiểu biết cũng
nhiều, trầm giọng nói:
– “Nhị nương đừng sợ, đa phần là dơi thôi.”
Lương Tiêu hít lấy một hơi, định lại tâm thần, đoán rằng đã có dơi qua lại,
thì trong động ắt không thể hoàn toàn tối tăm. Ngang dọc một hồi, đi
thêm tầm mười bước, đột nhiên thấy phía trước le lói một tia sáng nhẹ,
bất giác trong tâm vô cùng mừng rỡ, chỉ đợi lên phía trước xem cho rõ
ràng, hốt nhiên nghe Sở Vũ ở bên phải hét toáng lên một tiếng. Lương
Tiêu không biết phát sanh sự gì? Đang định quay đầu hỏi han, bỗng thấy
bên trái kình phong ùa tới, Lương Tiêu nghiêng người qua phải chỉ cách
vài tấc, thì bờ vai đã thọ một quyền, đau đớn vô cùng. Lúc này mới biết
Sở Vũ kêu la ầm ĩ, chỉ là kế giương đông kích tây, phòng lúc không để ý
thì hai bên đánh lại.
Rồi nghe Lôi Chấn quát lớn:
– “Tiểu súc sanh, lãnh tiếp một đòn của nhà ta!”
Lần này một quyền vừa xuất, Lương Tiêu còn chưa kịp tránh, bên phải lại
thêm một chưởng nhanh chóng úp tới, trong lòng đoan chắc là Sở Cung, lùi lại phía sau, không ngờ Sở Vũ lặng lẽ vòng ra sau, khởi toán trù chém
tới, trong đêm đen đâm trúng sườn trái của Lương Tiêu. Lương Tiêu không
kìm được rống lên một tiếng, không đợi Sở Vũ ra tiếp đòn sát thủ, triển
khai “Ngũ Ngũ Mai Hoa bộ”, chạy về phía sau.
Sở Vũ toàn tâm vì
nhi tử báo thù, dốc lực truy cản, được hơn một trượng, bờ vai bỗng nhiên lao trúng một vật. Lúc này bốn bề đều tối, không nhìn được rõ, Sở Vũ
chỉ nghĩ đâm vào khối đá, định đi vòng qua, bất giác bên thân nổi gió,
tựa như thanh âm của đao quang chém tới. Sở Vũ cận kề nguy hiểm, hô to:
– “Đại lang, tên tiểu tặc ở tại đây.” Rồi bà ta tránh khỏi đường kiếm, sử chiêu “Thiên Hoa Loạn Trụy”, đâm trả lại, ai ngờ đâm trúng một vật cứng đanh, toán trúc trù gẫy “cách” thành từng đoạn, hổ khẩu cực đau. Trong
tâm Sở Vũ cảm thấy có điều kì dị, bèn chuyển thân hòng tháo chạy. Ai dè
vừa quay đầu nhìn, đã lập tức kêu lên một tiếng khổ, không biết thế nào, hóa ra sau lưng phiến đá ở cửa đã đóng tự bao giờ. Ngay lúc đó, chỉ
nghe Sở Cung đau đớn rú lên một tiếng “Hự”, hiển nhiên đã gặp nguy, kế
đó lại nghe Lôi Chấn liên tiếp rên kêu thống thiết, xích sắt lạo xạo
vang lên, tựa như đang đánh nhau vô cùng nguy cấp.
Sở Vũ không
biết đồng bọn phát sanh việc gì, vô cùng kinh sợ, không nói được một
lời, bỗng thấy bên trái kình phong ập tới, tránh không kịp, đùi trái
trúng kiếm đau đớn vô bì. Bà ta bực tức hét lên một tiếng, không ngờ bốn bề tiếng gió bỗng nổi lên ào ạt, trong lòng thất kinh: “Võ công tiểu
súc sanh cao như thế, lẽ nào lúc đầu lại giả vờ vụng về?” Đang sợ hãi
nghĩ suy, nghe gió ào tới từ phía phải, chỉ hiềm tay bị xích, chân lại
thụ thương, nhảy lên không nổi.
Ngay lập tức, tay lại lãnh thêm
một kiếm. Cùng một lúc, tiếng kêu la thảm thiết của Lôi Chấn vang tới
tai, Sở Vũ kinh hãi cực độ, la thét:
– “Tiểu súc sanh giả thần giả quỷ, không đáng là hảo hán….i..aiii daooo….”
Sườn bên lại nhận một kiếm. Địch thủ xuất kiếm cực nhanh, một kiếm vừa xong, kiếm thứ hai lại tới, nhằm thẳng sau lưng Sở Vũ. Tình thế nguy ngập,
xem ra khó lòng thoát khỏi. Đột nhiên cánh tay bị kéo một phát, khiến
thân loạng choạng, vừa hay tránh được đòn tiêm kích.
Sở Vũ cho rằng đồng bạn tới cứu, vui mừng cực điểm hét to:
– “Đại lang à?” Lời vừa truyền đi, bỗng nghe từ xa vọng lại tiếng hét của Lôi Chấn – Sở Cung, hoảng nhiên kinh ngộ, tức giận quát: “Tiểu súc
sanh, là ngươi?”, rồi vận kình để tránh. Còn chưa tránh khỏi, đã nghe
Lương Tiêu kêu lên một tiếng. Sở Vũ tâm lạnh như băng, thầm nghĩ đã rơi
vào tay đại cao thủ, không biết hắn muốn hãm hại gì mình, trong khoảnh
khắc lo sợ cực độ, hét to: “Tiểu súc sanh….. thả…..thả ta ra ….”Lương
Tiêu không nói một lời, cũng không dừng lại, kéo bà ta băng qua bốn bề
kiếm phong, đến chỗ an toàn, rồi dừng lại thả ra. Sở Vũ kinh hồn chưa
định, trong bóng tối đứng ngây ra hồi lâu. Nhãn lực dần dần thích ứng,
trông thấy phía xa hắc ảnh trùng trùng, tựa như có nhiều người di động
trong bóng tối, nhưng không biết là sao, trừ Sở Cung – Lôi Chấn, tất cả
đều không hề phát ra tiếng, như quỷ như ma, băng qua băng lại. Sở Vũ
không chịu đuợc, hai răng va vào nhau, run lẩy ba lẩy bẩy: “Đó…đó là ma
quỷ…. thứ ma quỷ gì vậy?”
Lương Tiêu điềm nhiên nói:
-“Không phải quỷ, mà là thiết nhân (người sắt).”
Sở Vũ tức giận quát: “Do ngươi bày ra?” nói rồi mới biết lỡ lời. Bỗng có
chất lỏng âm ấm nhỏ trên vai, Sở Vũ không khỏi ngạc nhiên:
– “Ngươi cũng thụ thương ư?”
