*Thành phố New York, lãnh địa Hắc Long:
– Shin! Phía bên Đài Loan có một bang hội lớn muốn hợp tác! – Zibi vẫn không thay đổi gì ngài việc càng ngày càng đẹp trai hơn khi vừa lên chức bố.
Trên chiếc bàn làm việc sang trọng kia không ai khác ngoài hắn – Trịnh Tuấn Anh với mái tóc kiểu cách cùng với bộ vest đen lịch lãm. Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang, hắn đã trở về với hình ảnh nghiêm túc.
– Thông tin về bang hội đó đi!
– Một Bang hội khá tầm cỡ, trên dưới khoảng 3 ngàn người. Bang chủ mời mầy sang đó vào ngày mai.
– Được. Sắp xếp vé máy bay đi! Mà khoan…….. Đặt luôn vé máy bay vào ngày hôm nay luôn đi. Mọi việc bên đây trông cậy vào mầy nhé!
Hắn nói rồi đừng dậy bước ra khỏi phòng. Zibi trông theo, hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Điện thoại trong túi quần rung lên:
– Alô.
– Ba ơi, khi nào thì ba về? – giọng nói bập bẹ của một cậu nhóc ba tuổi vang lên bên kia đầu dây.
Zibi bật cười ngọt ngào nói chuyện với con trai:
– Ba còn bận nhiều việc lắm chắc sẽ về trễ! Xin lỗi con trai nhé!
– Không được, mẹ đã nấu cơm rồi, ba không về mẹ sẽ nổi giận ghê lắm!
– Thế ba về ăn cơm với hai mẹ con rồi lại làm việc tiếp được không?
– Dạ được. Con đợi ba!
– Bye bye bảo bối nhé!
Cúp máy, Zibi nhanh chân rời khỏi đó.
Cậu bé vừa dập máy thì người phụ nữ ngồi bên cạnh đã hỏi dồn:
– Sao rồi? Ba về chứ? Khi nào thì về?
– Ổn rồi. Bà sẽ về và có lẽ đang trên đường về! – thằng bé tròn trĩnh nở nụ cười có lúm đồng tiền y hệt Zibi.
Mỹ Nghi sung sướng đập tay với nó:
– Yeah! Giỏi lắm con trai, hôm nay mẹ cho ăn đùi gà nhé!
Hai mẹ con dắt tay vào bếp, do ăn đùi gà của mẹ riết mà cậu bé con lại tròn trịa đáng yêu cực kì. Hai cái mông lúc lắc với mỗi bước đi trông dễ thương ghê.
……………………………………..
Sau một khoảng thời gian ngồi máy bay cuối cùng hắn cũng đã đặt chân đến Đài Loan – nơi đã mang nó đến với hắn.
Ngồi trên xe hơi nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, chỉ ước gì hắn có thể bắt gặp một hình bóng quen thuộc mà hắn nhớ nhung suốt bao nhiêu năm.
– Dừng xe!
“Kíiiit”
Chiếc xe dừng trước một trung tâm mua sắm, hắn xuống xe và bảo:
– Cứ lái xe và mang hành lí về khách sạn trước đi!
– Vâng thưa Bang Chủ!
Từng bước chậm rãi bước vào bên trong, thân hình rắn chắc trong bộ vest đen lịch lãm khiến bao nhiêu cô gái phải ngước nhìn. Hắn không thèm quan tâm, một tay đút túi quần tiến lên tầng trên.
Sau một hồi ngắm nhìn, hắn không hay là mình đã đứng trước khu sản phẩm dành cho trẻ em. Nơi nó và hắn từng đứng để ngắm nhìn những chiếc nôi xinh xinh kia. Nhớ nó. Thực sự rất nhớ nó.
Thông qua tấm kính, hắn cứ mãi đứng ngây người ra đó để ngắm những chiếc nôi em bé đủ màu sắc trong kia.
“Bộp”
Một tiếng động nhỏ vang lên lôi hắn trở về thực tại, cảm giác như có ai đó vừa ngã xuống chân mình.
