Sau khi liếc Nam Cung
Ngạo, Ân Dập Diễm nghiêng sát bên người Oa Oa, tựa ở bên tai cô nói ra: “Cậu
ta khi còn bé có rất nhiều chuyện xấu hổ, sau này từ từ nói với em, rất thú vị
.”
Hai mắt sáng ngời,
“Thật ư?”
Anh xoa cằm.
Oa Oa đắc ý nhìn Nam Cung
Ngạo âm trầm cười một tiếng, làm cho Nam Cung Ngạo cảm thấy mồ hôi lạnh từ sau
lưng chảy xuống, có một loại dự cảm bất thường.
“Diễm, thời gian
không còn sớm, đêm nay mình đến ở chỗ cậu.” Anh cuống quít dời tầm mắt,
đổi lại chủ đề.
Chê cười! Anh luôn luôn
rất thức thời, lúc này không dời chủ đề, còn phải đợi tới khi nào?
“. . . . . . Đợi
chút, không phải anh có nhà sao?” Oa Oa nhẹ chau lại lông mày nhỏ nhắn,
“Tại sao không trở về nhà của anh ngủ?”
Anh đương nhiên không thể
về nhà ngủ, nếu như về nhà, thì không thể giám thị món đồ chơi của anh sẽ làm
cái gì, không thể giám thị cô, nhỡ cô nói với người khác cái gì, hình tượng của
anh chẳng phải toàn bộ bị hủy?
Thực đáng sợ! Anh hết chỗ
nói rồi.
Nam Cung Ngạo xấu hổ mỉm
cười vài tiếng.
Đột nhiên, thần sắc anh
nghiêm lại, nghiêm túc nói với Ân Dập Diễm: “Diễm, ‘ ngọt ngào ’ của cậu
đã trở lại, mình nghĩ cậu nên biết phải làm gì.”
Nghe được lời nói của Nam
Cung Ngạo…, Oa Oa cảm thấy rất rõ ràng thân thể Ân Dập Diễm hơi cứng đờ,
nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục bình thường.
“Khi nào?”
“Hai ngày trước, tại
‘Khách sạn Hân Duyệt ’.”
Anh trầm ngâm một chút,
sau đó ngẩng đầu.”Mục đích của cô ta là gì?” “Không rõ ràng lắm,
nhưng. . . . . . Mình nghĩ hẳn là có liên quan với cậu.”
“. . . . . .”
Thật lâu, Ân Dập Diễm cúi đầu xuống, cũng không phải là suy tư, mà là dịu dàng
nói với Oa Oa: “Oa Oa, đi thôi, chúng ta về nghỉ ngơi.”
Nam Cung Ngạo nhìn chằm
chằm vào hình bóng hai người rời đi, như có điều suy nghĩ . . . . . .
*
Sáng sớm hôm sau, như
trước đây Ân Dập Diễm dẫn Oa Oa đi tới công ty, bất quá, lần này lại thêm một
người.
Một người đàn ông dù là
tướng mạo, dáng người, gia thế đều có thể so sánh với Ân Dập Diễm —— Nam Cung
Ngạo.
Mấy người phụ nữ muốn
quyến rũ Ân Dập Diễm, nhưng lại nhìn thấy một cô bé nhỏ đi bên anh, nên đành
buông tha. Nhưng giờ phút này, lúc Nam Cung Ngạo đi vào công ty thì những người
phụ nữ kia lại bắt đầu rục rịch, tựa như bây giờ.
“Cút ngay! Tôi muốn
bưng cà phê cho Nam Cung thiếu gia.” Một thư kí nào đó bưng cà phê, nghiến
răng nghiến lợi nói.
Một cô gái khác cũng
không chịu yếu thế: “Bà tám chết tiệt! Người cút ngay phải là cô mới đúng!
Không soi gương mà xem, bộ dạng hoa tàn bại liễu, Nam Cung thiếu gia sao có thể
để ý đến cô? !”
* hoa tàn bại liễu (ví
với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)
“Đúng vậy, hãy để
tôi mang tới cho Nam Cung thiếu gia!” Người con gái thứ ba bắt đầu gia
nhập chiến tranh.
Vì vậy, ba cô gái cãi
nhau một lúc, kéo quần áo, kéo tóc, cào mặt, giẫm chân. . . . . . Tất cả các
chiêu có thể sử dụng, đều đem ra hết.
Một thư kí nào đó nắm
chặt tách cà phê, cà phê đổ ra ngoài, cũng không để ý. Như cứu mạng của cô,
không chịu buông tay!
Oa Oa trong văn phòng
Tổng giám đốc chờ cà phê mà không thấy, đành phải tự mình đi ra kiếm đồ uống,
đi nhóm nhóm người hay ho này.
“Ê? Các cô đang làm
gì đó?” Nhìn thấy cà phê rơi vãi ra ngoài, bỗng dưng kêu to: “Cà phê
đổ hết ra rồi!”
“. . . . . .”
Ba cô gái hoàn toàn không để ý tới cô.
Lúc này, Ân Dập Diễm cùng
Nam Cung Ngạo đồng thời từ trong văn phòng đi ra, chứng kiến cảnh nầy, Nam Cung
Ngạo dò hỏi: “Có chuyện gì ở đây vậy?”
Ba cô gái giống như nghe
được mệnh lệnh, trong nháy mắt toàn bộ tiếng cải vả đều im bặt, không nhúc
nhích mà nhìn anh, miệng há to,
không nói nên lời.