Trong tiếng hét thất thanh của Robin, Strike hứng trọn cú va đập và phản ứng theo bản năng: giơ tay về phía trước túm bừa một nắm cả người lẫn áo. Bị đau bất ngờ, Robin hét thêm một tiếng nữa, vang vọng khắp những bức tường đá. Giằng co một hồi, Strike cuối cùng cũng giữ được Robin không bị ngã xuống cầu thang. Nhưng tiếng hét của cô vẫn vang khắp toàn nhà, lúc đó Strike nhận ra mình cũng đang rống lên, “Chết mẹ!”
Robin gập người đau đớn dựa vào cánh cửa văn phòng, vẫn còn rên rỉ. Nhìn cái dáng khom lệch qua một bên của Robin, một tay luồn dưới cổ áo khoác ép chặt, Strike luận ra chắc hắn đã cứu cô bằng cách chộp lấy… bên ngực trái của cô. Mái tóc vàng óng, dày gợn sóng che bớt khuôn mặt đang đỏ vì ngượng của Robin, nhưng Strike vẫn thấy được mấy giọt nước mắt chảy ra.
“Khốn thật… xin lỗi cô!” Giọng của Strike dội quanh cầu thang. “Tôi không thấy cô đứng đó… cứ nghĩ là không có ai hết…”
Từ tầng dưới, tay họa sĩ thiết kế lập dị ở một mình la lên “Chuyện gì trên đó vậy?”
Đúng một giây sau lại có tiếng càm ràm nghèn nghẹt từ bên trên cho thấy ông chủ quán bar dưới nhà, hiện đang ngủ trong căn hộ áp mái ngay trên văn phòng của Strike cũng vừa bị quấy rầy, có lẽ là bị đánh thức sau tiếng động.
“Mời cô…”
Strike dùng ngón tay đẩy cửa để tránh đụng chạm thêm vào người cô gái đang dựa vào đó, mời cô vào trong.
“Mọi thứ ổn cả chứ?” Gã họa sĩ gọi lên lần nữa.
Strike đóng sầm cửa lại.
“Tôi không sao cả.” Robin nói dối, giọng run rẩy, người vẫn co rúm lại và tay còn đặt trên ngực, quay lưng về phía Strike. Một lát sau cô đứng thẳng, quay người lại, gương mặt vẫn đỏ bừng và mắt vẫn ướt.
Kẻ vừa bất ngờ xông vào cô trông thật to lớn, râu tóc xồm xoàm, cộng thêm một cái bụng hơi phệ ra, rất giống con gấu xù xì. Một bên mắt của Strike sưng lên, bầm tím, chỗ da dưới lông mày bị trầy. Bên má trái vẫn còn dấu ngón tay ửng đỏ rơm rớm máu, cả một bên cổ dưới cổ áo nhắn nhúm cũng vậy.
“Anh là Strike hả?”
“Ừ.”
“Tôi… tôi là nhân viên tạm thời.”
“Là gì kia?”
“Nhân viên tạm thời. Từ trung tâm giới thiệu việc làm Giải pháp Tạm thời, anh biết mà.”
Tên của trung tâm vẫn không thể xóa hết sự ngờ vực trên gương mặt méo mó của Strike. Hai người nhìn nhau, vừa dè dặt vừa đối địch.
Cũng như Robin, Cormoran Strike cũng vừa trải qua mười hai tiếng đồng hồ mà hắn sẽ nhớ mãi, thực sự đánh dấu một trang mới trong cuộc đời. Giờ đây, có vẻ như Định Mệnh lại gởi đến một phái viên áo khoác thắt eo màu be, chỉ để nhắc Strike rằng đời hắn toàn gặp tai họa. Hắn không định có thêm nhân viên tạm thời nào nữa. Strike muốn dẹp luôn hợp đồng với trung tâm sau khi đuổi việc người tiền nhiệm của Robin.
“Họ bảo cô làm bao lâu?”
“Trước mắt là một tuần.” Robin trả lời, thật chưa từng gặp ai kém nhiệt tình hơn gã này.
Strike tính nhẩm trong đầu. Một tuần theo đơn giá của bên trung tâm việc làm sẽ đẩy khoản thâm hụt trong tài khoản của Strike phình to đến mức không sao cứu vãn được, biết đâu sẽ là giọt nước cuối cùng tràn ly như bên ngân hàng vẫn hay bóng gió.
“Cô chờ tôi chút.”
Strike bỏ ra khỏi văn phòng, rẽ phải đi vào một cái toilet nhỏ xíu ẩm ướt. Hắn chốt cửa lại rồi nhìn vào tấm gương nứt lốm đốm trên bồn rửa mặt.
Khuôn mặt trong gương chẳng có gì đẹp đẽ. Trán cao, dồ ra, mũi to bành và chân mày rậm, hơi giống như Beethoven thời trẻ – già hoặc Beethoven có mê thêm món đấm bốc, lại thêm một bên mắt bầm tím sưng vù. Mái tóc xoăn dày, nhún nhẩy như lò xò từng khiến Strike được đặt cho nhiều biệt danh lúc còn trẻ, trong đó có “Tổ chim”. Trông hắn già hơn cái tuổi ba mươi lăm.
Strike chèn nút đậy vào lỗ thoát, mở nước đầy bồn rửa mặt nứt nẻ cũ kỹ, hít lấy một hơi thật sâu rồi nhúng đầu vào. Nước bắn ra khắp giày, nhưng hắn không thèm để ý, tập trung tận hưởng mười giây bình yên trong nước lạnh như băng.
