Thiếu nữ ấy bỗng già đi chỉ trong ngày hôm
đó, sự ngây thơ, kiều diễm, tình yêu không hề do dự của cô… đều bị chìm lấp
trong gió bụi thời gian.
Album này của Tác Mỹ chưa được chụp đã được dân trong
nghề quan tâm. Nghiêm Húc Quân – người cầm máy – vài năm nay đã nổi tiếng như
cồn, được ca ngợi là nhiếp ảnh gia thời trang nhạy bén nhất trong nước, người
mẫu được mời đến đã đoạt giải thưởng lớn vào năm ngoái, ký hợp đồng với công ty
quản lý nổi tiếng ở Bắc Kinh, tuy vẫn chưa được liệt vào hàng siêu mẫu, nhưng
rất có tiềm năng.
Nghiêm Húc Quân đang rất nổi tiếng nên nắm trong tay
rất nhiều hợp đồng, ngày hôm sau bắt đầu chụp thử cho người mẫu. Anh ta yêu cầu
Tân Thần tham dự toàn bộ quá trình chụp, trên cơ bản là vừa chụp ảnh vừa xử lý
hậu kỳ. Tân Thần lúc đó cũng không bận nhiều việc nên tất nhiên cũng đồng ý.
Khu dân cư cô ở, hàng xóm vẫn bàn tán tin tức, có điều
đã không còn ầm ĩ như lúc đầu. Mấy khu nhà ngoài rìa phía đông vì thuộc quyền
quản lý của khu nhà ở cộng đồng diện tích nhỏ nên điều kiện sống rất tệ hại.
Khi tin tức phá dỡ vừa lan ra, trình tự bồi thường cho các hộ dân sống ở đó
được khởi động với tốc độ khiến mọi người phải kinh ngạc, tiến hành cực kỳ
thuận lợi, rất nhiều người chọn ngay cách cầm tiên và dọn đi. Nhìn những chiếc
xe vận tải của các công ty chuyển nhà ra vào liên tục, những hộ dân có quyền sở
hữu nhà đất đều cảm thấy ngứa ngáy không yên.
Và công ty phá dỡ cũng tỏ ra rất kiên định, không hề
có bất kỳ phản ứng nào với những tin tức nho nhỏ bị tiết lộ dán trên bảng thông
báo, mà ngay từ thời gian đầu đã phái đội thi công vào, bắt đầu làm việc bằng
những cách thủ công, đồng thời phá bỏ nhà để xe bỏ hoang của một đơn vị phá sản
nằm giữa các tòa nhà, tiếp tục di dời mấy khu nhà khác nữa. Trong chớp mắt bụi
bay mù mịt, tiếng đập phá ầm ầm đinh tai nhức óc vang suốt ngày đêm.
Cuộc chiến tâm lý như thế rất có hiệu quả, trong những
hộ dân đã từng kêu gọi đòi cùng nhau bảo vệ quyền lợi của mình đã có những dự
định khác nhau, đội nhóm chưa hình thành đã tan rã, một số hộ không chịu nổi đã
bắt đầu lặng lẽ chuyển đi.
Mỗi buổi trưa Tân Thần đều ra ngoài, buổi tối về nhà,
không tham gia bàn tán với hàng xóm, cũng không nghe ngóng điều gì, chỉ đợi
chính sách phá dỡ chính thức tiếp theo được b hành.
Hôm đó Tân Địch tan sở xong đến xem nơi chụp ảnh. Buổi
tối ăn cơm xong, Đới Duy Phàm lái xe đưa hai chị em về nhà. Đến con phố nơi Tân
Thần ở, chỉ thấy hai bên đường chất đầy đồ đạc phá bỏ, đồng thời có một hàng
rào chắn, nước bẩn chảy lan tràn, một nhóm công nhân đang tập trung uống rượu,
bên cạnh còn mở một quán karaoke lộ thiên, rất náo nhiệt. Tân Địch kinh ngạc,
“Bắt đầu phá bỏ rồi, làm sao ở được nữa? Thần Tử, em dọn đến chỗ chị đi”.
Đới Duy Phàm cũng nói: “Tân Thần, tôi thấy hay là cô
cứ dọn đi trước đã. Bây giờ an ninh ở đây chắc chắn không được tốt lắm đâu”.
Tân Thần cười nói: “Em còn phải xử lý đồ đạc trong
nhà. Cứ đợi xem sao đã”. Cô chào tạm biệt họ rồi một mình đi vào trong.
Tân Địch biết rằng Tân Thần không hề muốn làm phiền
người khác, đặc biệt là bà Lý Hinh luôn thành kiến với Tân Thần, nên tất nhiên
cô sẽ né tránh, bố Tân Địch gọi cô đến ăn cơm, cô mới chịu đến. Sau khi về nhà
rồi, Tân Địch gọi điện cho bố, báo cáo tình hình lộn xộn ở khu nhà Tân Thần.
Tân Khai Minh quả nhiên cuống lên, gọi ngay cho Tân Thần, bắt cô phải dọn đến
chỗ Tân Địch ngay lập tức.
Tân Thần cười bảo: “Bác ơi, không nghiêm trọng thế
đâu, mọi người vẫn sống bình thường mà”.
“Con gái con đứa ở một mình phải có ý thức tự vệ chứ,
không thể nào sánh với người ta sống chung một nhà được. Đặc biệt là công việc
con gần đây lúc nào cũng về nhà muộn, nếu có việc gì xảy ra thì bác phải ăn nói
thế nào với bố con đây? Chẳng lẽ con bắt bác tối nào cũng phải đón con à?”
“Không cần ạ”. Tân Thần đành chịu thua, “Ngay mai con
dọn dẹp đồ đạc rồi đến ở chỗ Tân Địch ngay”.
Tân Thần thuộc phái hành động, đã nhận lời bác rồi thì
vừa buông điện thoại xuống, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem phải thu dọn đồ đạc thế
nào. Những thứ khác thì dễ, nhưng đám hoa kia thì lại khiến cô đau đầu. Cho dù
là loại thực vật sống một năm, dù sao vẫn đang cuối hạ, phát triển tươi tốt,
chắc chắn không nỡ vứt đó, chứ đừng nói là có rất nhiều những giống cây lâu năm
và cây thân gỗ. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi lên lập topic trên diễn đàn du lịch, viết
rõ tên những loài hoa mình trồng và cả những tấm ảnh cô chụp lúc rảnh rỗi lên
trên đó, lại viết thêm rằng mình thường xuyên chăm sóc hàng ngày, vì phải dọn
nhà nên muốn nhường lại cho những người yêu hoa, các bạn hẹn thời gian đến lấy.
Post xong topic, cô mở folder âm nhạc trong máy tính,
vặn volume thật lớn, sau đó vào phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp. Cô đóng gói đồ dùng
đi dã ngoại và quần áo trước, định hôm sau sẽ gọi chuyển phát nhanh gửi đến Côn
Minh nơi bố cô ở. Quần áo của cô đa phần là kiểu thể thao gọn nhẹ, dọn dẹp rất
tiện, tủ quần áo nhanh chóng rỗng không, trong góc tủ, một chiếc túi vải đỏ đậm
lọt vào mắt cô.
Lúc đó bài hát máy tình đang phát ra là Bridge Over
Troubled Water của Simon & Garfunkel. Tiếng hát bay vào phòng ngủ, Tân Thần
dựa vào tủ quần áo ngồi xuống, đặt chiếc túi lên đầu gối, lặng lẽ nghe tiếng
hát dịu dàng pha chút đau thương lãng đãng trôi xa.
“Khi em cảm thấy bé nhỏ, cảm thấy mệt mỏi,
khi nước mắt hoen mi, anh sẽ ở bên cạnh và lau nước mắt cho em. Khi cuộc sống
khó nhọc, bạn bè rời xa, khi em vượt qua dòng nước xiết, anh sẽ hóa thân thành
cây cầu, để em không còn sợ hãi. Khi em đi trên phố, ánh nắng tràn trề, khi
xung quanh đau khổ ập đến, bóng tối bao phủ, anh sẽ cổ vũ em, khiến em không
còn đau khổ. Khi em vượt qua dòng nước xiết, anh sẽ hóa thân thành cây cầu, để
em không còn sợ hãi. Khi em vượt qua dòng nước xiết, anh sẽ hóa thân thành cây
cầu, để em không còn sợ hãi. Phía trước lấp lánh ánh mai, tiến về phía trước.
