Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 164



*Nhà trẻ của Tuấn Dương:

– Các em đọc theo cô này!

Cô giáo đọc lên một chữ cái, lũ trẻ bắt đầu râm ran đọc theo. Riêng cái thằng quỷ con ngồi cuối lớp thì đang ngồi đọc truyện tranh. Gương mặt đẹp trai lém lỉnh khiến các cô bé ngồi gần đó phải nhìn chăm chăm.

Mái tóc nâu lãng tử cùng đôi mắt nâu trong veo hút hồn, thỉnh thoảng lại chớp chớp khi đọc đến đoạn gay cấn.

Bỗng:

– HOÀNG TUẤN DƯƠNG!!! – cô giáo hét lên.

Tuấn Dương phản xạ nhanh đứng dậy:

– Dạ thưa cô!

– Em có đang tập trung nghe cô đọc bài không đấy?

– Dạ có ạ! – cậu nhóc gật lia gật lịa cái đầu.

– Thế cô đã đọc đến chữ nào rồi? – cô giáo cầm cây thước nhịp nhịp khiến cậu nhóc run run.

Vận động cái đầu hết công suất, cố gắng nhớ lại lần cuối cả lớp đọc lớn lên chính là:

– Là chữ E thưa cô!

– Tốt! Ngồi xuống đi!

Thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Dương ngồi xuống quệt mồ hôi trên trán. Xém tí nữa là bị bắt quả tang rồi, mẹ mà biết chắc mông cậu sẽ nát cho coi.

Mà ngồi trong lớp chán như con gián, cậu đã biết đọc biết viết từ lâu rồi cơ mà. Ngồi nghe tụi bạn đọc đi đọc lại bảng chữ cái mà nhức hết cả đầu, Tuấn Dương chán nản nhìn lên bảng, cái miệng lép nhép như thể đang đọc theo.

Được một lát nằm dài trên bàn thì cậu lăn ra ngủ quên, yên giấc được chốc lát thì lại xém té ghế:

– HOÀNG TUẤN DƯƠNG!!!!

– Á…dạ thưa cô!

Giật mình đứng lên, cậu dụi dụi mắt. Trong lòng lầm bầm:” Cô giáo gọi tên mình mà cứ như gào thét ấy!”

– Em lăn ra ngủ trong giờ học thế mà coi được à?

– Dạ em xin lỗi nhưng thực sự giọng cô truyền nhiễm….á nhầm truyền cảm quá nên em không cưỡng lại được! Hì hì – cậu đưa tay lên gãi gãi đầu.

– Lại già mồm, nhất định hôm nay cô sẽ mách mẹ em!

Tuấn Dương như bị điện giật, nhảy cẫng cẫng lên nghiêm trọng:

– Thôi mà cô, đừng mách mẹ em! Cô không muốn thấy em lang thang ngoài đường chứ? Mẹ em nổi giận lên là ghê lắm! Tha cho em lần này nha cô!

– Tại sao cô phải nghe lời em?

– Tại vì trẻ em là tương lai của đất nước! – thằng bé láu cá nói.

– Em đúng thật là cái gì cũng nói được! Ra về ở lại trực nhật một mình cho cô!

– Vâng thưa cô!

Cậu chán nản ngồi phịch xuống ghế, đúng là chán thật. Ngủ chưa được bao nhiêu thì lại phải trả một cái giá đắt. Haizz!

– Ta quay lại bài học, Tiểu Thanh! Đọc giúp cô đi nào!

Một cô bé con trông rất hiền đứng lên cất giọng, lớp học im lặng nghe ngóng vì bị thu hút bởi cái giọng trong trẻo ấy. Riêng Tuấn Dương “đập chai” nhà ta thì cứ ngồi chống cằm, trưng cái bộ mặt thiễu năng nhìn ra cửa sổ.

@

Hắn ngồi trên xe mà tỏ vẻ hơi chán nản, sáng giờ đi loanh quanh khu mua sắm mà chẳng thể gặp lại thằng bé kia.

Có chút thất vọng, hắn chống cằm thở dài. Gương mặt siêu baby luôn.

Tài xế lái xe hướng về phía khách sạn, bất ngờ điện thoại trong túi quần anh ta rung lên. Đảm bảo an toàn, anh ta gắn tai nghe vào và nhấc máy:

– Alô.