Lương Tiêu chầm chậm đáp:
-Vết thương nhỏ ngoài da mà thôi. Trận thiết nhân nằm trong ám đạo, chẳng biết đã bị ai mở khai cơ quan.”
Sở Vũ ngầm thấy hổ thẹn, kế đó lại tức giận, thống hận kêu:
– “Hàn Ngưng Tử, con mụ này thật là thâm độc. Nếu như sống sót khỏi nơi này….”
Còn chưa nói xong, đã nghe Lôi Chấn thét lên một tiếng thảm thiết, rõ ràng
bị trúng kiếm, lúc này không biết là sống hay chết, không cầm được tâm
như dao cắt, thảm thiết kêu:
– “Đại lang, Đại lang….. huynh… huynh vẫn ổn chứ….”
Lôi Chấn lại thét lên một tiếng, không hề đáp lại. Nhưng Sở Vũ nghe được tiếng kêu, cũng phần nào an tâm.
Lương Tiêu thấy Sở Vũ thống thiết, trong lòng không kìm được vài phần đau
xót: “Bà ta đã mất đứa con, nếu lại mất cả phu quân, thật long đong khổ
sở, không thể không thương!” Từ nhỏ hắn đã tang cha mất mẹ, nên chịu
không nổi người khác sanh li tử biệt, khoảnh khắc, nhiệt huyết xung
đỉnh, nhận thấy hai bên tấn công đều từ một đầu não phía sau. Chú mục
một hồi, phát giác đám thiết nhân đó chuyển động chẳng hề lanh lẹ, chỉ
là số lượng rất nhiều, xuất kiếm dày đặc nên người bị vây khốn tránh
cũng không kịp. Thấy một lỗ hổng. Lương Tiêu nhanh chóng lao vào trận
địa, bên tai nghe bốn bề phong thanh vang lên, năm sáu mũi kiếm xúm xít
ập tới. Dựa theo tiếng gió, Lương Tiêu lách mình lánh được vài chiêu.
Trước mặt loáng thấy một tia sáng, tuy rất mỏng manh, nhưng hắn vốn tinh mắt, cùng lúc một tay thiết nhân giơ kiếm bổ tới. Nhác trông chiêu kiếm của thiết nhân rất quen, tâm địa hốt nhiên đại chuyển, đột ngột tỉnh
ngộ. Chính là một chiêu trong xuyên tâm thất thức “Tồi Tâm Đoạn Tràng”
nổi danh của người nam.
Lương Tiêu không kịp nghĩ nhiều, bèn y
theo chiêu thức của nữ tử, uốn người tránh kiếm lao tới, quơ lấy một
thanh đâm trúng ngực của thiết nhân. Trong một sát na, hắn chỉ thấy toán trù hướng vào trong đều bị hãm. Thiết nhân phát ra tiếng sắt thép va
chạm rồi lập tức dừng lại. Lương Tiêu hoảng nhiên đại ngộ, quay đầu nhìn lại, quả là đám thiết nhân đều sử chiêu kiếm “Xuyên Tâm Thất Thức” của
nam tử. Ước chừng mỗi thiết nhân đều chỉ như vậy mà tuần tự đâm tới,
Lương Tiêu minh bạch, hét dài một tiếng, toàn lực thi triển chiêu “Xuyên Tâm Thất Thức” của nữ tử, dùng chiêu phá chiêu, trái một nhát, phải một nhát, chiêu tiếp chiêu đâm trúng tâm khẩu thiết nhân.
Hóa ra,
tâm khẩu của thiết nhân chính là nơi then chốt, một khi đâm vào, tự
nhiên cứng lại. Chỉ trong chốc lát, Lương Tiêu sát phá được một đường
nhỏ, thẳng đến trước mặt Lôi Chấn. Chỉ thấy hắn và Sở Cung tựa lưng vào
nhau mà đánh, nửa đứng nửa ngồi, trong tay xiềng xích vung loạn xạ,
trông như điên cuồng. Lương Tiêu nhanh chóng di chuyển một vòng quanh
hai người, “tắc tắc tắc” một trận đâm loạn xạ, thiết nhân xung quanh rốt cục cũng được chế phục.
Hai người bị thương liên tiếp, còn bị
bốn bề uy hiếp một trận, thân tâm không khỏi rã rời, đều co quắp ngã
nhào tại trận, thở hắt ra. Lương Tiêu thấy cả hai như chó cụp đuôi,
chẳng nỡ hỏi tội, thở dài một tiếng, kéo bọn họ trở về chỗ vừa nãy. Sở
Vũ đỡ lấy Lôi Chấn, chỉ thấy lang quân bên ngoài tuy gắng gỏi, nhưng
toàn thân đầy máu, không chịu nổi nghẹn ngào. Lôi Chấn tức giận:
– “Nhị nương, khóc cái gì? Không được để tên tiểu tặc cười khinh.” Rồi
hướng về Lương Tiêu nói: “Xú tiểu tử, muốn giết thì giết, không cần phải giả vờ làm người tốt, lão tử quyết không nhận lấy ân tình của ngươi.”
Lương Tiêu thấy hắn bị trọng thương đến vậy, vẫn còn cương cường, cũng có vài phần bội phục, đạm nhiên nói: “Muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay,
chẳng phí lực này cứu ngươi như thế.” Lôi Chấn không nói được lời nào,
Sở Cung bản tính thâm trầm, từ đầu đến cuối tuyệt chẳng nói một lời.
Lương Tiêu bình tĩnh đi xuống, muốn dò xem ánh sáng phát ra tự phương nào.
Nhìn quanh bốn bề, chỉ thấy bên phải dường như có một cái lỗ rất nhỏ, từ ngoài chiếu vào thành một tia sáng, trong động tối cũng có thể thấy rõ.
Lương Tiêu đoán rằng nơi này chính là lối rời khỏi động, nên hạ xong đám
thiết nhân, lần lần đến đó, sờ thấy một phiến thạch bích, ở trên là cái
lỗ nhỏ. Liếc qua khe hẹp, bèn thấy một gian thạch thất ở phía ngoài, bốn mặt đốt bốn ngọn đèn lửa sáng bập bùng, soi tỏ cả căn phòng.
Trên mặt đất có năm cái hòm gỗ, mỗi góc đều được bọc bằng đồng màu vàng.
