Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 60: 60: Tôi Thích Tô Nhược Hân



Dụng cụ ăn uống cũng mới toàn bộ.

Nhìn rất sạch sẽ, rất thèm ăn.

Gọi xong canh tê cay, Tô Nhược Hân lại gọi một phần mì thịt bò.

Gọi thức ăn dựa vào thẻ học sinh.

Người ngoài trường muốn trà trộn vào ăn chùa cũng không thể.

Hơn nữa, mỗi quầy đều treo bảng: Tiết kiệm là vinh quang, lãng phí thật xấu xí.

Nhìn nhà ăn sạch sẽ mới mẻ như vậy, khẩu vị Tô Nhược Hân tăng cao, thoải mái ăn.

Người trong nhà ăn xếp hàng dài, lúc ăn đến một nửa, loa nhà ăn vang lên.

“Các bạn học, cuối tuần vui vẻ, cảm ơn các bạn đã đến, hôm nay là ngày nhà ăn trung học Khải Mỹ lại mở cửa, để cảm ơn tất cả các bạn, bữa cơm này hoàn toàn miễn phí, muốn ăn gì thì ăn nấy, chỉ cần không lãng phí là được…”

“Thầy ơi, thầy là nói sau này thu phí thế nào đi ạ, ngon như vậy, có phải rất đắt không?” Có người dẫn đầu hỏi.

“Sẽ không, tôi đưa ra vài ví dụ, nếu mọi người cảm thấy đắt, thì ra ngoài ăn, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu mọi người cảm thấy rẻ mà còn ra ngoài ăn, vậy chính là đồ ngốc rồi.

Đám người cười ồ: “Vẫn là ví dụ nói giá tiền đi ạ.

“Mì thịt bò tô nhỏ 15 ngàn, tô vừa 21 ngàn, tô lớn 24 ngàn, canh tê cay 21 ngàn nửa ký, rau xào chay 6 ngàn, thức ăn mặn 12 ngàn…”

Nhà ăn chợt im ắng, ai nấy đều nghiêm túc dựng tai nghe báo giá.

Sau đó lại cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn ăn của mình, hồi tưởng có ngon không.

Thế này thật rẻ.

Rẻ lại ngon, còn sạch sẽ.

Thầy giáo báo giá xong, học sinh trong nhà ăn đều sôi sục: “Sau này em sẽ ăn ở nhà ăn, tiền đề là phải ngon như bữa trưa hôm nay.

“Tiền đề của em là luôn rẻ như báo giá vừa rồi.

“Có phải tôi nghe nhầm không, quá rẻ đi, tiếp tục như vậy, quán ăn bên ngoài phải đóng cửa.

“Chỉ sợ nhà ăn khiến các quán ăn đóng cửa xong lại hét giá lên.

“Đúng, tôi cũng cảm thấy có khả năng này, đến lúc đó chúng ta thiệt rồi.

“Kệ nó, bây giờ ở đâu ngon ở đâu rẻ thì đến chỗ đó, sáng nay có rượu sáng nay say.

Tô Nhược Hân vui vẻ ăn.

Dù sao cuộc sống cấp ba của cô chỉ còn hơn một tháng.

Đến lúc đó, dù quán ăn bên ngoài đều bị thức ăn rẻ và ngon của nhà ăn đánh sập, giá của nhà ăn tăng lên, cô cũng tốt nghiệp rồi.

Tính toán giá của nhà ăn, một ngày cô tiêu cùng lắm chỉ 60 ngàn, một tháng cũng chỉ 1,8 triệu.

Cô tiết kiệm chút tiền, có thể tiếp tục để dành một số tiền nhỏ đóng học phí đại học.

Cô muốn thi đại học T.

Đại học T là đại học trọng điểm toàn quốc, top 10 toàn quốc.

Nhưng chuyên ngành đang trong trạng thái chờ quyết định.

Trước sinh nhật, cô muốn học thiết kế, nhưng bây giờ lại muốn học y.

Còn muốn học luật.

Tóm lại, hiện tại có chút chứng khó lựa chọn.

Nhưng cũng không vội, chuyện chọn chuyên ngành, đợi thi đại học kết thúc căn cứ thành tích lại chọn cũng không muộn.

Hoặc chọn trường tốt, hoặc chọn chuyên ngành tốt.

Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là học tập, ngoại trừ học tập vẫn là học tập.

Thành tích không tốt, chuyên ngành khó chọn, trường học càng khó chọn.

Tô Nhược Hân đang ôn tập trong thư viện, điện thoại rung lên.

Quy tắc trong thư viện, điện thoại phải để im lặng.

Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác học tập.

Tô Nhược Hân liếc nhìn hiển thị cuộc gọi tới, dì Tăng.

Này không phải cô lưu.

Cô nhớ ra rồi.

Là Tăng Hiểu Khê.

Thu dọn đồ đạc vào túi, Tô Nhược Hân cầm điện thoại ra khỏi thư viện.

Trong lúc đó điện thoại đã tự động cúp máy.

Sau đó chỉ dừng hai giây Tăng Hiểu Khê lại gọi tới.

Tô Nhược Hân mới nhấc máy: “Dì Tăng, cháu chào dì.

“Tô Nhược Hân, hôm nay chủ nhật, buổi chiều không có việc gì chứ?”