– Anh à, em đây! Hôm nay anh đón con giúp em nhé! – giọng vợ anh ta cất lên bên đầu dây kia.

– Anh đang trong giờ làm việc, không thể đón con được đâu!

Hắn im lặng ngóng mỏ lên nghe xem chuyện gì. Đôi mắt hơi nhướn lên khi hiểu ra sự việc.

– Em xin lỗi! Em đang ở chỗ của mẹ nên không ghé đón con được! Anh ráng đi mà!

– Anh nghĩ ông chủ của anh sẽ ……..

– Anh cứ việc đón đứa bé đi! – giọng hắn ở phía sau cất lên khiến người tài xế phải quay lại ngơ ngác.

– Bang Chủ! Thế sao được?

– Có gì đâu mà không được! Tôi cũng không muốn quay về khách sạn sớm đâu. Anh có thể đi rước đứa bé!

– Thật sao? Cám ơn Ngài rất nhiều ạ! – anh ta quay sang nói vào tai nghe – Em à, anh đón con cho nhé!

Người tài xế rối rít cảm ơn hắn rồi nhắm thẳng hướng nhà trẻ, hắn nhìn hai hàng cây xanh mát bên đường cũng cảm thấy dễ chịu phần nào.

Xe dừng lại trước một nhà trẻ nhỏ, lũ con nít túa ra được phụ huynh rước về nhà. Anh tài xế ra khỏi xe rồi hướng mắt về phía cổng trường mà trông ngóng bóng dáng đứa con gái thân yêu.

Tuấn Dương hai tay đút túi quần, miệng lép nhép:

– Uổng công mình gọi điện về nhà xin phép mẹ là sẽ về trễ hơn một tí, cuối cùng cô giáo lại tha cho mình. Bây giờ có lẽ mẹ đã đến quán bar để quản lí sổ sách rồi, gọi mẹ đến rước thế nào cũng bị ăn mắng một trận cho xem. Thôi thì đi mua kem và truyện tranh vậy!

Tuấn Dương thong thả bước từng bước ra cổng trường. Trong lòng vô cùng khoái chí khi nghĩ sắp được mua thêm truyện.

Hắn ngồi trên xe chống cằm nhìn lũ con nít. Anh tay xế bỗng vẫy vẫy tay:

– Tiểu Thanh! Ba ở đây này!

Cô bé chạy đến ôm chầm lấy cổ ba cất giọng non nớt:

– Ba ơi!

– Hôm nay học ngoan không? – khẽ hôn lên hai cái má phúng phính, anh ta hỏi.

– Dạ ngoan! Mình về nhà đi ba!

Mở cửa xe cho con, anh tài xế ân cần cài dây an toàn cho cô bé. Thấy trong xe có một chú lạ mặt, Tiểu Thanh ngây thơ hỏi:

– Ba ơi, chú này là ai vậy?

– Chú ấy là chủ của ba đấy! – anh ta leo lên xe đóng cửa lại rồi vặn chìa khóa.

– Chào chú! – cô bé cười híp mí.

Hắn vẫy tay:

– Chào con!

Chiếc xe từ từ lăn bánh nhưng bỗng hắn nhận ra một cái bóng bé nhỏ vừa bước ra đến cổng trường. Gương mặt tinh anh, trắng trẻo ấy như hằn sâu vào não.

– Dừng xe!

Chiếc xe thắng kít, hắn mở cửa bước xuống tiến đến chỗ Tuấn Dương. Thằng nhóc nhanh chóng nhận ra người quen, nó nhảy tưng tưng lên:

– A…. Chú! Chú!

– Còn nhớ chú sao? – hắn đối với thằng nhóc cực kì thân thiện. Trong lòng bỗng trở nên cực kì thoải mái. Đút tay vào túi quần, hắn cúi xuống xoa lên mái tóc nâu kia.

– Nhớ chứ! Chú là người hôm qua bị con làm bẩn giày đúng không?

– Thì ra con học ở đây à? Chúng ta quả thật rất có duyên nhỉ?

– Vâng. Mà chú làm gì ở đây? – thằng nhóc tỏ vẻ thắc mắc.

– Chú đi đón con gái cùng một người bạn, không ngờ được gặp lại con đấy! Tiểu hot boy!

