Nhìn mối tình đầu của
mình, nội tâm anh phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), ban đầu lúc cô nói
chia tay, kiên quyết như sắt vậy, chẳng thèm để ý. Nhưng bây giờ, lại tìm anh,
rốt cục là vì sao?
Anh không rõ, cũng không
muốn biết, chỉ biết hiện tại có Oa Oa như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà. . . . . .Anh
không phải không thừa nhận, lúc nhìn thấy Khả Y, anh thật sự vẫn rung động một
chút, trong lòng đối với cô không an tâm, cái loại cảm giác này, không rõ,
không rõ.
Anh thở dài một tiếng,
buông cô ra: “Khả Y, chúng ta đã chia tay . . . . . . Hơn nữa, ” lặng
kẽ giữ khoảng cách của hai người ra, “Ban đầu là em nói chia tay
trước.”
Sau khi Kiều Khả Y phát
hiện, lập tức lại tiến gần hơn, không cam lòng nói: “Khi đó là do đắc dĩ
mà!”
“Ừ, bất đắc
dĩ.” Ân Dập Diễm xoa thái dương, không biết làm sao.”Vì lo cho sự
nghiệp của em, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà chia tay.”
Kiều Khả Y nghèn
nghẹn.”Nhưng, nhưng mà cho dù là chia tay, chúng ta có thể tái hợp hay
không?”
Nghe điều này, Ân Dập
Diễm thật sự không đành lòng vạch trần ảo tưởng của cô, nhưng anh lại không thể
không phá hư. Tuy bây giờ đối với Khả Y vẫn là có lưu một chút nhớ nhung, nhưng
đối với tình cảm, anh từ trước đến nay nói là một là một, nói hai là hai, không
nói hai lời!
Hơn nữa, anh giữ mình
trong sạch, không để ý đến người phụ nữ bên ngoài nào ngoại trừ Oa Oa, bây giờ
đối với cô, mức độ nhẫn nại của anh lớn nhất rồi.
Anh kéo Oa Oa ở một bên
ngu ngơ qua, đứng trước mặt Kiều Khả Y, ôm eo của cô, động tác thân
mật.”Khả Y, anh đã có bạn gái, không lâu, Oa Oa sẽ trở thành vợ của anh,
cô ấy sẽ là người cùng anh sống cả đời, đến lúc đó anh hi vọng em sẽ đến tham
gia hôn lễ của bọn anh.”
Kiều Khả Y nghe thấy, sắc
mặt tái nhợt, trong đôi mắt to đầy nước mắt, đau đớn đáng thương khóc nói:
“Tại sao phải như vậy. . . . . . Dập Diễm, anh đã nói sẽ chờ em trở lại ,
tại sao lại thành như vậy. . . . . .”
Cô gái thật đáng thương!
Tâm của Oa Oa không đành
lòng, định đỡ Kiều Khả Y xụi lơ trên mặt đất.
Cô ấy lại gạt tay Oa Oa
ra, vẻ mặt cô ấy bây giờ rất hung dữ: “Không cần cô giả tốt! Nếu như không
phải cô, Dập Diễm sẽ không bỏ rơi tôi, càng không có chuyện không đợi tôi trở
về để kết hôn. . . . . .”
“Chuyện tình cảm
không thể miễn cưỡng, là của cô sẽ là của cô, không phải của cô đoạt lấy thì có
ích lợi gì?”
“Hừ, có được anh ấy,
cô đương nhiên có thể vui vẻ! Ai biết cô tiếp cận anh ấy là có mục đích gì?
!”
Kiều Khả Y đứng lên, đổi
vẻ mặt đáng thương, nói với Ân Dập Diễm: “Dập Diễm, em hỏi anh, anh có yêu
em hay không ?”
Ân Dập Diễm liếc nhìn cô,
nửa ngày, mới nói ra hai chữ: “. . . . . . Có yêu.”
Cô nở nụ cười, rất thê
thảm. Sau đó xoay người đi ra cửa chính văn phòng, trong không khí vẫn còn âm
thanh câu nói cuối cùng của cô:
“Đủ rồi, cái này đủ
rồi. Dập Diễm, em sẽ không bỏ qua đâu!”
Trong hành lang, vài nhân
viên đứng ôm tư liệu , uống cà phê, bàn luận thiết kế, nói chuyện phiếm , nghe
. . . . . . Toàn bộ bất động, mọi người chờ mong được xem kịch vui.