Ngày tháng và mộng tưởng đã hòa vào nhau, em cần bạn bè, anh sẽ luôn ở bên
cạnh. Khi em vượt qua dòng nước xiết, anh sẽ hóa thân thành cây cầu, để em được
ngủ yên lành. Khi em vượt qua dòng nước xiết, anh sẽ hóa thân thành cây cầu, để
em được ngủ yên lành…”
Đó là lới bài hát do Lý Ngao dịch mà Tân Thần tìm thấy
trên mạng, có thêm chút ý vị so với những lời dịch khác. Lần đầu nghe cô đã
thấy rung động, đồng thời sưu tập rất nhiều bản khác nhau, bao gồm Miêu Vương,
Đặng Lệ Quân, Whitney Houston và buổi biểu diễn của đoàn Đức Giáo Hoàng, nhưng
so ra thì, bản cô thích nhất là bản đầu tiên mà ca sĩ không hát vì yêu thích.
Nghe nói sau khi thu âm bài hát xong, hai người đã chia tay, nguyên nhân thì
mọi người vẫn đang bàn tán, một trong số đó nói là Simon không thích Garfunkel
diễn xướng bài hát này theo phong cách Phúc Âm, đồng thời từ chối hòa giọng với
Garfunkel. Mà chính vì phong cách mang theo vẻ dịu dàng ấm áp ấy khiến Tân Thần
nghe bài này mãi không thấy chán.
Ngón tay cô vuốt ve những quân cờ tướng qua làn túi,
mỗi một quân cờ bên trong cô đã từng chà xát nhiều lần, thuộc từng đường nét,
hoa văn của nó, bao gồm một vết sứt nhỏ trên một con tượng đen.
Lộ Phi đi rồi, Tân Thần nhận được giấy báo thi của
mình. Cô đi với tâm trạng héo hon ủ rũ, thành tích vô cùng bình thường, vào học
ngành thiết kế đồ họa của một trường đại học vô danh mới thành lập. Cô tìm thấy
thành phố anh đi trên một tấm bản đồ trong sách đại lý, ngón tay chậm rãi trượt
từ nơi mình sống, xuyên qua đại lục, vượt qua đại dương, dừng lại ở địa danh mà
trước kia không hề có ý nghĩa gì với cô.
Một khoảng cách bao la vô tận như thế làm sao vượt
qua?
Tân Thần không thể nào trả lời, đành gấp sách lại,
quyết định không nghĩ đến vấn đề đó nữa.
Nhập học xong Tân Thần chuyển vào trường ở, cuối tuần
cũng chẳng thiết về nhà. Đến mùa thu đột nhiên nhiệt độ hạ thấp, cô lạnh đến
run bắn chân tay, mới bất đắc dĩ về nhà lấy quần áo. Mở cửa nhà đã khóa gần hai
tháng, nhìn căn phòng lạnh lẽo và bụi bặm, một giọng nói bỗng văng vẳng bên tai
cô.
“Một cô gái như em, dọn dẹp nhà cửa một tí mất công
lắm à?”
Đó là câu Lộ Phi trách móc cô sau khi đặt chân đến đây
lần đầu tiên. Cô không quan tâm lắm, nhưng về sau cũng bắt đầu dọn dẹp, và trở
thành thói quen. Không phải vì đột nhiên có sở thích sạch sẽ, mà vì thích sự
dịu dàng và hài lòng hiện lên trong mắt chàng trai hơi có bệnh sạch sẽ ấy.
Thế nhưng anh cũng vẫn đi xa.
Tân Thần vào phòng ngủ lấy quần áo, nhìn thấy ngay túi
đựng bộ cờ tướng ấy, cô tiện tay cầm nó ra phòng khách, bày sẵn rồi di chuyển
nó. Trong cơn giận đột ngột bùng phát, cô bất thần lật đổ bàn cờ, những quân cờ
rơi vãi đầy đất. Nhưng tức giận một mình thì cũng chỉ có mình thu dọn tàn cuộc.
Một lúc sau cô nhặt từng quân cờ lên, phát hiện ra một quân cờ đen đã bị sứt
mất một góc.
Vuốt vết sứt nho nhỏ đó, cô để mặc nước mắt cố kìm nén
đã lâu, khóc to thất thanh. Lần gào khóc như trẻ con ấy không phải là lần đầu,
nhưng chắc là lần cuối cùng. Cô cứ khóc đến khi mệt mỏi nằm co quắp trên ghế
sofa và thiếp đi, chìm vào cơn mơ kinh khủng ấy. Lại bị nhốt trong hành lang
tối đen, loạng choạng vấp ngã, thỉnh thoảng hụt chân, đụng phải những vật cứng
không tên, không nhìn rõ tầng lầu, cứ lên lên xuống xuống mà không tìm ra nhà
mình. Đáng sợ hơn là, biết rõ là mơ nhưng không cách nào thoát ra được. Khi
choàng tỉnh, cô đã mồ hôi đầm đìa, gần như kiệt sức.
Cố gắng ngồi dậy, rót một ly nước cho mình, cô tự nhủ,
không thể như thế mãi, sau này không còn đôi tay nào ôm mày thoát khỏi giấc mơ
nữa, thế thì mày chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi.
Không ai hóa thân thành cây cầu, mày cũng bắt buộc
phải lội qua dòng nước xiết, đi tìm một đêm an giấc. Tân Thần bắt đầu thích ứng
với cuộc sống không có Lộ Phi.
Chỉ là trong hoảng loạn khi vật vã thoát ra khỏi cơn
ác mộng, trong những giây phút cô đơn không thể kiềm chế nổi để đi tìm chút hơi
ấm trong hồi ức, cô đã từng mở chiếc túi ấy vô số lần, bày bàn cờ ra để tự chơi
với mình.
Cuối cùng vẫn là thời gian đã giúp cô. Cô càng lúc
càng bình thản, có thể thản nhiên vào nhà mình, thản nhiên đối mặt với hồi ức,
thản nhiên chờ đợi cơn bóng đè tan biến, thản nhiên để một chàng trai khác nắm
lấy tay mình.
Cho dù không còn anh nữa, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.
Di động reo vang, Tân Thần rất cảm kích âm thanh đó đã
đánh thức cô ra khỏi sự thất thần bất ngờ. Cô đặt túi xuống, ngồi phắt dậy, rồi
ra ngoài nghe điện thoại. Lạc Thanh gọi, cậu bảo hai hôm nữa sẽ về Mỹ, hôm nay
đi gặp bạn bè cũ. Cậu cười nói: “Ngày mai có cần tôi đến giúp chị dọn nhà
không?”
“Cậu cũng thấy topic đó rồi à? Tất nhiên là cần, có
việc cần cậu giúp sức đây. Không biết ngày mai có ai đến nhận hoa tôi trồng
không nhỉ”.
“Chị không đọc comment à? Mau lên mà xem, náo nhiệt
lắm”.
Tân Thần ngồi trước máy tính F5 cho topic của mình, cô
ngạc nhiên. Trước tiên là có vài người khen hoa đẹp, hoặc giúp đẩy topic lên trên,
tiếp đó có một ID tên Road nói rằng muốn nhận tất cả cây cối mà Hợp Hoan trồng,
đồng thời đảm bảo sẽ chăm sóc chúng thất tốt. Sau đó là một vài người bạn thân
quen đã nói đùa – trong đó tất nhiên là có cả Bruce – có người làm động tác ôm
ngực đau khổ bảo đã chậm một bước; có người bảo bạn Road đăng ký nickname chỉ
để bình luận lần này, hẳn nhiên đã yêu thầm chủ topic từ lâu; có người phân
tích Hợp Hoan có phải là có những người ngưỡng mộ âm thầm được dịp ra trận,
đồng thời liệt kê những ứng cử viên. Tân Thần dở khóc dở cười, lại nhìn thời
gian Road bình luận, quả nhiên chỉ sau khi cô post bài vài phút mà thôi.
“Ủa, chị đang nghe Scarborough
Fair, bài hát lâu lắm rồi
“Ừ”. Máy đang phát bản Scarborough Fair mà Simon &
Garfunkel hát chung với nhau từ thời kỳ đầu, cũng là bài mà cô rất thích, tiếng
hát hoàn hảo như tiếng tiêu trời có một sức mạnh khiến người nghe thấy bình
lặng. Tân Thần ngân nga theo: “Are you going to Scarborough Fair. Parsley,
sage, rosemary and thyme, remember me to one who lives there, tell to him make
a cambric shirt…”. Sau đó cười nói. “Rau thơm, cỏ đuôi chồn, cây mê điệt và
húng tây. Có lẽ tương lai sau này, tôi sẽ có một vườn hoa, nhất định sẽ trồng
những loại cây ấy”.
Lâm Lạc Thanh cười. “Sẽ có ngày đó mà. Này, đừng nói
với tôi là chị không đoán ra Road là ai nhé”.
Tân Thần cũng cười, “Hoa có người nhận là được, là ai
cũng chẳng sao. Tôi không đoán làm gì”.
Bỏ máy xuống, cô dựa lưng vao ghế, nhìn quanh ngôi
nhà, nghĩ, thực sự là thế, ai cũng không quan trọng.