– Hôm qua chú hứa nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa thì nhất định sẽ đãi con ăn kem mà. Giữ lời hứa chứ? – hàng lông mày giống hắn y như đúc nhướn nhướn lên trông rất gian.

– Được thôi! Ta đi ăn kem!

Tuấn Dương vui quá nên hai mắt sáng lên:

– Yeah! Mà khoan đã…..

Giơ tay lên xem đồng hồ, bỗng mặt cậu trở nên đăm chiêu. Hắn thấy lạ liền hỏi:

– Sao vậy?

– Chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ thôi! Cháu đã hẹn với mẹ rồi, nếu mẹ đến trường mà không thấy cháu nhất định tối nay cháu sẽ ăn đòn nát đít!

Hắn bật cười bẹo má thằng nhóc:

– Lo xa quá đó ông tướng! Ăn kem chắc không đến một tiếng đồng hồ đâu, chú hứa sẽ đưa cháu trở lại đây trước khi mẹ cháu đến được chưa?

– Vâng. Thế thì được!

Hắn dắt tay Tuấn Dương chỗ chiếc xe hơi đen đang đậu. Hai đứa nhóc nhìn nhau ngơ ngác:

– Tiểu Thanh! Cậu làm gì ở đây?

– Mình được ba đón về! – cô bé chỉ vào anh tài xế ngồi bên cạnh. – Còn cậu?

– Mình được chú đẹp trai mời đi ăn kem! – vừa nói vừa cười trông dễ thương dã man.

@

Hắn và thằng bé ngồi ở trên ghế đằng sau, trên đường đi cả hai cứ nói chuyện không ngừng nghỉ.

– Tuấn Dương! Nhà cháu ở đâu?

– Cách đây khoảng 20 phút chạy xe ạ!

– Cháu có thể tính được thời gian từ nhà đến trường luôn à?

– Thì lấy độ dài đoạn đường chia cho vận tốc mà xe của mẹ đạt đến, ra ngay thôi ạ!

Hai người lớn trên xe tỏ ra khá bất ngờ trước chỉ số thông minh của thằng bé. Trông gương mặt nó thông minh đến thế kia cơ mà.

– Sao cháu biết được công thức đó?

– Cháu nghe anh hàng xóm nói ạ!

– Giỏi nhỉ? Thế chú đố cháu nhé!

– Được! Cháu sẽ thử!

Hắn đưa tay sờ cằm hồi lâu, sau đó hỏi:

– Cháu biết ADN là viết tắt của từ gì không?

Tuấn Dương im lặng, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Hắn liền xoa đầu:

– Hỏi chơi thôi chứ chú biết cháu không trả lời được đâu!

– Cậu Chủ à! Ai lại đố một thằng bé 6 tuổi câu hỏi hóc búa như vậy chứ, tôi còn không biết huống hồ….

– Đúng vậy! Hahaha…..

– Acid Deoxyribo Nucleic!

Tiếng cười của hai người lớn tắt hẳn, thay vào đó là hai gương mặt há hốc không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa. Anh tài xế xém lạc tay lái, còn hắn thì nhìn thằng bé như sinh vật lạ.

Gương mặt ngây thơ cười, Tuấn Dương không hề biết bản thân đã làm người đối diện phải bất ngờ như thế nào. Hắn xanh mặt nhìn nó:

– Sao….sao….con lại biết?

– Có lần con xem trên tivi, thế là nhớ đến bây giờ luôn!

– Chú thực sự lấy làm ngưỡng mộ với chỉ số IQ của con đấy nhóc à!

Tiểu Thanh quay lại kể:

– Ở trong lớp, mỗi một mình Tuấn Dương biết đọc và biết viết thôi đó ạ! Còn nữa, cậu ấy tính toán nhanh hơn cả máy tính nữa.

– Cái gì? Thật không? – hai người lớn đồng thanh.

– Dạ thật!

– Ôi trời! Đẹp trai mà còn thông minh nữa, ba mẹ con chắc hãnh diện về con lắm!

Tuấn Dương ngẫm nghĩ rồi nói:

– Mẹ con thì chắc là như vậy nhưng còn ba con thì….

– Tới nơi rồi! Xuống xe thôi! – giọng của chú tài xế cắt ngang khiến Tuấn Dương bỏ lỡ đoạn quan trọng.

Ba của Tiểu Thanh bế cô bé lên rồi tiến vào bên trong, hắn dắt tay Tuấn Dương đi phía sau.