“Cháu đang ôn tập.

” Tô Nhược Hân thành thực, cô quả thực đang ôn tập, sắp thi tốt nghiệp rồi, còn không cố gắng, cuối cùng người hối hận sẽ là cô.

Cô không có ba mẹ có thể dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Đúng à, còn hơn một tháng là phải thi đại học rồi.

“Vâng, cho nên, hơi bận ạ.

” Ba chữ phía sau là Tô Nhược Hân cố ý nói vậy, điện thoại của Tăng Hiểu Khê vừa gọi tới, cô đã cảm thấy bà tuyệt đối không phải người gọi một cuộc điện thoại là xong.

“Khụ khụ, dì cũng biết cháu bận, nhưng dì thật nhớ cháu, buổi chiều có thời gian cùng uống trà chiều không cháu?”

“Cháu xin lỗi dì, cháu thật sự không có thời gian.

” Tô Nhược Hân cự tuyệt.

“Không thể cho dì một cơ hội cảm ơn ân cứu mạng của cháu sao?”

“Dì, cháu và Hạ Thiên Tường chặn xe của dì, đây là lỗi của chúng cháu, cho nên, dì đừng bận tâm, đó là chuyện cháu nên làm.

” Tô Nhược Hân thành khẩn nói, cô cứu Tăng Hiểu Khê, chỉ là vì cứu người, không vì gì khác.

“Được rồi, vậy đợi cháu thi đại học xong, dì lại muốn mời cháu ăn bữa cơm, nếu cháu còn từ chối, dì sẽ tức giận.

” Giọng Tăng Hiểu Khê có chút tiếc nuối.

“Dì yên tâm, đợi thi đại học kết thúc, cháu sẽ chủ động gọi điện cho dì Tăng, để dì Tăng mời khách.

Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, Tăng Hiểu Khê mới bỏ qua cho cô, nhưng trước khi cúp máy vẫn bổ sung một câu: “Dì chỉ quản được mình, không quản được con trai dì, nếu hôm nào đó nó đến trường tìm cháu, thì không liên quan tới dì nha.

Tô Nhược Hân cười, không xem thành vấn đề.

Cô chưa từng gặp con trai Tăng Hiểu Khê, người ta căn bản không thể nào đến tìm cô.

Chàng trai cô gái hiện tại càng chú trọng yêu đương tự do, chỉ dựa vào lời của Tăng Hiểu Khê đã có thể đoán bà đang cổ vũ con trai theo đuổi cô rồi.

Tuy nhiên, chuyện yêu đương, không phải ba mẹ khuyến khích thì có thể thành, còn phải xem đương sự có tình cảm với nhau mới được.

Mà cô hiện tại thật sự không có tâm trạng bàn chuyện yêu đương.

“Tô Nhược Hân, cậu mau nhìn bên đó, bên đó.

” Cô còn chưa cất điện thoại, đã có người xông tới chỉ phía xéo đằng trước kêu cô xem.

Tô Nhược Hân bất giác nhìn sang.

Vừa nhìn, chỉ liếc mắt, liền ngây người.

Chỉ thấy trên mái tòa nhà dạy học, hai bên trái phải, rũ xuống hai mảnh vải đỏ thật dài.

Câu bên trái là: Vì em si, vì em dại, vì em cơm không ăn trà không nghĩ.

Câu bên phải là: Vì em sống, vì em cuồng, vì em đêm ngày không ngủ.

Câu đối ngang: Tôi yêu Tô Nhược Hân.

Cầu yêu trắng trợn.

Cô chỉ ngây người chốc lát, trước tòa nhà dạy học đã tụ tập rất nhiều người.

Đều đang suy đoán những câu phú này là ai treo lên.

Trung học Khải Mỹ là trường cấp ba trọng điểm của thành phố T.

Giáo phong rất tốt.

Dù có yêu đương, cũng tiến hành âm thầm.

Chưa từng có ai thể hiện lời yêu phô trương như vậy.

Nếu bị thầy cô chủ nhiệm bắt được, nam sinh bày tỏ có lẽ phải bị thôi học.

Học sinh nhìn đối liễn, lại nhìn Tô Nhược Hân đứng ngây ra đó, đều đang suy đoán đây là tin tức oanh động trường học ai làm ra.

“Có phải Chu Cường Vinh? Tớ chỉ biết cậu ta thích Tô Nhược Hân nhất, từ lớp 10 theo đuổi tới hiện tại Tô Nhược Hân cũng không đồng ý, còn chưa từ bỏ sao?”

“Nhất định là không bỏ cuộc, muốn trước khi thi đại học vội vàng cầu yêu một lần, nếu không sau này lên đại học mỗi người một phương, cậu ta càng khó theo đuổi được.

“Không phải Chu Cường Vinh đi, điều kiện gia đình cậu ta không tốt lắm, câu phú ngang này dài như vậy ít cũng phải mấy triệu, lại thêm nhân công treo lên, phải 5,4 triệu, thế này không giống phong cách cậu ta.

“Trương Phú Thành? Nhà cậu ta có tiền, cũng rất thích Tô Nhược Hân.

Chỉ chốc lát, mọi người đã đoán mười mấy nam sinh.

Mặt Tô Nhược Hân chỗ xanh chỗ đỏ.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.