Hôm sau Lâm Lạc Thanh đến giúp Tân Thần từ sớm, đóng
gói tất cả sách và tài liệu cô đã chuẩn bị sẵn. Giá sách trống rỗng, Tân Thần
gọi người thu mua gom đồ điện gia dụng cũ ở dưới lầu, thỏa thuận xong giá tiền
rồi bắt đầu bảo họ dỡ bỏ máy điều hòa, bình nước nóng, dọn máy giặt, tủ lạnh,
giá sách, bàn làm việc, tủ quần áo đi hết.
Lúc sau cô lại gọi mấy nhà hàng xóm thân quen dưới
lầu, bảo họ rằng mình sắp dọn đi, có rất nhiều thứ không dùng đến, mời họ xem
nếu dùng được thứ nào thì cứ lấy đi. Cô ở đây từ đó đến nay, những người hàng
xóm ấy đa phần đều là đồng nghiệp hoặc người quen của bố cô và ông bà nội, gần
như đã chăm sóc cô trưởng thành, quan hệ rất tốt, sau vài câu khách sáo liền
bắt đầu chọn thứ mình cần dùng. Rất nhanh, nồi cơm điện, bình đun nước bằng
điện, lò vi sóng, đèn bàn, ghế, chăn nhung, chăn điện, thảm len, thảm điện và
các vật dụng khác, họ đều lấy mang xuống dưới.
Lâm Lạc Thanh đứng một bên nhanh nhẹn dọn dẹp dây
điện, đóng gói máy tính, máy scan và máy in của cô lại, chỉ chiếc túi máu đỏ
đậm đặt ở góc tường. “Trong đó là gì thế? Định đóng gói hay đem tặng?”
Lộ Phi xuất hiện ở cửa. Người ra kẻ vào và khung cảnh
ồn ào khiến anh hơi bất ngờ. Anh dừng chân, đứng ở bậc thềm cửa.
Anh cũng thấy ngay chiếc túi ấy, rồi ngẩn người. Đương
nhiên anh vẫn nhớ đó là thứ do anh mang đến. Anh từng dạy Tân Thần chơi cờ
trong căn nhà ấy. Đang định lên tiếng thì anh nghe Tân Thần chậm rãi nói: “Bác
Lã, trong chiếc túi ấy là bộ cờ tướng quốc tế, bác mang về nhà cho cháu nội
chơi đi”.
Ông Lã đồng ý, nhặt chiếc túi và mấy vật dụng khác rồi
đi qua Lộ Phi để ra ngoài.
Lúc đó nhân viên của công ty chuyển phát nhanh cũng
đến, đi vào trong, lấy thùng giấy cô cần gửi đên Côn Minh cho bố, bảo cô điền
địa chỉ vào. Những công nhân dỡ hết máy điều hòa ra, nhấc lên và đi chen giữa
vào họ, đặt ngoài hành lang.
Tân Thần quay người, nhìn Lộ Phi, nhất thời không biết
phải nói gì. Giữa bầu không khí ồn ào hỗn loạn, Lộ Phi nhìn Tân Thần với vẻ mặt
không chút cảm xúc, ngừng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, lát nữa anh sẽ lên sau”.
Anh vội vã quay người bỏ đi. Lâm Lạc Thanh nhìn Tân
Thần vẻ khó hiểu, “Vẻ mặt hai người đều kỳ quặc như nhau”.
“Thế à?” Tân Thần hơi mỉm cười, rồi lập tức cúi đầu
chăm chú điền vào hóa đơn chuyển phát nhanh và nộp phí. Sau đó người thu lại
hàng điện máy cũ thanh toán với cô. Cuối cùng họ đã đi hết, Lộ Phi lại xuất
hiện. Anh đảo mặt nhìn căn nhà trống hoác, tỏ ra bình tĩnh.
“Anh đã gọi nhân công lên. Ngoài hoa ra cò có thứ gì
cần chuyển không? Hôm nay anh lái chiếc Pickup đến”.
“Tôi đoán không sai, Road quả nhiên là anh. Pickup thì
tốt quá. Tôi thấy có vẻ như Hợp Hoan chắc là không định mang nhiều đồ đạc theo
đâu”.
Tân Thần lùi lại ngồi xuống chiếc ghế xếp, “Thứ này là
đồ vật duy nhất trong nhà tôi được Địch Tử khen, khá là thoải mái. Tôi định đem
tặng chị ấy. Còn những thứ khác đều không cần”.
Lâm Lạc Thanh cười nói, “Có chút khoái cảm nào khi tẩu
tán hết tài sản không?”
Tân Thần cười lớn, “Chắc là có, vô tư đi đến không
vướng bận, tốt biết bao”.
“Anh thích chiếc ghế xếp này, em tặng anh nhé. Thần Tử
không để tâm đâu”.
Lộ Phi mỉm cười, “Không cần. Để ở chỗ em rất tốt, rất
hợp với sofa”.
Tân Địch đành thừa nhận, sau khi Lộ Phi đưa đồ đạc của
Tân Thần đến, nhìn anh có vẻ rất trầm lắng, dường như không phải đang thèm muốn
chiếc ghế ấy. Cô thực sự không biết nghĩ gì nên lấy chai rượu vang mang từ Pháp
về, rót nửa ly cho anh.
Lộ Phi thấy buồn cười, “Em xem anh là ma men à, Tiểu
Địch?”
“Chưa thấy anh say bao giờ. Tật của anh là quá kiềm
chế. Uống đi uống đi, dù sao em cũng không an ủi người khác được, chỉ có chiêu
này thôi”. Tân Địch cũng rót cho mình nửa ly, “Tuần sau em đi New York. Thần Tử
sau này ở chỗ em. Có điều thấy nó xử lý sạch sẽ như thế chắc là lấy tiền xong
rồi sẽ đi ngay. Có giữ nó lại được hay không thì phải nhờ cậy anh rồi”.
Lộ Phi ngắm rượu vang trong ly, nhưng lại nói sang
chuyện khác, “Lát nữa anh gọi điện cho người bạn ở New York để cậu ta ra đến
sân bay đón em”. Tân Địch nghĩ, vị hôn thê cũ vẫn chưa đi, anh cũng không thể
làm gì, đành thầm thở dài, “Không cần đầu. A Ken cũng đến đó, anh ta rất thông
thuộc”.
Lộ Phi uống rượu vẫn rất tiết chế, uống được nửa ly
rồi, anh dựa vào ghế sofa, hai chân lười biếng duỗi dài, khép hờ mặt, nút áo
trên cùng của chiếc áo sơ mi màu trắng gạo mở ra, ống tay xắn lên, hoàn toàn
không giống dáng vẻ chỉnh tề mà Tân Địch đã nhìn quen, mà toát ra một vẻ uể oải
mệt mỏi, lại thêm gương mặt gầy có nét u uất nên nhìn càng thâm trầm.
Nếu không phải vì thấy anh đang đau lòng vì người yêu
có vòng tay khác, Tân Địch sẽ lên tiếng kiến nghị anh, sau này hãy thử phong
cách ăn mặc ngẫu hứng một tí.
Di dộng đặt trên bàn uống nước của Lộ Phi lóe sáng,
nhưng anh không phản ứng gì, gần như ngủ thiếp đi. Tân Địch thấy anh mệt mỏi
thì định để anh ngủ một lúc, cô cầm di động cứ lấp lóe mãi không ngừng lên,
định tắt đi nhưng phát hiện ra tên trên màn hình hiển thị là “Nhược Lịch” thì
do dự. Cô nghĩ, cô gái đó dù sao cũng đang ở trong một thành phố xa lạ, những
người quen biết cũng chỉ có mình vị hôn phu cũ, Lộ Phi không nghe điện thoại
thì hình như không phải đạo cho lắm. Cô vội vàng đẩy anh. Lộ Phi mở mắt ra:
“Chuyện gì thế, Tiểu Địch?”
“Nghe điện thoại”.
Lộ Phi cầm điện thoại nhìn một lúc rồi nghe máy, “Ừ,
Không biết bên kia nói gì mà Lộ Phi khẽ bảo: “Được
rồi, em đợi một chút, anh đến ngay”. Anh đứng lên, “Tiểu Địch, anh đi trước”.
“Này, em không muốn xúc xiểm gì, nhưng hai người đã
chia tay rồi, cứ đưa đẩy thế này, anh muốn làm chị ấy hiểu lầm là vẫn còn còn
cơ hội níu kéo hay sao?”
Sắc mặt Lộ Phi tối lại, anh lắc đầu, “Cô ấy uống rượu
ở quán bar, hình như uống hơi nhiều. Anh phải đến đón”.
“Anh đợi một lát, em đi với anh”. Tân Địch hơi nổi
giận, cũng đứng phắt dậy, “Rốt cuộc chị ta muốn gì? Cứ lôi kéo thế này thì có ý
nghĩa gì chứ?”