– Cậu chủ! Tôi và con bé đi mua sắm ít đồ! Khi nào ăn xong cứ gọi cho tôi!

– Được rồi! Anh đi đi!

Cha con của Tiểu Thanh vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Bỗng dưng cậu bé thắc mắc tại sao mình lại không có ba và hiện giờ đang rất muốn có ba.

Đôi mắt nhỏ cụp xuống buồn bã, bỗng hắn cúi xuống nhấc Tuấn Dương lên bế trên tay.

– Như thế này cho khỏi lạc nhé! Ta lên tầng trên ăn kem thôi!

Bỗng thằng nhóc nhìn hắn không chớp mắt, nó cảm thấy rất mến người chú này. Cái cảm giác giống như nó được ba bế trên tay vậy. Niềm vui của một thằng nhóc lên 6 đơn giản chỉ là như thế thôi.

Tuấn Dương bỗng cười tinh nghịch:

– Chú ơi! Chú đẹp trai quá à, lại còn cao nữa! Con ngưỡng mộ chú ghê!

– Sau này lớn lên chắc chắn con sẽ giống như chú thôi với điều kiện là phải ăn thiệt nhiều vào!

– Vâng. Con biết rồi! Mà chú bế con thế này con thấy thích lắm!

Hắn mỉm cười rồi bước đi tiếp, mấy cô nhân viên trầm trồ không ngớt:

– Xem hai cha con nhà đó kìa! Đẹp trai quá đi!

– Đúng vậy! Họ giống nhau như khuôn đúc!

– Đẹp một lúc cả hai người như thế sao? Thật là hiếm thấy!

Tuấn Dương hãnh diện hỉnh cả mũi, cậu nhóc tỏ ra khoái chí khi người khác nghĩ cậu có một người ba đẹp trai. Không hiểu sao lại thấy thích quá cơ!

– Làm ơn cho ly kem sôcoola, nhiều sữa! – bất ngờ hắn và Tuấn Dương đồng thanh khiến chị phục vụ ngơ ngác.

Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau:

– Chú/con cũng thích ăn kem sôcoola hả? – đồng thanh tập 1.

– Loại nhiều sữa ấy! – đồng thanh tập 2.

– Và phải là ly lớn nữa. – đồng thanh tập 3.

@

Chị phục vụ vừa ghi lại vừa mỉm cười:

– Sẽ có kem cho quý khách ngay! Hai người thật giống nhau.

Tuấn Dương đong đưa hai chân nhìn ra cửa kính, hắn liền cất tiếng hỏi:

– Tuấn Dương! Mẹ con là người thế nào?

– Mẹ con sở hữu thân hình có những đường cong mềm mại và rất thu hút, mẹ đẹp hơn cả người mẫu nữa! – cậu nhóc hỉnh mũi khoe khoang.

– Phải không đó? Còn gì nữa?

– Mẹ trẻ lắm, lại rất thương con!

– Ừm thế nên con phải ngoan biết không? – hắn lại xoa đầu thằng bé mỉm cười.

– Vâng. Mà chú này! Có phải ai cũng có ba không?

Hắn gật đầu:

– Tất nhiên rồi! Ai cũng đều có ba hết! Thế còn Tuấn Dương thì sao? Ba của con là người như thế nào?

Cậu nhóc hơi buồn, đưa mắt nhìn xuống chân khẽ đáp:

– Dạ….thực…sự…con không có….

– Kem của quý khách đây ạ!

Lại một lần nữa cuộc nói chuyện bị gián đoạn ngay khúc quan trọng. Chị phục vụ đặt hai ly kem hoành tráng lên bàn khiến Tuấn Dương liếm mép thích thú:

– Oa! Trông ngon quá!

– Thế thì ăn mau đi!

Tuấn Dương ăn say sưa đến nổi kem dính đầy mép, hắn bật cười vì trông thằng nhóc quá đáng yêu. Đưa tay cầm khăn giấy lau miệng cho thằng bé, hắn ước gì mình có một đứa con trai kháu khỉnh như thế.

Một bóng đen nép sau bức tường đứng cách họ không xa. Người đó rời đi nhanh chóng. Ai vậy ta???

…………………………………….

Hắn lại bế Tuấn Dương xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa hỏi:

– Kem ngon không?

– Dạ rất ngon ạ!

