“Linh Linh linh. . .
. . .”
Một hồi chuông điện thoại
vang lên, không khí áp lực trong phòng tạm thời gián đoạn.
Trong phòng làm việc rộng
lớn, hơn mười cán bộ cao cấp đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lo sợ nhìn người đàn
ông là chủ tọa của buổi họp đang ngồi trên ghế. Sau khi vội vàng lén nhìn, đem
tầm mắt dời khỏi người anh ta, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Bàn tay thon dài ấn vào
bàn phím, lập tức thanh âm ngọt ngào của thư ký vang lên khắp phòng.
“Tổng giám đốc, 20
phút sau có buổi khiêu vũ, bạn gái ngài – tiểu thư Bắc Xuyên Hạ Tử đang chờ
ngài dưới tầng.”
Người đàn ông ngồi trên
ghế chủ tọa lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại nội bộ. Đôi mắt hung ác nham
hiểm quét nhìn một vòng, lạnh lùng nói ra hai chữ:
“Tan họp.”
Như vừa hoàn thành một
đại sự, tất cả cán bộ trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, ngồi xụi lơ trên ghế..
Nếu bọn họ phải ngồi thêm
chút nữa, chắc cũng chuẩn bị viết di chúc là vừa, chờ tử thần đến bất cứ lúc
nào.
Cả Ân thị, từ trên xuống
dưới người nào mà không biết, Ân Dập Diễm người đứng đầu Ân thị, người đàn ông
mà chỉ nghe tên thôi đã khiến người khác sợ mất mật? Chỉ cần anh ta nhúng tay,
không tới một ngày, cả giới chính trị đều run rẩy.
Nhưng mà, thân phận của
anh ta không chỉ có vậy.
Hơn nữa, cha đỡ đầu của
anh còn là Mafia ở Mĩ, là trùm xã hội đen.
Ân Dập Diễm đứng lên
trước, sau đó mới bước chân ra khỏi phòng họp.
Cận vệ lập tức tiến lên,
luôn luôn bảo vệ an toàn cho Ân Dập Diễm, đây là chức trách, bất cứ lúc nào,
bất cứ nơi đâu, an toàn của Ân Dập Diễm luôn đứng đầu.
Ân Dập Diễm giơ cổ tay
lên, liếc mắt nhìn đồng hồ kim cương vô giá trên tay, con ngươi đen nhánh hiện
lên một chút bực mình.
Nếu không phải là tiệc
sinh nhật của bạn tốt, anh sẽ không tham gia bữa tiệc nhàm chán này, bữa tiệc
sinh nhật này còn làm cho dạ dày anh rất khó chịu.
Về phần người đàn bà đang
ở dưới lầu chờ anh, anh còn không biết cô ta tên gì, ngay cả khuôn mặt, chiều
cao, gia thế. . . . . . Anh đều hoàn toàn không biết. Bởi vì anh cảm thấy không
cần, chỉ là cần người đi dự tiệc cùng mình thôi, không cần phải nhớ tên những
người đàn bà ngu xuẩn kia!
Mà anh, tiện tay chỉ, Bắc
Hạ Xuyên Tử vinh hạnh được chọn chúng, mới trở thành bạn gái cùng anh tham gia
buổi tiệc đêm nay.
Dưới lầu.
Bắc Xuyên Hạ Tử đã chờ từ
sớm, tối hôm nay cô cố ý mặc một bộ lễ phục dạ hội hở ngực, khoe dáng người
hoàn mỹ của cô không xót một chỗ, làn váy chỉ che một bên đùi cô, như ẩn như
hiện, làm người khác phải say mê. . . . . .
Cô không kiềm chế được
hưng phấn, không ngừng đổi tư thế ngồi. Cô thầm tính, hôm nay phải nắm chắc cơ
hội này, nếu có thể trở thành phu nhân Tổng giám đốc . . . . . . Cả đời về sau
cô sẽ không cần lo nữa rồi!
Không được là phu nhân
Tổng giám đốc, thì làm tình nhân cũng tốt, nghe nói làm tình nhân của anh ta có
rất nhiều lợi ích!
Dù là người nào, đều làm
cho cô rất hưng phấn.
Ân Dập Diễm vừa đi ra
khỏi thang máy riêng, vô số ánh mắt ái mộ nhìn anh.
Đương nhiên, Bắc Xuyên Hạ
Tử cũng chú ý tới người đàn ông làm cô si mê, cô nở nụ cười âm hiểm.
Ân Dập Diễm vung tay, tìm
một thư ký bên người, “Ở đâu?”
Thư ký biết anh hỏi cái
gì, anh ta cung kính đáp: “Tổng giám đốc, tiểu thư ngồi trước quầy.”
Ngón trỏ hướng về phía chỗ ngồi.
Ân Dập Diễm bình thản đi
đến, trong mắt có sự chán ghét.
Thấy anh ta đi tới, Bắc
Xuyên Hạ Tử sửa sang lại một chút, tư thế ngồi làm váy nhăn nhúm, lại thuận tay
cố ý kéo thấp lễ phục xuống. . . . . .
Ân Dập Diễm cười nhạt
nhìn của động tác của cô ta, khuôn mặt trước sau như một không biểu lộ điều gì,
nhưng nội tâm đã sớm chán ghét đến cực điểm!
Anh không khỏi hừ lạnh
một tiếng, đàn bà, quả nhiên là động vật nông cạn và ngu xuẩn nhất! (gì mà chửi
dữ vậy anh)