Những gì họ cần, chẳng qua là chống cự lại
với thời gian, cố gắng và bướng bỉnh nắm chặt trong lòng bàn tay mối tình mà
thời gian vô tình đang lăm le cuốn trôi xóa nhòa tất cả.
Tân Thần mua vé chuyến bay sớm nhất, và chạy đến sân
bay với tốc độ nhanh nhất. Ngồi trên máy bay rồi, nghe nhắc nhở tắt di động và
thắt dây an toàn, cô máy móc kéo dây ra, mãi một lúc sau mới bấm khóa được, lúc
ấy mới nhận ra tay mình đang run lên bần bật.
Những suy nghĩ rối loạn cứ xuất hiện trong đầu cô,
nhưng lại không dám thuyết phục mình phải bình tĩnh để nghĩ kỹ, suốt chuyến bay
cô ngồi thẳng đơ, thẫn thờ nhìn về một phía nào đó. Người khách bên cạnh là một
người đàn ông trung niên, thấy bàn tay đặt trên tay vịn của cô gái trẻ tuổi nắm
chặt lại và dáng ngồi thẳng đơ thì bỗng thấy thương xót, lên tiếng an ủi: “Cô
à, lần đầu đi máy bay à? Đừng căng thẳng, thả lỏng rồi sẽ thấy khá hơn, khoảng
hơn nửa tiếng sau là đến rồi.”
Mãlúc sau cô mới hoàn hồn: “Ồ, cảm ơn.”
Mặc người đó còn bắt chuyện tiếp , cô cũng chẳng có
tâm trạng đáp lại.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc hạ cánh, cô vội vàng
xuống máy bay, ra ngoài gọi taxi.
Tài xế khởi động máy, hỏi cô đi đâu. Cô khựng lại, do dự rồi nói: “Bác, bác lên
đường cao tốc vào thành phố đi đã.”
Lúc sắp xuống cao tốc sân bay rồi , tài xế vừa định mở
miệng thì Tân Thần dã nói ra tên khu nhà ven hồ. Tài xế xoay vô lăng, chạy vào
một con đường lớn khác.
Bảo vệ tiểu khu hỏi họ đi đâu, cô không ngần ngại nói
ngay số nhà. Bảo vệ đưa cho tài xế thẻ vào
trong. Cô chỉ tài xế đến trước ngôi biệt thự đó, trả tiền rồi xuống xe, dừng
chân trước cổng.
Đứng một lúc sau, cô thử đẩy cổng vào, bên trong có
then cài. Cô ngần ngừ một lúc rồi luồn tay vào rút then ra, đi theo con đường
lát đá xanh vào sâu bên trong.
Thời tiết trong xanh, ánh nắng xuyên qua vòm lá chiếu
xuống tạo thành những đường vằn vện. Có thể thấy bên trong đã được sửa chữa bày
biện. Phòng khách đối diện cổng vườn màn cửa đang rũ xuống, sân vườn càng được
quy hoạch kỹ lưỡng, dùng đá xanh lát con đường nhỏ hẹp, một bên góc sân trồng
cây hợp hoan mà cô quen thuộc, lá cây hình lông chim đan kín xòe rộng, ven
đường là dây lăng tiêu và khiên ngưu hoa bò kín, những loại hoa chuyển từ nhà
cô về được đặt trên giá rất trật tự. Nguyệt quý, thạch lựu và phong lữ đang đua
nở, tường vi đã ra nụ, chắc chỉ vài ngày là nở.
Phía sau gốc hợp hoan là một căn phòng sáng sủa thoáng
đãng theo kiểu mở, bày ghế sofa gỗ và chiếc bàn gỗ tròn, trên đó ó một bộ cờ
tướng quốc tế. Lộ Phi đang ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn bàn cờ trước mặt.