– Còn 20′ nữa là mẹ cháu đến đón đấy! Ta khẩn trương về nhanh thôi.

Liên lạc với anh tài xế, chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng hướng nhà trẻ ban sáng.

Xe dừng lại, hắn mở cửa xe cùng thằng bé bước xuống:

– Hôm nay con thấy vui không?

– Dạ vui lắm ạ! Cám ơn chú nhiều nha!

– Tuần sau chú về Mĩ rồi, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. – hắn buồn bã thông báo.

– Sao thế ạ? Cháu không chịu đâu, cháu thích chú rồi chú không được đi như thế! – Tuấn Dương đưa tay ôm lấy chân hắn.

Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, tự dưng lần đầu tiên hắn nhận ra cảm giác chia tay sao mà buồn đến thế.

– Chú còn nhiều việc cần giải quyết nên phải quay về! Ngoan nào!

– Cháu không chịu đâu! Hic…hic… – thằng bé bỗng sụt sùi trông phát tội, con nít khi mến ai rồi thì cảm xúc sẽ rất khó tả.

– Chú ghi lại số điện thoại cho cháu nhé! Nếu muốn đi ăn kem nữa thì gọi cho chú, được không? Ngoan nín đi nào! – hắn đưa tay lau nước mắt trên gương mặt siêu baby kia.

Tuấn Dương nhanh tay cất tờ giấy vào balô, sau đó vội nhìn đồng hồ rồi bảo:

– Thôi chết! Mẹ cháu sắp đến rồi! Chú đi nhanh đi kẻo mẹ cháu bắt gặp cháu nói chuyện với người lạ thì sẽ bị mắng đấy!

– Ok. Vậy chú đi nha! Bye bye!

Hắn và thằng nhóc vẫy tay với nhau rồi leo lên xe, ló đầu ra ngoài cửa kính hắn dặn:

– Nhớ gọi điện thoại cho chú nhé!

– Vâng. Tạm biệt chú!

Chiếc xe vừa lăn bánh đi thì từ xa đã có một chiếc môtô trắng lao đến và thắng két lại trước mặt Tuấn Dương. Nó tháo mũ bảo hiểm rồi nhìn theo chiếc xe đang chạy đi ở trước mặt cách một đoạn khá xa:

– Ai thế?

Tuấn Dương nhanh trí đáp:

– Là gia đình của bạn con, họ vừa đón bạn ấy về!

– Sao nước mắt nước mũi tèm lem vậy nè? Bị gái bỏ à? – nó lấy khắn giấy lau mặt cho thằng nhóc, thuận miệng nên trêu.

– Không phải mà! Mẹ này kì ghê! – Tuấn Dương nhăn nhó tỏ vẻ không đồng ý.

Hai mẹ con lên xe trở về nhà ngay lúc đó.

………………………………………

*Tại một nơi cách đó không xa:

– Cái gì? Trịnh Tuấn Anh dành thời gian để đi ăn kem với một thằng nhóc à?

– Vâng ạ.

– Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang lừng danh thế giới mà sao thằng đó lại rảnh rỗi đến như vậy nhỉ?

– Tôi nghĩ hắn và thằng nhóc đó có thân thích nên mới đi ăn cùng nhau.

– Được rồi! Tiếp tục theo dõi hắn cho ta!

– Dạ vâng thưa Bang Chủ!

……….hết chap 42……………..

@

*Những gia đình nhỏ!

………………………………………

*Buổi tối tại nhà nó:

Thay xong bộ quần áo ngủ, nó leo lên giường nằm cạnh con trai như mọi khi. Đưa tay lướt lướt chiếc điện thoại, nó quay sang hỏi:

– Tuấn Dương! Tối nay con muốn nghe nhạc hay muốn mẹ kể chuyện?

Thằng bé không đáp chỉ nhích sang nằm lên cánh tay của mẹ nó, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai ngước lên:

– Con muốn nói chuyện với mẹ cơ!

– Chuyện gì ấy nhỉ?

Tuấn Dương chu mỏ, gương mặt nghĩ ngợi, bàn tay vòng sang ôm lấy eo mẹ:

– Tại sao con không có ba giống các bạn hả mẹ?

Tim nó như muốn ngừng đập khi giọng nói non nớt ấy hỏi thế. Vết thương lòng lại nhói lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi rồi.

