“Sở thiếu, mẹ con Lưu Phong muốn xử lí thế nào?” Tô Phi mặc quần áo
thoải mái, cười thản nhiên, phong thái nhàn tản, tổng thể liền đem lại
cho người ta cảm giác dễ gần.
Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh đang chăm chú xem tài liệu công ty, thấy cô tựa hồ không hứng thú với cuộc nói chuyện của họ, thản nhiên nói với Tô Phi: “Về sau tôi không muốn nhìn thấy mấy người này ở
thành phố A nữa.”
“Đã rõ, tôi sẽ đi làm.” Tô Phi nói xong xoay người rời đi.
“Giáo huấn một chút là được.” Diệp Thanh Linh vẫn xem tài liệu, không ngẩng đầu lên nói.
“Được, làm theo lời của Diệp tiểu thư nói đi.” Thượng Quan Sở thấy Diệp
Thanh Linh cuối cùng cũng có động tĩnh, mặt liền hưng phấn đi tới cửa
thư phòng nói với Tô Phi.
“Vâng.” Tô Phi trả lời rồi ra cửa thư phòng.
Hai tiếng sau, Tô Phi lại xuất hiện ở thư phòng Diệp gia.
“Sở thiếu, không tốt.” Tô Phi hoang mang rối loạn nói.
“Người Lưu gia đều chạy trốn rồi à?” Thượng Quan Sở nhếch mày thản nhiên nhìn lướt qua Tô Phi, giọng điệu ôn hòa.
“Không có.”
“Không có trốn, vậy cậu gấp cái gì?”
Tô Phi không nói gì nhìn trời, tiếp tục nói: “Có người đã đối phó với người của Lưu gia trước chúng ta rồi.”
“Tình hình thế nào?” Sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên trầm lãnh, suy nghĩ một chút liền hỏi.
“Cha con Lưu gia bị tai nạn xe cộ, Lưu phụ đã chết, Lưu Phong chân tàn.
Lưu mẫu Lí Bình hai chân gãy xương, hơn nữa còn bị điếc. Chỉ có vợ Lưu
Phong – Hàn Phỉ Phỉ không bị gì.” Tô Phi nói xong tình trạng của Lưu
gia, nhìn Thượng Quan Sở, sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện khi nào? Là ai làm?” Sắc mặt trầm lạnh Thượng Quan Sở dần có chút ấm, trên mặt mang theo nụ cười gian.
“Bốn giờ, trước mắt còn chưa tra được là ai làm.” Tô Phi cẩn thận nhìn
Thượng Quan Sở, sợ sau đó yêu nghiệt này liền biến hắn thành vật hi
sinh.
“Dám thay Thượng Quan Sở quyết định? Mục đích của người này là chúng ta. Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm được người đã ra tay với Lưu
gia.” Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh vẫn đang xem tài liệu, lông
mày nhất thời nhíu lại, trong lòng có chút bất an.
“Vâng.” Tô Phi đáp ứng rồi phi như bay khỏi thư phòng.
“Thanh Linh, em cho rằng việc này là ai làm?” Tô Phi vừa rời khỏi, Thượng Quan Sở lại hỏi.
“Không biết.” Ai làm thì quan gì đến cô?
“Hàn Phỉ Phỉ không bị gì, anh nghĩ việc này là nhằm vào của em.” Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn Thượng Quan Sở đang
đầy nghi vấn, khẽ động môi, thản nhiên nói: “Tôi tin tưởng anh.”
“A!” Thượng Quan Sở bị lời của cô dọa, ý này của cô, cô tin tưởng hắn có khả năng bảo vệ cô sao? Khóe miệng khẽ nhếch lên, “Thì ra trong lòng
Thanh Linh anh cũng khá quan trọng nhỉ!”
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, lông mi khẽ nhúc nhích, nói: “Ít nhất là cũng có thể đối phó Hàn Phỉ Phỉ.”
“Ách ——” hắn quan trọng chỉ là bởi vì hắn có thể đối phó với Hàn Phỉ
Phỉ? Chẳng lẽ Thượng Quan Sở hắn trong lòng cô cũng chỉ có thể làm được
việc nhỏ này sao?
Thất biểu cảm có chút kì dị trên mặt Thượng Quan Sở, liền bổ sung: “Thật ra so với việc đối phó với Hàn Phỉ Phỉ thì cũng có cái quan trọng hơn.” Cứ nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao? Thượng Quan Sở nhìn cô, chờ câu dưới của cô.
“Anh rất giàu có.” Tiền đối với cô mà nói cũng rất trọng yếu, chẳng qua
hắn không muốn lợi dụng điểm này để giúp cô. “Trừ bỏ tiền cùng thế lực,
em không thấy được ưu điểm nào của anh sao?” Ánh mắt Thượng Quan Sở tràn đầy hi vọng.
“Đương nhiên là có.” Diệp Thanh Linh không chút suy nghĩ nói.
“Thật sự?” Thượng Quan Sở kinh hỉ vạn phần.
“Giả.” Diệp Thanh Linh không mặn không nhạt trả lời.
“——” Ánh mắt Thượng Quan Sở ai oán nhìn Diệp Thanh Linh, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này Má Trương vội vàng vào thư phòng, “Thanh Linh, Hàn Phỉ Phỉ đang ở cửa khóc lớn náo loạn.”
“Ân!” Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Má Trương, xem như nghe được.
Má Trương nhìn Diệp Thanh Linh, lắc đầu thở dài, “Thanh Linh, làm sao bây giờ a?”
“Để cô ta nháo.” Diệp Thanh Linh thản nhiên nói biện pháp xử lý.
