Ban đêm, đèn rực rỡ mới
lên.
Ở bên trong Ân trạch to
như vậy, người hầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn, vừa rồi, chủ nhân Ân trạch —— Ân Dập
Diễm gọi điện thoại tới nói, Nam Cung Ngạo thế giao (mấy đời thân nhau) của anh
đêm nay tới chơi. Bởi vậy, cũng bảo người hầu chuẩn bị chút đồ ăn.
Thật ra mà nói Oa Oa
không thích, Nam Cung Ngạo hiển nhiên rất thích đến nơi đây.
Hắc, hắc, hắc!
Thật vất vả tìm được món
đồ chơi thú vị, sao cơ hội này có thể bỏ qua? Chỉ là. . . . . . món đồ chơi của
anh đã có chủ .
Nghĩ tới điều này, Nam
Cung Ngạo không khỏi có chút phiền muộn, anh cũng không phủ nhận, món đồ chơi
kia rất thú vị , nhất là khi bị anh chọc thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi
mắt xinh đẹp phẫn nộ trừng, quả thực rất vui vẻ.
“Tới đây, Ngạo. Là
bạn tốt của anh, vì chúc mừng lần này cậu lập được một công lớn, xin mời.”
Nói xong, Ân Dập Diễm nhấc ly lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Nam Cung Ngạo mỉm cười,
nể tình cũng uống cạn .
“Diễm, giữa chúng
ta, còn cần khách khí như vậy sao?” Anh đặt cốc rượu xuống.”Tận tâm
vì bang, đây là chuyện phải làm, không phải sao?”
Oa Oa dừng việc khuấy cốc
nước trái cây, sau vài giây sửng sốt, hỏi: “Vì bang?”
Tư thế rót rượu của Ân
Dập Diễm cứng đờ, chết tiệt, anh lại quên, Oa Oa của anh còn đang bên cạnh.
” Bang phái nhỏ mà
thôi, nhiều người, không có sử dụng.” Anh khóe léo nói.
Chính xác, rất nhiều
người. Nhiều lắm chỉ có hơn mười vạn người mà thôi, nhưng mà những người này
toàn bộ đều là tinh anh, dù là đánh nhau bằng tay không, đấu súng, thần trộm,
trùm buôn thuốc phiện, vân… vân…, bọn chúng đều là người giỏi.
Bọn họ chia ra phân bố ở
các nơi thế giới, một khi có tình huống đặc biệt phát sinh, chỉ cần thông qua
tuyến nội bộ, là biết được tình huống ngay lúc đó, như vậy mới có cách giải
quyết.
Về phần hữu dụng hay
không, anh nghĩ, chỉ có người trong bang mới có thể biết được. . . . . .
“Đã vô ích, vậy tại
sao còn muốn mở buổi tiệc lớn như vậy? Hmmm. . . . . . Hình như có chút không
đúng!” Oa Oa nghĩ không ra.
Ân Dập Diễm ho khan hai
tiếng, lần đầu tiên chân tay luống cuống, anh thuận tay gắp trứng tôm mình đã
bóc, đặt ở trong bát của cô.
“Nếm thử trứng tôm
do Ngạo đặc biệt mang đến .”
“Em không ăn đồ anh
ta mang đến.”
Nghe được câu trả lời của
cô, Nam Cung Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, thù rất dai a!
Tay đặt lên
trên ghế dựa, tay phải trên đùi phải, nhẹ gõ tiết tấu. Bộ dạng anh ta lười
biếng như con mèo.
“Thật là một món đồ
chơi đáng yêu.” Anh thấp giọng cười nhạo.
“Tôi không phải món
đồ chơi!” Oa Oa tức giận.
“Rõ ràng như vậy,
còn không thừa nhận sao? Giải thích chính là che dấu, em hẳn là nghe qua
.”
“Lão xử – nam! Lớn
như vậy rồi, còn thích đồ chơi, đúng là đồ trẻ con!”
“Đúng vậy a, tôi
thích đồ chơi .” Anh nói một câu nhưng lại có hai nghĩa, ánh mắt bí hiểm
nhìn về phía cô.”Hơn nữa. . . . . . Em không phải luôn cầm tượng gỗ
sao?”
Cô nghèn nghẹn, lắp
bắp.”Đó là bởi vì, bởi vì. . . . . .”
“Không phản đối a?
Cho nên. . . . . .” Anh hạ quyết định kết luận. “Em so với tôi càng
trẻ con hơn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Oa
Oa bỗng dưng đỏ lên, lắc lắc tượng gỗ trong tay, mắt thấy nước mắt như muốn rơi
xuống .
“Ngạo, đủ rồi.”
Ân Dập Diễm mở miệng, không vui nhìn Nam Cung Ngạo.
Đón nhận tầm mắt của bạn
tốt, Nam Cung Ngạo im lặng, mỉm cười không nói, nhìn cô ấy tức giận, thật sự là
càng lúc càng thú vị.