Khẽ vuốt tóc con, nó đang cố tìm ra một câu trả lời đúng nghĩa nhưng nó nên đáp làm sao đây?

Nó đã từng muốn quên hắn, muốn xóa đi tất cả quá khứ liên quan đến hắn nhưng làm sao có thể trong khi phiên bản thu nhỏ của hắn cứ ngày ngày qua lại trước mặt nó cơ chứ?

Hôn lên tóc con, đôi mắt nó bắt đầu đỏ hoe, nơi sống mũi cay xè.

– Mẹ xin lỗi con!

Thấy giọng nói mẹ có chiều thay đổi, cậu nhóc lập tức cuốn quýt lên:

– Không! Con chỉ hỏi thế thôi, con không cần ba nữa, con chỉ cần mẹ, mỗi mình mẹ thôi! Mẹ đừng khóc mà!

Bản thân cứ ngỡ mẹ buồn, mẹ nghĩ là mình thương ba hơn nên mẹ mới khóc. Dù thông minh nhưng rốt cuộc Tuấn Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ vẫn thật đơn giản và vô tư.

Nó hôn lên má con làm gương mặt trắng trẻo vương lại vài giọt nước, nhẹ nhàng nói:

– Con thực sự không muốn biết vì sao ba con không sống cùng chúng ta à?

– Không! Con không hỏi nữa, mẹ cũng đừng khóc nữa nha! Con chỉ cần mẹ là đủ lắm rồi!

Tuấn Dương ôm mẹ thật chặt, rúc mặt vào ngực mẹ nũng nịu. Nó ôm con trai vào lòng, trái tim như bị ai đó siết chặt. Có phải Tuấn Dương không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ đều là lỗi của nó không? Nếu ngày đó nó không bỏ đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Nhưng làm sao nó có thể? Nó còn lòng tự trọng, còn sỉ diện cơ mà. Hắn đã nặng lời với nó và chính hắn đã tự chuốc lấy. Hắn là người có lỗi lớn nhất nhất đối với Tuấn Dương.

Nó nhắm nghiền mắt, mặc cho mọi chuyện qua đi. Bỗng giọng nói ngọt ngào của Tuấn Dương lại vang lên:

– Mẹ này!

– Hửm?

– Con muốn kể mẹ nghe một chuyện nhưng tuyệt đối mẹ đừng la con nhé!

– Láu cá! Con lại gây chuyện gì nữa sao hả? Nhóc con! – nó xoa đầu thằng bé, đưa đôi mắt trách yêu.

– Con có quen một chú kia, chú ấy tốt bụng lắm, ngày hôm nay còn đưa con đi ăn kem nữa.

– Tuấn Dương!!! Không phải mẹ đã dặn là phải tránh tiếp xúc với người lạ sao? Con thật là hư hỏng! – nó nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

– Mẹ à…. Chú ấy thực sự không phải người xấu đâu. Con và chú đó thực sự rất có duyên với nhau, gặp nhau liên tiếp hai lần.

– Thế chú ấy và con có nói gì không?

– Có, chú ấy khen con đẹp trai và thông minh. À! Còn có cùng sở thích ăn kem sôcôla nữa!

– Thế chú ấy tên gì? Nhà ở đâu?

– Ấy chết, con quên hỏi tên mất rồi! Chú ấy nói là tuần sau phải quay về Mĩ để giải quyết công việc gì đấy. Mẹ à…..

Tuấn Dương ngập ngừng, giương đôi mắt buồn bã ngước lên nhìn mẹ. Nó nhẹ giọng:

– Sao vậy?

– Lúc chú ấy bế con trên tay, con thực sự có cảm giác giống như được ba bế vậy. Rồi lúc ngồi ăn kem và đi xe cùng nhau nữa. Con thấy vui lắm! Mẹ có thể kể cho con nghe về ba có được không? Một chút thôi cũng được!

Đôi mắt bé nhỏ giống như đang cầu khẩn, gương mặt đó y như hắn. Giống đến bất ngờ, sống mũi nó đỏ ửng lên. Phần vì thương con không muốn mãi giấu giếm, nó hôn lên trán thằng bé rồi thủ thỉ:

– Ba của con đẹp trai lắm, không khác gì một hot boy. Đã thế còn rất cao nữa, mẹ chỉ đứng ngang vai của ba thôi! – nó cười nhẹ.