“Nhưng cô ta ở cửa chửi mắng, để hàng xóm nghe như vậy, còn tưởng rằng
chúng ta thực sự khi dễ cô ta.” Trong lòng thầm tự nhủ, đứa nhỏ này sao
lại không vội chút nào thế.
“Nháo đủ, cô ta tự nhiên rời đi.” Diệp Thanh Linh nói.
“Nhưng là cô mắng to như vậy, sẽ ảnh hưởng thanh danh của cô.” Má Trương thấy Diệp Thanh Linh bất động thanh sắc, càng nóng nảy.
“Là tôi làm Lưu Phong xảy ra tai nạn xe cộ sao?” Diệp Thanh Linh nhìn mắt Má Trương hỏi.
“Không phải. Nhưng cô cũng không thể để bị nhục mạ như vậy chứ!” Cô tin
tưởng nhân cách Thanh Linh, sẽ không làm ra những việc như thế này.
“Tôi lại không có nghe thấy.” Người khác muốn mắng, cô có cách nào, chẳng lẽ muốn cô cũng đi ra ngoài mắng lại Hàn Phỉ Phỉ?
“Cô không có nghe thấy, nhưng cô cũng nên nghĩ biện pháp xử lý việc này
chứ?” Má Trương không hiểu, người ta đến tận cửa mắng, Diệp Thanh Linh
vì sao lại coi như không thấy?
Diệp Thanh Linh nhìn Má Trương một lúc lâu, hỏi Thượng Quan Sở, “Anh nói nên làm sao? Hay là đưa cô ta đến sông Trường Giang cho cá đi?”
Má Trương nghe xong, liền giật mình kêu lên: “Thanh Linh, cô không thể làm chuyện trái pháp luật.”
“Cũng không phải do tôi làm.” Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở nói.
“Tuy không phải cô làm, nhưng không ai không biết cô quan hệ của cô cùng Sở thiếu, hắn làm chuyện trái pháp luật thì cô cũng làm chuyện trái
pháp luật.” Ai, bà muốn đi tạ lỗi với Diệp lão gia, sao có thể để Thanh
Linh và Thượng Quan Sở cùng một chỗ chứ?
Thượng Quan Sở nghe Má Trương nói, tâm tình liền tốt hẳn, cười với Diệp
Thanh Linh nói: “Em xem Má Trương cũng đồng ý, anh thất chúng ta nên
chọn ngày tốt đi.”
Má Trương nghe xong liền giãy nảy, liên tục chắp tay nói: “Sở thiếu, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có đồng ý cái gì mà? Chuyện của Thanh Linh vẫn
là do Thanh Linh quyết định.”
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, rồi quay sang Má Trương hỏi: “Hàn Phỉ Phỉ náo loạn bao lâu rồi?”
“Vừa làm loạn được một lúc.”
“Hiện tại cô ta hẳn là đã đi rồi.”
“Sao có thể? Má Trương không tin nhìn Diệp Thanh Linh.
“Thật.” Diệp Thanh Linh nhìn Má Trương, trong lòng thầm nghĩ, má Trương
quả thật quá nóng vội, phải nhớ rằng thuộc hạ của Thượng Quan Sở là Tô
Phi và Ngô Vân cũng không phải là người bình thường, việc nhỏ này hẳn là lúc Má Trương lên lầu, đã giải quyết xong rồi.
Má Trương bán tín bán nghi ra khỏi thư phòng, nhìn đến cửa, thấy cửa
không có bóng dáng Hàn Phỉ Phỉ, trong lòng nghi hoặc nói: “Thanh Linh
thật lợi hại.”
“Mẹ đang nhìn cái gì vậy!” Vừa tan tầm Trương Đình Đình thấy mẹ đang nhìn chằm chằm cửa liền hỏi.
“À không có gì. Hàn Phỉ Phỉ vừa mới còn ở đó, không biết vì cái gì đi
nhanh như vậy.” Má Trương nhìn con gái trả lời, lại nhìn thấy Tô Phi
đứng phía sau Trương Đình Đình liền vội vàng hỏi: “Đình Đình, con cùng
hắn — hắn sẽ không –?”
Trương Đình Đình nhìn Tô Phi, cười nói: “Cái gì có thể hay không! Con và anh ấy vừa mới gặp nhau ở đây.” Xem ra mẹ đã hiểu lầm cô và Tô Phi.
Má Trương nghe con gái nói như vậy, yên tâm cười nói: “Đình Đình, con
cũng không nên bị khuôn mặt dễ nhìn của hắn mê hoặc, con xem Thanh Linh
bị Thượng Quan Sở cuốn lấy, vô cùng đáng thương. Ai, Thanh Linh đang
hạnh phúc! Lại bị Thượng Quan Sở làm hỏng.”
Trương Đình Đình giúp mẹ vào nhà, vừa đi vừa cười nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ chính mình, cũng sẽ bảo vệ Thanh Linh.”
“Xuy.” Tô Phi đi sau nghe xong, khinh thường nói.
“Liên quan gì đến anh?” Trương Đình Đình vừa nghe Tô Phi nói như vậy, tức giận xoay người trừng mắt nhìn Tô Phi.
Tô Phi không để ý Trương Đình Đình, chính là nhìn cả hai mẹ con Trương
Đình Đình, nói: “Tốt nhất đừng nên trêu chọc Sở thiếu.” Nói xong liền
lập tức hướng thư phòng trong mà đi.
Trương Đình Đình nhìn bóng dáng Tô Phi, nhỏ giọng nói thầm: “Khi dễ
Thanh Linh là tên đại trứng thối, tôi Trương Đình Đình một ngày nào đó
sẽ cho các người đẹp mặt.”