Cô dừng lại, không phát ra tiếng động nào. Lộ Phi hình
như có linh cảm bất ngờ, quay đầu lại, có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã nở
nụ cười. Anh đưa tay lấy cây nạng ở bên cạnh, đứng
dậy: “Tiểu Thần, sao em đến đây?”
Anh mặc áp pull trắng, quần thể thao dài màu xám và
một đôi giày vải Cróc, tay trái giữ cây nạng, bước chầm chậm ra ngoài.
Tân Thần bụm chặt miệng, tiếng kêu bị kìm nén trong
họng, nhìn anh vẻ hoảng sợ. Gần như cô không thể nhìn tảnh tượng đó, muốn bỏ chạy
ngay, ném hết mọi thứ ra phía sau lưng thật xa, nhưng cô không tài nào làm
được, chỉ đứng đó bất động
Lộ Phi đi xuống mấy bậc tam cấp: “Mau vào đây, Tiểu
Thần.”
Tân Thần đờ đẫn nhìn anh, tay vẫn bịt chặt miệng.
“Sao vậy? Không khỏe à?”
Tân Thần buông tay, há miệng ra rồi ngậm lại, cuối
cùng cô cố gắng lên tiếng: “Chân anh, Lộ Phi, chân anh…”Giọng cô nghẹn đặc đến
mức không thể nói tiếp.
Lộ Phi vội vã đưa tay ra nắm lấy tay cô. “Đừng sợ. Chỉ
là gãy xương, sắp khỏi rồi.”
Câu đó khiến Tân Thần thật lâu mới tiếp thu nổi, cô cứ
đứng tại chỗ thất thần lạc phách. Lộ Phi kéo cô vào trong phòng, rồi gỡ ba lô
sau lưng cô xuống, bắt ngồi xuống ghế, cô vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn. Lộ Phi
ngồi xuống cạnh cô, đặt nạng sang một bên, duỗi thẳng hai chân rồi đưa tay sờ
trán cô, ở đó đang rịn mồ hôi lạnh.
“Sao sắc mặt em kém quá vậy? Có cần uống chút nước
không? “Lộ Phi lo lắng nhìn cô, đưa tay ra sờ tìm cây nạng, định đứng lên.
Tay cô nhanh như chớp ấn lên đùi phải của anh, “Anh
đừng nhúc nhích”. Rồi lại rụt tay về, “Xin lỗi, có làm anh đau không?”
Lộ Phi tỏ vẻ dở cười dở mếu, “Tiểu Thần, em đè vào đùi
phải của anh, ở đó không sao. Chỉ bên chân trái anh mới bị gãy xương chày và
xương mác, hơn nữa đã được cố định bằng đinh vít rồi, khỏi ngay ấy mà.”
Tân Thần nhìn anh chằm chằm. Từ sau khi biết Lộ Phi đi
vòng cung đông nam tìm cô và bị thương, trong lòng cô luôn tràn ngập một nỗi sợ
hãi không thể gọi tên, chỉ cố gắng kiềm chế bản thân không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng bắt đầu từ Đông Trực Môn cho đến lúc nãy
đứng ngoài cổng, những ý nghĩ rối loạn trong lòng cứ ập đến từng chút một, rất
rõ ràng: Tai nạn xe, bị thương và đông cứng trong tuyết, mất nhiệt độ, cưa
chân…Những kiến thức dã ngoại được trang bị và liên tưởng bi quan cứ quấn vào
nhau không thể thoát được, suốt đoạn đường đã khiến cô kiệt quệ, lại nhìn thấy
anh chống nạng ra ngoài, hồn bay phách tán, thực sự không thể trấn tĩnh ngay
được.
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đến khi tự nhận đã có
thể nói chuyện bình thường mới chịu mở miệng, “Sắp khỏi hẳn chưa? Vậy thì tốt,
nhớ đến bệnh viện kiểm tra đúng lúc.Hình như sau một thời gian phải lấy đinh ra
nhỉ? Lúc tập đi thì đừng dồn trọng lượng lên chân bị thương quá.”