Lộ Phi cười khổ: “Tiểu Địch, sao em phải quan tâm làm
gì cho khổ?”
Tân Địch phớt lờ, đi thẳng xuống lầu với anh rồi lên
xe.
Quán bar tên Bầu Trời Xanh Lam này do người nước ngoài
mở, tọa lạc ở khu tài chính, rất nổi tiếng với những người ngoại quốc ở thành
phố này. Tân Địch và Lộ Phi vào trong, thấy Kỷ Nhược Lịch ngồi một mình trong
góc uống rượu đến đỏ bừng hai má, đôi mắt mơ màng, đang nói gì đó với một người
đàn ông nước ngoài to lớn mặc áo pull màu đen. Tay người đó đặt trên vai cô,
còn cô thì tránh né có vẻ lực bất tòng tâm.
Lộ Phi tiến đến, gạt tay người đàn ông đó ra, trầm
giọng nói mấy câu tiếng anh, người đó lập tức đứng dậy bỏ đi. Kỷ Nhược Lịch lại
nhìn Tân Địch và cười to, “Hài thật, hình như tôi chỉ gọi điện bảo Lộ Phi đến
nhỉ? Chẳng phải cô muốn chứng tỏ mình trong sạch, không có quan hệ gì với anh
ấy sao? Theo sát thế làm gì?”
Tân Địch nghĩ, cho dù bình thường thục nữ nhã nhặn đến
mấy, một khi đã uống nhiều rồi thì sẽ trở nên thẳng thắn đến trần trụi. Có điều
cô không quan tâm, cười nói: “Lúc này chúng tôi cũng đang ngồi nói chuyện với
nhau, đến xem xem có giúp gì được không?”
“Chắc cô sợ tôi mượn rượu giả điên đeo bám anh ấy chứ
gì?”. Kỷ Nhược Lịch vịn bàn đứng lên, lườm cô, “Nói cho cô biết, cô Tân à,
trước kia tôi cũng đã mượn rượu dụ dỗ anh ấy đấy. Ha ha, anh ấy không mắc bẫy,
tôi đoán bây giờ còn chơi chiêu đó thì có lẽ càng tệ hại hơn”.
Lộ Phi chau đưa tay định dìu cô, “Nhược Lịch, đi thôi.
Anh đưa em về khách sạn”.
Kỷ Nhược Lịch lại đẩy tay anh ra, động tác rất mạnh
nên cơ thể đổ nghiêng về một phía theo quán tính, loạng choạng mất một lúc. Tân
Địch đứng bên đó đành dìu cô ta đứng vũng lại. Kỷ Nhược Lịch cười khúc khích,
dựa vào người cô, thì thào: “Này, chắc cô cũng yêu Lộ Phi đấy chứ? Vậy cô còn
thảm hơn tôi. Người anh ấy yêu là em họ cô, biết không?”
Tân Địch cười hụt hơi, hơi đẩy cô ta ra, tránh mùi
rượu nồng nặc, “Ừ, tôi biết rồi. Chị đã kể cho tôi nghe rất nhiều tin kinh
thiên động địa, tôi thừa nhận”.
Kỷ Nhược Lịch đang định nói gì thì bịt miệng, nhăn nhó
chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Tân Địch nhìn Lộ Phi, đành đau khổ chạy theo sau.
Chưa được mấy bước đã thấy Nghiêm Húc Quân và Đới Duy Phàm cùng hai cô gái đang
ngồi ở một bàn khác, trong đó có một cô gái mặc áo hai dây đang vòng tay qua
Đới Duy Phàm, thủ thỉ gì đó với anh, dáng vẻ xem chừng rất thân thiết. Nghiêm
Húc Quân nhìn thấy Tân Địch trước tiên, vẫy tay chào cô. Cô liếc một cái, chẳng
buồn quan tâm mà đi thẳng vào phòng vệ sinh. Thấy Kỷ Nhược Lịch đang nôn rất dữ
dội rồi đến bồn rửa tay súc miệng, cô vội rút khăn giấy ra đưa cho cô ta.
Kỷ Nhược Lịch cầm khăn giấy che mặt rồi khóc thành
tiếng. Tân Địch buồn bực nhìn trời, thật sự không nghĩ ra câu nào để an ủi,
đành lẳng lặng đợi cô ta từ từ kiềm chế lại, tiếng khóc nhỏ dần rồi trở thành
tiếng nấc nghẹn.
Tân Địch ngừng một lúc sau mới nói: “Chị Kỷ à, tôi nói
thêm lần nữa với chị vậy, tôi chưa bao giờ yêu thầm Lộ Phi cả. Có điều lúc nãy
tôi lại thấy có người đàn ông ngồi ngoài kia, mấy hôm trước còn nói muốn ở bên
cạnh tôi, mà bây giờ lại đang thì thầm to nhỏ thân mật với một cô em bốc lửa ăn
mặc mát mẻ. Hay là tôi khóc chung với chị nhé”.
Kỷ Nhược Lịch ngạc nhiên quay lại, mặt long lanh nhìn
cô. Cô khoát tay, “Được thôi, xin lỗi, tôi đang nói hơi quá đấy. Tôi không khóc
nổi, căn bản cũng không định khóc vì anh ta. Xưa nay tôi không biết an ủi ai
cả, chắc chị cũng không cần lời an ủi kém cỏi của tôi đâu”.
“Cô đang chứng minh rằng tôi đã quá ngốc, hay là cô
quá phóng khoáng ư?”
“Chứng minh được gì chứ? Có lẽ có thể chứng minh tôi không
xem trọng chuyện đó quá thôi. Lần trước hình như tôi cũng đã nói với chị, tôi
không cho rằng tình yêu là chuyện quan trọng nhấtcuộc đời. Nếu một người đàn
ông thậm chí còn không thể khiến tôi vui, thế thì tôi chẳng nhìn ra mình có gì
để phải tốn thời gian cho anh ta. Không phải vì Lộ Phi là bạn tôi, Tân Thần là
em gái tôi mà tôi nói hộ họ. Tôi thực sự nghĩ rằng, chị lôi kéo thế này thật vô
nghĩa.”
“Tôi biết, tôi đang làm khó bản thân, và cũng làm khó
người khác”.
Tân Địch nhún vai, “Làm Lộ Phi khó xử thì thôi, dù sao
cũng đáng đời anh ấy. Nhưng chị có nghĩ rằng, sớm muộn gì cũng có ngày nỗi hổ
thẹn của anh ấy với chị thậm chí sẽ bị mài mòn?”
Kỷ Nhược Lịch hoang mang nhìn cô, rồi quay lại nhìn
mình trong gương. Một lúc sau cô ta nói: “Tôi đã yêu anh ấy năm năm, chỉ không
cam tâm từ bỏ như thế. Tôi muốn xem anh ấy sẽ kiên trì đến mức nào”.
“Chắc chị cũng giàu có, bỏ công việc không làm cũng
chẳng sao. Nhưng lấy phần lớn thời gian của mình để chứng minh việc ấy, thật
không công bằng với chính chị”.
Kỷ Nhược Lịch cười đau khổ, “Phải, nôn xong rồi, hình
như tôi cũng thấy hơi không đáng nữa”.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài. Chị về khách sạn nghỉ
ngơi sớm đi”.
Hai người đi ra khỏi phòng vệ sinh, bất ngờ thấy Đới
Duy Phàm đang đi qua đi lại bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng, thấy Tân Địch
ra liền vội vã tiến đến, túm lấy cô, “Tân Địch, em đừng khóc, anh đảm bảo…”
Tân Địch bực bội hất tay anh ra, “Tôi khóc cái khỉ ấy,
Đới Duy Phàm”.
Lúc nãy Đới Duy Phàm không nhìn thấy Tân Địch, nghe
Nghiêm Húc Quân hí hửng nói, mới vội vàng đẩy Thẩm Tiểu Na ra, cuống quýt chạy
đến trước cửa phòng vệ sinh. Nghe bên trong văng vẳng tiếng khóc, anh đột ngột
đần mặt, cứ đảo lòng vòng bên ngoài nghĩ xem phải giải thích thế nào. Nhưng
nhìn lại Tân Địch thấy đôi mắt vẫn sáng rỡ, sắc mặt như thường, làm gì có vết
tích đã khóc đâu, anh đành ngượng ngùng nói: “Lão Nghiêm nói mệt rồi nên đi thư
giãn tí, anh chỉ đi theo cậu ta thôi. Cậu ta có thể làm chứng anh và cô gái kia
không có gì mà. Cô ta xưa nay cứ hơi điên điên khùng khùng thế đấy”.
Tân Địch khoát tay liên tục như đuổi kiến, dìu Kỷ
Nhược Lịch ra, gặp Lộ Phi rồi ra ngoài, lên xe anh. Lộ Phi đưa Kỷ Nhược Lịch về
khách sạn trước rồi mới đưa cô về nhà.