Lương Tiêu lần quanh bốn bề thạch bích, nhưng không phát hiện cơ quan
nào. Trong lúc thất vọng, bỗng thấy vọng lại tiếng người, giật mình kinh động, nhìn qua lỗ nhỏ, chỉ thấy cổng thạch thất đột nhiên mở toang, A
Băng cười cười tiến lại, phía sau có cả đạo sĩ Vũ Linh. A Băng sớm đã
thấy mấy hòm trong thạch thất, kề cổ Vũ Linh thủ thỉ:
– “Tử oan gia, thật là vui thay, đây chính là nơi cất giữ bảo vật của Hàn Ngưng Tử.”
Thần sắc ả đẹp đẽ vô cùng, khác hẳn ngày thường, lời nói lại càng yểu điệu
nhu liễu, nhưng khi nhắc đến Hàn Ngưng Tử, hoàn toàn không có một chút
kính trọng nào.
Tên Vũ Linh đó song nhãn loạn đảo một hồi nhìn thạch thất, rồi mới ôm chầm lấy A Băng, hi hi cười nói:
– “Hảo A Băng, ta yêu nàng chết đi được!”
A Băng vốn đã thấy ánh mắt đó của Vũ Linh, gắt lên:
– “Thứ ngươi thích là ta, hay là cái đám bảo bối kia!”
Vũ Linh cười nói:
– “Lại còn phải hỏi, trên đời dù có thiên trân vạn bảo, nhưng chẳng mảy
may sánh được với nàng.” Vừa nói, vừa nhè nhẹ vuốt ve mái tóc của A
Băng, thầm thì bên tai rất ngọt ngào: “Hảo A Băng, nàng là bảo bối sống
của ta!”
A Băng sắc mặt ửng hồng, vừa tức vừa mừng lừ mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
– “Chỉ mong chàng tâm khẩu như nhất.”
Vũ Linh vội vàng:
– “Ta đứng trước trời đất mà phát thệ rằng…”
A Băng lấy tay che miệng hắn, cười:
– “Được rồi, được rồi, đừng nói những lời đáng sợ như vậy nữa, thiếp tin chàng còn chưa đủ sao…”
Ả thường ngày chỉ toàn lãnh đạm, lúc này đây thật đúng là tuỵệt thế giai
nhân, cất tiếng cười vang hòa chung với Vũ Linh một chặp, bất ngờ hai
mày chau lại:
– “Tử oan gia, thiếp…. thiếp trong tâm vẫn còn chút lo lắng.”
Vũ Linh cười đáp:
– “Yên tâm, Hàn Ngưng Tử đến cả bản thân còn khó bảo toàn, huống hồ là đủ công phu để tới đây?”
A Băng nói:
– “Dù nói như thế, nhưng thiếp cũng do một tay bà ta nuôi dưỡng, xét cho cùng cũng không khỏi suy nghĩ.”
Vũ Linh lạnh lùng cười:
– “Hàn Ngưng Tử tâm địa xảo ác, nàng không phải không biết, giả như khi bất thuận ý, nàng cũng khó bảo toàn tính mệnh.”
A Băng gật đầu rằng:
– “Nhưng giờ chỉ mong sẽ thoát được bà ta!”
Vũ Linh gật đầu tán thưởng, nói rồi chặt đứt khóa sắt trên hòm, mở được
một cái, tức thì bảo quang phát ra tứ phía đến hoa cả mắt. Vũ Linh nhặt
lên một hột minh châu, hai mắt tự dưng rực lửa, sang sảng nói:
– “Thật không ngờ, mụ bà bà Hàn Ngưng Tử này chứa toàn đồ quý thật.”
Nói rồi vứt ngay hạt minh châu, mở toang bốn hòm còn lại, tay chân lục lọi một hồi. A Băng không hiểu nguyên cớ bèn hỏi:
– “Chàng tìm cái gì thế?”
Vũ Linh đứng dậy cau mày:
– “Sao lại không thấy Thuần Dương Thiết Hạp!”
A Băng đáp:
– “Là hộp Thuần Dương Thiết Hạp đó ư, Hàn Ngưng Tử lúc nào cũng mang theo, đêm ngày nghiền ngẫm, tuyệt nhiên chẳng rời.”
Nghe xong, Vũ Linh biểu lộ sắc diện thất vọng. A Băng không kìm được hỏi:
– “Cái hộp đó rốt cục lai lịch ra sao?”
Vũ Linh đáp:
– “Cái hộp đó do Thuần Dương Chân nhân Lữ Động Tân truyền lại, đắc đạo ở
khoảng thời Đường, hàng long trảm giao, thâu thiên hoán nhật, để lại
biết bao kì tích kinh thiên động địa. Đến thời Tống Triết Tông, người
lại còn lưu lại bài từ “Bộ Thiềm Cung” ở Nhạc Dương lầu. Ai cũng biết từ đời Trung Đường đến Tống Đại Triết Tông, sơ sơ cũng vài trăm năm chẳng
ít, nếu chẳng phải tiên lực nơi thân, làm sao có thể sống lâu như thế.”
A Băng chăm chú nghe xong cảm thán rằng:
– “Giả như chúng ta có thể sống lâu tới vài trăm tuổi, cùng nhau ân ái, chẳng phải càng tuyệt vời sao?”
Vũ Linh cười nhẹ:
– “Chẳng có Thiết Hạp, có đám kim châu bảo bối này cũng được rồi. Chúng
mình đem đi, có thể thuê mướn điền sản nô tì, áo gấm thêu hoa, đến lúc
đó cũng chẳng khác thần tiên là mấy.”
A Băng nhẹ nhẹ đả hắn một quyền, cười :
– “Thiếp chẳng cần đám tài vật làm gì, chỉ cần chàng đối tốt với thiếp mà thôi.”
Vũ Linh đáp:
– “Lại nói vậy rồi, nhưng….”
Thấy A Băng sắc mặt thâm trầm, lại cười hi hi mà nói:
– “Nhưng con nha đầu kia xử trí sao đây?”
A Băng hết tức giận, mắng đùa:
– “Thiếp còn tưởng chàng định nói gì khác?”
Rồi mỉm cười quay ra, dẫn một người vào. Chính là A Tuyết. Chỉ thấy nàng ngây ra đứng đó, nhìn hai người nói:
– “Băng tỉ tỉ, tỉ… tỉ không sợ chủ nhân trách tội sao?”
A Băng lạnh lùng:
– “Còn ngươi? Ngươi làm gì trong rừng trúc? Còn không phải muốn trộm bảo
vật sao? Hay, nhìn không ra thường ngày ngươi ngoài mặt u u mê mê, hóa
ra bên trong giảo hoạt vô cùng.”
A Tuyết mặt đỏ lựng:
– “Muội…muội…không phải muốn trộm bảo vật.”