Tuấn Dương vì chạy nhảy lung tung nên đã chân nọ vấp chân kia, kết quả cây kem cậu nhóc đang ăn dở đã yên vị trên giày của chú áo đen.
– Ôi cây kem của mình!
Ngồi nhìn cây kem ra vẻ tiếc nuối, cậu nhóc không hay là có một ánh mắt trên cao nhìn mình nãy giờ.
– Nhóc con, không định xin lỗi chú hả?
Khẽ ngước lên, nuốt khan một cái. Cậu nhóc gãi đầu cười cười:
– Dạ…. Con xin lỗi!
Ngồi xổm xuống để “cân bằng chiều cao”, hắn xoa đầu thằng nhóc:
– Con làm bẩn chiếc giày bên phải của chú rồi này! Đền đi! – định bụng sẽ trêu thằng nhóc một mẻ, hắn cười đầy ẩn ý.
– Thế chú đợi con đi mua cây kem khác làm bẩn chiếc bên trái luôn cho đủ bộ nhé!
Tuấn Dương vô tư định chạy đi thì bị hắn bắt tay níu lại:
– Nè nhóc, đối đáp khá đấy! Nhỡ con đi không quay lại thì sao?
– Con lấy danh dự của chú ra để bảo đảm mà! Hihi….
– Con hay quá ha Tiểu Quỷ! – hắn lấy làm thích thú với thằng bé trước mặt.
– Ai bảo chú không chịu né con, báo hại cây kem con chỉ mới ăn phân nửa thôi đã phải trang trí cho giày của chú! – Tuấn Dương nhăn nhó khó chịu.
– Con chạy nhảy không nhìn đường mà còn đổ thừa cho chú nữa là sao nhỉ?
– Hihi….. Con nói vậy thôi trúng ai người đó tự nhột mà!
Nụ cười để lộ chiếc răng khểnh kute, hắn sững người vì trông mặt thằng bé quen thuộc một cách kì lạ. Đang cố nhớ lại thì điện thoại trong túi rung lên:
– Alô. Tôi nghe đây!
– Thưa Bang Chủ! Ông ta đang trên đường đến khách sạn để gặp cậu!
– Được rồi tôi quay về ngay!
Hắn cúp máy, quay sang “Tiểu mỹ nam” trước mặt:
– Chú có việc bận nên phải đi gấp! Nếu có duyên gặp lại chú sẽ mời con ăn kem nhé!
– Thiệt không? Chú đã đẹp trai mà còn tốt bụng nữa cơ đấy! – hai mắt Tuấn Dương sáng lên.
– Ừm…. Bởi vì con cũng đẹp trai nên nếu hai chúng ta đi chung thì sẽ trở thành một cặp hot boy đấy! Thôi chú đi đây!
Hắn đứng dậy quay lưng đi, Tuấn Dương vẫy vẫy tay:
– Tạm biệt chú! Nhớ giữ lời hứa nhé!
– Tạm biệt!
Hắn xoay người sải từng bước dài, thoáng chút đã hòa vào dòng người đông đúc. Nó bước đến trước mặt Tuấn Dương:
– Ê nhóc con! Chạy đi nhanh thế hả?
– Á…mẹ!
Giật mình khi nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của mẹ, Tuấn Dương đứng đơ tại chỗ.
– Con đứng vẫy tay với ai vậy?
– Một chú rất đẹp trai! – Tuấn Dương cười lém lỉnh.
– Con mê trai à?
– Không! Con mê gái chăm phần chăm nhưng thực sự chú lúc nãy rất đẹp trai, lại cao nữa. – thằng nhóc tỏ ra rất hâm mộ.
– Thôi đi ông tướng! Về nhanh kẻo bà ngoại đợi!
Nó nắm tay Tuấn Dương dắt đi, có lẽ sẽ không bao giờ biết người Tuấn Dương vừa gặp chính là…… ba của thằng bé.
……………..hết chap 41………….