Tối hôm đó tại nhà nó
Nó ngồi đong đưa hai chân trên chiếc xích đu sau vườn. Gió cứ thổi từng chập khiến tóc nó không ngừng bay bồng bềnh.
Những nơi yên tĩnh thế này mang lại cảm giác rất thoải mái và nó thích điều đó. Nó thà chọn ngồi ở đây hóng gió chứ chẳng muốn ngồi trong quán bar chút nào.
Bỗng có tiếng bước chân đến gần, nó lập tức quay lại
– Ai?
– Là anh đây!
Hắn bưng hai cốc cafe nhỏ bốc khói nghi ngút tiến đến bên cạnh nó
– Cho em!
– Cám ơn anh! – nó nhận lấy rồi đưa lên ngửi, quả thật là thứ tuyệt vời nhất trong hoàn cảnh này.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, cả hai im lặng không nói gì. Chốc chốc lại quay sang nhìn trộm đối phương.
Không gian yên ắng bỗng tạo cảm giác ngượng ngùng, nó nói bâng quơ ý muốn bắt chuyện
– Cafe ngon quá ha!
– Nếu em thích anh sẽ pha cho em mỗi ngày! – hắn hồn nhiên nói khiến mặt nó bỗng ửng hồng.
Hắn cứ nhìn về phía xa rồi nở nụ cười nhẹ. Giây phút đó trong lòng nó xuất hiện cảm giác lạ vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài luôn ấy.
Lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được điều đó. Ừ thì trước giờ nó đã từng yêu ai đâu. Chưa kịp yêu thì đã lấy chồng mất rồi. Nó ngồi chăm chú nhìn hắn, ngắm từng góc cạnh hoàn mĩ trên gương mặt của hắn. Lần đầu tiên nó nhận ra chồng nó là người rất đẹp trai.
Mái tóc của hắn cũng được gió lùa vào từng chập. Gương mặt hút hồn cùng với đôi mắt trong veo nhanh chóng khiến nó muốn xịt máu mũi. Sao không trẻ con như thường ngày nữa đi? Như thế người ta sẽ không suy nghĩ lung tung. Cứ trưng cái bộ mặt tuấn tú, nghiêm túc thế kia thì chẳng phải đang đốn tim người khác à?
– Gia Mẫn nè!
– Hả??? – nó giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ.
– Em suy nghĩ thế nào về anh Nhất Phong? – hắn vẫn không nhìn nó.
Nó sững sờ trong vài giây, thú thật trước giờ nó chưa từng nghĩ đến điều này
– Em….. Đối với em….. anh ấy là người rất hoàn hảo. Là mẫu người đàn ông lý tưởng của nhiều cô gái. Vừa nam tính, vừa nghiêm túc và tài giỏi nữa…. – nó vô tư nói theo những gì mình suy nghĩ.
Hắn khẽ nở nụ cười, một nụ cười chua chát mà nó không hề nhìn thấy.
Có lẽ trong mắt nó, hắn chỉ là một đứa trẻ con. Một người chỉ biết hành xử như con nít, không nam tính, không nghiêm túc như Nhất Phong.
Có lẽ hắn và nó đến với nhau chẳng qua là sự trớ trêu của duyên phận. Chỉ vì món nợ của hai bên gia đình.
Có lẽ hắn không nên thích nó, hắn nên nhường lại cho nó quyền lựa chọn sớm hơn. Hắn biết nó là một đứa có trách nhiệm nên sẽ chẳng bao giờ chịu ly hôn với hắn.
– Gia Mẫn nè! Nếu lúc đầu không vì món nợ ấy, em có làm cô dâu của anh không?
Nó chớp chớp đôi mắt to tròn suy nghĩ, có lẽ nó không hề nhận ra sự nghiêm túc trong những câu hỏi của hắn. Đôi khi nó lại vô tâm đến thế cơ đấy!
– Nếu không có món nợ đó………. Có khi cả đời chúng ta còn chưa biết mặt nhau nữa Shin à!
– Anh biết, dùng cuộc hôn nhân này để níu giữ em thì quả thật không bằng. Em có muốn……… – hắn ngập ngừng. – ……. đến với Nhất Phong không?
Nó thoáng ngỡ ngàng quay sang nhìn hắn, nó cũng không thể hiểu nổi hắn lại đặt ra một hỏi như vậy
– Anh nói gì vậy?
– Anh biết mối quan hệ giữa em và Nhất Phong trước đây rất tốt. Anh nhận ra tình cảm của anh ấy dành cho em rất sâu đậm. Có lẽ nếu không bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân này, hai người sẽ hạnh phúc lắm! – hắn áp chạt hai bàn tay vào ly cafe, đôi môi nhẹ nở nụ cười.
