Tên thật của Nhạc Nhạc là Đào Tử Nhạc, Đào gia và Diệp gia đã làm hàng
xóm được mấy mươi năm. Đào Tử Nhạc cùng tuổi với Diệp Thanh Linh, đều
học chung lớp với Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình ở tiểu học và
trung học. Bởi chơi cùng nhau từ nhỏ, nên Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình theo thói quen luôn gọi nhũ danh của hắn là Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc
lên trung học thì cả nhà Đào gia di dân sang Canada, đến cuối năm trước
mới về nước, rồi đến khu phố trung tâm Thành phố A mở một cửa hàng sách, Diệp Thanh Linh rất thích đọc sách, hay theo Nhạc Nhạc đến đó.
Cho đến khi cha của Diệp Thanh Linh qua đời, Diệp thị sắp phải đóng cửa, Diệp Thanh Linh mới không cùng Nhạc Nhạc tới cửa hàng sách nữa. Diệp
gia vừa xảy ra việc, Nhạc Nhạc liền đến an ủi Diệp Thanh Linh, thấy Diệp thị sắp phải đóng cửa, Nhạc Nhạc định bán cửa hàng sách đi, đưa tiền
cho Diệp Thanh Linh, nhưng Diệp Thanh Linh lại cự tuyệt. Cô biết mở cửa
hàng sách là mơ ước từ nhỏ của Nhạc Nhạc , cô không muốn vì mình mà làm
Nhạc Nhạc từ bỏ hoài bão.
Nhạc Nhạc trước đây không có ẻo lả như vậy, nhưng từ khi lên10 tuổi hắn
ngày càng ẻo lả, thường chơi đùa cùng Diệp Thanh Linh và Trương Đình
Đình, bọn họ coi nhau như 3 chị em, chẳng phân biệt gì cả. Lúc đó khi
Nhạc Nhạc vừa mới di dân, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình còn buồn
khổ rất lâu.
Vài năm trước, Nhạc Nhạc gửi thư nói hắn làm cảnh sát, khi đó Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình còn không tin người ẻo lả như hắn lại có thể
thông qua bài kiểm tra cảnh sát. Nhưng hôm nay ở cửa hàng sách và ở gara Diệp thị nhìn thấy tài bắn súng của Nhạc Nhạc, Diệp Thanh Linh mới nghĩ tới chuyện Nhạc Nhạc làm cảnh sát. Bởi vậy lúc Nhạc Nhạc muốn đưa cô về Diệp thị cô cũng không cự tuyệt.
Từ Ngôn đến trước mặt của Nhạc Nhạc, đưa tay lên, nói: “Súng đâu?”
Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của cậu thanh niên
trẻ tuổi Từ Ngôn, hé miệng cười khẽ, “Đây, cho cậu.” Nói xong ném khẩu
súng cho Từ Ngôn.
Từ Ngôn không nói một lời, lấy súng rồi rời đi.
Lúc này, Thượng Quan Sở mới nghĩ đến thân phận của Nhạc Nhạc, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn Nhạc Nhạc nói: “Tài bắn súng của anh sao lại tốt đến
vậy?”
“Anh ta là cảnh sát.” Diệp Thanh trả lời thay Nhạc Nhạc, cũng giải thích luôn nghi vấn trong lòng Thượng Quan Sở.
“Cảnh sát?” Vậy sao hắn không có điều tra được? Tô Phi chỉ nói hắn biết
là bạn học của Thanh Linh, vừa từ Canada về hồi mấy tháng trước, mở một
cửa hàng sách rất lớn.
Diệp Thanh Linh nghe giọng điệu hoài nghi của Thượng Quan Sở, ngẩng đầu
lên nhìn hai người, thản nhiên nói: “Em tin Nhạc Nhạc sẽ không gạt em,
anh không biết là do Nhạc Nhạc giữ bí mật rất tốt.”
Vẻ mặt Nhạc Nhạc như tìm được tri âm, cười vui vẻ nói: “Chỉ có Thanh Linh là hiểu anh!” Nói xong còn cúi đầu phối hợp.
“Thanh Linh tin tưởng anh ta như vậy sao?” Thượng Quan Sở trong lòng chợt thấy chua xót, giọng nói mang theo chút hờn giận.
Thấy mùi vị chua xót trong giọng nói của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh im lặng vài giây, mới ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc nói: “Giải thích một
chút đi!”
“Hiện tại tôi đã không phải là cảnh sát, anh cũng không cần lo việc tôi
sẽ đem lại bất lợi cho anh. Chuyện tôi làm cảnh sát lúc trước của tôi là do tôi đã làm một vài nhiệm vụ rất quan trọng nên chính phủ phải giữ bí mật thân phận của tôi.” Nhạc Nhạc không muốn Thanh Linh hiểu lầm.