Tân Địch về nhà, tháy Tân Thần đã về trước, còn Đới
Duy Phàm đang ngồi trên sofa đợi cô. Tân Thần đưa mắt ra hiệu cho cô rồi vào
thư phòng.
Đới Duy Phàm quyết định hạ mình, “Tân Địch, nghe anh
giải thích. Trong quán bar ồn quá. Nhà cô ta cũng mở công ty thời trang, đang
thăm dò anh về chuyện chụp album”.
Tân Địch che miệng ngáp một cái, “Không cần giải thích
đâu. Em biết, hai người rất trong sáng. Nghe nói có đôi nam nữ đắp chăn bông
nằm trên giường mà chỉ trò chuyện thôi mà, huống hồ là chỉ nói chuyện phiếm
trong quán bar. Hôm khác nói tiếp nhé, em buồn ngủ quá”.
Đới Duy Phàm đành ngượng ngùng chào ra về, không còn
cách nào khác. Anh cảm thấy mình quá oan uổng, trước kia chưa bao giờ hạ mình
như thế, còn cô lại quá thờ ơ hờ hững, nếu không phải vì cố ý làm ra vẻ lạnh
nhạt thì chắc là không quan tâm đến chuyện đó, càng không quan tâm đến anh,
nghĩ đến đó, anh bỗng cảm thấy rất thất bại.
Chiều hôm sau, Tân Địch đến Hoa viên Tử Nguyệt xem xét
tiến độ chụp ảnh, Nghiêm Húc Quân nói ngay: “Tân Địch, vào xem blog của anh.
Anh nhận lời yêu cầu của lão Đới, chứng minh sự thanh bạch cho cậu ấy”.
Đới Duy Phàm ngại ngùng đến mức không biết nói gì. Tối
hôm trước anh đang rất buồn bực thì Nghiêm Húc Quân không biết điều lại cứ gọi
điện đến. “Lão Đới, tự dưng chạy đi giải thích thế, có hiệu quả không?” Đới Duy
Phàm khó tránh khỏi thẹn quá giận. không đợi anh nổi điên, Nghiêm Húc Quân đã
cười như điên, “Đừng cuống đừng cuống, tôi sẽ giúp cậu viết mấy dòng chứng minh
sự trong sạch, bảo đảm Tân Địch sẽ tin cậu”.
Đới Duy Phàm nhìn thấy cái gì gọi là “chứng minh sự
trong sạch” thì chỉ còn nước trách mình không biết chọn bạn, đã hỏi thăm sức
khỏe tên bạn phá phách không biết bao nhiêu lần. Tân Địch biết anh ta không
viết nổi thứ gì tốt đẹp nên cười toét miệng: “Anh chụp cho anh ấy mấy tấm ảnh
mặc quần lót tiết liệt rồi post lên blog, chắc chắn sẽ thu hút nhiều người hơn
là cái “chứng minh” chết tiệt kia”.
Mọi người xung quanh đều cười ồ.
Tân Địch về phòng rồi tiếp tục làm việc. Gần giờ tan
sở, cô nhất thời thấy tò mò nên quyết định cứ vào xem blog của Nghiêm Húc Quân.
Xưa nay Nghiêm Húc Quân tay không rời máy ảnh, ưa
thích dùng ảnh để ghi lại cuộc sống của mình, đã lập blog từ rất lâu. Nhưng với
Tân Địch thì giá trị lớn nhất của blog anh ta chẳng qua là những tấm ảnh về các
mẫu thời trang và các buổi biểu diễn thời trang mà bình thường người ta không
để mắt tới. Nhưng tên ấy thường xuyên bình luận bằng đủ mọi cảm xúc, khiến hứng
thú ghé thăm blog của cô phai nhạt ít nhiều, hơn nữa ảnh chụp của Nghiêm Húc
Quân thì Tân Địch khá thích, nhưng phong cách viết thì cô đánh giá không cao,
không hề có hứng thú với những ghi chép trong blog của anh ta, thế nên căn bản
không lưu lại địa chỉ. Cũng may anh ta hiện giờ đã trở thành một người nổi
tiếng trong giới thời trang nên tìm kiếm blog của anh ta một lúc là ra ngay.
Blog của Nghiêm Húc Quân màu sắc rất khiêm nhường và
giản dị, nhưng liên kết bạn bè là một dãy những tên mỹ nữ nổi danh trong giới
thời trang Bắc Kinh, khiến người ta nhìn vào đã thấy hoa mắt choáng vàng. Bài
viết ngay trang đầu được viết vào sáng sớm hôm nay, bắt đầu là tấm ảnh chụp
phía ngoài quán bar Sắc Trời Xanh Lam, xử lý màu cơ bản xanh tối, ánh nến lay
động chập chờn, người qua đường hóa thành những bóng hình trôi dật dờ. Nội dung
và hình ảnh của bài viết hoàn toàn không tương xứng, có một tiêu đề rất buồn
cười: Làm sao chứng thực sự trong sạch và tiết liệt
của một người đàn ông?
Cô xem tiếp, chỉ thấy Nghiêm Húc Quân kể lể rất đáng
thương, vẻ như đang thanh minh cho Đới Duy Phàm, bảo rằng người đẹp nhiệt tình
như lửa còn anh chỉ ngồi im không làm gi, thực ra lại nửa giễu nửa mỉa anh là
“chưa kịp xuống sông rửa giày trước, chưa kịp ăn thịt dê đã khiến thân đầy mùi
hôi”, sau đó cảm thán, “Bắt một người đàn ông chứng thực sự trong sáng của một
thằng đàn ông khác thật khó quá, có lẽ phụ nữ đều cảnh giác với sự phối hợp ăn
ý và dung túng giữa đàn ông với nhau. Đặc biệt là với Sandy, tiếng tăm của tôi
không thể bảo là tốt đẹp được, có nói thành thật cách mấy cũng vô ích, nên lão
Đới à, cậu tự lo đi”.
Tân Địch không nhịn được cười. Cô không hề nghĩ việc
hôm qua là quá trầm trọng, nhưng thực sự đã nghĩ là, hình như không cần thiết
phải tiếp tục với Đới Duy Phàm nữa. Người đó không biết kiềm chế, xưa nay
chuyện kêu ong gọi bướm, nếu đi sâu vào tình cảm, sau này khó tránh khỏi việc
phải đối diện với những cảnh như thế – cô lại không hề có hứng thú với cảnh
tranh giành ghen tuông.
Tân Địch đang chuẩn bị tắt máy tính ra về thì bỗng sực
nhớ ra mấy hôm trước, thái độ trốn tránh rất kỳ quặc của Tân Thần khi nhắc đến
chuyện cô đến Bắc Kinh tìm việc làm. Với phong cách chuyện gì cũng báo cáo tuốt
tuồn tuột trên blog của Nghiêm Húc Quân thì chắc cũng có ghi
Cô vừa tìm kiếm vừa thầm mắng tên tự sướng Nghiêm Húc
Quân, anh ta lưu giữ quá nhiều thứ trong blog. Cuối cùng cô đã kiên nhẫn tìm ra
bài viết hồi cuối tháng ba của ba năm trước, đọc đến ngẩn ngơ một lúc rồi lấy
di động gọi cho Lộ Phi, “Lộ Phi, anh đang ở đâu?”
Lộ Phi đang sắp xếp tài liệu trong công ty. Anh đã nộp
đơn từ chức nhưng vẫn chưa bàn giao công việc nên còn trong văn phòng Hạo
Thiên. “Anh đang ở văn phòng. Có chuyện gì thế, Tiểu Địch?”
Tân Địch ngần ngừ, quyết định cứ kể anh biết, “Anh lên
MSN (1)đi. Em gửi địa chỉ blog
của Nghiêm Húc Quân cho, anh xem đi nhé”.
(1) Viết tắt của Microsoft Network
Lộ Phi nhanh chóng đăng nhập MSN, click vào đường link
mà Tân Địch gửi đến, ngày tháng hiển thị chính là cuối tháng ba của ba năm
trước, quả nhiên có cả thảy khoảng mười bài viết có liên quan đến Tân Thần.
Tiêu đề bài viết đầu tiên là :Tiểu Thần yêu quý đã
đến.
“Bạn gái cũ Tiểu Thần yêu quý của tôi đã đến Bắc Kinh,
tất nhiên cô ấy không thừa nhận tôi là bạn trai cũ của cô ấy (mặt cười toét
miệng). Lúc ăn cơm hễ tôi huênh hoang một tí là cô ấy lại ung dung nói với các
anh em của tôi rằng, cứ để mặc cho anh ấy nói bậy nói bạ đi, dù sao chí nhiều
cũng không ngứa thêm một, hai người bạn trai cũ tôi cũng không buồn. Cô bé này
vẫn thẳng thắn như xưa, ngứa chỗ nào là đánh chỗ đó”.