Những hình ảnh lộn xộn của tối qua hiện về trong tâm trí hắn: đồ bừa đồ đạc trong ba ngăn kéo vào cái túi thể thao trong tiếng la hét của Charlotte; gạt tàn thuốc bay ngay vào chân mày khi hắn ra đến cửa và quay lại nhìn cô nàng lần cuối; đi bộ xuyên qua thành phố trong đêm đến văn phòng rồi ngồi luôn trên ghế ngủ được một hai tiếng gì đó. Sau đó là hồi kết kinh hoàng khi Charlotte tìm ra hắn lúc tờ mờ sáng, để bồi thêm mấy nhát mà cô nàng chưa kịp làm trước khi hắn bỏ đi. Hắn đã quyết không níu kéo gì nữa sau khi Charlotte trồ vuốt vào mặt hắn và chạy ra phía cửa, nhưng rồi không hiểu điên khùng thế nào hắn lại chạy theo. Cuộc rượt đuổi nhanh chóng kết thúc với sự can thiệp vô tình của nhân vật phụ vừa xuất hiện, khiến hắn phải ra tay đỡ lấy rồi rối rít an ủi.
Hắn nhấc đầu ra khỏi nước lạnh, thở hắt ra và rên hừ một tiếng. Gương mặt và cả đầu hắn lạnh tê dễ chịu. Hắn với tay lấy cái khắn cứng queo như bìa các tông treo đằng sau cửa lau cho khô rồi lại nhìn vào bộ mặt khốn khổ hiện ra trong gương. Mấy vết trầy trên mặt sau khi đã được rửa sạch vết máu khiến mặt hắn trông giống như một cái gối nhăn nhúm. Giờ này chắc Charlotte đã ra đến ga tàu điện. Lúc nãy hắn vùng chạy theo một phần vì lo sợ cô nàng lao mình xuống đường tàu. Hồi xưa, khi hai người mới chừng hai mấy tuổi, có lần sau một trận cãi vã dữ dội, cô nàng leo lên nóc nhà, say xỉn lạng quạng, thề thốt sẽ nhảy xuống. Có lẽ Strike nên biết ơn Giải pháp Tạm thời đã khiến hắn phải dừng cuộc đuổi bắt. Biết đâu nếu đuổi theo hắn sẽ hối không kịp, nhất là mới sáng tờ mờ thế này. Lần này phải cắt đứt thật sự.
Hắn sửa lại cổ áo, kéo chốt mở cửa, đi ra khỏi toilet và vào lại văn phòng.
Bên kia đường đám công nhân vừa bật máy khoan. Robin đứng trước bàn làm việc, quay lưng về phía cửa. Cô rút vội tay khỏi áo khoác khi hắn bước vào, hắn đoán chắc là cô lại vừa xoa ngực.
“Ừm,… cô không sao chứ?” Strike hỏi, cố ý không nhìn vào chỗ bị thương.
“Tôi không sao. Nếu anh không cần, tôi sẽ đi ngay.” Robin nói đầy tự trọng.
“Không, không có chuyện đó” Strike mở miệng ngay, hắn thấy tới giọng nói mình cũng gớm ghiếc. “Một tuần thì ổn thôi. À, đây là thư từ hôm nay…” Hắn nhặt đám thư dưới thảm chùi chân rồi rải ra trên bàn trống trước mặt cô, như một cử chỉ làm hòa. “Ừm, phiền cô mở thư, nghe điện thoại, dọn dẹp chung quanh… mật khẩu máy tính là Hatherill23, để tôi viết ra…” Rồi hắn viết ra trong khi Robin nhìn hắn, vẫn chưa hết lo lắng và ngờ vực. “Đây… Tôi sẽ ở trong kia.”
Hắn bước vào văn phòng phía trong, đóng cửa cẩn thận rồi đứng yên lẳng lặng, mắt dán chặt vào cái túi thể thao đặt dưới bàn làm việc trống trơn. Trong đó là toàn bộ gia tài của hắn hiện giờ, hắn biết chắc không kiểu gì lấy lại được chín phần mười số đồ đạc vẫn còn để lại nhà Charlotte. Tới trưa này chắc chúng cũng sẽ biến mất; bị đốt, bị vứt ra đường, bị băm vằm và nhúng thuốc tẩy. Bên kia đường, tiếng máy khoan vẫn ầm ĩ.
Rồi hắn nghĩ tới khoản nợ khổng lồ, không cách gì trả được, hậu quả thê thảm đi sau công việc cũng sắp sửa thất bại của hắn. Hàng loạt xui rủi kéo đến, cứ như đã được định sẵn khi hắn chia tay Charlotte. Trong sự mệt mỏi rã rời, Strike thấy tất cả hiện ra trước mắt hắn như một ống kính vạn hoa toàn những hình ảnh kinh dị.
Hắn đi quanh như người mất hồn, rồi ngồi xuống ngay chiếc ghế hắn vừa ngồi ngủ tối qua. Bên kia vách ngăn có tiếng lạo xạo. Giải pháp Tạm thời chắc hắn đang khởi động máy tính, và sẽ sớm nhận ra rằng trong ba tuần rồi chẳng có cái email nào dính đến công việc cả. Và rồi, đúng như hắn yêu cầu, cô ta sẽ mở hết đám thư đòi nợ. Rã rời, đau đớn và đói bụng, Strike gục mặt xuống bàn, vùi tai ụp mắt xuống cánh tay để khỏi nghe thấy gì cả. Trong khi đó, ở phía bên kia vách, sự nghiệp ê chề của hắn đang được phơi ra trước mắt một người xa lạ.