Giọng cô vẫn không có gì khác lạ, Lộ Phi có vẻ suy
nghĩ: “Cũng giống bác sĩ nói thật, không ngờ kiến thức Y học của em cũng phong
phú quá.”
“Lúc du ngoạn bắt buộc phải biết đủ mọi cách để xử lý
sự cố mà. Anh nghỉ ngơi nhé, em đi đây.” Cô đứng lên, với lấy ba lô của mình.
Lộ Phi giữ tay cô, cô bỗng không biết lửa giận đến từ đâu mà hậm hực hất tay
anh ra, nhấc túi lên. Thế nhưng Lộ Phi đã nắm cổ tay cô, kéo mạnh, cô mất thăng
bằng ngã vào lòng anh, còn chư kịp ngạc nhiên hay giận dữ, cô đã kêu lên: “Đùi
anh, có đè vào không?”
Lộ Phi nói gọn lọn: “Đã nói là đùi không sao. Nhưng em
đừng nhúc nhích, có thể động vào vết thương cũng chưa biết chừng.”
Tân Thần ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, không dám
động đậy. Lộ Phi ôm chặt cô, cắm áp vào tóc, lát sau mới khẽ thở dài, “Em đang
lo cho anh sao, Tiểu Thần?”
Tân Thần im lặng.
“Anh không sao, đừng sợ.”
Tiếng của cô vẳng lên từ trong lòng anh, “Tại sao
không nói em biết sớm.”
“Sợ em lo, không muốn em phải áy náy. Vốn dĩ anh định
sau khi bỏ nạng rồi sẽ lên Bắc Kinh tìm em.”
“Tại sao em phải áy náy?” Tân Thần cao giọng đột ngột,
“Liên quan gì đến em?”
“Phải rồi, không liên quan đến em.” Lộ Phi nén cười,
“Được thôi, anh không muốn xuất hiện trước mặt em với bộ dạng này, để em che
anh là người tàn tật.”
Tân Thần tức tôi, hậm hức một lúc mới nói: “Xin lỗi,
em thật vô lý quá.”
Khóe môi Lộ Phi thấp thoáng nụ cười vui sướng,không
nói gì. Anh chưa báo cho cô biết, thực ra sau lần gặp lại vào năm ngoái, cô
luôn tỏ ra quá lý trí sự vô lý bất ngờ ban nãy của cô.
“Kể em nghe tình huống lúc đó đi.” Tân Thần thì thầm
trong lòng anh.
“Anh lên chiếc xe tải quân dụng tiếp tế cứu nạn, từ
Quảng Tây đến đó, suốt đoạn đường đi rất chậm nhưng cũng khá suôn sê. Đến đoạn
đường đó,hệ thống phanh xe bỗng xảy ra sự cố, lái xe rất kinh nghiệm, đánh vô
lăng để nguy hiểm nhỏ nhất. Chiếc xe trượt xuống khe núi, anh và lái xe, còn
một binh sĩ khác ngồi trong buồng lái đều bị thương, nhưng không nặng lắm, chỉ
là nhiệt độ thấp quá, khá là khó chịu. Cũng may trong xe có áo khoác lớn, bọn
anh lấy ra để đắp, cũng gắng gượng được. Sau khi liên lạc điện đài với quân
đôi, cứu viện đã đến. Em thấy đấy, chẳng nguy hiểm tí nào, chắc chắn không phức
tạp như những tình huống em gặp khi đi đâu.”
Anh nói nhẹ bẫng, Tân Thần chợt vùng dật, nhưng không
đứng lên mà đưa tay xắn ống quần bên chân trái của anh lên. Vết thương đã được
khâu kín trên bắp chân không phải là một đường dài thường thấy, mà ngoằn ngoèo
rất xấu, từ đầu gối chạy thẳng xuống gần mắt cá chân, ở giữa còn có một khớp
xương gồ lên. Ngón tay cô ngần ngại một lúc rồi mới khẽ sờ lên, vết thương lồi
lõm mang chút hơi ấm da thịt. Có vài chỗ sắc da sậm hơn hẳn, có thể thấy rõ đó
là dấu vết bị cơn lạnh giá đông cứng lại.