A Băng quát:
– “Thế đến đây làm gì?”
A Tuyết ngây ra không nói một lời. A Băng cười lạnh:
– “Ta biết rồi ha, là ngươi vì cái tên vô lại đó đúng không?”
A Tuyết kinh ngạc:
– “Băng tỉ tỉ, tỉ… tỉ làm sao mà biết?”
A Băng thấy nàng thần sắc kinh hoàng, khẽ cười, đáp:
– “Lại còn phải hỏi? Hây, ngươi ngày ngày nấu canh gà nhờ ta đưa cho hắn, lại dò hỏi ta cách đi qua trận trúc, gan to tày trời, còn không phải để cứu tên vô lại đó sao? A a, không ngờ nha đầu ngươi cũng biết rúng động tâm xuân!”
A Tuyết bị ả liên tiếp giễu cợt, vừa thẹn thùng, vừa bức bối, một lúc lệ sa như mưa, mếu máo đứng dậy.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Ả vừa nói tên vô lại chẳng phải là ta sao?” nhớ lại
ngày hôm đó lúc ăn cơm, luôn luôn có một bát canh gà, chưa hề thiếu một
buổi nào, giờ mới biết là do A Tuyết nấu. Trong lòng không kìm được một
luồng nhiệt huyết, vô cùng cảm động. Bỗng nghe Vũ Linh bên cạnh không
nhẫn nại được kêu:
– “A Băng, không cần phải tìm hiểu mất thời gian.”
A Băng trong mắt lóe lên một tia hung quang, nhìn chòng chọc vào A Tuyết, nói lạnh lùng:
– “Hôm nay không làm thì ngày mai không yên, trước mắt phải giết con nha đầu ngu xuẩn này đã.”
A Tuyết há mồm kinh hãi, ngây ngốc đứng nhìn A Băng, không thốt được một lời.
A Băng tiếp tục:
– “Xuẩn nha đầu, ngươi coi, ta cũng chẳng muốn đâu, chỉ trách ngươi không dưng lại phá ngang ta. Hây, kiếp sau nhớ đầu thai vào kiếp tốt, sanh
được làm người thông minh nhé.”
Lương Tiêu cả kinh, nhưng khổ
không biết cách nào để phá thạch bích, mắt thấy A Băng sát cơ manh động, nguy cấp vạn phần. Đúng lúc đó, hốt nghe một người ha hả cười vang, yêu kiều nói:
– “Ai dào ôi, Băng tỉ tỉ, tỉ thật là khôn, trộm được bảo bối của chủ nhân chưa kể đến, lại còn muốn sát hại đồng môn sao?”
A Băng sắc mặt đại biến, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy A Lăng yêu kiều, cười tủm tỉm tựa ngay trước cửa.
A Băng mi mày như bọc hàn sương, lớn giọng quát:
– “Con hồ li tinh kia đến đây làm gì?”
A Lăng cười đáp:
– “Tỉ đến làm gì, muội cũng làm như thế.”
A Băng lạnh cười:
– “Không tự lượng sức.”
Rồi thét vang một tiếng rút phăng nhuyễn kiếm, chỉ hòng chém tới, đột nhiên sau lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại, bỗng thấy một đạo kiếm quang
loang loáng nhằm thẳng vào hậu tâm. A Băng chưa kịp suy nghĩ, nhuyễn
kiếm từ sau đã tới, xuyên lên trước ngực. Định thần nhìn lại, thấy Vũ
Linh sắc mặt lạnh tanh, hai môi mím chặt đứng tại góc tường, tóc mai bị
xén chút bên phải, phiêu phiêu như tơ bồng bềnh rớt xuống dưới chân. A
Băng tâm đầu mê loạn, si ngốc nhìn chàng, khóe miệng lộ xuất thần khí
quái lạ, tựa như mê hoặc, tựa như thương tâm. Vũ Linh đứng đó không nói
một lời, lạnh lùng nhìn A Băng xoay xoay rồi ngã nhào xuống đất.
Vũ Linh có chút thất thần, bèn thở ra một tiếng, đưa tay vuốt mắt A Băng. Bỗng thấy A Lăng cười lạnh nói:
– “Giỏi lắm, đau lòng lắm đây”
Vũ Linh đứng dậy, hi hi cười nói:
– “Nói cái gì vậy? Nếu như ta đau lòng, làm sao có thể xuất thủ? Nhưng cô ta đối với ta thành thực tấm lòng, giết đi, khó tránh khỏi chút động
tâm nhất thời.”
Mồm hắn nói rằng “khó tránh” nhưng trên mặt lại
cười mỉm mỉm, thiệt chẳng có nửa phần tâm ý “khó tránh” nào. Lương Tiêu
trông thấy nộ khí bộc phá trong ngực: “Thật là đồ mũi trâu vô sỉ cùng
cực, làm mất hẳn thể diện nam tử đại trượng phu trong thiên hạ. Nay giả
như có thể thóat khỏi đây, không thể không cho hắn một trận được!”
A Lăng cười lạnh một tràng:
– “Ngươi đã có lòng nghĩ đến ả, hay lại tiễn ả lên đường đi, hà, cho A Băng được yên nghỉ đi.”
Vũ Linh cười hi hi:
– “Lăng nhi ngoan, nàng sao phải ghen tị? Chủ ý cũng là nàng, giờ đây
trách cứ cũng là nàng. Ai da, nhưng mà A Băng này bên ngoài trông như
một khối băng, bên trong lại như một ngọn lửa, ta không cần bày nhiều cơ mưu cô ấy cũng ngã vào lòng ta. Trái lại với nàng, thoạt nhìn như ngọn
lửa, nhưng bên trong chẳng khác nào một tảng băng.”
A Lăng tái mặt, giận dữ quát:
– “Ngươi lợi dụng việc này mà nhục mạ ta sao?”
Vũ Linh lập tức tay phải ôm ả vào lòng, tay trái tự tát liền ba chưởng:
– “Ta nói sai rồi, đáng bị ăn tát. Lăng nhi ngoan của ta trong ngoài đều
như ngọn lửa, ta thì chẳng khác nào người tuyết, một khi thấy nàng, thảy đều tan chảy hết.”
A Lăng sắc mặt bớt giận, duỗi ra, di trán Vũ Linh cho đỏ lên, tức giận nói:
– “Suốt ngày lừa đảo con gái nhà lành là ta đây!”
Lời ả giận dỗi, đầu mi cuối mắt đều xuân ý đậm nồng. Vũ Linh nhìn thấy
huyết mạch căng phồng, tay máy động, hận không thể cùng ả ôm ấp. A Lăng
thở ra gấp gáp, lánh qua một bên. Hai mắt Vũ Linh tựa như muốn phát hỏa, bỗng nghe ả nhắc:
– “Ô hay, đây là nơi nào?”