Tuấn Dương thích thú quay sang ôm nó, mắt chớp chớp:

– Ba con thực sự tuyệt vời thế sao? Mẹ kể tiếp đi mẹ!

– Rồi mẹ gặp ba con, lúc đầu cả hai ghét nhau lắm. Người thì khó tính, người thì trẻ con nhí nhố nên lúc nào cũng lườm liếc nhau. Nhưng sau một thời gian sống chung, ba mẹ dần dần có tình cảm và thế là mẹ có con đấy!

Tuấn Dương nhăn nhăn mũi:

– Chắc toàn là mẹ ăn hiếp ba chứ gì!

Nó cười hiền đưa tay véo mũi thằng nhóc:

– Lại đứng về phe của ba rồi!

– Rồi sau đó thì sao? Ba con và mẹ như thế nào nữa?

– Ba con đang ở một nơi rất xa, vì thế nên chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau được.

Áp mặt vào khuôn ngực mềm mại của mẹ, nhóc lại hỏi:

– Mẹ này! Con muốn xin mẹ một việc có được không?

– Việc gì ấy nhỉ?

– Còn một tuần nữa là chú hot boy kia đi rồi, con thực sự rất mến chú ấy. Mẹ cho con đi ăn kem với chú ấy một buổi nữa nha!

– Sao con lại tùy tiện như thế? Nhỡ đó là người xấu bắt cóc con đi luôn thì sao?

– Không phải đâu! Chú đó không phải là người xấu đâu. Chú ấy đi xe hơi sang trọng lại dịu dàng với trẻ con nữa. Mẹ cho phép đi mà mẹ!

Cái giọng non nớt van nài thống thiết, nó thầm kêu trời mà không biết phải làm sao. Thằng bé này đúng là một đứa nhỏ cứng đầu, không biết tìm lí do nào để ngăn cản con nữa.

Kéo chăn qua người, nó lập tức bắt sang chủ đề khác:

– Khuya lắm rồi! Mai ở trường còn có bài kiểm tra, con ngủ sớm đi!

– Con không chịu, mẹ đồng ý thì con mới ngủ! – đạp tung chăn ra, cậu nhóc mếu máo.

– Mẹ cho ra sân ngủ bây giờ, ngoan ngủ đi!

– Mẹ cho con đi nha mẹ, chỉ là ăn kem cùng nhau thôi mà!

– Mẹ sẽ suy nghĩ lại, giờ thì con có ngủ hay không? – nó gằn giọng.

Nghe ba từ “suy nghĩ lại” từ miệng của nó, Tuấn Dương mừng quýnh cả người:

– Dạ, ngủ ạ!

Khẽ tắt đèn, nghe những tiếng thở đều đều của con trai, nó thực sự nhẹ nhõm hẳn. Bỗng nghĩ đến những chuyện ban nãy, nó lại nhớ hắn.

Nước mắt thấm ướt cả gối, nó ước phải chi bây giờ trên chiếc giường này có cả ba người thì hạnh phúc biết mấy. Tuấn Dương sẽ không phải khao khát có ba như thế. Nó cũng chẳng cần dằn vặt suốt bao năm nay.

Không biết người chú đẹp trai mà thằng bé nhắc đến là ai, hẳn là phải thú vị lắm nên thằng nhóc mới thích thú như thế. Nó vẫn không thực sự an tâm, nếu lỡ là kẻ xấu thì biết tính làm sao?

Tuấn Dương là mạng sống của nó, nếu lỡ có chuyện gì làm sao nó sống nổi? Nhưng nếu không cho phép thì cũng thấy tội nghiệp cho con trai, trông háo hức thế kia mà.

Thôi thì coi như tiễn người chú kia về nước, nó quyết định sẽ cho Tuấn Dương đi ăn kem một lúc. Chắc sẽ không sao đâu vì nếu muốn làm hại thì đã ra tay từ lâu rồi. Với lại với thế lực của nó hiện giờ, nó không tin không bảo vệ được con mình.

Nó trở về quản lí 10 cái quán bar kia, tuy nhiên luôn giấu đi danh tính vì sợ thế lực của Hắc Long Bang sẽ tìm ra. Người ta chỉ biết thành phố này lại được ổn định như 7 năm về trước, và cái tên Nữ Quái lại được đồn thổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.