Trong phòng họp gần năm
mươi ánh mắt nhìn Ân Dập Diễm ôm Oa Oa đi vào trong phòng nghỉ.
Mọi người không khỏi cảm
thán, ai, Tổng giám đốc không có gì để lo lắng cuối cùng cũng có nhược điểm!
Tiếp theo nhìn dò xét,
sách, không vì cô gái này, bằng không với cái tính tình này của Tổng giám đốc,
núi lửa không bộc phát mới là lạ!
“Két” tiếng
đóng cửa vang lên trong phòng họp yên tĩnh, mọi người sờ sờ mũi, bộ dạng cúi
đầu.
Ân Dập Diễm ngồi xuống vị
trí chủ tọa, vì vậy, tiểu bạch thỏ dịu dàng ngoan ngoãn lần nữa biến thành bạo
sư, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
Nguy rồi! “Ngày tốt
lành” của bọn họ lại đến đây!
*
Kỳ thật, Oa Oa rất muốn
mấy ngày nữa sẽ mang Ân Dập Diễm gặp ba mẹ mình, nhưng anh luôn nói cái gì
“Muộn nói không bằng sớm nói, chuyện như đã định tới, cũng phải sớm hoàn
thành phải không?”
Hừ, ai biết trong lòng
anh nghĩ cái gì?
Nhưng trên thực tế, Oa Oa
vẫn rất kích động. Tình yêu, cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, ách,
nói cách khác. . . . . . Tình cảm với Ân Dập Diễm, chính là mối tình đầu của
cô. . . . . .
“Oa Oa, chuẩn bị
xong chưa?”
Oa Oa đáp một tiếng.
Ân Dập Diễm ăn mặc chỉnh
tề từ trên lầu đi xuống, một tay thắt cà vạt, vẫn không quên dung một tay nghe
điện thoại.
“Hà thư kí, mấy ngày
nay tôi không ở công ty, cậu giúp tôi quản lý cho tốt. Văn kiện quan trọng
trước đặt ở trên bàn làm việc, không quan trọng cậu giúp tôi xử lý, ” nghe
được đầu bên kia điện thoại ấp úng trả
lời, anh lạnh lùng: “Có chuyện gì, nói thẳng!”
Thật lâu , anh không kiên
nhẫn cắt lời Hà thư kí: “. . . . . . Tôi mời anh làm cái gì! ? Nói cho cô
ta là tôi không ở đó, lão già Bắc Xuyên tôi sẽ tự giải quyết!”
Vừa mới nói xong, đã tắt
máy, ném lên trên sàn nhà.
Bắc Xuyên Hạ Tử chết
tiệt! Người đàn bà sao vẫn chưa từ bỏ ý định? !
Ân Dập Diễm xiết chặt nắm
tay, nhíu chặt lông mày, đôi mắt đén có sát ý. Một loại hàn khí bức người tản
ra.
Rốt cục thắt cà vạt xong,
anh bước xuống thang, liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Oa Oa nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Anh hỏi, lông mày vẫn không có buông lỏng.
Oa Oa lắc đầu, ánh mắt có
chút trì trệ.”Diễm, bộ dạng vửa rồi của anh rất hung dữ. . . . . .”
Dưới đáy lòng anh lại
hung hăng lần nữa, nguyền rủa Bắc Xuyên Hạ Tử!
Đều là người đàn bà chết
tiệt này, làm cho Oa Oa nhìn thấy bộ mặt dọa người của anh như vậy !
Ánh mắt dần dịu đi, anh
nhẹ nhàng kéo cô qua, khóe miệng mỉm cười trấn an nói: “Oa Oa, đây không
phải là nhằm vào em, không cần phải sợ hãi, ok?”
“. . . . . .
Ừ.” Oa Oa ở trong ngực của anh, buồn buồn.
Tâm anh buông lỏng, kéo
khoảng cách hai người ra, thấy hai chân trắng nõn của cô, không khỏi nhíu mày.
“Sao không đi tất
vào?”
“Không thích
mà!” Cô vụng trộm dò xét anh, thấy sắc mặt âm trầm của anh, lại vội vàng
thêm một câu: “Diễm, bên ngoài vẫn là mùa hè a! Mang bít tất sẽ rất nóng.
. . . . .”
“Vậy cũng không
được!”
“Thật sự rất nóng
mà!” Cô đáng thương nói.
“Đi mang vào!”
Thái độ như trước rất lạnh cứng ngắc.
” Nhưng mà. . . . .
.”
Lông mày anh nhíu lại, cô
bé có phải là đang kiểm tra sự kiên nhẫn của anh? Anh tự mình làm còn hơn.
Chủ ý đã quyết, anh không
nói hai lời, trực tiếp đi lên phòng của cô cầm một đôi bít tất đi ra.
Oa Oa tiếp tục ngu ngơ,
tùy ý anh mang bít tất cho cô, như là làm một chuyện cực kỳ trang trọng. . . .
. .
Nét mặt của anh dịu dàng,
yêu thươngg, bàn chân nhỏ trắng
nõn tinh tế trong bàn tay dày rộng của anh, đôi mắt có sự hạnh
phúc, nhìn giống như là quý trọng người phụ nữ mình yêu nhất này. . . . . .
Chờ một chút!
Yêu nhất cái gì ?
Người con gái này là cô
gái anh yêu nhất? !
Bị ý nghĩ như vậy hù đến,
thân thể Oa Oa rụt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.