Vũ Linh nghe thấy như bị dội nước lạnh, bực bội hạ tay xuống.
A Lăng chỉnh lại y sam, sửa lại đầu tóc, đá một phát vào xác A Băng, cười nói:
– “Cũng phần nhiều nhờ con tiện nhân này, không thì ai mà biết được tàng
bảo nằm ở nơi đây? Hây, Hàn Ngưng Tử thường ngày rất sủng ái ả, nhưng
không biết khi thấy ả chết như thế này, sắc mặt ra sao.”
A Lăng
từ lâu vốn hay tranh sủng với A Băng, lúc này giết được cừu địch, trong
lòng không khỏi khoái chí. Liếc mắt 1 cái, khanh khách cười vang:
– “A Tuyết, ngươi muốn cứu cái tên vô lại không?”
A Tuyết liên tiếp trông thấy biến cố, từ lâu đã đứng ngây ra không nói được, nghe những lời này, cũng chưa biết hồi đáp ra sao.
A Lăng lại cười:
– “Thương muội thế nào muội cũng đều rõ, tỉ nên thế nào mới là tốt đây?”
Thoáng nghĩ một hồi rồi cảm thán nói:
– “Chúng ta tốt xấu cũng đều là tỉ muội, ta càng không thể như A Băng vô
tình. Thế này nhé, tỉ móc con ngươi của muội, cắt đầu lưỡi của muội, rồi sau chặt tai của muội, chém thêm cả hai tay nữa, để từ nay về sau, muội muốn tiết lộ sự việc hôm nay cũng không thể được.”
Vũ Linh vỗ tay cười nói:
– “Thường nghe: Muốn chết chẳng bằng cho sống. Đó thật là từ tâm của A Lăng.”
A Lăng minh bạch tâm ý bèn nói:
– “Ngươi lại căng cái mồm đường mật lên rồi, toàn phỉnh phờ cho ta vui lòng chứ gì!”
Rồi thuận tay vơ lấy đoản kiếm trên thân A Băng chém tới, xà eo uốn lượn,
lướt tới ngay trước mặt A Tuyết chuẩn bị động thủ. Bỗng thấy A Tuyết
chẳng hề kinh sợ, hai mắt cứ trừng trừng nhìn ra phía cửa. A Lăng trông
dung mạo cô cổ quái, không kìm được quay đầu nhìn. Vừa trông, cơ hồ đã
như chỉ muốn hét toáng lên. Vũ Linh nhác thấy ả kinh sợ như vậy cũng vội vã ngoảnh đầu.
Chợt thấy Hàn Ngưng Tử như quỷ như mị, đứng lẳng lặng ngay trước cửa phòng.
Vũ Linh mặt cắt không còn giọt máu.
A Lăng toàn thân rúng động run run, khoảnh khắc hô:
– “Chủ nhân…”
Hai chân mềm nhũn, tức thì khuỵu ngay xuống đất. Hàn Ngưng Tử khóe mép lộ
xuất tia cười lạnh lẽo. Còn chưa kịp nói, đã thấy A Lăng đột ngột đứng
dậy, vung kiếm chém tới. Hóa ra, ả tự biết không thóat khỏi tội chết, dù quy phục hay đối đầu cũng đều đã định nên liều chết đánh tới.
Hàn Ngưng Tử mắt đầy sát khí, nghiêng người lánh qua, đoản kiếm A Lăng đâm
ngay vào hư vô. Tay trái Hàn Ngưng Tử lay động, chặt tới hữu thủ của A
Lăng. Tay phải thành trảo, khách khách 2 tiếng, nhằm ngay tay trái, chân phải A Lăng chém tới. Vũ Linh tâm kinh đảm chiến, lao vào giữa hai
người đang tranh đấu, muốn nhằm hướng cửa mà thoát.
Hàn Ngưng Tử
cất giọng cười vang, đoạt lấy đoản kiếm của A Lăng phi ra ngoài cửa.
Khoảnh khắc, chỉ thấy Vũ Linh phát ra một trường thanh thảm hô. Chốc lát thanh ảnh hoảng động, Hàn Ngưng Tử lại gần dựng Vũ Linh dậy, cười ngâm
ngâm tiến về phía cửa. Chỉ thấy Vũ Linh toàn thân đầy máu, từ eo lưng
trở xuống đều không thấy đâu. Hàn Ngưng Tử cười vang một tiếng, rồi ném
nửa thân hắn xuống đất. Vũ Linh xem chừng còn chưa chết hẳn, mồm kêu khò khè, hai tay khua khoắngloạn xạ, từng bước từng bước lê lết tới chỗ A
Lăng. Hai tay chạm vào máu tươi nơi thân dưới, cố gắng thốt lên: “Khổ,
khổ, khổ…” -liền tám chữ khổ, bò đến dưới chân A Lăng rồi mới tịch nhiên bất động.
Thảm cảnh đến thế, A Lăng bình sinh chưa hề gặp phải.
Chẳng đợi lúc Vũ Linh lết tới, ả đã sớm kinh hồn táng đởm, ngã lăn ra
hôn mê bất tỉnh. Hàn Ngưng Tử thấy vậy bèn xoa xoa mặt ả, hàn khí nhập
não, A Lăng dần dần tỉnh lại. Vừa liếc Hàn Ngưng Tử thì hai hàm va vào
nhau, không nói được một lời.
Hàn Ngưng Tử cười nhẹ, dung mạo y nhiên mỹ lệ nói:
– “A Lăng à, lần này Lôi – Sở 2 nhà cũng do ngươi dẫn tới sao?”
A Lăng hai mắt lưng tròng, run run rẩy rẩy:
– “A Lăng sai rồi, xin chủ nhân tha mạng…”
Hàn Ngưng Tử cười:
– “Ta hỏi ngươi nói đi.”
A Lăng bi ai không chịu được, chỉ có thể nói:
– “Đều do Vũ Linh – tên Tử quỷ đó làm, không can gì đến con.”
Hàn Ngưng Tử lại cười:
– “Ngươi cho rằng hắn chết rồi thì không còn ai đối chất ư? Hay, nếu
không phải ngươi nói, sao ta lại biết được tin tức của Thuần Dương thiết hạp?”
A Lăng sắc mặt trắng bệch. Hàn Ngưng Tử lắc đầu vài cái,
rồi đột nhiên khởi kiếm chém tới, đâm thẳng vào tâm khẩu của A Lăng.