Bên dưới là một tấm ảnh chụp trong phòng, không rộng
lắm, có bảy, tám chàng trai, cô gái đang ngồi còng quanh bàn ăn cơm, trong đó
có cả Tân Thần. Cô mặc áo len cao cổ màu hồng nhạt, tóc buộc gọn phía sau.
Trong hơi nóng hừng hực, nụ cười của cô rạng rỡ đáng yêu.
Một bài sau đó vài ngày viết: “Tiểu Thần phỏng vấn rất
suôn sẻ, tuần sau đi làm. Chúc mừng một người nữa lại trôi dạt đến Bắc Kinh.
Thủ đô vĩ đại, trái tim của Tổ quốc, chúng tôi đã đến đây! Có điều cô bé ngốc
ấy nói không muốn làm người mẫu, lý do lại là: Đó là nghề của tuổi trẻ, còn cô
đã quá già cỗi rồi. Nhìn cô ấy tuy không còn vẻ trẻ con nhưng vẫn trẻ trung
xinh đẹp, tôi đành thở dài, kiểu nói ấy khiến tôi bó tay thôi”.
Bên dưới là mấy tấm ảnh chụp trộm: Tân Thần mặc áo
vest đen bên ngoài, vừa ra khỏi tòa nhà, gương mặt xinh đẹp có vẻ nghĩ ngợi,
không hề cót mặt vui sướng khi tìm thấy công việc; một tấm khác đưa tay ra che
trước mặt, dường như không muốn để đối phương chụp trộm.
Xem tiếp bài được viết vào hôm sau, thời gian là cuối
tháng ba, tiêu đề là : Tạm biệt, Tiểu Thần.
“Hôm nay là cuối tuần nhưng vẫn có việc phải làm. Buổi
sáng cùng đi với Tiểu Thần, nhìn cô có vẻ rất vui, hỏi tôi tuyến xe buýt. Vừa
hay nơi chúng tôi định đến đều ở gần khu triển lãm quốc tế. Cô ấy bảo muốn đến
gặp một người bạn trước rồi tìm nhà để ổn định sau. Mặc tôi chọc ghẹo thế nào,
cô bé cũng không chịu nói là bạn gì. Mặc kệ hắn, tôi mừng cho cô, cho dù nguyên
nhân cô ấy ở lại Bắc Kinh không phải vì tôi. Hy vọng cô luôn vui vẻ như trước
kia. Nghĩ như thế, gió cát đầy trời cũng không còn đáng ghét nữa. Cô bé đánh
giá thấp thời tiết ở Bắc Kinh nên không mang nhiều quần áo. Thấy cô mượn tôi áo
khoác để mặc thật buồn cười quá, tiện tay chụp cho cô một tấm, sau đó vội đi
làm.
“Buổi chiều trở về, Tiểu Thần đã về trước. Cô không
mang theo chìa khóa, đang ngồi thẫn thờ trước cửa. Tôi ngồi xuống cùng, hỏi cô
tìm thấy được bạn không. Cô cười, nói tìm được rồi nhưng chẳng thà không tìm
thấy. Lần đầu thấy cô cười thê lương như vậy, tôi muốn an ủi nhưng cô bất thần
nói muốn đi, bắt đầu thu dọn hành lý mà không cho tôi cơ hội thương lượng. Mặc
tôi hỏi thế nào, cô cũng vẫn không nói. Tôi biết hỏi cũng không được gì, được
thôi, người đẹp bao giờ cũng có đặc quyền bướng bỉnh, đặc biệt là cô ấy”.
“Tôi đưa cô ấy ra ga tàu. Trên đường cô chẳng nói gì,
nhưng liếc nhìn ô cửa sổ bên cô ngồi, tôi biết cô đã khóc. Không biết người đã
khiến cô khóc là ai. Tôi hận vì cô ấy đã đi gặp người bạn đó. Thời tiết Bắc
Kinh vẫn tệ hại như cũ. Ngày mai tôi phải đi chụp tuần lễ thời trang. Bôn ba
như vậy, thân xác không thuộc về mình nữa. Tiểu Thần về nhà cũng tốt, chí ít
cuộc sống ở đó khá nhàn tản, hy vọng cô ấy sống hạnh phúc”.
“Từ trạm Tây Khách về, thấy hai tấm ảnh này, bỗng cảm
thấy xót xa. Lần đầu chụp ảnh cho cô bé, cô vẫn còn vô tư lự, cho phép tôi mượn
lời người khác để bày tỏ tình cảm: Người trẻ nào cũng đều sẽ già đi, tuổi thanh
xuân của ai có thể không khô cằn.”
Kỷ Nhược Lịch đến, gõ cửa văn phòng đang mở của anh,
nhưng sự chú ý của Lộ Phi đều tập trung vào hai tấm ảnh bên dưới, căn bản không
để tâm đến cô ta.
Tấm ảnh thứ nhất, Tân Thần mặc một chiếc áo khoác thợ
săn dài của nam màu ô liu đ trên đầu đội chiếc mũ bóng chày màu đen, trên sống
mũi là cặp kính râm to tướng, miệng và mũi che bằng một chiếc khăn màu sắc sặc
sỡ rất đặc biệt, khiến cả nửa phần dưới của gương mặt được che chắn rất kỹ,
phía sau là gió cát ngập trời – đó là kiểu ăn mặc bất đắc dĩ khi ra ngoài của
các cô gái trong tình trạng bão cát. Sắc trời u ám, cô đối mặt với ống kính,
bóng dáng trở nên mảnh mai và cô độc, có vẻ rất cô đơn.
Tấm ảnh khác thoáng nhìn đã biết là cổng vào của trạm Tây
Khách. Dưới ánh đèn, xung quanh Tân Thần là dòng người ồn ào náo loạn. Cô mặc
một chiếc áo khoác thể thao mỏng, không đội mũ và mang kính, chiếc khăn sặc sỡ
kia kéo xuống quấn lỏng lẻo quanh cổ, trong tay xách một chiếc túi không lớn
lắm, đang quay lại vẫy tay. Dưới ánh đèn mờ ảo không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Tay trái Lộ Phi co chặt thành nắm đấm, hoàn toàn ngẩn
ngơ, Kỷ Nhược Lịch bước vào, “Lộ Phi, thư ký của chị nói chị họp xong rồi, việc
của anh làm xong chưa?”, Lộ Phi không chút phản ứng.
Kỷ Nhược Lịch nghi ngờ vòng ra sau anh xem, nhìn thấy
ngay hai tấm ảnh đó. Cô lại gần hơn để nhìn kỹ, sau đó quay sang, chạm phải ánh
mắt Lộ Phi.
Họ xác định cùng lúc rằng, họ đã từng đứng đối diện
Tân Thần, rất gần rất gần, thậm chí còn chào nhau.
Lộ Phi quay về Bắc Kinh làm việc vào cuối tháng hai
năm đó. Lộ Thị giao một ngôi nhà đã được sửa chữa nằm ở khu vực đẹp cho anh ở,
nhưng bên trong trống rỗng, không có vật dụng gia đình. Không vừa tiếp nhận
công việc nên rất bận, đành ở tạm khách sạn gần tòa nhà văn phòng, định đợi
rảnh rỗi sẽ dọn vật dụng cần thiết đến.
Kỷ Nhược Lịch chủ động bảo sẽ giúp anh mua sắm, còn
cười nói: “Em đã nộp mấy bộ hồ sơ, đang đợi thông báo đi làm nên giờ rất rảnh
rỗi. Phụ nữ bẩm sinh hứng thú với việc mua vật dụng trang trí nhà cửa, em đảm
bảo sẽ hợp với ý anh, tuyệt đối không màu mè lòe loẹt quá đâu”.
Lộ Phi từ chối không được đành giao chìa khóa cho cô,
đồng thời đưa một tấm thẻ tín dụng, bảo cô cứ quẹt thẻ trả chi phí mua sắm.
Đến cuối tháng ba, Bắc Kinh đã không còn không khí mùa
xuân mà bão cát cứ cuốn đến ngập trời. Bầu trời biến thành màu vàng đất, trong
không khí đâu đâu cũng toàn là bụi cát khiến người ta nghẹt thở. Kỷ Nhược Lịch
là người miền nam, không thích ứng được với khí hậu oái ăm đó. Cô bị cảm, nhưng
vẫn chạy đến cá trung tâm mua sắm để chọn đồ. Quá trình đó khiến cô tràn ngập
niềm vui.