“Gãy xương hở sao?” Cô biết vết thương này không đơn
giản như anh nói. Mấy năm đi du ngoạn và lang thang đây đó, cô đã gặp nhiều sự
cố, còn chăm chỉ thu thập tài liệu xử lý vết thương ngoài da, và thực sự cũng
áp dụng được.
“Có vết thương hở. Nhưng em xem này, không sao thật
mà. Sau Tết là anh có thể đi làm rồi.” Anh không kể rằng , lúc ở bệnh viện, thư
ký đã ngồi cạnh đọc tài liệu cho anh nghe, và anh vừa xuất viện đã bắt đầu ngồi
xe lăn đến công ty làm việc.
Lúc xe bị lật nghiêng, chân trái của Lộ Phi bị mắc
kẹt, một binh sĩ khác bị va đập vào đầu và hôn mê, lái xe bị nhẹ nhất, chỉ có
trán bị đập vào cửa kính và rách toạc, da thịt lộ ra, máu chảy đầm đìa. Anh ta
kéo từng người ra khỏi buồng lái, lấy túi cứu thương ra xử lý gấp, mở thùng sau
xe để lấy vật dụng được đóng gói, kéo một tấm áo khoác to đắp lê người nọ. Lộ
Phi cố nén đau, lấy hộ anh ta những mảnh kính đứt trên vết thương, giúp băng bó
lại.
Tín hiệu cầu cứu được bắt nhanh chóng, nhưng vì đường
đi khó khăn nên cứu viện đến cũng phải mười tám tiếng sau đó
Anh được đưa vào bệnh viện, kết quả kiểm tra cho thấy
xương chày bên trái bị gãy xương hở, gây nát xương chày platform, dưới đoạn
xương chày cũng bị gãy, hai vết thương hở, mất máu, lại thêm vết thương bị lạnh
có diện tích không nhỏ nữa. Ở bệnh viện làm sạch vết thương, cố định đoạn xương
gãy, anh cứ sốt ruột đợi tin tức, đến khi nghe được Tân Thần đã thoát thân khỏi
thôn đó, ở cùng một huyện với anh, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó anh được đưa vào bệnh viện quân khu của
tỉnh, làm phẫu thuật, cố định bằng đinh vít. Mẹ anh vội đến thăm, chất vấn anh
sao lại xuất hiện ở nơi xa anh làm việc và bị thương như thế, anh nói thẳng:
“Bạn gái con bị kẹt ở đó, con muốn đến đón cô ấy.”
Mẹ anh phẫn nộ: “Bố con lúc này đang bận tối tăm mặt
mũi, không rảnh đến dạy dỗ con, nhưng con sắp ba mươi rồi, còn cần mẹ phải nói
nên làm gì không nên làm gì nữa à?”
“Tất cả những chuyện nên làm con đã làm rồi, mọi
chuyện không nên làm con đều cố gắng tránh xa, nhưng hình như chỉ khiến con
sống đúng mực, không thể làm con vui được”.
“Nói kiểu gì thế hả?”
Anh chỉ cười, kéo tay mẹ: “Mẹ, trước kia con có làm mẹ
lo nghĩ chưa?”
“Cái đó thì chưa. Nhưng sau khi cháu gái của Khai Minh
xuất hiện, con đã thay đổi, nếu không sẽ không xảy ra chuyện hủy hôn, chứ đừng
nói là suýt mất mạng thế này.”
“Không nghiêm trọng thế đâu. Hơn nữa lần trước con đã
nói với mẹ , những việc con làm không liên quan đến Tiểu Thần. Bây giờ khả năng
sống độc lập của cô ấy rất mạnh mẽ, chăm sóc bản thân rất tốt, nếu biết con đi
tìm, chưa biết chừng còn thấy bực bội.”