Nó nghe những lời đó mà không khỏi bất ngờ, thì ra hắn là người rất tinh tế. Hắn còn nhận ra điều đó trong khi hai năm qua nó cứ vô tư không hề biết là Nhất Phong thích mình.
Nhưng sao lòng nó lại đau khi hắn nói như vậy nhỉ? Mới hôm qua còn quấn lấy nó cười nói vui vẻ, vậy mà hôm nay lại muốn đẩy nó đến với người khác. Chẳng lẽ hắn không nhận ra tình cảm của nó sao?
– Anh sẽ về phòng viết giấy ly hôn, sáng mai anh đưa em kí nhé! Anh sẽ sang Mĩ để phụ giúp mẹ, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong một khoảng thời gian dài. Em bảo trọng nhé!
Hắn cố gắng quay đi thật nhanh để không phải nhìn vào đôi mắt của nó. Đôi mắt mà bao lần hắn ước có thể nhìn mãi.
“Bộp”
Lon cafe trên tay của nó rơi xuống đất. Hắn bất động tại chỗ khi có một vòng tay nhỏ nhắn đang ôm lấy mình từ phía sau. Phải! Không ai khác chính là nó. Nó ôm chặt lấy hắn như thể không muốn hắn đi.
– Shin à! Có thể nghe em nói không?
Bất giác đôi mắt hắn đỏ hoe lên, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng khiến hắn không nói được gì.
– Có lẽ em chỉ là một đứa con gái lạnh lùng khó hiểu. Phải! Em không biết cách bày tỏ yêu thương nên luôn khiến anh buồn. Nhưng thực sự………. em thích anh!
Nó cuối cùng cũng chịu nói ra lời này. Hắn á khẩu đứng hình tại chỗ, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Nó càng siết chặt vòng tay ôm hắn.
– Không phải em thích anh Nhất Phong à? – hắn nghi ngờ hỏi, bản thân vẫn chưa nhận ra được vấn đề.
Nó lắc lắc cái đầu, mặc dù đang ở phía sau lưng hắn nhưng vẻ mặt nó vẫn rất khẩn trương
– Không phải! Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi!
Hắn bỗng thấy phấn khởi vô cùng, lấy tay siết nhẹ tay nó và khẽ quay người lại
– Có thật là em chọn anh không?
Nó gật gật đầu
– Thật chứ sao không? Chẳng phải anh từng nói là thích em à?
– Anh đâu có nói là thích em đâu, ai bảo thế? – hắn cười gian.
Nó rút tay lại, nhăn mặt
– Anh đã đổi ý rồi sao?
– Không phải. Ừ thì anh không thích em……. mà là anh yêu em….. yêu vợ Gia Mẫn của anh!
Hắn nhẹ nàng kéo nó lại gần đặt lên trán nó một nụ hôn. Hắn bẹo má nó
– Lần đầu tiên anh thấy em không lạnh lùng đấy vợ iu à!
– Bởi vì anh đã làm tan chảy em rồi! Đồ ngốc!
Nó nhón chân lên đặt lên môi hắn nụ hôn ngọt ngào, hai tay vòng qua cổ hắn, Ánh trăng phản chiếu cùng với cơn gió đêm khiến khung cảnh lãng mạn vô cùng.
“Tách…..tách….tách”
– Thấy chưa? Đã bảo nếu đi rình là sẽ có chuyện hay ho để xem mà! – con nhóc Ailee cầm điện thoại chụp lại không biết bao nhiêu tấm.
Năm kẻ kia nghe thấy thế cũng gật gù
– Cũng đúng! Không ngờ chị Mẫn với anh Shin cũng lãng mạn phết! – Đậu Đỏ nhìn mọi người.
– Thui hai đứa tụi nó như vậy là yên tâm rồi! Có ngày chém nhau vì Yuko cho mà coi! – Zibi chán nản bảo.
– Nếu anh Shin chịu nhường Yuko cho em thì hai người đó sẽ không có bất cứ cuộc chiến tranh nào đâu. – Minh Hạo chu mỏ lên nói.
“Bốp”
– Ăn nói hồ đồ! Người ta lớn hơn anh một lớp đấy! Mơ với chả mộng! – Ailee phủi phủi ta trong khi Minh Hạo đang ôm đầu nhăn nhó.
Cả đám mắc cười nhưng không dám cười lớn, Mỹ Nghi khoát tay
– Vào nhà thôi! Gia Mẫn mà phát hiện chắc cả đám bị treo ngược lên quá!
– Ok. Rút quân!
Cả đám kéo nhau vào nhà, xa xa là hai cái bóng đang ôm nhau nhìn về phía ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm.
Đến đây đã kết thúc được chưa nhỉ? Bạn nghĩ sao?
………………..hết chap 20………….
*p/s: