Đêm đó Diệp Thanh Linh mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ cô gặp mẹ,
mẹ ôm rồi ru cô ngủ, vô cùng ấm áp, làm cô không muốn tỉnh lại.
Thượng Quan Sở yên lặng không một tiếng động nhẹ nhàng lên giường nằm
bên Diệp Thanh Linh, ngắm khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ say của cô, sau đó
đem cả thiên hạ đã ngủ say ôm vào lòng, thân thể nhẹ nhàng ấm áp đó làm
Thượng Quan Sở yêu thích vô cùng.
Vốn định nhắm mắt lại ngủ, làm quân tử một lần không ăn cô, nhưng khi ôm cô vào lòng, hắn luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại ngủ, thầm nghĩ chỉ
ngắm cô ngủ thôi, hắn chỉ nghĩ như thế.
Ngây ngốc nhìn thiên hạ đã ngủ say trong lòng hai giờ, không biết tại
sao tim hắn từ từ đập nhanh, cổ họng khô rát, một trận lửa nóng truyền
lên mặt ,sau đó dục vọng ở hạ thân vọt thẳng lên não, không còn giống
như những gì ban đầu hắn đã nghĩ, bắt đầu làm cho lý trí xa rời hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngủ say của Diệp Thanh Linh, lông
mi dài cong veo hơi hơi động, đôi môi anh đào mềm mại như cánh hoa,
Thượng Quan Sở vừa đặt môi mình vào đó vừa nghĩ sẽ yêu thương cô thật
nhiều.
Khi đã chiếm được đôi môi anh đào hắn tận tình vừa hôn vừa mút vào, Diệp Thanh Linh bị Thượng Quan Sở hôn làm bừng tỉnh, ngạc nhiên hô lên một
tiếng, mở to đôi mắt mê muội nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở ở ngay trước mắt mình.
Thừa dịp Diệp Thanh Linh kêu lên, hắn đã linh hoạt đưa lưỡi tiến vào
miệng của cô, hương vị ngọt ngào trong miệng của cô làm hắn ngây ngất,
càng thêm mê loạn,và cũng làm Diệp Thanh Linh không còn tỉnh táo.
Diệp Thanh Linh không phản kháng làm cho hắn đắc ý một bước lại thêm một bước, còn cô cũng chậm rãi hôn đáp lại hắn, một lát sau bởi vì cô nhu
thuận, làm cho hắn càng thêm khát vọng, hạ thân lại càng thêm khô nóng,
cánh tay bắt đầu không yên phận, lặng lẽ tiến vào bên trong quần áo cô
tìm kiếm xoa nhẹ hai luồng mềm mại đẹp đẽ kia.
Diệp Thanh Linh nhất thời thanh tỉnh, ý thức được đây không phải trong
mơ, dùng sức lực toàn thân đẩy hắn ra, Thượng Quan Sở không ngờ cô đột
ngột đẩy hắn, không hề đề phòng nên bị ngã về phía sau, góc áo không cẩn thận vướng vào làm khunh ảnh chụp cả gia đình Diệp Thanh Linh cũng rơi
xuống, chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, rồi sau đó là tiếng“đau——” bởi vì té ngã mà phải chống tay xuống đất của ai đó.
Diệp Thanh Linh cũng không kịp nghĩ nhiều,vội vàng kéo Thượng Quan Sở hỏi:”Thượng Quan Sở,anh không sao chứ?Tay anh——.”
Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh sốt ruột vì hắn, cảm giác đau đớn
trên tay đột nhiên không thấy đau nữa, cười nói: “Anh không sao, nhưng
mà lại làm vỡ khung ảnh của em, thật xin lỗi.”
Thấy hắn cười an ủi cô, còn vì nỡ làm vỡ khung ảnh mà giải thích, trong
lòng Diệp Thanh Linh lặng lẽ dâng lên một dòng nước ấm: “Tại tôi đột
nhiên đẩy anh ra, thật xin lỗi! Tay anh thế nào rồi?”
Nhìn tay hắn Diệp Thanh Linh lộ vẻ xấu hổ.
“Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi mà.”
Vết thương trên tay Thượng Quan Sở mặc dù đau đớn khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, làm như không có việc gì khác thường.
Diệp Thanh Linh nhìn máu chảy trên tay Thượng Quan Sở, biết hắn chỉ nói vậy, đứng dậy mở cửa kêu người mời bác sĩ.
Diệp Thanh Linh tìm thuốc trong nhà, lấy một ít thuốc khử trùng cẩn thận xử lý vết thương trên tay Thượng Quan Sở. Nhìn Diệp Thanh Linh trước
giờ luôn giữ bình tĩnh, bây giờ lại mất bình tĩnh như thế, trong lòng
Thượng Quan Sở tự nhủ mình bị thương cũng có giá trị, ít ra hắn đã biết
cô quan tâm đến hắn thế nào, trong lòng cô đã từ từ có hắn, cho dù chỉ
một chút thôi, cũng làm cho hắn vui mừng khôn xiết.
Bác sĩ Bạch là bác sĩ gia đình của Thượng Quan gia chưa có đến, nhưng
lại có Khương Thừa là người mới từ nước ngoài trở về, bước vào phòng,
suy nghĩ một lúc rồi trêu chọc nói: “Thượng Quan, hơn nửa đêm, cậu bị
thương ở thắt lưng hay là bị thương ở thận thế!” Nói xong còn ái muội
nhìn Diệp Thanh Linh đang đứng bên cạnh.
Thượng Quan Sở trừng mắt nhìn Khương Thừa, cười gian nói: “Cậu đang buồn chán phải không, muốn đi vùng núi W thị công tác hai năm à?”
“Địa phương quái quỷ đó, cả đời này tôi không bao giờ muốn đi nữa.”
Khương Thừa vừa đi đến trước mặt Thượng Quan Sở vừa nói, sau đó kiểm tra vết thương trên tay hắn.
“Không muốn đi? Vậy bớt nói nhảm đi, làm nhiều một chút.” Thượng Quan Sở cười bình thản, giống như người bị thương không phải hắn.
Khương Thừa khử trùng lại tay Thượng Quan Sở, bôi thuốc xong, cuối cùng
căn dặn:”Thượng Quan, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày này
miệng vết thương không thể dính nước, cũng không thể cầm vật nặng.”
“Được.”Thượng Quan Sở gật đầu, coi như đã nghe thấy.
Khương Thừa băng bó tay Thượng Quan Sở xong rồi đi ra ngoài, lầu một
Diệp gia không còn phòng. Khương Thừa đi rồi, Diệp Thanh Linh leo lên sô pha nằm xuống ngủ.
“Lên giường ngủ đi, anh sẽ không làm gì em nữa đâu”.Thượng Quan Sở thấy
Diệp Thanh Linh ngủ trên sô pha, trong lòng khó chịu còn hơn chính hắn
nằm trên đó.
“Ngủ đi, người bị thương nên nghỉ ngơi nhiều.”Diệp Thanh Linh không muốn nhiều lời, nhắm mắt lại.Vừa nhắm rồi lại mở mắt ra nói: “Anh có cần
giúp gì thì kêu tôi.” Nói xong tiếp tục nhắm mắt lại.
Thượng Quan Sở thấy cô thật sự muốn ngủ, liền đứng dậy đi đến sô pha,
đứng nhìn một lúc lâu, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh.
“Anh muốn làm gì?”
Diệp Thanh Linh thật sự muốn mở đầu óc Thượng Quan Sở ra xem những suy nghĩ linh tinh chứa bên trong đó.
“Ngủ.” Hắn nói xong liền nằm xuống ngủ bên cạnh cô.
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, không nói tiếng nào, đứng dậy đi
đến giường ngủ. Thượng Quan Sở thấy thế, cũng đi đến giường nằm xuống.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”Diệp Thanh Linh ấm ức hỏi.
“Sô pha cứng lắm ngủ không được.” Thượng Quan Sở cười trả lời.
Cô chẳng phải đã kêu hắn ngủ trên giường sao? Nhìn Thượng Quan Sở một
lúc, cuối cùng thở dài thật sâu, đi đến sô pha lấy chăn đưa cho Thượng
Quan Sở, “Vậy cùng ngủ trên giường đi!” Nói xong rồi lấy chăn quấn quanh thân mình kín không một khe hở, nhắm mắt lại.
Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh, bất đắc dĩ thở dài
nói:”Đưa giúp anh một cái chăn.” Hai tay hắn đều bị băng bó như cái bánh chưng, không cách nào cử động được.
Diệp Thanh Linh ngồi lên, đưa Thượng Quan Sở cái chăn, nói:”Mau ngủ đi!”
“Được” Thượng Quan Sở cười gật đầu như một đưa bé ôn thuần đáng yêu.