Xong, chẳng thèm nhìn thêm nữa, bạt kiếm chuyển thân. Nhác thấy A Tuyết
vẫn ngây ngây đứng đó, cười:
– “Nha đầu ngốc nhà ngươi đến đây
làm gì?” – Vừa nói vừa lăm lăm kiếm bước tới, trên mặt ẩn ước nụ cười,
nhãn thần tuyệt nhiên lạnh lẽo như băng.
Lương Tiêu trông thấy
hết thảy ánh mắt đó, nhưng ngặt vì bức thạch bích dày thiên thiên cách
biệt, nên chỉ có thể đứng đó nhìn mà vô phương cách.
Đột nhiên,
từ xa vọng lại một tràng cười, cùng với tiếng hô của quần hùng trùng
trùng kéo lại. Hàn Ngưng Tử sắc mặt thoáng chuyển, lập tức xoay mình
hòng bế thất môn. Chợt thấy 1 thoáng ảnh nhân, trong thất đã lác đác vài người cười khanh khách nói: “Hay cho nữ oa nhi, muốn ta thi thố cước
lực, hóa ra lại dẫn lão phu vào vòng Mê Hồn trận. ” Lương Tiêu trong
lòng vừa kinh vừa mừng, thầm kêu: “Sở Tiên Lưu.”
Hành trang của
Sở Tiên Lưu so với ngày đó, chỉ khác ở chỗ, có nhiều đoạn chuôi kiếm màu xanh đen ngự ở trên vai. Sớm thấy toàn cảnh bên trong thạch thất, Sở
Tiên Lưu bất giác nhíu mày:
– “Nữ Oa Nhi, đều do ngươi làm ư?”
Hàn Ngưng Tử cười lạc một phen, nhẹ giọng:
– “Sở tiền bối đâu cần ngậm máu phun người, ngài đã trông thấy ta giết người chăng?”
Sở Tiên Lưu thán đạo:
– “Ngươi một tên nữ oa nhi ngoan độc xảo trá, giữ lại thân võ công này, há chẳng phải là gieo họa hại sao?”
Nói rồi trở tay cầm lấy chuôi kiếm.
Hàn Ngưng Tử thấy Sở Tiên Lưu khí thế ngưng trọng, đoán rằng một khi xuất
kiếm, ắt thế kiếm phá thạch kinh thiên, đảo mắt một hồi rồi cười bảo:
– “Tiền bối ngài cũng cùng một tông sư, sao lại nói mà không suy nghĩ như thế?”
Sở Tiên Lưu nhướn mày một cái: “Ta không nghĩ cái gì?”
Hàn Ngưng Tử đáp: “Chúng ta thi đấu cước lực, vẫn còn chưa xong mà!”
Sở Tiên Lưu:
– “Hay cho câu “thi thố cước lực”. Ngươi dụ ta dẫn nhập trúc lâm. Một
vùng trúc lâm này rõ ràng là kì môn trận pháp, lão phu cơ hồ cũng bị
giảm thế tiến lên. Hay! Vậy mà dám gọi là so tài cước lực ư?”
Hóa ra Sở Tiên Lưu mua rượu ở Tô châu, cuồng ẩm hơn một tháng có thừa, say
đến nỗi choạng vạng cả trời đất. Đang lúc tê mê, chợt nhận được thư của
Sở Cung. Vừa mở ra xem, đã biết Thuần Dương thiết hạp bị Liễu Oanh Oanh
trộm mất, lập tức tỉnh hẳn cả rượu, không hề chậm trễ, một mạch tức tốc
truy cản. Lúc đuổi đến Tàn Hồng Tiểu Trúc, mấy người Sở cung bị trúng cơ quan mai phục, Sở Tiêu Lưu chỉ có thể xuất thủ võ công, hòng ngăn chặn
Hàn Ngưng Tử. Hàn Ngưng Tử bản thân tự biết không phải địch thủ, bèn nói rắn để thách đấu cước lực, dẫn Sở Tiên Lưu nhập vào “Nam Đẩu Tứ Tượng
trận”, hòng nhờ trúc trận vây trụ tuyệt danh cao thủ. Nào ngờ Sở Tiên
Lưu cũng rạch ròi đường lối, chỉ vây được một lúc, rồi lại thuận theo
tung tích Hàn Ngưng Tử mà truy kích.
Hàn Ngưng Tử nhãn châu đảo một cái, cười nhạt nói:
– “Tiền bối hiểu lầm rồi, trúc lâm đó chỉ tựa như đường rút khúc khủyu quanh co, bây giờ mới là phần chính.”
Sở Tiên Lưu không khỏi kinh ngạc nói:
– “Trong thạch thất này trở gót còn không kịp, so pháp thế nào được?”
Hàn Ngưng Tử cười:
– “Tiền bối không dám sao?”
Sở Tiên Lưu chau mày ngẫm nghĩ: “Nơi này địa thế chật hẹp vô cùng, nếu như so tài, chắc chắn phải dùng tới tiểu xảo thân pháp, trông tài khinh
công của ả, đương nhiên không phải đối thủ của lão phu…” Lòng còn chưa
định, bỗng thấy Hàn Ngưng Tử lặng lẽ dời đi, sau lưng tựa vào thạch
bích, bất giác hét lên 1 tiếng:
– “Nữ oa nhi, ngươi làm gì thế?” – Lời còn chưa dứt, Hàn Ngưng Tử sắc lộ quỷ tiếu. Xoạt một tiếng, trên
thạch bích lộ xuất một đường bí mật. Hàn Ngưng Tử cười vang, rút luôn
vào trong cửa. Nào ngờ còn chưa đứng vững, bên thân kình phong nổi lên.
Hàn Ngưng Tử vạn cũng chẳng ngờ trong cửa còn có đối đầu, khoảnh khắc
bên hông bị đâm một nhát, toán trù của Lương Tiêu từ bên phải lao tới.
Đau không chịu nổi, Hàn Ngưng Tử bực tức rên lên, nhưng ngặt vì phía sau có truy binh không thể dừng lâu, nên hai chân thoăn thoắt, thân lao như tên ngã lộn vào trong thiết nhân trận.