“Nó không đến thăm con, con nói thử xem con đang vì
cái gì thế hả?” Mẹ anh dù sao cũng xót con, thấy chân anh như thế thì đã rưng
rưng nước mắt.
“Đừng để cô ấy biết.” Tất nhiên anh từ chối lấy thương
tích của mình để chèn ép cô.
Mẹ anh lắc đầu, biết nói gì thêm cũng vô ích, “Thằng
bé này, từ nhỏ đã lý trí, mẹ tưởng con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, haizz
Anh chỉ mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, một người luôn
sống lý trí, có lúc làm chuyện khờ khạo ngoài lý trí, trong lòng mới thấy bình
an vui vẻ.
Lộ Phi chỉ thấy đầu ngón tay mát lạnh trượt theo vết
thương đến tận mắt cá chân, cô cúi thấp xuống. Anh không nhìn rõ nét mặt cô,
nhưng cảm nhận được ngón tay cô khẽ run. Anh kéo cô lên, lại ôm cô vào lòng, cô
đưa tay choàng ôm eo anh.
“Nếu anh vì nguyên nhân này mà xảy ra chuyện không cứu
vãn nổi.” Nghĩ đến khả năng đó, Tân Thần rùng mình, “Anh bảo em phải làm sao,
em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
“Chỉ là một sự cố, đừng nghĩ nhiều. Anh không định làm
mình tàn tật để em nhớ mãi đâu, nếu không phải do thời tiết và đường đi quá khắc
nghiệt, thì đã không xảy ra chuyện.”
Cô thấp giọng hỏi: “Sao anh ngốc thế, cứ phải chạy đi
tìm em? Chẳng qua là mạng thông tin tạm thời đứt đoạn , có phải em rơi vào chốn
không người đâu. Đợi vài ngày nữa thì em chẳng đã yên ổn thoát ra hay sao?”
“Anh không thể đợi được. Cuộc điện thoại cuối của em
chỉ nói em phải đến một nơi hẻo lánh, anh đã xem kỹ bản đồ, dự báo thời tiết,
không thể xác định em đến đó bình an, hay bị mắc kẹt trên đường. Hơn nữa…” ,
anh ngừng lại, khẽ vuốt lưng cô, “Lúc đó sinh nhật em cũng sắp đến rồi.”
Tân Thần lại nổi giận, cố gắng kiềm chế bản thân, “Lý
do kiểu gì thế? Có phải anh không biết là xưa nay em không hề quan tâm đến sinh
nhật đâu. Một cái sinh nhật có gì ghê gớm đâu, có đáng để anh mạo hiểm thế
không?”
Giọng anh văng vẳng từ trên đỉnh đầu cô, Anh đã bỏ lỡ
em qua nhiều rồi, Tiểu Thần, không thể để một mình em bị mắc kẹt trong tuyết
mừng sinh nhật được nữa. Có điều anh vẫn cứ bỏ lỡ, một số chuyện…thật không thể
cưỡng cầu được.”
Nét thê lương thấp thoáng trong giọng nói của Lộ Phi
khiến Tân Thần lặng thinh.
Hôm ấy cô đang ở trong thôn nhỏ, nhận ra sinh nhật đã
lặng lẽ đến gần, ngồi nhìn tàn lửa đỏ trong chậu lửa, hồi tưởng lại những ngày
tháng họ ở bên nhau và bỏ lỡ nhau trong mười hai năm trời, có vẻ bàng hoàng và
không chắc chắn, ánh lửa rọi vào mặt cô đỏ hồng. Cô lại không hề nghĩ rằng, anh
bị kẹt trong khe núi chỉ cá cô có hơn mười kilome.