Thượng Quan Sở nghe xong trầm tư một lúc lâu, sau mới nói: “Có hứng thú muốn gia nhập Sở bang không?”
“Tôi không có hứng thú với anh, nhưng nếu Thanh Linh muốn tôi gia nhập
Diệp thị, tôi sẽ rất vui lòng.” Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh, mặt tươi cười rạng rỡ.
“Nhạc Nhạc thích Đình Đình sao?” Đây là kết luận mà Diệp Thanh Linh có thể rút ra sau khi Nhạc Nhạc nói muốn gia nhập Diệp thị.
Lúc này Tô Phi đi từ bên ngoài vào, nghe thấy lời Diệp Thanh Linh một
cách vô cùng rõ ràng nói ‘Nhạc Nhạc thích Đình Đình’, ánh mắt thản nhiên quay đầu nhìn Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nhìn Tô Phi, cười nói: “Vấn đề này, em nên hỏi anh ta.”
“Tô Phi thích Đình Đình sao?” Diệp Thanh Linh nhìn Tô Phi.
Tô Phi nhất thời không nghĩ được gì, không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng nói “Diệp tiểu thư đừng đoán lung tung.”
“Hai người các anh cho dù là ai thích Đình Đình, em đều rất vui.” Đình
Đình cả ngày chỉ biết công việc, nếu Đình Đình có thể tìm được hạnh
phúc, đương nhiên cô rất vui.
Lúc này Trương Đình Đình đang thong thả đi vào phòng khách, nghe thấy
Thanh Linh đang nói về cô, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Thanh Linh đang làm
gì thế? Là làm mối cho tớ sao?” Cô đến ngồi xuống bên Thanh Linh, nói:
“Chẳng qua nơi này cũng không có ly trà của tôi.”
Nhạc Nhạc vừa nghe xong, cảm thấy phải chịu đả kích lớn, kêu lên: “Đình Đình cho rằng anh lớn lên không đủ suất sao?”
Trương Đình Đình nghiêm trang đánh giá Nhạc Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc rất
tuấn tú, chỉ là chị em tốt có thể làm người yêu sao?” Trương Đình Đình
lại nhìn về phía Tô Phi nói: “Tôi sẽ càng không thích người thương tổn
Thanh Linh.”
Tô Phi ở trong lòng thầm kêu oan, làm thương tổn Diệp tiểu thư là Sở thiếu, cũng không phải hắn.
Lúc này có người từ lầu hai chạy xuống dưới, “Không được rồi, Sở thiếu. Tiểu thư Giai Tình tự sát.”
“Tự sát?” Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nôn nóng lên lầu xem.
“Mau gọi Khương Thừa đến.” Vừa lên lầu Thượng Quan Sở vừa phân phó.
“Vâng.” Tô Phi lên tiếng trả lời mà đi.
Vừa vào phòng, mọi người liền nhìn thấy Giai Tình nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên cổ tay có vết thương rất sâu, máu không ngừng chảy
xuống, nhiễm đỏ cả sàn nhà.
Ánh mắt Thượng Quan Sở chợt lạnh lùng, nhìn máu trên cổ tay không ngừng
rơi, không hề có một chút cảm tình nào nói: “Bảo Khương Thừa xử lý đi!”
Nói xong kéo Diệp Thanh Linh ra khỏi phòng.
Mọi người xem xong, cũng đi ra khỏi phòng. Sau đó Khương Thừa vào, còn có hai y tá mang thiết bị y tế theo vào.
Thượng Quan Sở kéo Diệp Thanh Linh trực tiếp trở về phòng. Ở trước cửa phòng, Nhạc Nhạc hỏi Trương Đình Đình, “Bọn họ ở chung?”
“Coi như vậy đi!” Trương Đình Đình cho cái tên ba phải này một cái đáp án.
“Anh không sao chứ?” vào trong phòng Diệp Thanh Linh liền hỏi.
“Sống chết của cô ta không liên quan đến anh.” Thượng Quan Sở lạnh lùng bỏ lại một câu, lên giường nằm.
“Như vậy em đi tìm Khương Thừa.” Diệp Thanh Linh nhìn mắt Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
“Tìm Khương Thừa làm gì?”
“Bảo anh ta đừng cứu Giai Tình.” Diệp Thanh Linh tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nói xong liền muốn ra ngoài.
Thượng Quan Sở rầu rĩ nói: “Làm bác sĩ, Khương Thừa sẽ không thấy chết mà không cứu.”
“À, đành vậy.” Diệp Thanh Linh cười như không cười nhìn Thượng Quan Sở, lại một lần nữa ngồi xuống sô pha.