Lương Tiêu thi triển
Xuyên tâm, cứ tưởng hễ ra tay là thế nào cũng trúng, ai dè Hàn Ngưng Tử
tránh được, trong lòng buồn bực: “Nếu ta tay cầm thiết kiếm, bà ta còn
sống được ư?” Trong lòng bất cam, tức tốc đuổi theo. Hàn Ngưng Tử vốn kị Sở Tiên Lưu, không dám chậm trễ, vội vàng phát động thiết nhân trận,
tức thì kiếm phong bốn bề, dâng đầy khắp con đường. Lương Tiêu toán trù
chỉ đông đả tây, một lúc, cả đám thiết nhân từ từ dừng lại. Hàn Ngưng Tử lại càng kinh nộ: “Kì quái, tên tiểu tử này học trận pháp ở đâu?” Nên
biết tinh huyệt của trận thiết nhân, từ xưa đến nay ở giữa “Thiên viên
địa phương thất” và hang tàng bảo, bản thân không hề lộ ra. Chỉ có học
được bảy chiêu “Xuyên Tâm kiếm pháp”, chế trụ thiết nhân mới có thể
cường hành khai mở một đường đạo lộ. Hàn Ngưng Tử vốn có ý dụ Sở Tiên
Lưu dẫn nhập vào trận, chẳng cần manh động cũng ngăn được Sở Tiên Lưu.
Ai dè Lương Tiêu hai nhát ba nhát, phá được hơn nửa, khiến âm mưu ngăn
hãm của ả bỗng tan thành mây khói.
Sở Tiên Lưu trông thấy toàn
cảnh bèn dừng bước. Vừa thấy Lương Tiêu, trong lòng nảy bao nhiêu là
nghi vấn, còn chưa kịp mở mồm, đã nghe Sở Vũ phía xa gọi to: “Là tam
thúc à?” Sở Tiên Lưu ước chừng khẩu khí của bà vài phần hư nhược, tựa hồ thân thụ trọng thương đến tận xương thịt, nghĩ tình một giọt máu đào
hơn ao nước lã, chỉ than một cái, lướt qua Lương Tiêu rồi lại tức tốc
truy cản.
HỒI 5
Lương Tiêu trong bụng nghĩ Sở Tiên Lưu đã
tới, nơi này ắt sẽ vô sự, bèn bước khỏi ám môn. Chỉ thấy A Tuyết ngồi ở
góc tường, lệ hoen cả mắt, đang ngây ngây nhìn về phía cửa. Nghe thấy
tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thoạt nhìn sững sờ, kế đó lại ngạc
nhiên vô cùng, mừng rỡ thốt lên:
– “Ngươi… ngươi đó ư… ?”
Cổ họng nghẹn xuống, nhưng trong lòng bộn bề cảm xúc, nước mắt sa xuống
như mưa. Lương Tiêu thấy cô vừa bi vừa hỉ như vậy, trong tâm cũng chẳng
nói được một lời, bèn lau nước mắt A Tuyết rồi nói:
– “Một lời khó tận cõi lòng, rời khỏi nơi đây đã rồi sẽ nói sau.”
A Tuyết hoan hỉ vô cùng, chỉ biết gật đầu. Lương Tiêu giải khai huyệt đạo cho cô, rồi thấy góc tường có dựng một thanh bảo kiếm. Chính là “Ảo
Nguyên”. Dạo đầu lúc hắn bị A Tuyết bắt thì thanh kiếm này rơi vào tay
của Hàn Ngưng Tử. Lương Tiêu bèn đeo kiếm bên hông, rồi thấy phía bên
châu quang lấp lánh, không kìm được nói: “Hàn Ngưng Tử cũng chẳng phải
tử tế gì, vàng bạc châu báu chắc là vật chứng trộm cắp không sai.” Thế
rồi chẳng hề khách khí, vơ lấy một nắm để phòng thân.
Hắn dìu A
Tuyết ra khỏi cửa, phía trước rừng trúc thâm thâm. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy vách núi lừng lững, đá thạch nham nhở chồng chồng lớp lớp cao tới
vòi vọi. Cửa tàng bảo rêu phong xam xám là do một khối nham thạch tạo
thành, thoạt trông càng chẳng khác gì với vách núi. Chẳng trách A Lăng
phải xúi Vũ Linh dẫn dụ A Băng, chỉ vì nếu chẳng phải do đã biết được sự tình, thì khó ai ngờ trong cái động này lại chứa cả càn khôn.
Bỗng nghe A Tuyết gọi:
– “Công tử…”
Lương Tiêu ngắt lời cô:
– Ta họ Lương, tên chỉ có một chữ Tiêu. Cô kêu tên ta sẽ tốt hơn, không cần phải gọi là công tử.
A Tuyết hai má tựa như trái đào hồng, cúi đầu thưa:
– “Lương…. Lương Tiêu, Băng Tỉ tỉ, Lăng tỉ tỉ cùng tôi lớn lên, tôi… tôi trong lòng rất muốn hai tỉ ấy được mai táng cẩn thận.”
Lương Tiêu nhíu mày nói:
– “Nhưng bọn họ vừa rắp tâm hại cô mà.”
A Tuyết chẳng biết đáp lại ra sao, chỉ biết cúi đầu nước mắt rơi lã chã.
Lương Tiêu bèn thở dài nói:
– “Được được, làm theo cô vậy.” Rồi trở lại thất, ôm lấy thi thể A Băng
và A Lăng. Trong tay hai khối lạnh băng, nhớ lại hai người sanh thời
xinh đẹp muôn phần, không khỏi nghĩ tới câu “hồng nhan bạch cốt”, trong
lòng hốt nhiên cảm khái.
Ra khỏi cửa, thấy A Tuyết hai tay đang đào đất, bèn tiến lên một bước, phẩy tay cô nói:
– “Đúng là nha đầu ngốc!” Rồi dùng kiếm chặt lấy hai thanh trúc vừa nhọn
vừa lớn, tay trái tay phải đo đạc, chốc lát đã đào được hai hố lớn chôn A Băng và A Lăng cẩn thận. Trong lòng thầm nghĩ hai người lúc sinh thời
thường khi nhục A Tuyết, cuối cùng khi chết lại may mắn nhờ A Tuyết mới
được an táng tử tế, giả như ở dưới suối vàng có biết được, không hiểu sẽ cảm thấy ra sao. Quay sang thì thấy A Tuyết đang ngây dại nhìn hai nấm
mộ, lệ rơi như mưa, rồi đột nhiên cô phủ phục lạy một cái. Xong bèn đứng dậy, vừa vặn nghe tiếng người phía xa vọng lại:
– “Nữ oa nhi lấy đức báo oán, rất tốt, rất tốt!”
Lương Tiêu ngoảnh nhìn, chỉ thấy Sở Tiên Lưu đứng yên lặng phía sau, tự biết
ông nhĩ lực thần thông, cuộc nói chuyện giữa hai người đều đã nghe được. Sở Tiên Lưu mỉm cười với hắn rồi nói:
– “Cái gã ranh này cũng
hay thay đổi gớm nhỉ, đầu tiên là Liễu Oanh Oanh, đến nay lại có hồng
nhan tri kỉ này rồi? Không ngờ ngươi tuổi tác chưa nhiều, mà đã sớm nắng chiều mưa rồi.”