Lúc nhỏ, ông bà nội và bố cô sẽ mua quà sinh nhật cho
cô, bố cô mấy lần còn đưa cô đến những nhà hàng tuyệt nhất để ăn bánh kem chúc
mừng. Thế nhưng sau mười bốn tuổi, cô bỗng trở nên thờ ơ với ngày sinh nhật.
Lần đầu Lộ Phi nhắc đến sinh nhật cô, cô lập tức liên tưởng đến cảnh anh nghe
thấy ngày nào đó là sinh nhật cô, sắc mặt cô bỗng trắng bệch.
Người phụ nữ nhìn thẳng cô dưới ánh nắng ban chiều mùa
hè rực rỡ, gọi cô Tân Thần , nhắc lại ngày cô sinh ra, thời tiết hôm ấy, cân
nặng, nhóm máu của cô, và vết bớt đỏ dưới lòng bàn chân phải…như để thuyết phục
cô tin tưởng.
Thực ra cô không hề cần những chứng cứ đó, khi người
phụ nữ ấy nhìn cô, nói rằng “Mẹ là mẹ của con.”, cô đã hiểu ra, câu nói đó là
thật.
Câu nói ấy cũng khiến cô cuối cùng nhận ra, dù có vẻ
thoải mái thế nào, cô và những đứa trẻ khác cũng không giống nhau. Trước đó cô
ở nhà bác, thấy bác gái đêm nào cũng vào đắp chăn cho chị họ Tân Địch, ít nhiều
cũng có chút hâm mộ.
Mẹ cô từ lúc sinh cô ra đã không tồn tại, cuộc sống
của cô có một lỗ hổng vô hình, mà người mẹ ấy lại đột ngột xuất hiện trong một
ngày mùa hạ, sau đó lặng lẽ biến mất, thứ để lại cho cô chỉ là chướng ngại về
giấc ngủ cứ đeo bám cô mái. Lỗ hổng ấy trở nên rõ ràng, không thể nào phớt lờ
được nữa.
Cô không nghĩ đến nữa, chỉ lắc đầu, “Em không muốn
mừng sinh nhật. Đưa em đi xem phim đi, ra ngoài chơi, nhưng đừng nhắc đến sinh
nhật, không cần bánh kem, không cần nến, không cần quà, không cần gì hết!”
Lộ Phi hiểu ngay, xoa đầu cô thương xót, khẽ gật đầu.
Anh không còn nhắc sinh nhật với cô nữa. Nhưng lúc họ còn ở cạnh nhau, này hôm
ấy, anh luôn bớt chút thời gian, chạy đến bên cô.
Anh gắng sức chiều chuộng, che chở cho sự yếu đuối
thỉnh thoảng bộc lộ của cô, nhưng anh làm sao có thể biết được, cảm giác không
an toàn của cô ngày một lớn dần.
Khi bố cô bị người ta tố cáo, chính mắt cô trông thấy
cơ quan Kiểm sát đưa ông đi để kiểm tra, cho dù được bác ôm ấp an ủi cũng không
thể nào kiềm chế nỗi hoảng sợ bất an trong cô. Cô chỉ sợ lại một vết khuyết
xuất hiện rồi lan rộng, cuộc sống của cô trở nên nát bươm, không cách nào chắp
vá hoàn chỉnh được nữa.
Đến Lộ Phi ra đi, mọi phản ứng của cô đều tuyệt vọng.
Ngang ngược không chịu buông tay, vung móng vuốt lên túm lấy tim anh, chỉ hy
vọng để anh nếm được nỗi đau giống cô.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng đi rồi.
Thực sự có một số chuyện đã mặc định là không thể cưỡng
cầu. Cô chỉ có thể học cách đối diện với cuộc sống có vết khuyết của mình, bù
đắp từng chút một, trưởng thành từng chút một.
Người khác không thể thay cô trải qua quá trình đó
được.
Cuối cùng cô đã có thể bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ.