Cuối tuần mà Lộ Phi vẫn có việc phải làm, đến gần
trưa, thì lái xe đến. Kỷ Nhược Lịch đã tới nhà trước, vừa ho vừa chỉ huy công
nhân treo màn cửa. Trong ngôi nhà ba phòng, mọi vật dụng đã bày biện rất ngăn
nắp, đến vật dụng cho giường ngủ cũng đã đầy đủ, quả nhiên màu sắc rất hài hòa
và nhã nhặn, hợp ý anh. Tiễn công nhân đi rồi, Lộ Phi cảm ơn cô, nhưng cô chỉ
cười đáp: “Cho em thỏa sức nghiền một lần. Tốt quá”. Cô bày biện một món đồ
bằng pha lê, bỗng quay lại nhìn Lộ Phi, “Bây giờ nhà anh đều in dấu của em rồi,
xem anh sau này còn đưa cô gái khác đến đây thế nào được”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tỏ ý, thế nhưng Lộ
Phi không phản ứng gì, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc này ở thành phố
trước kia anh ở, mùa xuân đã đến rồi”.
Trái tim Kỷ Nhược Lịch bỗng rung lên. Anh hiếm khi
nhắc đến nơi mình từng sống. Vì công việc mà cô tình cờ gặp bạn học cũ Đinh
Hiểu Tình của anh, lúc nhắc đến, anh chỉ đáp qua loa.
“Bây giờ chắc đã đến mùa hoa anh đào nở ở trường cũ
nổi tiếng của anh rồi. Không biết so với Washington thì có gì khác không. Muốn
đến trường anh ngắm thử quá.
Lộ Phi im lặng rất lâu. Kỷ Nhược Lịch nhớ hôm ấy Đinh
Hiểu Tình cười cười tiết lộ chuyện về Lộ Phi, tim đập càng nhanh. Đang định nói
thì Lộ Phi cười, “Muộn rồi, đi thôi, đi ăn cơm”.
Hai người xuống lầu, định đi bộ đến quán ăn gần đó. Kỷ
Nhược Lịch chỉ một cô gái đứng cạnh chiếc xe đậu cách đó không xa, nói với vẻ
nghi ngại: “Cô gái kia hình như đang đợi ai đó. Lúc em đến đã thấy đứng đây
rồi. Tội nghiệp, gió cát to thế này”.
Lộ Phi chỉ liếc nhìn với vẻ hờ hững, thấy cô gái kia
mặc một chiếc áo khoác dài kiểu nam rộng thùng thình, tay áo xắn lên, mang một
cặp kính râm to tướng, khuôn mặt trùm một chiếc khăn sặc sỡ, đứng thẳng bất
động, hoàn toàn phớt lờ gió cát ngập trời, chiếc mũ bóng chày và bộ quần áo đã
phủ lớp cát mỏng.
Anh đang lơ đãng, vẫn chìm đắm trong hồi ức của mình.
Bây giờ quả thực trường cũ đang là mùa hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa bay
lượn và rơi xuống vô số lần trong giấc mơ của anh, vẫn còn rơi trên tóc và vai
cô ấy chăng? Lúc ấy bàn tay gỡ những cánh hoa cho cô sẽ là của ai?
Anh đã từng đến thủ đô Nhật Bản công tác vào một mùa
xuân năm nào đó. Lúc ấy hoa anh đào phải một tuần sau mới nở hết, phía đón tiếp
đã than thở rằng không đúng lúc, nhưng anh chẳng cảm thấy tiếc nuối gì. Không
có bóng dáng quen thuộc dưới cơn mưa hoa, cho dù hoa nở đẹp đến mấy, cũng chẳng
có ý nghĩa gì với anh cả.
Kỷ Nhược Lịch đi qua cô gái ấy, có phần bất nhẫn nên
do dự một lúc rồi dừng lại dịu giọng nói: “Cô à, bão cát lớn quá, đứng ngoài
này lâu thì không chịu nổi đâu”.
Cô ấy quay lại nhìn, một lúc sau mới nói bằng giọng
khàn khàn trầm đục: “Cám ơn chị, tôi đang đợi một người”.
“Có thể gọi điện cho anh ta mà”.
Cô trầm ngâm một lúc rồi đáp, “Không cần. Chắc tôi
không đợi nổi nữa, đứng một lát sẽ đi”.
Một câu trả lời kỳ quặc, Kỷ Nhược Lịch đành im lặng
rồi tiếp tục đi đến quán ăn với Lộ Phi, vừa đi với nói: “Lát nữa lại đến siêu
thị đó, lấp đầy tủ lạnh của anh. Buổi tối em đến giúp một tay, em nấu ăn ngon
lắm”.
“Không cần phiền phức như thế”.
“Nhân lúc thẻ tín dụng của anh còn ở chỗ em, em phải
tiêu cho xứng mới được”. Kỷ Nhược Lịch cười nói, đi xa rồi mà vẫn quay lại,
nhìn cô gái vẫn còn đứng bất động ở đó, “Lộ Phi, nếu có một cô gái đợi anh như
vậy, anh có cảm động không?”
Lộ Phi sững người, một giọng nói trong trẻo bỗng văng
vẳng bên tai, “Em không đợi ai cả, em không muốn gặp lại anh nữa”. Anh thẫn thờ
nhìn bão cát bay mù mịt. Vẻ thất thần đó Kỷ Nhược Lịch thấy hết, cô bỗng thấy
hối hận. Cô không nén nổi mà thăm dò anh, nhưng không bao giờ có được đáp án cô
cần. Người anh nghĩ đến không phải là người vẫn ngốc nghếch đợi anh mãi như cô.
Cô đành vội vàng chuyển sang chủ đề khác. Họ ăn cơm xong, Lộ Phi bảo Kỷ Nhược
Lịch đợi ở đó, anh đi lấy xe, lại vẫn thấy cô gái kỳ quặc đó đang cúi xuống đầu
xe anh, dùng ngón tay viết gì đó trên tấm kính chắn bám đầy cát vàng. Anh đứng
lại gần đó, “Cô ơi, tôi có giúp gì được cô không?”
Ngón tay cô khựng lại. Đứng ở góc của anh có thể thấy
thấp thoáng hình như là một dòng chữ số Latin, bên dưới là nét viết chữ Hán. Cô
cúi xuống một lúc rồi đưa tay gạt ngang, xóa đi những dòng chứ đó và đứng thẳng
dậy, “Xin lỗi, buồn chán nên viết bậy thôi”. Giọng cô khàn khàn rồi vội vã lướt
qua anh.
Họ đã từng đối mặt ba năm trước, thế rồi đi lướt qua
nhau.
Lộ Phi cố gắng nhớ lại cảnh hôm đó, nhưng ngày bình
thường, ký ức đã mờ nhạt, như cách một lớp bụi, bóng dáng ấy không thể nào rõ
ràng bằng tấm ảnh trước mặt.
Anh lại xem blog cua Nghiêm Húc Quân: Người trẻ nào
cũng đều sẽ già đi, tuổi thanh xuân của ai có thể không khô cằn. Thế thì, cô
thiếu nữ ấy bỗng già đi chỉ trong ngày hôm đó, sự ngây thơ, kiều diễm, tình yêu
không hề do dự của cô… đều bị chìm lấp trong gió bụi thời gian.
Còn anh thậm chí không thể đưa tay ra níu kéo.
Quyết định của anh mãi mãi chậm hơn một bước, thậm chí
không thể quy cho vận mệnh khó đoán. Tử nhỏ đến lớn, anh chọn con đường mình
đi, an bài cuộc sống của mình, quyết định những thỏa hiệp và kiên trì mà anh
phải làm, thế nhưng, anh chưa từng kiên trì vì Tân Thần.
Kỷ Nhược Lịch nhìn Lộ Phi, ngần ngại một lúc rồi nói:
“Vậy là, cô ấy có đến tìm anh, nhưng lại thấy chúng ta ở bên cạnh nhau”.
Lộ Phi nghiến chặt răng không nói. Tất nhiên, trước
khi anh về nước đã gửi email cho Tân Địch, báo cho cô biết địa chỉ anh ở, “Chị
anh đã chuẩn bị sẵn nhà và xe rồi. Anh định ở nhờ, đến văn phòng cũng tiện”.
Tân Địch gửi email lại còn than thở,” Hình như cũng rất gần khu triển lãm quốc
tế. Sau này nếu có đi Bắc Kinh xem triển lãm thời trang nữa thì em có thể tiện
đường đến thăm anh”. Thế thì, Tân Thần chí ít cũng nhìn thấy email này.
Trước kia anh thường xuyên liên lạc với Tân Địch, báo
cáo hành tung cũng là do vẫn còn nuôi một chút hy vọng, mong rằng Tân Địch sẽ
nhắc đến anh với Tân Thần, vậy thì giữa hai người cũng có thể gọi là có chút
liên hệ gián tiếp. Thế nhưng về lại Bắc Kinh, khoảng cách với Tân Thần chưa quá
một nghìn cây số, một mặt vừa tiếp nhận công việc nên quá bận, mặt khác anh lại
thấy ngần ngừ, không biết làm sao đối diện với Tân Thần lúc đó đã có bạn trai.