A Tuyết nghe xong sắc mặt thẹn thùng. Lương Tiêu chau mày nói:
– “Sở Lão nhị, ông đừng nói năng hàm hồ như thế?”
Sở Tiên Lưu cười nói:
– “Tuổi trẻ đa tình, cũng không hại gì. À quên, cháu trai cháu gái ta trong kia nói chính ngươi đả thương chúng nó, đúng không?”
Lương Tiêu tắt ngấm nụ cười:
– “Nếu như là thật, ông có báo thù cho họ không?”
Sở Tiên Lưu không hề đảo mắt, nhìn thẳng vào hắn một lúc rồi lắc đầu:
– “Bất tất phải như thế, bọn họ thụ thương do kiếm, nhưng trong tay ngươi chỉ có toán trù, chẳng có thanh kiếm nào cả.”
Nói xong ngẩng mặt nhìn trời, trong lòng nghĩ: “Kiếm thuật tức tâm thuật.
Aiii, hai đứa cháu ta tâm địa hẹp hòi, chỉ sợ “Thiên Hương kiếm pháp”
của ta sẽ như lời lão hòa thượng kia, đến lúc tuyệt rồi.” Lương Tiêu
thấy ông yên lặng, cũng không tiện nói.
Sở Tiên Lưu trầm ngâm một lúc, hốt nhiên nói: “Thằng nhóc, kiếm pháp mà ngươi dùng để trấn áp
thiết nhân vừa rồi lệ khí nặng lắm. Từ nay về sau đừng nên dùng tiếp.”
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Ta dùng loại võ công gì, đâu cần ông đến chỉ
giáo?” bèn nói:
– “Kiếm pháp chính là pháp để giết người, không có lệ khí làm sao mà sát nhân?”
Sở Tiên Lưu điềm đạm nói:
– “Thế kiếm pháp đó có bao nhiêu thức?”
Lương Tiêu nói:
– “7 thức!”
Sở Tiên Lưu phất tay áo cười:
– “Hay, ta cho ngươi đâm bảy kiếm. Đả thương được ta thì tùy ngươi xử lý, nếu không thì từ nay về sau, ngươi không được sử dụng bảy chiêu kiếm
đó.”
Lương Tiêu biết rõ Sở Tiên Lưu rất lợi hại, nhưng không nín
nhịn được trước sự khinh thường như thế, bèn bạt xuất Huyễn Nguyên kiếm, lớn giọng nói:
– “Cứ thế mà quyết, ông cũng rút kiếm đi!”
Sở Tiêu Lưu chầm chậm cười vang:
– “Hảo tiểu tử, nếu khiến được ta phải rút kiếm, coi như ta thua.”
Lương Tiêu thoáng tia nộ khí, hét vang:
– “Nhận lấy kiếm này, đừng có trách ta!”
Trường kiếm đột ngột vung lên, sử chiêu “Tồi Tâm Đoạn Tràng”, vùn vụt đâm
thẳng vào tâm khẩu Sở Tiên Lưu. Sở Tiên Lưu đứng yên bất động, chỉ đợi
kiếm phong vừa chạm tới thân rồi eo lưng mới uốn lượn vắt qua. Lương
Tiêu thấy mũi kiếm như đâm trúng dầu nhớt, chẳng thấy phản kháng, trượt
ngang qua người Sở Tiên Lưu, bèn muốn biến chiêu.
Sở Tiên Lưu
bỗng nhiên căng má phun ra một đạo chân khí, chỉ nghe “xùy” một tiếng,
thanh Huyễn Nguyên đã bị thổi ra xa nửa thước. Lương Tiêu hổ khẩu ê ẩm,
trường kiếm cơ hồ như tuột khỏi tay.
Sở Tiên Lưu cười nói:
– “Đã có thể sử dụng bảy chiêu đó, vậy cần gì loạn biến chiêu!”
Lương Tiêu định thần một lúc, rồi vung kiếm đâm tiếp. Nhưng Sở Tiên Lưu thân
mình nghiêng trái một phát, phải một phát, kiếm pháp Lương Tiêu dù
nhanh, cũng chỉ sai cách vài li mà đâm chẳng trúng. Chỉ trong khoảnh
khắc, dùng đến chiêu thứ sáu “Tâm Hôi Ý Lại”, Lương Tiêu thu kiếm tựa
như lùi lại, nhưng còn chưa dừng đã lại hướng lên, toàn phong 1 chiêu
xuất tam kiếm.
Sở Tiên Lưu cười nhẹ, lập tức chuyển thân, xoay
lưng về phía Lương Tiêu. Quá đột ngột, Lương Tiêu thu chiêu không kịp,
chỉ nghe xuy xuy xuy ba tiếng, tam kiếm đều đâm vào thanh thiết mộc
kiếm. Kình lực phản hồi khiến tay Lương Tiêu không khỏi ê ẩm. Sở Tiên
Lưu lãng lãng cười:
– “Thằng nhóc, vẫn còn một chiêu nữa.”
Lương Tiêu giờ thế như cưỡi trên lưng cọp, kiên cường sử xuất chiêu tối hậu
“Tâm Tang Như Tử”. Kiếm đi đựơc nửa đường, thân Sở Tiên Lưu đã đột
chuyển. Tay Lương Tiêu bỗng thấy nhẹ nhàng, bảo kiếm đã bị ông giáp thủ
đoạt mất. Thấy vậy, Lương Tiêu lật tay thành trảo, hòng nắm mạch môn của Sở Tiên Lưu. Nào ngờ, tay còn đang thấp xuống, thanh Huyễn Nguyên đã bị ném trả lại. Vừa đọat vừa trả chỉ trong nháy mắt, Lương Tiêu trở tay
không kịp. Tức thì bắt lấy bảo kiếm rồi đứng ngây tại trận.
Sở Tiên Lưu lắc lắc đầu, cảm thán nói:
– “Tiểu tử, kiếm đạo là pháp dưỡng tâm, chứ chẳng phải để giết người. Cho nên “kiếm xuất ra thì bảy phần là do chính mình thu lại, khi nào có thể tha được người thì tha.” Nói rồi mỉm cười, phất tay áo chuyển nhập vào
thạch thất. Lương Tiêu thầm nghĩ: “Lão đầu này quả thật kì quái, nếu
chẳng phải để sát nhân, thì luyện kiếm ích gì?”
Suy nghĩ không thông, bèn hướng A Tuyết nói: “Đi thôi.” A Tuyết gật đầu, đi theo sau hắn.