Sinh nhật trở thành một ngày bình thường với cô, có thể sẽ âm u, lạnh lẽo, có
thể sẽ có chút ánh nắng hiếm hoi, có thể cũng giống ngày cô sinh ra, có tuyết
rơi nhè nhẹ – đều chẳng liên quan.,chỉ là một ngày mùa đông dài dặc lạnh lẽo.
Cho dù là trong thành phố cô sinh ra và lớn lên, hay là trong ngôi nhà mộc mạc
xa tít nơi thôn quê hẻo lánh, dù bên cạnh có anh hay không, cô đều có thể chấp
nhận và lớn thêm một tuổi.
Thế nhưng , qua một quãng thời gian dài như thế, anh
vẫn nhớ, ngày ấy có ý nghĩa khác lạ với cô. Giống như cô vẫn luôn nhớ đến vòng
ôm đầu tiên của anh vào năm cô mười bốn tuổi.
Ánh nắng xuyên qua màn che nắng trên mái nghiêng
nghiêng chiếu vào trong, trong chùm ánh sáng có vô số những hạt bụi đang bay
lượn. Trời đất chẳng qua là vạn vật chuyển dời, thời gian đã tiễn bao vị khác
qua đường,cuộc đời như giấc mộng, vui được là mấy? Sinh ra trong biển người
trần thế này, ai lại chẳng giống như hạt bụi đang ngụp lặn trong ánh nắng kia.
Cát sẽ dần dần chảy ra từ kẽ ngón tay, hồi ức sẽ chìm
dần từng chút một trong trái tim, nhưng dù sao vẫn còn một số thứ ở lại.
Những gì họ cần, chẳng qua là chống cự lại với thời
gian, cố gắng và bướng bỉnh nắm chặt trong lòng bàn tay mối tình mà thời gian
vô tình đang lăm le cuốn trôi xóa nhòa tất cả.
Phòng ánh sáng đối diện với khu vườn, xung quanh đầy
ắp màu sắc, tung bừng hoa nở. Tân Thần nhìn thấy góc phòng có một chậu văn
trúc, “Hình như lại mọc cao lên rồi. Trước kia lúc còn ở chỗ em, người khác
không tin văn trúc có thể cao như thế.
“Bác làm vườn cũng nói lần đầu tiên thấy văn trúc cao
quá một mét như vậy.”
Tân Thần nhìn bàn cờ phía trước, đưa tay lấy một quân
cờ đen, chạm vào vứt sứt nhỏ trên đó, “Anh giành cờ tướng với cháu của bác Lã
à?”
“Hôm đó anh xuống lầu, mua một bộ transformer đổi với
nó, nó rõ ràng thích quà của anh hơn.”
Tân Thần nhìn chằm chằm quân cờ cô đã vuốt ve không
biết bao nhiêu lần, hơi mỉm cười, đặt nó về chỗ cũ.
“Ngồi ở đây ngắm hoa thật tuyệt.”
“Ừ, anh thích nhất kiểu thiết kế này, mùa đông ở đây
còn có thể dùng làm phòng kính trồng hoa. Bây giờ anh cũng được xem là một bác
thợ làm vườn khá giỏi rồi, chăm sóc hoa em để lại rất tốt. Có thấy gốc cây
trong vườn kia không?”
“Cây hợp hoan, em rất thích.”
“Anh cũng thích. Anh cố ý chọn một cây từ trong rừng
cây mang về đây trồng. tháng sau chắc sẽ nở hoa. Từ mùa xuân đến nay, nhìn
những đóa hoa ấy nở rộ, giống như em luôn ở bên anh.”
“Lộ Phi. Em không còn là cô bé nghịch ngợm ôm gốc cây
hợp hoan mà lay lắc nữa đâu.”
“Anh biết, Tiểu Thần.”
“Nếu anh cảm thấy anh có thể chấp nhận một cô bạn gái
không thể chắc chắn về tình cảm, lúc nào cũng nghi ngờ, thì chúng ta thử làm
lại từ đầu xem.”
“Ừ.”