Nhưng Tân Thần dũng cảm hơn anh, cô đã đến Bắc Kinh,
đồng thời còn chủ động đến tìm anh. Nhận ra điều đó, Lộ Phi chỉ thấy tim đập
càng dữ dội hơ
Gương mặt cô, giọng nói cô đã từng bao lâu lờn vờn
trong giấc mơ, nhưng khi anh đứng trước mặt cô, nghe thấy cô nói, mà lại không
nhận ra. Tệ hại hơn là, anh cùng một cô gái khác ra ra vào vào, cứ đi ngang qua
cô mà không biết.
Thấy Lộ Phi trầm tư, hồn phách để tận đẩu đâu, Kỷ
Nhược Lịch bỗng nổi giận, sắc giọng nói: “Thế là sao? Có phải anh muốn quy tội
cho em? Em xuất hiện không đúng lúc, phá nát sự tương phùng của hai người? Cô
ta hoàn toàn có thể gọi anh mà! Cứ lẳng lặng đến rồi lẳng lặng bỏ đi, rốt cuộc
cô ta muốn làm gì? Thật buồn nôn! Vốn là mọi người đã có thể không gặp phải
những chuyện thế này. Cùng lắm em sẽ đau lòng vài ngày, sau đó tự động rút lui
thôi, cũng không cần phải yêu mù quáng mấy năm nay, đính hôn rồi lại hủy hôn”.
Tại sao? Lộ Phi cũng tự hỏi. Một cô gái xưa nay kiêu
ngạo, thấy anh ở cùng người khác nên hiểu lầm ư? Nhưng cô xưa nay luôn thẳng
thắn và bộc trực, không cần thiết phải lặng lẽ bỏ đi như thế. Hay là cô vẫn nhớ
những lời lúc chia tay? Thế là căm hận rồi chủ động đến tìm, nhưng lại thấy
cảnh ấy.
“Hai người đúng là hợp nhau thật! Hoàn toàn phớt lờ
tình cảm của người khác, xem vận mệnh của người khác thành bối cảnh cho tình
yêu của vĩ đại của các người. Đang chơi trò vở kịch cuộc đời à?” Kỷ Nhược Lịch
không kiềm chế nổi bản thân, hét lên giận dữ, “Hai người chơi được rồi, tại sao
còn kéo tôi vào?”
“Em nói thế là không công bằng với cô ấy. Người kéo em
vào chỉ là anh, anh xin lỗi. Không liên quan gì đến cô ấy”.
Anh nhìn cô, giọng bình thản, dường như đang nói về
một sự thật khô khốc, không toát ra chút sắc thái tình cảm nào. Tất nhiên, một
Lộ Phi trấn tĩnh như thế cô không còn xa lạ gì. Từ lần đầu gặp nhau, anh đã tỏ
ra bình thản kiềm chế, chưa bao giờ dễ dàng biểu lộ tình cảm. Còn cô thì lại bị
thu hút bởi chính thái độ cao ngạo ấy, dần dà rơi vào lưới tình mà không thể
thoát ra được.
Thế mà có dạo cô lại ngỡ rằng đã đủ thân mật với anh,
phá được sự lạnh nhạt của anh rồi. Nhận ra chuyện đó, trái tim cô bỗng nặng như
chì, “Anh đang mỉa mai em à, Lộ Phi. Không ngờ anh cũng có lúc hà khắc như thế.
Anh cũng rõ như em, rằng em cố gắng bám theo anh mấy năm mới đổi được sự chú ý
của anh. Thế nên em càng căm hận cô ta, cô ta có tư cách gì mà vờ ra vẻ vĩ đại
như thế?”
“Em không hiểu cô ấy. Chưa bao giờ cô ấy vờ vịt gì cả.
Anh nghĩ…”. Giọng Lộ Phi chua chát nặng nề, “Chỉ là cô ấy đã hoàn toàn thất
vọng vì anh rồi”.
Lộ Thị xuất hiện ở cửa văn phòng, thấy hai người vẻ
mặt khác thường thì tỏ vẻ thắc mắc. Cô đã hẹn Kỷ Nhược Lịch và Lộ Phi cùng đi
ăn tối, “Chị mới họp xong, đi thôi”.
Lộ Phi đứng lên, “Xin lỗi, chị, phiền chị ăn cùng
Nhược Lịch vậy. Em có chút việc đi trước”. Anh cầm chìa khóa rồi chẳng nhìn ai,
sải bước dài ra khỏi văn phòng.
Kỷ Nhược Lịch thẫn thờ ngồi xuống ghế của anh, nhìn
thẳng vào máy tính đã xuất hiện hình ảnh bảo vệ màn hình. Lộ Thị thở dài, tiến
đến vỗ vai cô, “Nhược Lịch, chị đi họp ở Thâm Quyến, mẹ chị gọi đến, bảo chị
nhất định phải khuyên hai đưa nên nói chuyện với nhau, đừng tùy tiện chia tay.
Chị cũng nhận lời rồi, định quay về hẹn hai đứa hôm nay đi ăn, nói chuyện
nghiêm túc. Nhưng hiện giờ bỗng cảm thấy, cứ níu kéo thế này thì không công
bằng với em”.
Mắt Kỷ Nhược Lịch cay cay, “Trong tình yêu làm gì có
công bằng?”
“Nói cũng phải. Chúng ta sẽ luôn vì một ai đó mà từ bỏ
sự kiên trì của bản thân”. Lộ Thị cũng hơi bần thần, “Có điều, vẫn không từ bỏ
cái tôi là tốt rồi”.
“Chị, chị có vương vấn tình đầu như thế không?”
Lộ Thị sững người, nhớ đến trước kia cô đã từng nhớ
lại mối tình đầu với một cô bé, còn cô bé ấy kiên quyết một cách không hề do
dự, khiến cô bắt đầu thấy hơi nghi ngại về cuộc sống của mình trong một thời
gian dài.
Nhưng hiện giờ cô chỉ có thể cười khổ và lắc đầu,
“Tình đầu trong tim chị chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Có điều mỗi một người chắc
đều sẽ đặc biệt xem trọng một mối tình nào đó trong vô thức. Không nhất định
phải là tình đầu, có lẽ là vì một quảng thời gian, một hồi ức nào đó có ý nghĩa
đặc biệt, có lẽ là do trả giá quá nhiều, về sau không còn dũng cảm và cơ hội để
trả giá nữa”.
“Vâng, anh ấy đã thần thánh hóa hồi ức ấy lên rồi. So
sánh ra thì những thứ khác đều quá nhẹ nên có thể từ bỏ, cho dù khi chúng em ở
bên nhau cũng có những tháng ngày rất vui vẻ”.
Tất nhiên họ cũng có những hồi ức rất vui vẻ. Ánh mặt dịu
dàng lấp lánhLộ Phi hiện ra trước mắt cô, niềm vui không hề giả tạo, nhưng giờ
nghĩ lại thấy vô cùng mỉa mai, mọi niềm vui như bị phủ một bóng đen. Cô bỗng
phát hiện thấy, thật ra có rất nhiều điềm báo trước, nhưng cô đều cố ý bỏ qua.
Tình yêu khiến người ta mù quáng, cô đành nghĩ một cách chua chát rằng, cô
không hề có sự lựa chọn. Nếu cho cô cơ hội, không biết cô có cam tâm mù quáng
tiếp không, hay là tỉnh táo chấp nhận hiện thực.
“Em là một cô gái rất dễ gần, Nhược Lịch ạ, lại hết
lòng với em chị. Chị không hề nghi ngờ rằng nó và em ở bên nhau sẽ rất vui vẻ.
Nhưng con người đều tham lam, trả giá càng nhiều thì những thứ muốn có được sẽ
càng nhiều. Điều em nghĩ hiện giờ có thể là kết hôn với nó là được, sớm muộn gì
em cũng sẽ nhận ra, thứ mình có được không hề hoàn chỉnh, sẽ mất cân bằng, sẽ
oán hận vì sao mà hôn nhân chỉ dựa vào sự cố gắng và bảo vệ của em. Nghe lời
chị, bỏ đi”.
“Mọi người đều khuyên em bỏ đi, em có kiên trì thêm
thì sao chứ? Hình như chỉ còn lại một con đường là khóc một trận với chú và dì
thôi. Nhưng với sự kiên quyết hiện nay của anh ấy, nếu em làm thế thật thì đừng
nói là quay lại, mà bọn em có lẽ cũng chẳng có cơ hội gặp lại nhau nữa”. Kỷ
Nhược Lịch đưa tay chạm vào con chuột máy tính, nhìn màn hình bảo vệ biến mât,
tấm ảnh lại hiện ra, cô dùng một lúc mới nói, “Em cũng chán rồi, chị à. Vốn dĩ
em còn muốn tranh giành, bây giờ mới thấy hình như không cần thiết phải phí
công nữa. Hy vọng anh ấy sẽ không hối hận, sẽ không thất vọng”.